Chương 9
Tác giả: lOUISA M.ALCOTT
Sau chúyên đi của Meg,bốn chị em bắt đầu đón một mùa xuân đầy thú vị.Họ cùng đi dạo rất lâu,hái những đóa hoa dại,cùng nhau làm vườn ,cái khi vườn mà mỗi chị em đều có một khỏang nhỏ riêng trồng những lòai hoa mà mình yêu thích.Họ cùng Laurie chèo thuyền trên sông,thật ra trò chơi nào,Laurie cũng đều tham gia.Những ngày trời mưa,bốn chị em cùng viết bài cho tờ báo hàng tuần của họ.Jo là người gom nhặt và sắp xếp các bài báo và cho xúât bản.Còn trong căn phòng sát mái của Jo,Meg là người đọc tin cho mọi người cùng nghe.Một thời gian sau khi tờ báo được phát hành,Laurie cũng được phép viết báo và có mặt tại buổi đọc đêm thứ bảy hàng tuần.Chính điều đó đã gợi cho Laurie nghĩ ra cách biến cái chuồng chim nhỏ đã cũ thành hộp thư báo.Hộp thư được treo trên tường phía bên trên bờ rào giữa khu vườn hai nhà và cả hai gia đình đều được quyền sử dụng nó.Họ gửi cho nhau mọi thứ - nào là thơ,hạt giống,bản nhạc,thư từ và bánh ngọt.Cả cụ Laurence cũng tham gia trò chơi và đã gửi cho bốn cô gái những món quá bất ngờ.Trong lúc đó ,bác làm vườn nhà ông Laurence đã từ lâu có cảm tình với bác Hannah lại gửi sang cho bác ấy cả một bức thư tình nữa chứ.Tất cả mọi người được một bữa cười thích thú.!Beth là người đưa thư cho gia đình March, dường như mỗi thành viên trong hai gia đình đều yêu thích những thú vui mà bưu điện riêng mang đến.
Chẳng bao lâu xuân đi,hè lại đến.Một ngày tháng sáng ấm áp nọ.Meg làm việc trở về nhà,reo lên với mọi người:"Ngày mai,con của bà King sẽ đi biển nghỉ mát 3 tháng.Thế là con sẽ rảnh rỗi!Con sẽ không phải làm việc gì trong 3 tháng.Trời !Thú vị biết bao!"Jo cũng có một niềm vui như chị,tuy có vẻ mệt nhòai vì phải giúp dì March gói ghém quần áo và tiễn dì đi nghỉ lâu ngày ở một vùng quê xa.
"Các chị sẽ làm gì trong thời gian rảnh sắp tới?"Amy tò mò.
"Buổi sáng,chị sẽ ngủ muộn tùy thích."Meg trả lời sung sướng."Rồi sau đó thức dậy chẳng phải làm gì cả,chỉ suốt ngày nghỉ ngơi."
"Còn em không thích vậy đâu".Jo nhanh nhảu ."Em có nhiều sách lắm,em sẽ đọc,đọc hòai nếu không có gì vui hơn."
"Chị Beth này,thôi đừng bắt em học bài nữa nhé."Amy láu lỉnh."Nếu chị Meg và Jo không làm gì cả chỉ có chơi và nghỉ ngơi thì chúng ta cũng vậy."
"Được ,chị sẽ làm đúng như vậy nếu mẹ không phiền lòng.Chị muốn học những bản nạhc mới rồi còn may trang phục mùa hè cho búp bê của chị nữa chứ."
Meg hỏi vẻ nài nỉ:"Chúng con sẽ nghỉ ngơi hòan tàn,chỉ làm những gì chúng con thích được không mẹ?"
"Được rồi!"Bà March mỉm cười,"Các con cứ theo kế họach đó của mình trong một tuần lễ để xem mình có thích không cái đã.Mẹ nghĩ đến cuối tuần thế nào các con cũng ngán ngẫm vì chỉ chơi không làm cho mà xem."
"Ôi!Không đâu".Meg khẳng định."Con sẽ yêu thích tuần lễ đó lắm".
Sáng hôm say.Meg dậy rất trễ.Cô vốn không thích ăn sáng một mình.Phòng ăn thì bẩn thỉu Beth chẳng chịu lau dọn.Amy thì vứt sách vở bừa bãi khắp nơi.Jo thì chưa thèm thay hoa,chỉ có góc phòng của mẹ vẫn như mọi ngày.
