Chương 5
Tác giả: lOUISA M.ALCOTT
Buổi chiều,Jo từ nhà dì March trở về sớm hơn mọi người vì hôm ấy tyuết rất dày.Không thích ngồi mãi trước lò sưởi,cô bèn vớ lấy cây chổi và bắt tay dọn một lối đi nhỏ chạy băng qua lớp tuyết để Beth có thể đi vào vườn được.Cô trông thấy cụ Laurence lái xe ra khỏi nhà và khi đang quét tuyết cạnh bức tường ngăn đôi đôi hai nhà,Jo chợt bắt gặp Laurie đa ng rầu rĩ ngời bên khung cửa sổ.
"Tội nghiệp anh ấy thật!ở nhà có một mình,anh ấy cần có bạn bè chơi cùng".Nghĩ thế,Jo bốc một nắm tuyết ném vào cửa kính,Laurie ngẩng lên trong thấy Jo,khuôn mặt anh rạng rỡ hẳn lên.Laurie cười to,mở cửa sổ và gọi với ra.Cô bé vẫy vẫy cây chổi trên tay kêu lớn:"Anh bị bệnh hay sao thế?"
"ừ , tôi bị cảm lạnh phải năm trên giường cả tuần nay rồi,nưhng bây giờ đã khá hơn."
"Thế anh đang làm gì vậy?"
"Chẳng làm gì cả.Ông nội có đọc sách cho tôi nghe nhưng tôi chả thích mấy quyển sách ấy."
Sao anh không rủ ai đến chơi cho vui."
"Tôi không quen ai cả.Hay là Jo sang chơi nhé?"
"Để em xin mẹ đã,nếu được em sẽ qua.Thôi,anh đóng cửa sổ lại đi,đợi em một tí."
Mấy phút sau Jo quay lại,một người hầu dẫn cô đến phòng của Laurie.Lúc bước vào cô nói:"Mẹ em hỏi thăm sức khỏe của anh,còn đây là bánh của chị Meg gửi anh để uống trà."
"Gia đình Jo tốt quá".
"Em đọc sách cho anh nghe nhé?"Jo hỏi.
"Thôi,tôi thích nghe Jo nói chuyện hơn.Bạn kể cho tôi nghe về bốn chị em bạn đi.Có phải Beth thì thường ở nhà, Meg là cô gái xinh đẹp còn Amy là em út đúng không?"
"Sao anh biết?".
"à, trong khi chơi đùa tôi hay nghe các bạn gọi nhau như vậy.Tôi biết nhìn qua cửa sổ nhà khác thật chẳng hay tí nào nhưng mỗi lần như vậy tôi cảm thấy như đang được ngắm một bức tranh:ác bạn ngồi bên nhay trong ánh lửa,quây quần bên bàn ăn. với người mẹ của mình.Jo biết đấy,tôi không có mẹ".Trông anh buồn rầu đến nỗi Jo phải thốt lên:"Laurie này,anh muốn nhìn bao nhiêu cũng đựơc nhưng sao anh lại không qua chơi với tụi em.Ông nội không cho phép ư?".
"Ông tôi thì cho phép,nhưng khi nào mẹ các bạn cho ,tôi sẽ qua...Ông tôi lúc nào cũng sống với sách,còn thầy Brooke không còn ở đây nữa nên tôi chẳng biết đi chơi cùng ai và ở nhà gần như suốt ngày".
"Buồn thật đấy".Jo nói vẻ cảm thông."Anh cần phải ra ngòai nhiều hơn".
"Jo có thích đi học không?".
"Em không đi học.Em đến giúp việc cho dì em."
'Rồi Jo kể chuyện về con chó con mập ù, về chú chim ở nhà dì March và về những cuốn sách mà cô phải đọc cho bà nghe.Cứ thế Jo làm cho Laurie cười rũ ra.Cười mãi đến cả chảy nước mắt.
Sau đó học nói chuyện về sách.Laurie nói:"Nếu thích ,bạn hãy xuống xem sách truyện nhà tôi.Đừng sợ vì ông nội đi vắng rồi."
