Chương 25
Tác giả: lOUISA M.ALCOTT
Những tháng ngày ở New York,thư nhà gửi Jo không mấy khi nói về sức khỏe của Beth,vì vậy cô không mảy may nghĩ rằng tình trạng sức khỏe của em mình đang càng ngày càng sa sút.Ông bà March không nhận ra được bệnh tình đang gậm nhấm con gái mình từng ngày.Nhưng khi Jo trở về sau một thời gian dài xa cách,cô thấy ngay sự thay đổi ấy.Cô biết Beth đang yếu dần đi.Với số tiền dành dụm được khi còn ở New York,Jo xin phép bố mẹ đưa Beth đi biển chơi vài tuần.Điều này khiến vợ chồng March rất phần khởi vì hai chị em lại có dịp cùng nhau đi chơi xa và họ biết Jo sẽ trông mon Beth rất chu đáo.Cả hai đến nghỉ tại một vùng biển yên tĩnh,vắng người.Họ không làm quen nhiều bạn bè vì thích được ở bên nahu trong những ngày ở đây,một cái gì đó kéo hai chị em xích lại gần nhau hơn,cái gì đó thật vô hình không ai nói ra nhưng đều ý thức Beth chỉ còn sống được một thời gian ngắn Jo biết chắc điều đó.
Vào một buổi tố,cô rất vui khi thấy Beth đã tự mình tâm sự với cô.Lúc ấy,họ đang ngồi bên nhau,ngắm cảnh hòang hôn buông xuống...Và cuối cùng khi ánh nắng cuồi ngày đã tắt.Beth nói với Jo về cái chết- cái chết mà em biết rõ đang gần kề.Một thóang yên lặng ,mắt Jo nhòe đi rồi cô khẽ nắm lấy tay em,giọng nghẹn ngào:
"Beth yêu của chị,chị rất sợ khi nghĩ đến điều này.Nhưng đôi khi chị đã linh tính một điều gì đó không hay,giờ đây chị rất vui khi chính em tâm sự cho chị biết."
"Trước đây nhiều lần em đã muốn nói với chị nhưng em không thể,Jo ạ.Em đã biết tình trạng này lâu rồi.Ban đầu em cảm thấy không sao chịu đựng được và lúc nào cũng buồn rầu.Nhưng bây giờ em không buồn nữa vì em biết sự thật vẫn là sự thật."
"Có phải chính vì vậy mà trông em không vui trước ngày chị đi New York?"
"Vâng,chị ạ.Em không còn hy vọng vào gì nữa cả.Nhưng em lại không muốn nói cho ai biết hết."
"Ôi,Beth ,sao em lại không nói với chị?"
"Vâng,Em có lẽ là em sai nhưng lúc ấy em chưa chắc chắn lắm và cũng không ai nhận xét gì về sức khỏe của em nên em cho rằng mình đã lầm.Em không muốn làm mọi người lo lắng khi cả nhà cùng bận bịu.:con chị Meg này,Amy thì đi xa còn chị lại đang hạnh phúc cùng Laurie,em ít nhất cũng đã nghĩ như vậy đó chị Jo ạ."
"Vậy mà chị tưởng em yêu Laurie đấy,Beth.Chị nghĩ tình yêu đã khiến em ưu tư mà đâm ra bệnh tật và đó chính là nguyên nhân vì sao chị đi New York."
Beth tròn mắt nhìn Jo ngạc nhiên :
"Ôi,Jo.Sao chị có thể nghĩ em lại làm như vậy trong khi anh ấy đang rất yêu chị?Tất nhiên làm sao em lại có thể không mến anh ấy,Laurie rất tốt với em.Nhưng đối với em,anh ấy không thể là gì khác ngòai cương vị một người anh trai."
"Amy sẽ là người yêu anh ấy."Jo đáp"cả hai người sẽ rất hợp nhau,nhưng giờ đây chị không còn đầu óc mà nghĩ đến những chuyện đó.Chị không còn muốn nghĩ đến ai ngòai em,Beth ạ.Em nhất định phải bình phục."
"Em muốn lắm,chị ơi!Em đã cố hết sức nhưng mỗi ngày sức khỏe của em lại mất đi một ít và chắc chắn em sẽ chẳng thể nào lấy lại được.Cũng giống như mặt trời lặn vậy chị Jo ạ.Ta không thể ngăn được."
"Phải ngăn lại!"Jo kêu lên đau xót,"Em chỉ mới 19 tuổi và chị không thể để em ra đi.Chị sẽ làm việc,cầu ngụyên và tìm mọi cách chống lại nó."
"Chị Jo của em,không có lợi gì đâu ,đừng hy vọng nữa.Chúng ta hãy cứ sống vui vẻ bên nhau nếu còn được,bởi vì em cũng thấy không đau đớn lắm đâu.Về nhà,đừng nên nói gì cho bố mẹ biết nhé và chị hãy cố gắng đỡ đần bố mẹ giúp em."
Beth nói đúng,khi trở về nhà hai chị em không cần nói gì cho bố mẹ biết cả.Sau chuyến đi chơi về,Beth thấy mệt và phải lên giường nằm ngay.Khi Jo xuống nhà cô lập tức hiểu rằng bố mẹ đã biết sự thật mà cô không cần phải nói ra.
