Chương 4
Tác giả: lOUISA M.ALCOTT
Chiều hôm sau, Beth và Amy giúp hai chị sửa sọan cho buổi khiêu vũ và cuối cùng họ đã chuẩn bị xong .
Mới đến buổi khiêu vũ được một lát,Meg đã say sưa nhập và cuộc vui đầy hứng thú. Cô bạn gái Sallie lúc nào cũng quan tâm tới cô , còn nhiều thanh niên đồng trang lức mời cô cùng khiêu vũ.Meg nhảy rất đẹp, dù đôi giày xinh xắn làm cô hơi đau chân,Meg lấy làm tự hào về đôi bàn chân nhỏ nhắn,xinh xắn của mình,nên đôi lúc lại mua những đôi giày hơi chật để đôi chân càng có vẻ nhỏ hơn.
Jo ngồi yên lặng nhìn những thanh niên đang cười nói và bàn luận sôi nổi về môn trượt tuyết. Thường Jo thích trò chuyện với bạn trai hơn bạn gái nhưng cô bé biết mình không thể nhập bọn với họ được và khi trông thấy một chàng trai tiến về phía mình ngỏ ý mời khiêu vũ, cô vội lách tra sau cửa. Trên hành lang cô ngạc nhiên khi lại bắt gặp một chàng trai khác.
"Tôi không nghĩ có người ở ngòai này."cô nói và định dợm chân quay đi thật nhanh như lúc đến.Nhưng chàng trai đã vui vẻ cười và nói:" Không sao đâu,nếu thích cô cứ ở lại."
"Tôi không làm phiền anh chứ?"
"Không hề gì; tôi chỉ ra ngòai này vì trong đó tôi chưa quen ai nhiều và ban đầu tôi cảm thấy hơi ngỡ ngàng ấy mà."
Chàng trai mỉm cười rồi lại ngồi xuống,thóang im lặng và lúng túng nhìn đôi giày của mình.Cu6ói cùng,cố gắng tỏ ra thật tự nhiên và vui vẻ, Jo bắt chuyện hỏi:" Hình như trước đây có lần tôi đã gặp anh,có phải anh ở gần nhà chúng tôi không?".
"Ngay sát vách".Chàng trai nhìn lên rồi cười,Jo cũng bật cười theo:"Hôm ấy,chúng tôi rất vui khi nhận được món quà Noen tuyệt vời của anh."
"Của ông tôi đấy".
"Nhưng chính anh đã gợi ý cho ông làm thế phải không,thưa anh Laurence?".
"Sao cô lại nghĩ thế,thưa côMarch?".
"Tôi không phải là cô March,chỉ là Jo thôi".
"Tôi cũng không phải là anh Laurence mà chĩ là Laurie".
"Laurie Laurence- cái tên nghe thật lạ".
"Họ của tôi là Theodore nhưng tôi không thích bở tụi bạn cứ chọc là Dora,vìậ5y tôi ă1t chúng phải gọi là Laurie".
"Tôi cũmh không thích cái tẹn Josephine của mình và rất muốn mọi người gọi tôi là Jo.Làm sao anh có thể buộc mọi người thôi gọi anh là Dora nữa vậy?".
"Thì đánh nhau thôi".
"Còn tôi thì không thể áp dụng biện pháp của anh với dì March được".Jo đùa, nên có lẽ đành phải chị vậy thôi".
Cả hai cùng vào cửa ngắm mọi người khiêu vũ một lát rồi Laurie khẽ hỏi:"Jo này,bạn có thích khiêu vũ không?".
"Nếu có d8ủ chỗ thì tôi cũng thích lắm nhưng ở đây như thế này chắc chắn tôi lại dẫm phải chân người khác hay có hành động nào sơ ý nên tôi không muốn.Còn anh không nhảy sao?".