Meg ngồi mơ tưởng những chíêc váy đẹp cô thích mua.Jo đã đi ra sông cùng Laurie từ lúc nào.Beth không dọn dẹp chén đũa để bừa bãi trên bàn,còn mình thì đi lục tìm vải may áo quần cho búp bê.Khi đã chán việc may vá.Beth lại vứt mọi thứ trên sàn và đi chơi piano.
Amy diện bộ váy trắng đẹp nhấy của mình và ngồi chơi trong vườn.Khi đã mệt vì không có làm gì,cô bé đi dạo phố lại bị mắc ưa làm ướt hết cả váy đẹp.
Buổi tối hôm ấy,bốn cô gái kể cho mẹ nghe họ đã thích thú cả ngày hôm đó đến mức nào.Nhưng nhìn nét mặt chúng,bà March biết rằng các con bà không vui.Suốt cả tuần đó,mọi việc đều dồn cả cho bác Hannah và bà March.Tuy vậy,nhà cửa vẫn đâu vào đấy.Trong lúc ấy Meg ngồi hí húi sửa lại áo quần của mình sao cho giống với của A.Moffat,còn Jo đọc sách cho đến khi mắt dại đi ,cáu bẳn với mọi người và ngay cả với Laurie.Amy là người đau khổ nhất bởi cô bé hiểu ra rằng không có Jo và Meg giúp,cô chẳng làm được việc gì khác ngòai việc vẽ,vẽ và vẽ mãi đến chán ngấy.Beth đôi lúc lại quên mất mình đang trong tuần lễ lười và thế là cô tiếp tục làm những công việc hằng ngày .Nhưng dù thế trông cô cũng không thanh thản và vui vẻ bằng lúc khác...
Vào hôm cuối tuần,bà March quyết định cho các con mình một bài học.Sáng hôm ấy,khi bốn chị em từ phòng ngủ xuống,chẳng có bữa điểm tâm nào cả,trong bếp chẳng thấy đỏ lửa.Meg lên lầu xem có chuyện gì xảy ra.
"Mẹ bệnh rồi"bà March bảo,"Bác Hannah và mẹ đã quá mệt mỏi,vì thế mẹ cho phép bác ấy được nghỉ một ngày.Mẹ sẽ ở yên trong phòng,rồi lát nữa mẹ sẽ ra ngòai dạo một lát.Các con phải tự xoay sở công việc không có mẹ và bác Hannah."Jo vui mừng khi lại có việc để làm.Cô và Meg đã chuẩn bị bữa điểm tâm rồi đưa lên cho mẹ.Trà pha rất dở,trứng thì cứng,bà aArch chỉ mỉm cười.Lường trước được bữa điểm tâm của các con gái bà làm ,bà đã mang sẵn thức ăn lên trước nhưng không để cho các con trông thấy mình không ăn những thứ chúng nấu.
"Chúng sẽ phải qua một ngày vất vả đây.Nhưng bù lại chúng sẽ ngoan lên thôi."Bà March nhủ thầm.
Meg không hài lòng tí nào với kiểu nấu nướng của mình,nên đến tối quyền đầu bếp được nhường cho Jo.Nhớ lại cái hôm cãi nhau với Laurie,Jo nghĩ mình nên mời anh ấy sang ăn tối cho vui rồi nhân dịp làm lành.
"Tốt hơn hết em nên xem lại mình có những gì trước khi đi mới bạn bè đếp dùng cơm."Meg bảo Jo.
"Ôi,có nhiều này,rau củ này.Em sẽ mua thêm ít cá,trái cây và một ít cà phê nữa".
"Đừng mua quá nhiều thứ,Jo à.Em không thể nấu hết mọi thứ được đâu,rồi lại ngọt như đường cho mà xem,em nên hỏi ý kiến mẹ trước khi đi chợ."
"Tất nhiên em sẽ hỏi.".Nói rồi Jo chạy lên phòng bà March.Mải đọc sách,bà March giờ mới ngước lên bảo:"Mua gì tùy con,lát nữa mẹ sẽ không ăn ở nhà,mẹ đi dạo rồi ăn tối luôn thể."Jo không thể tin được chính mẹ mới sáng sớm thế này đã ngồi đọc sách.