"Em đâu có sợ".
"Tôi không tin đâu."Laurie nói."Ngay cả tôi đôi khi cũng rất sợ người ông lớn tuổi của mình."Anh dẫn Jo xuống căn phòng đầy sách và tranh ảnh.Jo đưa mắt nhìn quanh khẽ thốt lên:"Chao ôi!Nhiều sách quá!".Ngay lúc ấy có chuông reo ngòai cửa,một người hầu phòng bước vào nói:"Bác sĩ đến khám cho cậu Laurie".Anh quay qua nói với Jo:
"Tôi đi đây một tí nhé Jo?"
"Vâng anh đừng lo.Em thích được xem những thứ thế này."Jo đứng trước bức chân dung vẽ hình ông cụ Lauence,ngắm nhìn ông cụ hồi lâu,khi cánh cửa sau lưng xịch mở cô nói với Laurie:"Em chắc mình sẽ chẳng sợo 6ng của anh đâu.O^ng có đôi mắt hiền từ dù miệng hơi có nét khó tính.Tất nhiên không đẹp bằng ông ngọai em nhưng em thấy rất mến ông".
"Xin cám ơn cô!".Một giọng nói trầm trầm vang lên.Quay lại Jo nhận ra không phải là Laurie mà chính là ông Laurence.Lúc đầu cô toan bỏ chạy.Nhưng khi nhìn ông,cô thấy ông đang mỉm cười với cô:
"Vậy là cháu không sợ ta?"
"Dạ không sợ lắm thưa ông!"Jo đáp.
"Và có phải ta không đẹp bằng ông ngọai cháu?"
"Dạ không hòan tòan như vậy,thưa ông."
"Nhưng cháu thấy mến ta,đúng không?"
"Vâng ,thưa ông."
Câu trả lời của Jo làm ông vui lòng.Ông cười to ,bắt tay Jo rồi trìu mếtn nói:"Cháu can đảm lắm,giống như đúa ông của cháu.Thế từ nãy giờ cháu chơi gì với thằng cháu nội của ta nào?"
"Cháu chỉ cố gắng làm người láng giềng tốt bụng.Anh ấy chỉ có một mình,chị em chúng cháu rất muốn anh ấy vui vì chúng cháu chưa quên món quá Giáng Sinh của ông, thưa ông."
"Thế nhưng đứa trẻ dạo trước được các cháu nhường phần ăn sáng thế nà rồi?"
"Nhà Hammel hả p6ng,chúng đều khỏe cả rồi ông ạ."
"Nói với mẹ cháu là ông sẽ sang thăm nhé,còn bây giờ thì ta vào nhà uống trà đi."Ngay lúc đó Laurie chạy vào.Anh thật sự ngạc nhiên khi thấy Jo và ông nội đang trò chuyện với nhau;còn ông cụ suốt buổi dùng trà cũng ngạc nhiên không kém khi nghe Laurie và JO chuyện trò với nhau như đôi bạn cũ.
"Thằng bé trông vui hẳn lên."Ông nhủ thầm "Chính là nhờ con bé".Dùng trà xong,Laurie dẫn Jo đi một vòng khắp gian nhà rộng,chỉ cho cô xem tất cả những đồ đạc sang trọng được bầy biện trong nhà.Khi họ trở lại chỗ ông cụ Laurence,Jo trông thấy một cây đàn dương cầm rất lớn và cô ước gì Beth cũng được nhìn thấy nó.
"Anh có chơi đàn không Laurie?".Jo hỏi.
"Cũng thỉnh thỏang."Anh trả lời.
"Nó chơi khá đấy".Cụ Laurence nhận xét."Nhưng ta hy vọng nó sẽ làm được điều gì đó lớn lao hơn."Jo đứng dậy xin phép ra về.
"Cháu phải về rồi sao?"
Vâng thưa ông,trễ rồi ạ".
"Bạn qua chơi nữa nhé".
"Vâng ,nhưng anh phải hứa khi nào đỡ bệnh sẽ sang nhà bọn em đấy".
