Chương 17
Tác giả: lOUISA M.ALCOTT
Ngày hôm sau,ông March ngồi nghỉ ngơi trong chiếc ghế bành lớn ở phòng khách và mấy cô con gái hầu như lúc nào cũng uqấn quýt bên bố,vì giờ đây bố đã ở nhà,phải ngắm nhìn,nói chuyện với bố cho thỏa lòng mong đợi.Họ cùng ngắm Ông Gìa Tuyết do Jo và Laurie làm ở ngòai sân ,trong lòng ai đó băn khoăn tự hỏi không hiểu sang giờ này cả thấy Brooke và Laurie chưa thấy sang chơi.
Ông bà March thường nhìn Meg,suy nghĩ về câu chuyện giữa con gái mình và chàng trai nhà bên.Một điều gì đó chắn chắn sẽ phải xảy ra.Cái trạng thái "lơ lửng"đó làm cho không khí gia đình March nhỏ bé nhiều khi im ắng hẳn.Jo thấy chị mình không vui.Rõ ràng giấc mơ của chị ấy chưa thành hiện thực.
"Chúng ta cứ làm sao ấy!"Meg lên tiếng.
"Chị biết rõ nguyên nhân mà!"Jo bắt đầu "tuyên chiến" Tất cả chỉ tại anh Brooke của chị mà ra!"
"Em không được nói"anh Brooke của chị".Như thế không đúng sự thực."Meg cố cãi lại nhưng khi nói"anh Brooke,"giọng cô chẳng có gì là gắt gỏng,Chị đã nói với em rồi...là chị không để ý nhiều đến anh ấy.Bọn chị chỉ là bạn thôi.Bây giờ anh ấy trở về thì cũng vậy."
"Em không nghĩ thế!"Jo vẫn bướng bình,"Chị chẳng còn giống chị ngày trước nữa.Chị trông cứ lạnh lùng với em làm sao ấy!Em đã đóan được có chuyện gì rồi,mẹ cũng thế.Khi việc ấy đến,em sẽ cố chịu đụng,can đảm như một người đàn ông,nhưng em muốn mọi chuyện phải ngả ngũ,em ghét đợi chờ lắm rồi!Nếu chị muồn làm gì đó,chị hãy làm nhanh đi!"
Meg chỉ ngồi yên vờ như đang chăm chú khâu vá.Cuối cùng thì cô cũng nhẹ nhàng nói:"Chị chưa thể làm...cũng như nói gì được,nếu anh ấy chưa nói.Và chị nghĩ rằng anh ấy chẳng nói đâu,vì bố đã bảo anh ấy chị còn quá trẻ,chưa lập gia đình được cơ mà."Meg nói vẻ lưỡng lự như nghi ngờ những gì bố nói.
"Nếu anh ấy hỏi cưới chị,"Jo nói,giọng pha chút tò mò,"chị sẽ nói gì?Chị có dám nói thẳng cho anh ấy biết chị còn quá trẻ hay chị lại đỏ bừng mặt lên,bắt đầu ấp úng,khóc lóc rồi rốt cuộc cũng lại ngã vào lòng anh ấy như nguời ta vẫn thường làm trong truyện?"
"Chị không yếu mềm và ngu ngốc như em tưởng đâu."Meg bực mình."Chị biết rõ những gì cần nói.Chị đã nghĩ cả rồi để không phải ngạc nhiên khi anh ấy nói ra đìêu ấy."
"Chị nói cho em biết được không?"Jo hạ giọng.
"Thôi được."Meg nhún nhường,."Nếu anh ấy nói,chị nói,"Nếu" nhé...mà chị nghĩ không đâu,chị sẽ đáp lại anh ấy bằng"Cám ơn,anh Brooke.Anh thật tốt với em nhưng bố em bảo hiện giờ em còn quá nhỏ,chưa nên nghĩ những điều như thế...Và em rất đồng tình với bố.Vì vậy anh đừng nói gì nữa cả,hãy xem chúng ta là bạn của nhau như từ trước đến giờ."
"Em chẳng tin chị sẽ nói được những lời như vậy".Jo lắc đầu,"Mà nếu chị có nói thế đi chăng nữa anh ấy sẽ không tin đâu.Anh ấy sẽ làm đúng những gì các cặp tình nhân trong truyện hay làm và rồi chị sẽ ngã vào vòng tay anh ấy chỉ vì không muốn tổn thương chàng John của chị"
"Có thể em đã biết được nhiều điều từ những quyển truyện vớ vẩn của em."Meg nói vẻ cương quyết,"nhưng với trường hợp John và chị thì em lầm to rồi!Chị sẽ nói đúng những gì chị vừa nói với em,cúi mình chào anh ấy,rồi chạy nhanh ra khỏi phòng."Meg chưa dứt lời thì cửa mở và trước phòng khách vang lên giọng nói của John Brooke.