"Sao mà mọi việc sáng sớm hôm nay cứ làm sao ấy nhỉ".Cô nghĩ thầm."Kìa Beth lại khóc,dấu hiệu chẳng lành đối với gia đình mình nữa rồi".
Jo đi nhanh xuống vườn hỏi xem tại sao Beth lại khóc ròng như có chuyện gì bất hạnh quá thể.Con chim nhỏ của Beth,Pip,nằm chết cứng trnog lòng,lọ đựng thức ăn cạn sách và không còn tí nước nào.
"Chính em đã giết nó rồi,"Beth thút hít,"em quên không cho nó ăn,ôi Pip ơi!Làm sao ta có tê3 tàn nhẫn với mi đến như vậy?"
Jo nhặt chút chim lên.Nó chết thật rồi.
"Em sẽ không bao giờ có một chú chim khác nữa",Beth khóc to,"Em xấu quá không xứng đáng nuôi một con khác nữa."
Jo muốn ở lại với Beth nhưng có quá nhiều việc cô phải làm nên đành để Beth lại cho người khác dỗ dành,còn mình đi xuống bếp rửa chén.Bếp là chưa ai nhóm lửa, nước lạnh ngắt.Thế là Jo phải hì hục một lúc mới nhóm được bếp và bắc nước.Xong vịêc Jo quyết định ra chợ mua ít thức ăn trong lúc đợi nước nóng.Cô mua ít cá nhưng không đủ cho bữa tiệc nhỏ và trái cây không tươi mấy.Giờ Jo mới nhận ra mình thật lúng túng khi tự đi chợ.Meg hứa với Jo sẽ làm bánh mì nhưng mãi nói chuyện với Sallie Gadiner,cô quên khấy mất.Jo mở cửa:"Chị có nhớ món bánh mì không đấy?"
"Ôi!chị làm ngay đây mà!"Meg giật mình nhớ ra.Cô làm vội vàng nên bột mình qúa đặc và bánh bị cháy.
Crocker là một mệnh phụ lớn tuổi mà mấy chị em dù đã gắng nhưng không mấy ưa bà ta lắm.Crocker đến đúng vào bữa cơn,lúc bà March vừa đi dạo nên Meg phải ngồi tiếp trong khi Jo một mình tất bật lo công việc nấu nước.Quá nhiều việc phải làm!Thịt phải hầm,cá phải nấu,trái cây phải rửa sách và xếp vào dĩa,bàn ăn phải dọn.
Cuối cùng thì Jo cũng kéo chuông đến giờ ăn cơm,Phải trễ mất gần cả tiếng.Tội nghiệp Jo!Mọi thức ăn đều dở.Thịt bị hầm quá nhừ,cá thì ít quá mà lại chưa chín kỹ,bánh mì thì cháy đen.
Amy cười,bà Crocker trông bực bội còn Meg thì đau khổ nhăn nhó.Chỉ cóLaurie là vẫn lịch thiệp cười nói vui vẻ như thể anh ta đang thưởng thức một bữa ăn ngon lành.
"Thôi được rồi!",Jo nghĩ,"Chắc món trái cây sẽ ngon vì mình bỏ đường và lại ăn với kem nữa."
Bà Crocker nếm món quả trước tiên nhưng phải nhăn mặt và uống ngay một ngụm nước.Laurie nhẫn nhục múc từng muỗng ăn trong im lặng không nói năng một lời.Còn Amy chưa chi đã húp một thìa lớn.Cô bé hét tóang lên rồi đứng dậy chạy ra khỏi bàn ăn.
"Gì thế?"Jo lo lắng.
"Em đã nêm muốn thay vì đường,"Meg nói,"Còn kem thì nhão nhóet và em quên cho vào ngăn đá."Mặt Jo đỏ bừng lên như sắp khóc.
Khi nhìn sang Laurie,cô thấy anh đang cố nhịn cười.Đột nhiên cô cũng bật cười theo,cười ngặt nghẽo cười đến cả chảy nước mắt.Tất cả đều bò ra cười,kể cả bà Crocker.
