Chương 6
Tác giả: lOUISA M.ALCOTT
Sau lần Jo sang chơi, một cuộc sống mới bắt đầu đối với Laurie.Bà March rất vui khi được đón tiếp Laurie,chẳng bao lâu anh và bốn cô gái đã trở thành những nguời bạn thân thiết.Laurie ít học hành hơn trước song cụ Laurence mừng khi cháu mình được hạnh phúc trong một tập thể cùng trang lức.Những bữa tiệc lớn đựơc tổ chức tại tòa nhà rộng lớn của Laurie,anh cùng các cô gái sáng tác các vở kịch và những bữa tiệc ngòai trời.Meg thích được tha thần khắp ngôi nhà của Laurie ,Jo thì khóai ngồi hàng giờ trong phòng rộng để đọc sách.Còn Amy thì ngắm nhìn những bức tranh ,chỉ có Beth là nhút nhát đến nỗi không dám bước chân vào.Cô muốn được chơi nhạc trên chiếc dương cầm đồ sộ kia nhưng lại không dám lại gần vì sợ ông cụ Laurence.
Khi phát hiện ra điều này,cụ Laurence bèn cố gắng tạo điều kiện cho Beth.Hôm ấy,khi sang thăm nhà bà March và các cô con gái,ông cụ cứ nói chuyện về âm nhạc và các nhạc sĩ.Cứ thế Beth ,cô bé vốn ham âm nhạc mỗi lúc một nhích dần về phía ông.Sau đó lại tâm sự tiếp về những bài học nhạc của Laurie.
"Laurie dạo này không có nhiều thời gian để học nhạc."Nói đến đó một ý nghĩ chợt lór lên trnog đầu ông,ông tiếp:"Và tôi lấy làm phấn khởi về đêìu này vì tôi không muốn thằng bé dành quá nhiều thì giờ vào âm nhạc,nhưng cây đàn piano không nên bỏ phí, vì thế tôi sẽ rất mừng nếu có đứa nào trong các con chị thỉnh thỏang lại sang chơi cho vui.Chúng sẽ không phải gặp ai cả và sẽ chẳng làm phiền gì đến tôi bởi vì tôi làm việc trong căn phòng cuối nhà."Khi ông cụ đứng dậy ra về,ông nói:"Tất nhiên nếu bọn trẻ không thích sang thì..."
Lúc bấy giờ ,Beth mới tiến lại rụt rè, đặt bàn tay mình vào tay ông vụ và nói:"Con thích lắm,thưa ông,con rất thích."
"Cô bé âm nhạc là con có phải không?".
"Con là Beth và con rất yêu âm nhạc.Con sẽ sang nếu ông hứa sẽ không có ai nghe con chơi đàn cả."
"Không có ai đâu,con của ta.khi nào con thích con cứ sang".Ông cụ đưa tay ra,Beth lúc này tin cậy đạt đôi bàntay nhỏ bé vào tay ông với tấm lòng biệt ơn vô hạn.Sáng sớm hôm say dõi theo ông Laurence lái xa ra khỏi cổng,Beth mới dámđi qua nhà ông.Sau hai nhà lần sợ sệt ngóai lại nhìn lui cuối cùng cô cũng vào nhà bằng cửa hông,rồi rón rén đi tới căn phòng có cây dương cầm.Laurie đã để sẵm vào bản nhạc dễ nhưng rất hay cho cô và Beth dành trọn một buổi sáng thật hạnh phúc này bên cây đàn tuyệt vời ấy.Cô bé quên đi nỗi sợ hãi ãi,quên đi chính mình và tất cả chỉ còn niềm vui say trong thế giới âm nhạc của riêng mình.Cuối cùng bác Hannah báo cho cô biết đã đến giờ ăn tối và đưa cô về nhà.
Kể từ hôm ấy,sáng nào Beth cũng sang chơi đàn.Cô bé không bao giờ trông thấy ai cả, và cũng chẳng biết rằng ông cụ Laurence thường ngồi ở phòng bên nghe cô chơi nhạc,nhớ về đứa cháu gái bé nhỏ,yêu qúy đã chết cách đây lâu lắm.Beth thực sự hạnh phúc và vô cùng biết ơn ông cụ, cô quyết định làm một đôi giày để tặng ông.Với sự gíup đỡ của mẹ và các chị,chẳng bao lâu cô đã hòan tất và gửi món quá cho ôngLaurence.Hai ngày trôi qua không có hồi âm,Beth lo sợ ông cụ không hài lòng với đôi giày của mình.Nhưng một buổi nọ,khi đi dạo trở về,cô bé nghe những tiếng gọi vui mừng:"Có thư cho em này Beth.Lại đây nhanh lên em đọc đi."