"Chắc chắn anh sẽ sang".
Buổi chiều,Jo từ nhà dì March trở về sớm hơn mọi người vì hôm ấy tyuết rất dày.Không thích ngồi mãi trước lò sưởi,cô bèn vớ lấy cây chổi và bắt tay dọn một lối đi nhỏ chạy băng qua lớp tuyết để Beth có thể đi vào vườn được.Cô trông thấy cụ Laurence lái xe ra khỏi nhà và khi đang quét tuyết cạnh bức tường ngăn đôi đôi hai nhà,Jo chợt bắt gặp Laurie đa ng rầu rĩ ngời bên khung cửa sổ.
"Tội nghiệp anh ấy thật!ở nhà có một mình,anh ấy cần có bạn bè chơi cùng".Nghĩ thế,Jo bốc một nắm tuyết ném vào cửa kính,Laurie ngẩng lên trong thấy Jo,khuôn mặt anh rạng rỡ hẳn lên.Laurie cười to,mở cửa sổ và gọi với ra.Cô bé vẫy vẫy cây chổi trên tay kêu lớn:"Anh bị bệnh hay sao thế?"
"ừ , tôi bị cảm lạnh phải năm trên giường cả tuần nay rồi,nưhng bây giờ đã khá hơn."
"Thế anh đang làm gì vậy?"
"Chẳng làm gì cả.Ông nội có đọc sách cho tôi nghe nhưng tôi chả thích mấy quyển sách ấy."
Sao anh không rủ ai đến chơi cho vui."
"Tôi không quen ai cả.Hay là Jo sang chơi nhé?"
"Để em xin mẹ đã,nếu được em sẽ qua.Thôi,anh đóng cửa sổ lại đi,đợi em một tí."
Mấy phút sau Jo quay lại,một người hầu dẫn cô đến phòng của Laurie.Lúc bước vào cô nói:"Mẹ em hỏi thăm sức khỏe của anh,còn đây là bánh của chị Meg gửi anh để uống trà."
"Gia đình Jo tốt quá".
"Em đọc sách cho anh nghe nhé?"Jo hỏi.
"Thôi,tôi thích nghe Jo nói chuyện hơn.Bạn kể cho tôi nghe về bốn chị em bạn đi.Có phải Beth thì thường ở nhà, Meg là cô gái xinh đẹp còn Amy là em út đúng không?"
"Sao anh biết?".
"à, trong khi chơi đùa tôi hay nghe các bạn gọi nhau như vậy.Tôi biết nhìn qua cửa sổ nhà khác thật chẳng hay tí nào nhưng mỗi lần như vậy tôi cảm thấy như đang được ngắm một bức tranh:ác bạn ngồi bên nhay trong ánh lửa,quây quần bên bàn ăn. với người mẹ của mình.Jo biết đấy,tôi không có mẹ".Trông anh buồn rầu đến nỗi Jo phải thốt lên:"Laurie này,anh muốn nhìn bao nhiêu cũng đựơc nhưng sao anh lại không qua chơi với tụi em.Ông nội không cho phép ư?".
"Ông tôi thì cho phép,nhưng khi nào mẹ các bạn cho ,tôi sẽ qua...Ông tôi lúc nào cũng sống với sách,còn thầy Brooke không còn ở đây nữa nên tôi chẳng biết đi chơi cùng ai và ở nhà gần như suốt ngày".
"Buồn thật đấy".Jo nói vẻ cảm thông."Anh cần phải ra ngòai nhiều hơn".
"Jo có thích đi học không?".
"Em không đi học.Em đến giúp việc cho dì em."
'Rồi Jo kể chuyện về con chó con mập ù, về chú chim ở nhà dì March và về những cuốn sách mà cô phải đọc cho bà nghe.Cứ thế Jo làm cho Laurie cười rũ ra.Cười mãi đến cả chảy nước mắt.
Sau đó học nói chuyện về sách.Laurie nói:"Nếu thích ,bạn hãy xuống xem sách truyện nhà tôi.Đừng sợ vì ông nội đi vắng rồi."