Meg phụ Jo dọn bàn ăn,rửa chén lau chùi bếp núc,còn Laurie lái xe đưa Amy đi chơi.Mấy chị em đều rã rời không mu6ón nhấc tay chân nhưng vì bạn bè đến dùng trà nên học lại vội vã ra tiếp.
Khi bà March trở về,các con bà vẫn đang cặm cụi dọn dẹp.Mãi đến tối khuya,họ mới được ngồi nghỉ.
"Thật là một ngày tồi tệ!"Jo than thở với mẹ.
"Không giống nhà mình tí nào!"Amy thở dài.
"Không có mẹ mọi việc đều rối mù cả lên".Beth kết luận rồi chòang tay qua cổ Mẹ.
"Này các con yêu!"Bà March giờ mới lên tiếng,"Các con có hài lòng với tuần lễ vừa qua không?Các con có muốn tiếp tụp kế họach của mình nữa không?"
"Con không muốn".Jo trả lời dứt khóat.
"Con cũng vậy",tất cả đồng thanh.
"Vậy các con có nghĩ rằng làm tròn bổn phận và giúp đỡ người khác là điều tốt không?"
"Con chán ngấy cái tuần lễ này rồi"Jo phàn nàn,"Con muốn bắt đầu làm việc trở lại."
"Các con nên học nấu ăn"Bà March cười rồi nói tiếp."Người con gái nào cũng cần biết những điều ấy".vì bà đã gặp bà Crocker nghe kể lại bữa tối do Jo nấu nướng như thế nào.
"Mẹ này,"Jo hỏi,"có phải mẹ đã cố tình đi dạo để chúng con tự nhận ra mình còn vụng về,đúng không?"
"Đúng vậy,mẹ muốn các con hiểu một điều là cho chúng ta chỉ có thể thật sự hạnh phúc khi mỗi người đều làm tròn bổn phận.Mẹ biết đó sẽ là mộ bài học bổ ích nếu các con thấy được mọi việc sẽ ra sao nếu không ai chịu làm việc nhà và mỗi người cứ làm theo ý thích của bản thân bất kể người khác.Các con không chán vì không có việc gì làm chứ?"
"Chúng con chán lắm rồi,thưa mẹ."Bốn cô gái cười đáp.
Sau chúyên đi của Meg,bốn chị em bắt đầu đón một mùa xuân đầy thú vị.Họ cùng đi dạo rất lâu,hái những đóa hoa dại,cùng nhau làm vườn ,cái khi vườn mà mỗi chị em đều có một khỏang nhỏ riêng trồng những lòai hoa mà mình yêu thích.Họ cùng Laurie chèo thuyền trên sông,thật ra trò chơi nào,Laurie cũng đều tham gia.Những ngày trời mưa,bốn chị em cùng viết bài cho tờ báo hàng tuần của họ.Jo là người gom nhặt và sắp xếp các bài báo và cho xúât bản.Còn trong căn phòng sát mái của Jo,Meg là người đọc tin cho mọi người cùng nghe.Một thời gian sau khi tờ báo được phát hành,Laurie cũng được phép viết báo và có mặt tại buổi đọc đêm thứ bảy hàng tuần.Chính điều đó đã gợi cho Laurie nghĩ ra cách biến cái chuồng chim nhỏ đã cũ thành hộp thư báo.Hộp thư được treo trên tường phía bên trên bờ rào giữa khu vườn hai nhà và cả hai gia đình đều được quyền sử dụng nó.Họ gửi cho nhau mọi thứ - nào là thơ,hạt giống,bản nhạc,thư từ và bánh ngọt.Cả cụ Laurence cũng tham gia trò chơi và đã gửi cho bốn cô gái những món quá bất ngờ.Trong lúc đó ,bác làm vườn nhà ông Laurence đã từ lâu có cảm tình với bác Hannah lại gửi sang cho bác ấy cả một bức thư tình nữa chứ.Tất cả mọi người được một bữa cười thích thú.!Beth là người đưa thư cho gia đình March, dường như mỗi thành viên trong hai gia đình đều yêu thích những thú vui mà bưu điện riêng mang đến.
