Chương 24
Tác giả: lOUISA M.ALCOTT
"Giờ thì"Jo tự nhủ khi Laurie đã đi khuất,"Phải làm gì đó để giải quyết việc này thôi.Và không ai khác ngòai mình phải thực hiện điều đó ."Cô đi qua nhà Laurence xem,kể lại tòan bộ những gì đã xảy ra.Cụ Laurence thật tốt bụng.Dù sự từ chối tình yêu của bất cứ cô gái nào đối với Laurie làm ông khó tin hơn cả Jo,ông hiểu rằng tình yêu phải tự nguyện và ông quyết định phải cho Laurie đi đâu đó một thời gian thay đổi không khí để giúp anh qua khỏi cơn sốc vừa rồi.
Laurie trở về nhà,rã rời...Ông nội nhìn anh như không thể không biết điều gì xảy ra.Tối hôm ấy,ăn cơm xong,hai ông cháu vẫn ngồi nói chuyện bình thường dù cả hai đều cảm thấy thật khó xử.Nhìn gương mặt rầu rĩ của Laurie,ông không thể chịu đựng hơn được nữa.Ông cụ đứng dậy chắp tay đi đi lại lại trong phòng,bất chợt quay sang hỏi Laurie giọng dịu dàng như một người mẹ:
"Ông biết rồi,cháu của ông.Ông biết..."Một phút im lặng trôi qua kh6ogn lời đáp.Đột nhiên Laurie hỏi gần như mất cả bình tĩnh:
"Ai nói cho ông biết?"
"Chính Jo đấy."
"...Vậy là mọi chuyện đã chấm dứt!"Laurie thở dài nghe thật não nề.
"Không hẳn như thế."Cụ Laurence nói,"Ông muốn nói với cháu điều này nữa và khi đó sự việc mới kết thúc được...Có lẽ lúc này,cháu không còn thiết ở nhà này nữa phải không ,Laurie?"
"Cháu sẽ không dễ dàng từ bỏ một người con gái như vậy đâu!Jo không có quyền cấm cháu gặp cô ấy.Nếu muốn,cháu sẽ ở mãi đây".
"Không nên,nếu cháu quả thật là một chàng trai biết điều như ông vẫn nghĩ."Ông tíêp,"Cháu yêu của ông,ông cũng cảm thấy mất mát không kém cháu đâu.Ông cũng yêu mến Jo và mong nó sẽ là vợ cháu,là cháu gái của ta.Nhưng con bé không thể tự dối mình.Bằng tuổi đời của mình,ông thấy hiểu điều đó.Đồng thời ông cũng biết cách duy nhất cho cháu bây giờ là đi đâu đó một thời gian .Thế....Cháu thích đi đâu?"
"Đâu cũng được.Cháu bất cần những gì sẽ đến với mình."
"Này ,cháu hãy sử xự sao cho đáng là một đấng nam nhi chứ!"
Trong đời ai cũng có lúc trải qua những giờ phút như thế nào sao cháu không đi Châu Âu như trước đây khi ra trường cháu hằng mong ước?"
"Nhưng cháu không có ý đi một mình."
"Ông không buộc cháu đi một mình.Có một người luôn sẵn sàng đi cùng cháu dù chân trời góc bể."
"Ai hả ông?".
"Ông chứ ai nữa.Việc buôn bán của ông ở London rất cần người cai quản.Trước đây ông từng hy vọng khi cháu đã được tôi luyện qua trường lớp cháu có thể sẻ giúp ông việc ấy.Nhưng mình ông cũng đảm đương được rồi.Ông muốn chái đi với ông sang London một thời gian ngắn để mở mang hiều biết về công việc thương mại sau này cháu có thể là chủ nhân nhưng đừng nghĩ là ông muốn níu kéo cháu ở luôn đó.Cháu có thể đi Pháp,Đức,Thụy Sĩ,ý....Bất cứ nơi nào cháu thích,Tha hồ thưởng thức ,học hội họa,nhạc hay tất cả những gì cháu vẫn quan tâm."
"Vâng thưa ông."Laurie xuôi theo."Cháu không thể từ chối tấm lòng của ông.Cháu sẽ đi."