"Em đâu có sợ".
"Tôi không tin đâu."Laurie nói."Ngay cả tôi đôi khi cũng rất sợ người ông lớn tuổi của mình."Anh dẫn Jo xuống căn phòng đầy sách và tranh ảnh.Jo đưa mắt nhìn quanh khẽ thốt lên:"Chao ôi!Nhiều sách quá!".Ngay lúc ấy có chuông reo ngòai cửa,một người hầu phòng bước vào nói:"Bác sĩ đến khám cho cậu Laurie".Anh quay qua nói với Jo:
"Tôi đi đây một tí nhé Jo?"
"Vâng anh đừng lo.Em thích được xem những thứ thế này."Jo đứng trước bức chân dung vẽ hình ông cụ Lauence,ngắm nhìn ông cụ hồi lâu,khi cánh cửa sau lưng xịch mở cô nói với Laurie:"Em chắc mình sẽ chẳng sợo 6ng của anh đâu.O^ng có đôi mắt hiền từ dù miệng hơi có nét khó tính.Tất nhiên không đẹp bằng ông ngọai em nhưng em thấy rất mến ông".
"Xin cám ơn cô!".Một giọng nói trầm trầm vang lên.Quay lại Jo nhận ra không phải là Laurie mà chính là ông Laurence.Lúc đầu cô toan bỏ chạy.Nhưng khi nhìn ông,cô thấy ông đang mỉm cười với cô:
"Vậy là cháu không sợ ta?"
"Dạ không sợ lắm thưa ông!"Jo đáp.
"Và có phải ta không đẹp bằng ông ngọai cháu?"
"Dạ không hòan tòan như vậy,thưa ông."
"Nhưng cháu thấy mến ta,đúng không?"
"Vâng ,thưa ông."
Câu trả lời của Jo làm ông vui lòng.Ông cười to ,bắt tay Jo rồi trìu mếtn nói:"Cháu can đảm lắm,giống như đúa ông của cháu.Thế từ nãy giờ cháu chơi gì với thằng cháu nội của ta nào?"
"Cháu chỉ cố gắng làm người láng giềng tốt bụng.Anh ấy chỉ có một mình,chị em chúng cháu rất muốn anh ấy vui vì chúng cháu chưa quên món quá Giáng Sinh của ông, thưa ông."
"Thế nhưng đứa trẻ dạo trước được các cháu nhường phần ăn sáng thế nà rồi?"
"Nhà Hammel hả p6ng,chúng đều khỏe cả rồi ông ạ."
"Nói với mẹ cháu là ông sẽ sang thăm nhé,còn bây giờ thì ta vào nhà uống trà đi."Ngay lúc đó Laurie chạy vào.Anh thật sự ngạc nhiên khi thấy Jo và ông nội đang trò chuyện với nhau;còn ông cụ suốt buổi dùng trà cũng ngạc nhiên không kém khi nghe Laurie và JO chuyện trò với nhau như đôi bạn cũ.
"Thằng bé trông vui hẳn lên."Ông nhủ thầm "Chính là nhờ con bé".Dùng trà xong,Laurie dẫn Jo đi một vòng khắp gian nhà rộng,chỉ cho cô xem tất cả những đồ đạc sang trọng được bầy biện trong nhà.Khi họ trở lại chỗ ông cụ Laurence,Jo trông thấy một cây đàn dương cầm rất lớn và cô ước gì Beth cũng được nhìn thấy nó.
"Anh có chơi đàn không Laurie?".Jo hỏi.
"Cũng thỉnh thỏang."Anh trả lời.
"Nó chơi khá đấy".Cụ Laurence nhận xét."Nhưng ta hy vọng nó sẽ làm được điều gì đó lớn lao hơn."Jo đứng dậy xin phép ra về.
"Cháu phải về rồi sao?"
Vâng thưa ông,trễ rồi ạ".
"Bạn qua chơi nữa nhé".
"Vâng ,nhưng anh phải hứa khi nào đỡ bệnh sẽ sang nhà bọn em đấy".
"Chắc chắn anh sẽ sang".