Chẳng bao lâu xuân đi,hè lại đến.Một ngày tháng sáng ấm áp nọ.Meg làm việc trở về nhà,reo lên với mọi người:"Ngày mai,con của bà King sẽ đi biển nghỉ mát 3 tháng.Thế là con sẽ rảnh rỗi!Con sẽ không phải làm việc gì trong 3 tháng.Trời !Thú vị biết bao!"Jo cũng có một niềm vui như chị,tuy có vẻ mệt nhòai vì phải giúp dì March gói ghém quần áo và tiễn dì đi nghỉ lâu ngày ở một vùng quê xa.
"Các chị sẽ làm gì trong thời gian rảnh sắp tới?"Amy tò mò.
"Buổi sáng,chị sẽ ngủ muộn tùy thích."Meg trả lời sung sướng."Rồi sau đó thức dậy chẳng phải làm gì cả,chỉ suốt ngày nghỉ ngơi."
"Còn em không thích vậy đâu".Jo nhanh nhảu ."Em có nhiều sách lắm,em sẽ đọc,đọc hòai nếu không có gì vui hơn."
"Chị Beth này,thôi đừng bắt em học bài nữa nhé."Amy láu lỉnh."Nếu chị Meg và Jo không làm gì cả chỉ có chơi và nghỉ ngơi thì chúng ta cũng vậy."
"Được ,chị sẽ làm đúng như vậy nếu mẹ không phiền lòng.Chị muốn học những bản nạhc mới rồi còn may trang phục mùa hè cho búp bê của chị nữa chứ."
Meg hỏi vẻ nài nỉ:"Chúng con sẽ nghỉ ngơi hòan tàn,chỉ làm những gì chúng con thích được không mẹ?"
"Được rồi!"Bà March mỉm cười,"Các con cứ theo kế họach đó của mình trong một tuần lễ để xem mình có thích không cái đã.Mẹ nghĩ đến cuối tuần thế nào các con cũng ngán ngẫm vì chỉ chơi không làm cho mà xem."
"Ôi!Không đâu".Meg khẳng định."Con sẽ yêu thích tuần lễ đó lắm".
Sáng hôm say.Meg dậy rất trễ.Cô vốn không thích ăn sáng một mình.Phòng ăn thì bẩn thỉu Beth chẳng chịu lau dọn.Amy thì vứt sách vở bừa bãi khắp nơi.Jo thì chưa thèm thay hoa,chỉ có góc phòng của mẹ vẫn như mọi ngày.
Meg ngồi mơ tưởng những chíêc váy đẹp cô thích mua.Jo đã đi ra sông cùng Laurie từ lúc nào.Beth không dọn dẹp chén đũa để bừa bãi trên bàn,còn mình thì đi lục tìm vải may áo quần cho búp bê.Khi đã chán việc may vá.Beth lại vứt mọi thứ trên sàn và đi chơi piano.
Amy diện bộ váy trắng đẹp nhấy của mình và ngồi chơi trong vườn.Khi đã mệt vì không có làm gì,cô bé đi dạo phố lại bị mắc ưa làm ướt hết cả váy đẹp.
Buổi tối hôm ấy,bốn cô gái kể cho mẹ nghe họ đã thích thú cả ngày hôm đó đến mức nào.Nhưng nhìn nét mặt chúng,bà March biết rằng các con bà không vui.Suốt cả tuần đó,mọi việc đều dồn cả cho bác Hannah và bà March.Tuy vậy,nhà cửa vẫn đâu vào đấy.Trong lúc ấy Meg ngồi hí húi sửa lại áo quần của mình sao cho giống với của A.Moffat,còn Jo đọc sách cho đến khi mắt dại đi ,cáu bẳn với mọi người và ngay cả với Laurie.Amy là người đau khổ nhất bởi cô bé hiểu ra rằng không có Jo và Meg giúp,cô chẳng làm được việc gì khác ngòai việc vẽ,vẽ và vẽ mãi đến chán ngấy.Beth đôi lúc lại quên mất mình đang trong tuần lễ lười và thế là cô tiếp tục làm những công việc hằng ngày .Nhưng dù thế trông cô cũng không thanh thản và vui vẻ bằng lúc khác...
Vào hôm cuối tuần,bà March quyết định cho các con mình một bài học.Sáng hôm ấy,khi bốn chị em từ phòng ngủ xuống,chẳng có bữa điểm tâm nào cả,trong bếp chẳng thấy đỏ lửa.Meg lên lầu xem có chuyện gì xảy ra.