Khi Beth đang vội vã chạy vào,Jo reo lên:"Ôi!,Beth ơn,nhìn xem ông cụ đã gửi gì cho em áyy".Mọi người chỉ trỏ và kêu to:"Nhìn kìa!Nhìn kìa!".Beth đưa mắt nhìn theo và run lên vì sung sướng,trước mắt em là một cây piano xinh xắn,trên có một lá thư ghi:"Gửi cô E.M"
Beth hồi hộp mở lá thư ra đọc.bức thư khá nghiêm trang như viết cho một người đã trưởng thành.
"Thưa cô March kính mến!
Chưa có đôi giày nào khiến tôi hài lòng như đôi giày cô gửi tặng.Để đáp lại lòng tốt ấy,tôi xin gửi đến cô cây đàn piano nhỏ bé này vốn trước kia là của cháu gái tôi.
Chân thành cám ơn cô và gửi cô những lời chúc tốt đẹp nhất.
Bạn của cô.
James Laurence."
Mấy chị em xúm lại quanh cây đàn piano xinh đẹp còn Beth thì ngồi xuống đánh thử,cô thấy cây dương cầm thật tuyệt vời.
"Bây giờ em phải đi cảm ơn ông cụ đi."Jo nói nửa đùa nửa thật vì cô nghĩ rằng Beth không đủ cam đảm làm việc đó.
"Vâng,em đi ngay đây kẻo lát nữa em lại thấy sợ."Beth nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà ,đi xuống lối nhỏ băng qua khu vườn rồi vào nhà ông cụLaurence trước sự sửng sốt của mọi người.Ông Laurence lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy cô bé
"Con đến đây cảm ơn ông ,thưa ông."Beth chưa nói hết thì ông cụ đã nhìn cô mỉm cười thật trìu mến đến nỗi cô bé không ngần ngại chòang hai tay ôm lầy cổ ông và hôn ông.
Ông cụ rất sung sướng bên đứa cháu gái bé nhỏ,cam đảm.Ông bế cô đặt lên chân và hai ông cháu vui vẻ trò chuyện như đã vui nhau lâu lắm.Khi về,ông cụ tiễn Beth ra đến tận cổng và bắt tay cô bé và nhấc nón lên chào.Khi mấy chị em trong thấy cảnh này,Jo vui mừng nhảy nhót,Amy kinh ngạc đến súyt té nhào ra ngòai cửa sổ còn Meg thì thốt lên:"Ôi! chị dám tin rằng thế giới này đã đến ngày tận số rồi!".
Sau lần Jo sang chơi, một cuộc sống mới bắt đầu đối với Laurie.Bà March rất vui khi được đón tiếp Laurie,chẳng bao lâu anh và bốn cô gái đã trở thành những nguời bạn thân thiết.Laurie ít học hành hơn trước song cụ Laurence mừng khi cháu mình được hạnh phúc trong một tập thể cùng trang lức.Những bữa tiệc lớn đựơc tổ chức tại tòa nhà rộng lớn của Laurie,anh cùng các cô gái sáng tác các vở kịch và những bữa tiệc ngòai trời.Meg thích được tha thần khắp ngôi nhà của Laurie ,Jo thì khóai ngồi hàng giờ trong phòng rộng để đọc sách.Còn Amy thì ngắm nhìn những bức tranh ,chỉ có Beth là nhút nhát đến nỗi không dám bước chân vào.Cô muốn được chơi nhạc trên chiếc dương cầm đồ sộ kia nhưng lại không dám lại gần vì sợ ông cụ Laurence.
Khi phát hiện ra điều này,cụ Laurence bèn cố gắng tạo điều kiện cho Beth.Hôm ấy,khi sang thăm nhà bà March và các cô con gái,ông cụ cứ nói chuyện về âm nhạc và các nhạc sĩ.Cứ thế Beth ,cô bé vốn ham âm nhạc mỗi lúc một nhích dần về phía ông.Sau đó lại tâm sự tiếp về những bài học nhạc của Laurie.
"Laurie dạo này không có nhiều thời gian để học nhạc."Nói đến đó một ý nghĩ chợt lór lên trnog đầu ông,ông tiếp:"Và tôi lấy làm phấn khởi về đêìu này vì tôi không muốn thằng bé dành quá nhiều thì giờ vào âm nhạc,nhưng cây đàn piano không nên bỏ phí, vì thế tôi sẽ rất mừng nếu có đứa nào trong các con chị thỉnh thỏang lại sang chơi cho vui.Chúng sẽ không phải gặp ai cả và sẽ chẳng làm phiền gì đến tôi bởi vì tôi làm việc trong căn phòng cuối nhà."Khi ông cụ đứng dậy ra về,ông nói:"Tất nhiên nếu bọn trẻ không thích sang thì..."
Lúc bấy giờ ,Beth mới tiến lại rụt rè, đặt bàn tay mình vào tay ông vụ và nói:"Con thích lắm,thưa ông,con rất thích."
