Chương 21
Tác giả: lOUISA M.ALCOTT
Sau đám cưới của Meg quả là một thời gian hạnh phúc đối với gia đình March.Meg,như đã hứa,thường xuyên đến thăm bố mẹ,nhưng vào độ cuối năm,cô bắt đầu làm mẹ hai ứua trẻ,một trai ,một gái.Chúng được mấy dì rất mực yêu thương,đặc biệt là Beth,cô dành hầu hết thời gian chăm sóc cho hai đứa trẻ giúp chị.
Jo miệt mài sáng tác,và nhiều mẫu chụyên của cô đã bắt đầu xuất hiện trên các trang báo.Amy được dì March tài trợ cho đam mê của mình,cô chăm chỉ học hành và bây giờ đã có thể vẽ rất khá.Một người dì khác,bà Carrol cũng quan tâm việc học hành của Amt và đã hứa cho cô sang học ở Châu Âu.Ông bà March mừng lắm còn Amy thì ao ước biết bao được tận mắt ngắm nhìn những bức tranh của các nhà họa sĩ tiếng tăm nhất thế giời vì chíhn cô bé đã từng quyết định sẽ trở thành nữa họa sĩ lừng danh.
Một buổi tối không lâu sau ngày tiễn Amy cùng dì Carrol lên đường,bà March và Jo ngồi trong phòng chợt bà nói với con:
"Jo này,mẹ muốn nói chuyện với con về Beth.Mẹ thấy rất lo cho em."
"SAo vậy mẹ?Có chuyện gì thế?"
"Mẹ thấy từ dạo các con chị Meg về đây,Beth không được khỏe lắm.Theo mẹ không phải là vấn đề sức khỏe mà là tâm lý.Mẹ chắc là Beth đang bị phân tâm về chuyện gì đó và mẹ muốn con tìm ra nguyên nhân."
"Sao mẹ lại nghĩ vậy"
"Em nói thường ngồi mộtm ình,và dạo này rất ít chuyện trò với bố mẹ.Có lần mẹ thấy nó ngồi khóc bên giường con chị Meg...Beth không còn như trước nữa.Mẹ lo quá."
"Mẹ đã hỏi em ấy thử chưa?"
"Rồi, đã một hai lần mẹ dò hỏi nhưng trông nó rất buồn nên lại thôi.Jo của mẹ,con là một con người có cá tính mạnh và lại biết giúp đỡ mọi người."giọng mà March trầm buồn nhưng vẫn trìu mến,"Bây giờ,con giúp mẹ tìm ra nguyên nhân tại sao Beth lại như vậy ,con nhé."
Vào một buổi chiều,cô và Beth ngồi bên nhau trongphòng khách.Jo đang cặm cụi viết truyện.Beth ngồi bên cửa sổ,trên tay cầm chiếc khung đang thêu dở,những ngón tay của em không hề động đậy và chỉ lát sau miếng vải thêu đã tuột khỏi tay,rơi xuóng nền nhà.Beth lặng yên nhìn ra ngòai cửa sổ.Có tiếng chân ai buớc lạo xạo bên dưới rồi giọng của Laurie hét lớn:"Mọi vịêc hôm nay thật tuyệt vời.Tối nay anh sẽ sang chơi!".
Beth mỉm cười đưa tay vẫy vẫy,bóng chàng trai khuất nhanh sau những lùm cây.Beth nói ,giọng thầm thì như với chính mình:
"Anh ấy trông mới khỏe mạnh ,hạnh phúc và tươi vui làm sao!"
Một ý nghĩ thóang qua trong đầu Jo:"Beth đang yêu Laurie.Đó chính là lí do tại sao mẹ thấy Beth hay buồn.Nhiều cô đã phải phải lòng Laurie...và anh ấy ậ5m chí còn có cảm tình với mình nữa...thật không hay chút nào!Nhưng mình sẽ không chấp nhận tình cảm của anh ấy.Laurie phải yêu Beth.Thế là mọi chuyện lại rắc rối rồi đây..."
Đêm hôm ấy,Jo nằm mãi mà không ài nào chớp mắt đựơc.Đến khi vừa mệt mỏi thiếp đi,cô lại nghe mơ hồ như tiếng Beth khóc.Cô đến bên giường khẽ hỏi:
"Beth,em làm sao vậy?"
"Em tưởng chị đã ngủ rồi chứ..."
"Có phải em khó chịu vì căn bệnh cũng không?"
"Không,bệnh mới chị ạ.Nhưng có lẽ em sẽ không chịu đựng nỗi nữa đâu.Giọng Beth run run,cố kìm nước mắt.
"Nói cho chị nghe đi Beth.Có thể chị sẽ giúp gì được cho em."
"Không ai có thể giúp được em đâu,chị nằm xuống đây đi Jo.Em sẽ yên lặng...và có lẽ chị em mình sẽ cùng nhau ngủ."