Ngày hôm sau,ông March ngồi nghỉ ngơi trong chiếc ghế bành lớn ở phòng khách và mấy cô con gái hầu như lúc nào cũng uqấn quýt bên bố,vì giờ đây bố đã ở nhà,phải ngắm nhìn,nói chuyện với bố cho thỏa lòng mong đợi.Họ cùng ngắm Ông Gìa Tuyết do Jo và Laurie làm ở ngòai sân ,trong lòng ai đó băn khoăn tự hỏi không hiểu sang giờ này cả thấy Brooke và Laurie chưa thấy sang chơi.
Ông bà March thường nhìn Meg,suy nghĩ về câu chuyện giữa con gái mình và chàng trai nhà bên.Một điều gì đó chắn chắn sẽ phải xảy ra.Cái trạng thái "lơ lửng"đó làm cho không khí gia đình March nhỏ bé nhiều khi im ắng hẳn.Jo thấy chị mình không vui.Rõ ràng giấc mơ của chị ấy chưa thành hiện thực.
"Chúng ta cứ làm sao ấy!"Meg lên tiếng.
"Chị biết rõ nguyên nhân mà!"Jo bắt đầu "tuyên chiến" Tất cả chỉ tại anh Brooke của chị mà ra!"
"Em không được nói"anh Brooke của chị".Như thế không đúng sự thực."Meg cố cãi lại nhưng khi nói"anh Brooke,"giọng cô chẳng có gì là gắt gỏng,Chị đã nói với em rồi...là chị không để ý nhiều đến anh ấy.Bọn chị chỉ là bạn thôi.Bây giờ anh ấy trở về thì cũng vậy."
"Em không nghĩ thế!"Jo vẫn bướng bình,"Chị chẳng còn giống chị ngày trước nữa.Chị trông cứ lạnh lùng với em làm sao ấy!Em đã đóan được có chuyện gì rồi,mẹ cũng thế.Khi việc ấy đến,em sẽ cố chịu đụng,can đảm như một người đàn ông,nhưng em muốn mọi chuyện phải ngả ngũ,em ghét đợi chờ lắm rồi!Nếu chị muồn làm gì đó,chị hãy làm nhanh đi!"
Meg chỉ ngồi yên vờ như đang chăm chú khâu vá.Cuối cùng thì cô cũng nhẹ nhàng nói:"Chị chưa thể làm...cũng như nói gì được,nếu anh ấy chưa nói.Và chị nghĩ rằng anh ấy chẳng nói đâu,vì bố đã bảo anh ấy chị còn quá trẻ,chưa lập gia đình được cơ mà."Meg nói vẻ lưỡng lự như nghi ngờ những gì bố nói.
"Nếu anh ấy hỏi cưới chị,"Jo nói,giọng pha chút tò mò,"chị sẽ nói gì?Chị có dám nói thẳng cho anh ấy biết chị còn quá trẻ hay chị lại đỏ bừng mặt lên,bắt đầu ấp úng,khóc lóc rồi rốt cuộc cũng lại ngã vào lòng anh ấy như nguời ta vẫn thường làm trong truyện?"
"Chị không yếu mềm và ngu ngốc như em tưởng đâu."Meg bực mình."Chị biết rõ những gì cần nói.Chị đã nghĩ cả rồi để không phải ngạc nhiên khi anh ấy nói ra đìêu ấy."
"Chị nói cho em biết được không?"Jo hạ giọng.
"Thôi được."Meg nhún nhường,."Nếu anh ấy nói,chị nói,"Nếu" nhé...mà chị nghĩ không đâu,chị sẽ đáp lại anh ấy bằng"Cám ơn,anh Brooke.Anh thật tốt với em nhưng bố em bảo hiện giờ em còn quá nhỏ,chưa nên nghĩ những điều như thế...Và em rất đồng tình với bố.Vì vậy anh đừng nói gì nữa cả,hãy xem chúng ta là bạn của nhau như từ trước đến giờ."
"Em chẳng tin chị sẽ nói được những lời như vậy".Jo lắc đầu,"Mà nếu chị có nói thế đi chăng nữa anh ấy sẽ không tin đâu.Anh ấy sẽ làm đúng những gì các cặp tình nhân trong truyện hay làm và rồi chị sẽ ngã vào vòng tay anh ấy chỉ vì không muốn tổn thương chàng John của chị"
"Có thể em đã biết được nhiều điều từ những quyển truyện vớ vẩn của em."Meg nói vẻ cương quyết,"nhưng với trường hợp John và chị thì em lầm to rồi!Chị sẽ nói đúng những gì chị vừa nói với em,cúi mình chào anh ấy,rồi chạy nhanh ra khỏi phòng."Meg chưa dứt lời thì cửa mở và trước phòng khách vang lên giọng nói của John Brooke.