"Cô bé âm nhạc là con có phải không?".
"Con là Beth và con rất yêu âm nhạc.Con sẽ sang nếu ông hứa sẽ không có ai nghe con chơi đàn cả."
"Không có ai đâu,con của ta.khi nào con thích con cứ sang".Ông cụ đưa tay ra,Beth lúc này tin cậy đạt đôi bàntay nhỏ bé vào tay ông với tấm lòng biệt ơn vô hạn.Sáng sớm hôm say dõi theo ông Laurence lái xa ra khỏi cổng,Beth mới dámđi qua nhà ông.Sau hai nhà lần sợ sệt ngóai lại nhìn lui cuối cùng cô cũng vào nhà bằng cửa hông,rồi rón rén đi tới căn phòng có cây dương cầm.Laurie đã để sẵm vào bản nhạc dễ nhưng rất hay cho cô và Beth dành trọn một buổi sáng thật hạnh phúc này bên cây đàn tuyệt vời ấy.Cô bé quên đi nỗi sợ hãi ãi,quên đi chính mình và tất cả chỉ còn niềm vui say trong thế giới âm nhạc của riêng mình.Cuối cùng bác Hannah báo cho cô biết đã đến giờ ăn tối và đưa cô về nhà.
Kể từ hôm ấy,sáng nào Beth cũng sang chơi đàn.Cô bé không bao giờ trông thấy ai cả, và cũng chẳng biết rằng ông cụ Laurence thường ngồi ở phòng bên nghe cô chơi nhạc,nhớ về đứa cháu gái bé nhỏ,yêu qúy đã chết cách đây lâu lắm.Beth thực sự hạnh phúc và vô cùng biết ơn ông cụ, cô quyết định làm một đôi giày để tặng ông.Với sự gíup đỡ của mẹ và các chị,chẳng bao lâu cô đã hòan tất và gửi món quá cho ôngLaurence.Hai ngày trôi qua không có hồi âm,Beth lo sợ ông cụ không hài lòng với đôi giày của mình.Nhưng một buổi nọ,khi đi dạo trở về,cô bé nghe những tiếng gọi vui mừng:"Có thư cho em này Beth.Lại đây nhanh lên em đọc đi."
Khi Beth đang vội vã chạy vào,Jo reo lên:"Ôi!,Beth ơn,nhìn xem ông cụ đã gửi gì cho em áyy".Mọi người chỉ trỏ và kêu to:"Nhìn kìa!Nhìn kìa!".Beth đưa mắt nhìn theo và run lên vì sung sướng,trước mắt em là một cây piano xinh xắn,trên có một lá thư ghi:"Gửi cô E.M"
Beth hồi hộp mở lá thư ra đọc.bức thư khá nghiêm trang như viết cho một người đã trưởng thành.
"Thưa cô March kính mến!
Chưa có đôi giày nào khiến tôi hài lòng như đôi giày cô gửi tặng.Để đáp lại lòng tốt ấy,tôi xin gửi đến cô cây đàn piano nhỏ bé này vốn trước kia là của cháu gái tôi.
Chân thành cám ơn cô và gửi cô những lời chúc tốt đẹp nhất.
Bạn của cô.
James Laurence."
Mấy chị em xúm lại quanh cây đàn piano xinh đẹp còn Beth thì ngồi xuống đánh thử,cô thấy cây dương cầm thật tuyệt vời.
"Bây giờ em phải đi cảm ơn ông cụ đi."Jo nói nửa đùa nửa thật vì cô nghĩ rằng Beth không đủ cam đảm làm việc đó.
"Vâng,em đi ngay đây kẻo lát nữa em lại thấy sợ."Beth nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà ,đi xuống lối nhỏ băng qua khu vườn rồi vào nhà ông cụLaurence trước sự sửng sốt của mọi người.Ông Laurence lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy cô bé
"Con đến đây cảm ơn ông ,thưa ông."Beth chưa nói hết thì ông cụ đã nhìn cô mỉm cười thật trìu mến đến nỗi cô bé không ngần ngại chòang hai tay ôm lầy cổ ông và hôn ông.
Ông cụ rất sung sướng bên đứa cháu gái bé nhỏ,cam đảm.Ông bế cô đặt lên chân và hai ông cháu vui vẻ trò chuyện như đã vui nhau lâu lắm.Khi về,ông cụ tiễn Beth ra đến tận cổng và bắt tay cô bé và nhấc nón lên chào.Khi mấy chị em trong thấy cảnh này,Jo vui mừng nhảy nhót,Amy kinh ngạc đến súyt té nhào ra ngòai cửa sổ còn Meg thì thốt lên:"Ôi! chị dám tin rằng thế giới này đã đến ngày tận số rồi!".