"Cũng thỉnh thỏang nhưng tôi đi xa lâu quá vì bận học ở ý,Thụy Sĩ rồi Pari nên giờ thì tôi lạc hậu với những điệu nhảy ở mình mất rồi."Jo cảm thấy mình rất mến Laurie và muốn biết anh ta bao nhiêu tuổi nhưng cô bé lại không muồn hỏi.
"Chắc anh cũng sắp vào đại học rồi nhỉ?"Jo đánh bạo hỏi,"Tôi vẫn tháy anh cặm cụi đèn sách."
"Một hai năm nữa cơ, 17 tuổi tôi mới vào đại học."
" Vậy anh chưa tới 16 tuổi sao?"Jo nhìn anh bạn cao lớn ngồi trước mặt mình mà nãy giờ cô đinh ninh là đã 17 tuổi.
"Tháng tới tôi tròn 16 tuổi".Một lát sau tiếng nhạc lại cất lên,Laurie đột nhiên quay sang "bản nhạc hay thật,bạn nhảy cùng tôi nhé?".
"Tôi...khổng thể Laurie à, khi nãy tôi nói với chị Meg rằng tôi sẽ không hiêu vũ vì...."Nói đến đây Jo ngập ngừng giây lát nhưng cô nghĩ không có gì xấu xa nên tiếp:"Anh thấy đấy,chiếc váy của tôi phía sau cháy một lỗ nhỏ và mặc dù tôi đã vá lại nhưng trông vẫn không được đẹp lắm.Chị Meg dặn tôi ngồi yên để không ai thấy.Anh sẽ cười tôi thôi,tôi biết chổ vá rất vụng".
Nhưng Laurie không cười mà vẫn mời tế nhị:"Chẳng có gì xấu xa cả, ngòai này có một phòng trống rất rộng,chúng ta có thể nhảy mà chẳng ai trông thấy cả.Bạn vui lòng nhảy với tôi chứ?".
Họ khiêu vũ với nhau thật say sưa! Khi bản nhạc kết thúc cả hai đều cảm thấy người nóng bừng và cùng ngồi xuống nghỉ.Đôi bạn mới bắt đầu trò chuyện cởi mở được một lúc thì có người đến nhắn Meg cần gặp Jo.Meg bị đau chân và đang ngồi nghỉ ở phòng bên.Jo không muốn Laurie ở lại một mình nhưng cô vẫn đi ngay.
Jo vào thấy Meg đang ngồi nghỉ,chân kê lên một chiếc ghế.
"Chân chị đau lắm".Meg nói:"Có lẽ vì đôi giày này quá nhỏ.Chắc chị không thể đi bộ về nhà được đâu Jo à".
"Em biết ngay cái giày nhỏ xíu kia sẽ làm chị đau mà".Jo nói vẻ trách móc."Chúng mình phải thuê xe ngựa thôi.Chị không thể ở đây cả đêm được."
"Đi xe ngựa đắt lắm .Chị e rằng mình không đủ tiền đâu.Từ đây về thị trấn khá xa và cũng chẳng có ai để mình nhắn về nhà cả".
"Để em đi".Jo nói;
"Không!Không được! Khuya rồi trời tối thế này em không về một mình được đâu."
"Thế để em hỏi anh Laurie nhớ anh ấy về nhắn nhé".
"Không ! Đừng nhờ ai cả.Chị không nhảy được nhưng lát nữa thế nào bác Hannah cũng đến.Chừng nào bác tới em báo cho chị ế6t nhé.Họ vào rồi kìa! Thôi em đi lấy cái gì ăn rồi mang cho chị một ít cà phê."
Jo đi ra lấy thức uống cho chị, nhưng khi cầm chiếc tách trên tay trở vào, cô sơ ý làm đồ cà phê xuống vạt váy trước.
"Ôi thôi!"Cô bé kêu lên,"Mình làm hư mất chiếc áo rồi!".
"Tôi gíup gì cho bạn được không?".Một giọng nói thân mật vang lên sau lưng cô.Jo quay lại:Laurie đứng đó, một tay mang mấy chiếc bánh ,tay kia bưng một tách cà phê.