Chẳng bao lâu hai chị em thiép đi.Nhưng Jo dậy rất sớm và cô quyết định gặp mẹ ngay.
"Mẹ ơi,con muốn đi nghỉ đâu đó vào mùa đông này."
Bà March ngẩng đầu lên ngạc nhiên:
"Nhưng vì sao,Jo?Mà con sẽ đi đâu cơ chứ?"
"Con muốn thay đổi không khí.Con cảm thấy mệt mỏi.Con muốn được đi chu du,được làm,hay học hỏi thêm cái gì đó.Con đã có kế họach rồi.Mẹ có nhờ người bạn của mẹ không,bác Kirke ấy.Chính bác ấy viết thơ nhờ mẹ tìm cô giáo dậy học hco bọn trẻ và giúp việc nhà con bà ấy nữa.Con muốn viết thư đền nghị bác ấy cho con đến làm."
"Đấy có phải là lí do chính mà con muốn đi khôngg?"Bà March hỏi,nhìn thẳng vào mắt con gái.
"Dạ không,thưa mẹ."
"Mẹ có thể biết nguyên nhân kia chứ?"
Jo ngước mắt lên nhìn mẹ,rồi lại xúi xuống chậm rãi nói:
"Vâng,tmẹ à.Con e rằng Laurie ngày càng có ...những tình cảm đặc biệt đối với con."
"Thế nghĩa là con không yêu Laurie?"
"Không phải,thưa mẹ.Con lúc nào cũng yêu mến những người bạn tốt nhưng không phải theo kiểu anh ấy muốn...."
"Con đã nói chuyện với Beth chưa?"Bà March hỏi.
"Dạ rồi ạ.Em khôngnói cho con biết điều gì làm cho em buồn cả nhưng mẹ à...con nghĩ con đã biết vì sao rồi.Con tin rằng Beth đang phải lòng Laurie."
"Mẹ không nghĩ thế...nhưng trước thái độ như vậy của Laurie,mẹ cũng nghĩ con nên đi xa một thời gian."
Kế họach ra đi của Jo thế là được sắp đạt.Bà Kirke viết thư báo là bà sẽ rất vui nếu Jo ở chỗ bà.Khi Laurie biết tin,anh sang chào tạm biết cô.
"Chúyên đi của em không làm thay đổi điều gì trong anh cả,Jo à."
Laurie nói với Jo trước giờ lên đường."Anh sẻ luôn nghĩ đến em và những kỉ niệm của chúng mình.Có thể...anh sẽ đến New York đưa em về."
Sau đám cưới của Meg quả là một thời gian hạnh phúc đối với gia đình March.Meg,như đã hứa,thường xuyên đến thăm bố mẹ,nhưng vào độ cuối năm,cô bắt đầu làm mẹ hai ứua trẻ,một trai ,một gái.Chúng được mấy dì rất mực yêu thương,đặc biệt là Beth,cô dành hầu hết thời gian chăm sóc cho hai đứa trẻ giúp chị.
Jo miệt mài sáng tác,và nhiều mẫu chụyên của cô đã bắt đầu xuất hiện trên các trang báo.Amy được dì March tài trợ cho đam mê của mình,cô chăm chỉ học hành và bây giờ đã có thể vẽ rất khá.Một người dì khác,bà Carrol cũng quan tâm việc học hành của Amt và đã hứa cho cô sang học ở Châu Âu.Ông bà March mừng lắm còn Amy thì ao ước biết bao được tận mắt ngắm nhìn những bức tranh của các nhà họa sĩ tiếng tăm nhất thế giời vì chíhn cô bé đã từng quyết định sẽ trở thành nữa họa sĩ lừng danh.
Một buổi tối không lâu sau ngày tiễn Amy cùng dì Carrol lên đường,bà March và Jo ngồi trong phòng chợt bà nói với con:
"Jo này,mẹ muốn nói chuyện với con về Beth.Mẹ thấy rất lo cho em."
"SAo vậy mẹ?Có chuyện gì thế?"
"Mẹ thấy từ dạo các con chị Meg về đây,Beth không được khỏe lắm.Theo mẹ không phải là vấn đề sức khỏe mà là tâm lý.Mẹ chắc là Beth đang bị phân tâm về chuyện gì đó và mẹ muốn con tìm ra nguyên nhân."
"Sao mẹ lại nghĩ vậy"
"Em nói thường ngồi mộtm ình,và dạo này rất ít chuyện trò với bố mẹ.Có lần mẹ thấy nó ngồi khóc bên giường con chị Meg...Beth không còn như trước nữa.Mẹ lo quá."
"Mẹ đã hỏi em ấy thử chưa?"
"Rồi, đã một hai lần mẹ dò hỏi nhưng trông nó rất buồn nên lại thôi.Jo của mẹ,con là một con người có cá tính mạnh và lại biết giúp đỡ mọi người."giọng mà March trầm buồn nhưng vẫn trìu mến,"Bây giờ,con giúp mẹ tìm ra nguyên nhân tại sao Beth lại như vậy ,con nhé."