"Mẹ bệnh rồi"bà March bảo,"Bác Hannah và mẹ đã quá mệt mỏi,vì thế mẹ cho phép bác ấy được nghỉ một ngày.Mẹ sẽ ở yên trong phòng,rồi lát nữa mẹ sẽ ra ngòai dạo một lát.Các con phải tự xoay sở công việc không có mẹ và bác Hannah."Jo vui mừng khi lại có việc để làm.Cô và Meg đã chuẩn bị bữa điểm tâm rồi đưa lên cho mẹ.Trà pha rất dở,trứng thì cứng,bà aArch chỉ mỉm cười.Lường trước được bữa điểm tâm của các con gái bà làm ,bà đã mang sẵn thức ăn lên trước nhưng không để cho các con trông thấy mình không ăn những thứ chúng nấu.
"Chúng sẽ phải qua một ngày vất vả đây.Nhưng bù lại chúng sẽ ngoan lên thôi."Bà March nhủ thầm.
Meg không hài lòng tí nào với kiểu nấu nướng của mình,nên đến tối quyền đầu bếp được nhường cho Jo.Nhớ lại cái hôm cãi nhau với Laurie,Jo nghĩ mình nên mời anh ấy sang ăn tối cho vui rồi nhân dịp làm lành.
"Tốt hơn hết em nên xem lại mình có những gì trước khi đi mới bạn bè đếp dùng cơm."Meg bảo Jo.
"Ôi,có nhiều này,rau củ này.Em sẽ mua thêm ít cá,trái cây và một ít cà phê nữa".
"Đừng mua quá nhiều thứ,Jo à.Em không thể nấu hết mọi thứ được đâu,rồi lại ngọt như đường cho mà xem,em nên hỏi ý kiến mẹ trước khi đi chợ."
"Tất nhiên em sẽ hỏi.".Nói rồi Jo chạy lên phòng bà March.Mải đọc sách,bà March giờ mới ngước lên bảo:"Mua gì tùy con,lát nữa mẹ sẽ không ăn ở nhà,mẹ đi dạo rồi ăn tối luôn thể."Jo không thể tin được chính mẹ mới sáng sớm thế này đã ngồi đọc sách.
"Sao mà mọi việc sáng sớm hôm nay cứ làm sao ấy nhỉ".Cô nghĩ thầm."Kìa Beth lại khóc,dấu hiệu chẳng lành đối với gia đình mình nữa rồi".
Jo đi nhanh xuống vườn hỏi xem tại sao Beth lại khóc ròng như có chuyện gì bất hạnh quá thể.Con chim nhỏ của Beth,Pip,nằm chết cứng trnog lòng,lọ đựng thức ăn cạn sách và không còn tí nước nào.
"Chính em đã giết nó rồi,"Beth thút hít,"em quên không cho nó ăn,ôi Pip ơi!Làm sao ta có tê3 tàn nhẫn với mi đến như vậy?"
Jo nhặt chút chim lên.Nó chết thật rồi.
"Em sẽ không bao giờ có một chú chim khác nữa",Beth khóc to,"Em xấu quá không xứng đáng nuôi một con khác nữa."
Jo muốn ở lại với Beth nhưng có quá nhiều việc cô phải làm nên đành để Beth lại cho người khác dỗ dành,còn mình đi xuống bếp rửa chén.Bếp là chưa ai nhóm lửa, nước lạnh ngắt.Thế là Jo phải hì hục một lúc mới nhóm được bếp và bắc nước.Xong vịêc Jo quyết định ra chợ mua ít thức ăn trong lúc đợi nước nóng.Cô mua ít cá nhưng không đủ cho bữa tiệc nhỏ và trái cây không tươi mấy.Giờ Jo mới nhận ra mình thật lúng túng khi tự đi chợ.Meg hứa với Jo sẽ làm bánh mì nhưng mãi nói chuyện với Sallie Gadiner,cô quên khấy mất.Jo mở cửa:"Chị có nhớ món bánh mì không đấy?"
"Ôi!chị làm ngay đây mà!"Meg giật mình nhớ ra.Cô làm vội vàng nên bột mình qúa đặc và bánh bị cháy.