"Tôi định đem ít cà phê cho chị Meg."Còn tôi đang định mời ai đó thứ này".Laurie dí dỏm.
Jo dẫn Laurie đến chỗ Meg.Anh cũng không quên lấy thêm cà phê và bánh cho Jo,họ cùng ngồi xuống và trò chuyện vui vẻ.Chẳng mấy chốc Meg đã quên đi cái chân đau của mình.Khi Hannah đến,cô liền đứng lên nhưng lại phải ngồi xuống ngay vì đau quá.Laurie trông thấy và biết Meg không thể đi bộ về nhà được.
"Xe của ông tôi cũng vừa tới.Hãy để tôi đưa các cô về".
"Nhưng anh về sớm thế sao?"Jo ái ngại."Có lẽ anh chưa muốn về đâu!".
"Không! tôi cũng về đây.Tôi luôn về sớm Jo à.Xin cho phép tôiđưa tất cả các bạn về nhà."
Chẳng bao lâu,chiếc xe ngựa sang trọng của ông Laurence chở tất cả mọi người lăn bánh trên con đường trở về thị trấn.Các cô gái chào tạm biệt Laurie và cám ơn anh rất nhiều rồi rón rén đi vào nhà hy vọng sẽ không làm mấy cô em gái thức giấc.Nhưng chưa chi chúng đã kêu tóang lên:"Kể chuyện khiêu vũ cho chúng em nghe với!"Nghe chuyện xong hai cô bé lại thiếp đi ngay.Jo ngồi xuống rửa đôi chân đau của Meg rồi lại lấy lược chải tóc cho chị.
"Chĩ cảm giác như mình là bà hòang ấy nhỉ!"Meg khẽ nói."Về nhà bằng xe ngựa này và bây giờ được một nữ hầu chải tóc".
"Em không tin những bà hòang được vui bằng mình đâu chị Meg ạ".Jo đáp.Có lẽ Jo nói đúng!.
Chiều hôm sau, Beth và Amy giúp hai chị sửa sọan cho buổi khiêu vũ và cuối cùng họ đã chuẩn bị xong .
Mới đến buổi khiêu vũ được một lát,Meg đã say sưa nhập và cuộc vui đầy hứng thú. Cô bạn gái Sallie lúc nào cũng quan tâm tới cô , còn nhiều thanh niên đồng trang lức mời cô cùng khiêu vũ.Meg nhảy rất đẹp, dù đôi giày xinh xắn làm cô hơi đau chân,Meg lấy làm tự hào về đôi bàn chân nhỏ nhắn,xinh xắn của mình,nên đôi lúc lại mua những đôi giày hơi chật để đôi chân càng có vẻ nhỏ hơn.
Jo ngồi yên lặng nhìn những thanh niên đang cười nói và bàn luận sôi nổi về môn trượt tuyết. Thường Jo thích trò chuyện với bạn trai hơn bạn gái nhưng cô bé biết mình không thể nhập bọn với họ được và khi trông thấy một chàng trai tiến về phía mình ngỏ ý mời khiêu vũ, cô vội lách tra sau cửa. Trên hành lang cô ngạc nhiên khi lại bắt gặp một chàng trai khác.
"Tôi không nghĩ có người ở ngòai này."cô nói và định dợm chân quay đi thật nhanh như lúc đến.Nhưng chàng trai đã vui vẻ cười và nói:" Không sao đâu,nếu thích cô cứ ở lại."
"Tôi không làm phiền anh chứ?"
"Không hề gì; tôi chỉ ra ngòai này vì trong đó tôi chưa quen ai nhiều và ban đầu tôi cảm thấy hơi ngỡ ngàng ấy mà."
Chàng trai mỉm cười rồi lại ngồi xuống,thóang im lặng và lúng túng nhìn đôi giày của mình.Cu6ói cùng,cố gắng tỏ ra thật tự nhiên và vui vẻ, Jo bắt chuyện hỏi:" Hình như trước đây có lần tôi đã gặp anh,có phải anh ở gần nhà chúng tôi không?".