Những tháng ngày ở New York,thư nhà gửi Jo không mấy khi nói về sức khỏe của Beth,vì vậy cô không mảy may nghĩ rằng tình trạng sức khỏe của em mình đang càng ngày càng sa sút.Ông bà March không nhận ra được bệnh tình đang gậm nhấm con gái mình từng ngày.Nhưng khi Jo trở về sau một thời gian dài xa cách,cô thấy ngay sự thay đổi ấy.Cô biết Beth đang yếu dần đi.Với số tiền dành dụm được khi còn ở New York,Jo xin phép bố mẹ đưa Beth đi biển chơi vài tuần.Điều này khiến vợ chồng March rất phần khởi vì hai chị em lại có dịp cùng nhau đi chơi xa và họ biết Jo sẽ trông mon Beth rất chu đáo.Cả hai đến nghỉ tại một vùng biển yên tĩnh,vắng người.Họ không làm quen nhiều bạn bè vì thích được ở bên nahu trong những ngày ở đây,một cái gì đó kéo hai chị em xích lại gần nhau hơn,cái gì đó thật vô hình không ai nói ra nhưng đều ý thức Beth chỉ còn sống được một thời gian ngắn Jo biết chắc điều đó.
Vào một buổi tố,cô rất vui khi thấy Beth đã tự mình tâm sự với cô.Lúc ấy,họ đang ngồi bên nhau,ngắm cảnh hòang hôn buông xuống...Và cuối cùng khi ánh nắng cuồi ngày đã tắt.Beth nói với Jo về cái chết- cái chết mà em biết rõ đang gần kề.Một thóang yên lặng ,mắt Jo nhòe đi rồi cô khẽ nắm lấy tay em,giọng nghẹn ngào:
"Beth yêu của chị,chị rất sợ khi nghĩ đến điều này.Nhưng đôi khi chị đã linh tính một điều gì đó không hay,giờ đây chị rất vui khi chính em tâm sự cho chị biết."
"Trước đây nhiều lần em đã muốn nói với chị nhưng em không thể,Jo ạ.Em đã biết tình trạng này lâu rồi.Ban đầu em cảm thấy không sao chịu đựng được và lúc nào cũng buồn rầu.Nhưng bây giờ em không buồn nữa vì em biết sự thật vẫn là sự thật."
"Có phải chính vì vậy mà trông em không vui trước ngày chị đi New York?"
"Vâng,chị ạ.Em không còn hy vọng vào gì nữa cả.Nhưng em lại không muốn nói cho ai biết hết."
"Ôi,Beth ,sao em lại không nói với chị?"
"Vâng,Em có lẽ là em sai nhưng lúc ấy em chưa chắc chắn lắm và cũng không ai nhận xét gì về sức khỏe của em nên em cho rằng mình đã lầm.Em không muốn làm mọi người lo lắng khi cả nhà cùng bận bịu.:con chị Meg này,Amy thì đi xa còn chị lại đang hạnh phúc cùng Laurie,em ít nhất cũng đã nghĩ như vậy đó chị Jo ạ."
"Vậy mà chị tưởng em yêu Laurie đấy,Beth.Chị nghĩ tình yêu đã khiến em ưu tư mà đâm ra bệnh tật và đó chính là nguyên nhân vì sao chị đi New York."
Beth tròn mắt nhìn Jo ngạc nhiên :
"Ôi,Jo.Sao chị có thể nghĩ em lại làm như vậy trong khi anh ấy đang rất yêu chị?Tất nhiên làm sao em lại có thể không mến anh ấy,Laurie rất tốt với em.Nhưng đối với em,anh ấy không thể là gì khác ngòai cương vị một người anh trai."
"Amy sẽ là người yêu anh ấy."Jo đáp"cả hai người sẽ rất hợp nhau,nhưng giờ đây chị không còn đầu óc mà nghĩ đến những chuyện đó.Chị không còn muốn nghĩ đến ai ngòai em,Beth ạ.Em nhất định phải bình phục."
"Em muốn lắm,chị ơi!Em đã cố hết sức nhưng mỗi ngày sức khỏe của em lại mất đi một ít và chắc chắn em sẽ chẳng thể nào lấy lại được.Cũng giống như mặt trời lặn vậy chị Jo ạ.Ta không thể ngăn được."
"Phải ngăn lại!"Jo kêu lên đau xót,"Em chỉ mới 19 tuổi và chị không thể để em ra đi.Chị sẽ làm việc,cầu ngụyên và tìm mọi cách chống lại nó."
"Chị Jo của em,không có lợi gì đâu ,đừng hy vọng nữa.Chúng ta hãy cứ sống vui vẻ bên nhau nếu còn được,bởi vì em cũng thấy không đau đớn lắm đâu.Về nhà,đừng nên nói gì cho bố mẹ biết nhé và chị hãy cố gắng đỡ đần bố mẹ giúp em."
Beth nói đúng,khi trở về nhà hai chị em không cần nói gì cho bố mẹ biết cả.Sau chuyến đi chơi về,Beth thấy mệt và phải lên giường nằm ngay.Khi Jo xuống nhà cô lập tức hiểu rằng bố mẹ đã biết sự thật mà cô không cần phải nói ra.