Crocker là một mệnh phụ lớn tuổi mà mấy chị em dù đã gắng nhưng không mấy ưa bà ta lắm.Crocker đến đúng vào bữa cơn,lúc bà March vừa đi dạo nên Meg phải ngồi tiếp trong khi Jo một mình tất bật lo công việc nấu nước.Quá nhiều việc phải làm!Thịt phải hầm,cá phải nấu,trái cây phải rửa sách và xếp vào dĩa,bàn ăn phải dọn.
Cuối cùng thì Jo cũng kéo chuông đến giờ ăn cơm,Phải trễ mất gần cả tiếng.Tội nghiệp Jo!Mọi thức ăn đều dở.Thịt bị hầm quá nhừ,cá thì ít quá mà lại chưa chín kỹ,bánh mì thì cháy đen.
Amy cười,bà Crocker trông bực bội còn Meg thì đau khổ nhăn nhó.Chỉ cóLaurie là vẫn lịch thiệp cười nói vui vẻ như thể anh ta đang thưởng thức một bữa ăn ngon lành.
"Thôi được rồi!",Jo nghĩ,"Chắc món trái cây sẽ ngon vì mình bỏ đường và lại ăn với kem nữa."
Bà Crocker nếm món quả trước tiên nhưng phải nhăn mặt và uống ngay một ngụm nước.Laurie nhẫn nhục múc từng muỗng ăn trong im lặng không nói năng một lời.Còn Amy chưa chi đã húp một thìa lớn.Cô bé hét tóang lên rồi đứng dậy chạy ra khỏi bàn ăn.
"Gì thế?"Jo lo lắng.
"Em đã nêm muốn thay vì đường,"Meg nói,"Còn kem thì nhão nhóet và em quên cho vào ngăn đá."Mặt Jo đỏ bừng lên như sắp khóc.
Khi nhìn sang Laurie,cô thấy anh đang cố nhịn cười.Đột nhiên cô cũng bật cười theo,cười ngặt nghẽo cười đến cả chảy nước mắt.Tất cả đều bò ra cười,kể cả bà Crocker.
Meg phụ Jo dọn bàn ăn,rửa chén lau chùi bếp núc,còn Laurie lái xe đưa Amy đi chơi.Mấy chị em đều rã rời không mu6ón nhấc tay chân nhưng vì bạn bè đến dùng trà nên học lại vội vã ra tiếp.
Khi bà March trở về,các con bà vẫn đang cặm cụi dọn dẹp.Mãi đến tối khuya,họ mới được ngồi nghỉ.
"Thật là một ngày tồi tệ!"Jo than thở với mẹ.
"Không giống nhà mình tí nào!"Amy thở dài.
"Không có mẹ mọi việc đều rối mù cả lên".Beth kết luận rồi chòang tay qua cổ Mẹ.
"Này các con yêu!"Bà March giờ mới lên tiếng,"Các con có hài lòng với tuần lễ vừa qua không?Các con có muốn tiếp tụp kế họach của mình nữa không?"
"Con không muốn".Jo trả lời dứt khóat.
"Con cũng vậy",tất cả đồng thanh.
"Vậy các con có nghĩ rằng làm tròn bổn phận và giúp đỡ người khác là điều tốt không?"
"Con chán ngấy cái tuần lễ này rồi"Jo phàn nàn,"Con muốn bắt đầu làm việc trở lại."
"Các con nên học nấu ăn"Bà March cười rồi nói tiếp."Người con gái nào cũng cần biết những điều ấy".vì bà đã gặp bà Crocker nghe kể lại bữa tối do Jo nấu nướng như thế nào.
"Mẹ này,"Jo hỏi,"có phải mẹ đã cố tình đi dạo để chúng con tự nhận ra mình còn vụng về,đúng không?"
"Đúng vậy,mẹ muốn các con hiểu một điều là cho chúng ta chỉ có thể thật sự hạnh phúc khi mỗi người đều làm tròn bổn phận.Mẹ biết đó sẽ là mộ bài học bổ ích nếu các con thấy được mọi việc sẽ ra sao nếu không ai chịu làm việc nhà và mỗi người cứ làm theo ý thích của bản thân bất kể người khác.Các con không chán vì không có việc gì làm chứ?"
"Chúng con chán lắm rồi,thưa mẹ."Bốn cô gái cười đáp.