"Giờ thì"Jo tự nhủ khi Laurie đã đi khuất,"Phải làm gì đó để giải quyết việc này thôi.Và không ai khác ngòai mình phải thực hiện điều đó ."Cô đi qua nhà Laurence xem,kể lại tòan bộ những gì đã xảy ra.Cụ Laurence thật tốt bụng.Dù sự từ chối tình yêu của bất cứ cô gái nào đối với Laurie làm ông khó tin hơn cả Jo,ông hiểu rằng tình yêu phải tự nguyện và ông quyết định phải cho Laurie đi đâu đó một thời gian thay đổi không khí để giúp anh qua khỏi cơn sốc vừa rồi.
Laurie trở về nhà,rã rời...Ông nội nhìn anh như không thể không biết điều gì xảy ra.Tối hôm ấy,ăn cơm xong,hai ông cháu vẫn ngồi nói chuyện bình thường dù cả hai đều cảm thấy thật khó xử.Nhìn gương mặt rầu rĩ của Laurie,ông không thể chịu đựng hơn được nữa.Ông cụ đứng dậy chắp tay đi đi lại lại trong phòng,bất chợt quay sang hỏi Laurie giọng dịu dàng như một người mẹ:
"Ông biết rồi,cháu của ông.Ông biết..."Một phút im lặng trôi qua kh6ogn lời đáp.Đột nhiên Laurie hỏi gần như mất cả bình tĩnh:
"Ai nói cho ông biết?"
"Chính Jo đấy."
"...Vậy là mọi chuyện đã chấm dứt!"Laurie thở dài nghe thật não nề.
"Không hẳn như thế."Cụ Laurence nói,"Ông muốn nói với cháu điều này nữa và khi đó sự việc mới kết thúc được...Có lẽ lúc này,cháu không còn thiết ở nhà này nữa phải không ,Laurie?"
"Cháu sẽ không dễ dàng từ bỏ một người con gái như vậy đâu!Jo không có quyền cấm cháu gặp cô ấy.Nếu muốn,cháu sẽ ở mãi đây".
"Không nên,nếu cháu quả thật là một chàng trai biết điều như ông vẫn nghĩ."Ông tíêp,"Cháu yêu của ông,ông cũng cảm thấy mất mát không kém cháu đâu.Ông cũng yêu mến Jo và mong nó sẽ là vợ cháu,là cháu gái của ta.Nhưng con bé không thể tự dối mình.Bằng tuổi đời của mình,ông thấy hiểu điều đó.Đồng thời ông cũng biết cách duy nhất cho cháu bây giờ là đi đâu đó một thời gian .Thế....Cháu thích đi đâu?"
"Đâu cũng được.Cháu bất cần những gì sẽ đến với mình."
"Này ,cháu hãy sử xự sao cho đáng là một đấng nam nhi chứ!"
Trong đời ai cũng có lúc trải qua những giờ phút như thế nào sao cháu không đi Châu Âu như trước đây khi ra trường cháu hằng mong ước?"
"Nhưng cháu không có ý đi một mình."
"Ông không buộc cháu đi một mình.Có một người luôn sẵn sàng đi cùng cháu dù chân trời góc bể."
"Ai hả ông?".
"Ông chứ ai nữa.Việc buôn bán của ông ở London rất cần người cai quản.Trước đây ông từng hy vọng khi cháu đã được tôi luyện qua trường lớp cháu có thể sẻ giúp ông việc ấy.Nhưng mình ông cũng đảm đương được rồi.Ông muốn chái đi với ông sang London một thời gian ngắn để mở mang hiều biết về công việc thương mại sau này cháu có thể là chủ nhân nhưng đừng nghĩ là ông muốn níu kéo cháu ở luôn đó.Cháu có thể đi Pháp,Đức,Thụy Sĩ,ý....Bất cứ nơi nào cháu thích,Tha hồ thưởng thức ,học hội họa,nhạc hay tất cả những gì cháu vẫn quan tâm."
"Vâng thưa ông."Laurie xuôi theo."Cháu không thể từ chối tấm lòng của ông.Cháu sẽ đi."