Vào một buổi chiều,cô và Beth ngồi bên nhau trongphòng khách.Jo đang cặm cụi viết truyện.Beth ngồi bên cửa sổ,trên tay cầm chiếc khung đang thêu dở,những ngón tay của em không hề động đậy và chỉ lát sau miếng vải thêu đã tuột khỏi tay,rơi xuóng nền nhà.Beth lặng yên nhìn ra ngòai cửa sổ.Có tiếng chân ai buớc lạo xạo bên dưới rồi giọng của Laurie hét lớn:"Mọi vịêc hôm nay thật tuyệt vời.Tối nay anh sẽ sang chơi!".
Beth mỉm cười đưa tay vẫy vẫy,bóng chàng trai khuất nhanh sau những lùm cây.Beth nói ,giọng thầm thì như với chính mình:
"Anh ấy trông mới khỏe mạnh ,hạnh phúc và tươi vui làm sao!"
Một ý nghĩ thóang qua trong đầu Jo:"Beth đang yêu Laurie.Đó chính là lí do tại sao mẹ thấy Beth hay buồn.Nhiều cô đã phải phải lòng Laurie...và anh ấy ậ5m chí còn có cảm tình với mình nữa...thật không hay chút nào!Nhưng mình sẽ không chấp nhận tình cảm của anh ấy.Laurie phải yêu Beth.Thế là mọi chuyện lại rắc rối rồi đây..."
Đêm hôm ấy,Jo nằm mãi mà không ài nào chớp mắt đựơc.Đến khi vừa mệt mỏi thiếp đi,cô lại nghe mơ hồ như tiếng Beth khóc.Cô đến bên giường khẽ hỏi:
"Beth,em làm sao vậy?"
"Em tưởng chị đã ngủ rồi chứ..."
"Có phải em khó chịu vì căn bệnh cũng không?"
"Không,bệnh mới chị ạ.Nhưng có lẽ em sẽ không chịu đựng nỗi nữa đâu.Giọng Beth run run,cố kìm nước mắt.
"Nói cho chị nghe đi Beth.Có thể chị sẽ giúp gì được cho em."
"Không ai có thể giúp được em đâu,chị nằm xuống đây đi Jo.Em sẽ yên lặng...và có lẽ chị em mình sẽ cùng nhau ngủ."
Chẳng bao lâu hai chị em thiép đi.Nhưng Jo dậy rất sớm và cô quyết định gặp mẹ ngay.
"Mẹ ơi,con muốn đi nghỉ đâu đó vào mùa đông này."
Bà March ngẩng đầu lên ngạc nhiên:
"Nhưng vì sao,Jo?Mà con sẽ đi đâu cơ chứ?"
"Con muốn thay đổi không khí.Con cảm thấy mệt mỏi.Con muốn được đi chu du,được làm,hay học hỏi thêm cái gì đó.Con đã có kế họach rồi.Mẹ có nhờ người bạn của mẹ không,bác Kirke ấy.Chính bác ấy viết thơ nhờ mẹ tìm cô giáo dậy học hco bọn trẻ và giúp việc nhà con bà ấy nữa.Con muốn viết thư đền nghị bác ấy cho con đến làm."
"Đấy có phải là lí do chính mà con muốn đi khôngg?"Bà March hỏi,nhìn thẳng vào mắt con gái.
"Dạ không,thưa mẹ."
"Mẹ có thể biết nguyên nhân kia chứ?"
Jo ngước mắt lên nhìn mẹ,rồi lại xúi xuống chậm rãi nói:
"Vâng,tmẹ à.Con e rằng Laurie ngày càng có ...những tình cảm đặc biệt đối với con."
"Thế nghĩa là con không yêu Laurie?"
"Không phải,thưa mẹ.Con lúc nào cũng yêu mến những người bạn tốt nhưng không phải theo kiểu anh ấy muốn...."
"Con đã nói chuyện với Beth chưa?"Bà March hỏi.
"Dạ rồi ạ.Em khôngnói cho con biết điều gì làm cho em buồn cả nhưng mẹ à...con nghĩ con đã biết vì sao rồi.Con tin rằng Beth đang phải lòng Laurie."
"Mẹ không nghĩ thế...nhưng trước thái độ như vậy của Laurie,mẹ cũng nghĩ con nên đi xa một thời gian."
Kế họach ra đi của Jo thế là được sắp đạt.Bà Kirke viết thư báo là bà sẽ rất vui nếu Jo ở chỗ bà.Khi Laurie biết tin,anh sang chào tạm biết cô.
"Chúyên đi của em không làm thay đổi điều gì trong anh cả,Jo à."
Laurie nói với Jo trước giờ lên đường."Anh sẻ luôn nghĩ đến em và những kỉ niệm của chúng mình.Có thể...anh sẽ đến New York đưa em về."