"Ngay sát vách".Chàng trai nhìn lên rồi cười,Jo cũng bật cười theo:"Hôm ấy,chúng tôi rất vui khi nhận được món quà Noen tuyệt vời của anh."
"Của ông tôi đấy".
"Nhưng chính anh đã gợi ý cho ông làm thế phải không,thưa anh Laurence?".
"Sao cô lại nghĩ thế,thưa côMarch?".
"Tôi không phải là cô March,chỉ là Jo thôi".
"Tôi cũng không phải là anh Laurence mà chĩ là Laurie".
"Laurie Laurence- cái tên nghe thật lạ".
"Họ của tôi là Theodore nhưng tôi không thích bở tụi bạn cứ chọc là Dora,vìậ5y tôi ă1t chúng phải gọi là Laurie".
"Tôi cũmh không thích cái tẹn Josephine của mình và rất muốn mọi người gọi tôi là Jo.Làm sao anh có thể buộc mọi người thôi gọi anh là Dora nữa vậy?".
"Thì đánh nhau thôi".
"Còn tôi thì không thể áp dụng biện pháp của anh với dì March được".Jo đùa, nên có lẽ đành phải chị vậy thôi".
Cả hai cùng vào cửa ngắm mọi người khiêu vũ một lát rồi Laurie khẽ hỏi:"Jo này,bạn có thích khiêu vũ không?".
"Nếu có d8ủ chỗ thì tôi cũng thích lắm nhưng ở đây như thế này chắc chắn tôi lại dẫm phải chân người khác hay có hành động nào sơ ý nên tôi không muốn.Còn anh không nhảy sao?".
"Cũng thỉnh thỏang nhưng tôi đi xa lâu quá vì bận học ở ý,Thụy Sĩ rồi Pari nên giờ thì tôi lạc hậu với những điệu nhảy ở mình mất rồi."Jo cảm thấy mình rất mến Laurie và muốn biết anh ta bao nhiêu tuổi nhưng cô bé lại không muồn hỏi.
"Chắc anh cũng sắp vào đại học rồi nhỉ?"Jo đánh bạo hỏi,"Tôi vẫn tháy anh cặm cụi đèn sách."
"Một hai năm nữa cơ, 17 tuổi tôi mới vào đại học."
" Vậy anh chưa tới 16 tuổi sao?"Jo nhìn anh bạn cao lớn ngồi trước mặt mình mà nãy giờ cô đinh ninh là đã 17 tuổi.
"Tháng tới tôi tròn 16 tuổi".Một lát sau tiếng nhạc lại cất lên,Laurie đột nhiên quay sang "bản nhạc hay thật,bạn nhảy cùng tôi nhé?".
"Tôi...khổng thể Laurie à, khi nãy tôi nói với chị Meg rằng tôi sẽ không hiêu vũ vì...."Nói đến đây Jo ngập ngừng giây lát nhưng cô nghĩ không có gì xấu xa nên tiếp:"Anh thấy đấy,chiếc váy của tôi phía sau cháy một lỗ nhỏ và mặc dù tôi đã vá lại nhưng trông vẫn không được đẹp lắm.Chị Meg dặn tôi ngồi yên để không ai thấy.Anh sẽ cười tôi thôi,tôi biết chổ vá rất vụng".
Nhưng Laurie không cười mà vẫn mời tế nhị:"Chẳng có gì xấu xa cả, ngòai này có một phòng trống rất rộng,chúng ta có thể nhảy mà chẳng ai trông thấy cả.Bạn vui lòng nhảy với tôi chứ?".
Họ khiêu vũ với nhau thật say sưa! Khi bản nhạc kết thúc cả hai đều cảm thấy người nóng bừng và cùng ngồi xuống nghỉ.Đôi bạn mới bắt đầu trò chuyện cởi mở được một lúc thì có người đến nhắn Meg cần gặp Jo.Meg bị đau chân và đang ngồi nghỉ ở phòng bên.Jo không muốn Laurie ở lại một mình nhưng cô vẫn đi ngay.
Jo vào thấy Meg đang ngồi nghỉ,chân kê lên một chiếc ghế.
"Chân chị đau lắm".Meg nói:"Có lẽ vì đôi giày này quá nhỏ.Chắc chị không thể đi bộ về nhà được đâu Jo à".
"Em biết ngay cái giày nhỏ xíu kia sẽ làm chị đau mà".Jo nói vẻ trách móc."Chúng mình phải thuê xe ngựa thôi.Chị không thể ở đây cả đêm được."
"Đi xe ngựa đắt lắm .Chị e rằng mình không đủ tiền đâu.Từ đây về thị trấn khá xa và cũng chẳng có ai để mình nhắn về nhà cả".
"Để em đi".Jo nói;
"Không!Không được! Khuya rồi trời tối thế này em không về một mình được đâu."
"Thế để em hỏi anh Laurie nhớ anh ấy về nhắn nhé".
"Không ! Đừng nhờ ai cả.Chị không nhảy được nhưng lát nữa thế nào bác Hannah cũng đến.Chừng nào bác tới em báo cho chị ế6t nhé.Họ vào rồi kìa! Thôi em đi lấy cái gì ăn rồi mang cho chị một ít cà phê."
Jo đi ra lấy thức uống cho chị, nhưng khi cầm chiếc tách trên tay trở vào, cô sơ ý làm đồ cà phê xuống vạt váy trước.
"Ôi thôi!"Cô bé kêu lên,"Mình làm hư mất chiếc áo rồi!".
"Tôi gíup gì cho bạn được không?".Một giọng nói thân mật vang lên sau lưng cô.Jo quay lại:Laurie đứng đó, một tay mang mấy chiếc bánh ,tay kia bưng một tách cà phê.
"Tôi định đem ít cà phê cho chị Meg."Còn tôi đang định mời ai đó thứ này".Laurie dí dỏm.
Jo dẫn Laurie đến chỗ Meg.Anh cũng không quên lấy thêm cà phê và bánh cho Jo,họ cùng ngồi xuống và trò chuyện vui vẻ.Chẳng mấy chốc Meg đã quên đi cái chân đau của mình.Khi Hannah đến,cô liền đứng lên nhưng lại phải ngồi xuống ngay vì đau quá.Laurie trông thấy và biết Meg không thể đi bộ về nhà được.
"Xe của ông tôi cũng vừa tới.Hãy để tôi đưa các cô về".
"Nhưng anh về sớm thế sao?"Jo ái ngại."Có lẽ anh chưa muốn về đâu!".
"Không! tôi cũng về đây.Tôi luôn về sớm Jo à.Xin cho phép tôiđưa tất cả các bạn về nhà."
Chẳng bao lâu,chiếc xe ngựa sang trọng của ông Laurence chở tất cả mọi người lăn bánh trên con đường trở về thị trấn.Các cô gái chào tạm biệt Laurie và cám ơn anh rất nhiều rồi rón rén đi vào nhà hy vọng sẽ không làm mấy cô em gái thức giấc.Nhưng chưa chi chúng đã kêu tóang lên:"Kể chuyện khiêu vũ cho chúng em nghe với!"Nghe chuyện xong hai cô bé lại thiếp đi ngay.Jo ngồi xuống rửa đôi chân đau của Meg rồi lại lấy lược chải tóc cho chị.
"Chĩ cảm giác như mình là bà hòang ấy nhỉ!"Meg khẽ nói."Về nhà bằng xe ngựa này và bây giờ được một nữ hầu chải tóc".
"Em không tin những bà hòang được vui bằng mình đâu chị Meg ạ".Jo đáp.Có lẽ Jo nói đúng!.