watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Tầm Tần Ký-Hồi 227 - tác giả Huỳnh Dị Huỳnh Dị

Huỳnh Dị

Hồi 227

Tác giả: Huỳnh Dị

Một tháng sau, điều không may mà Hạng Thiếu Long nghĩ đến cuối cùng đã trở thành hiện thực.
Lý Mục đột nhiên đem quân đến Ðồn Lưu, đánh bại quân Tần, Vương Lăng và Hoàn Xỉ tháo chạy liểng xiểng, rút về phía tây nam cách Ðồn Lưu khoảng trăm dặm, đóng quân tại Trưởng Tử thành gần sông Lộ Thủy, hao tổn mất gần ba vạn người.
Vương Lăng buồn rầu, lại thêm mệt mỏi quá độ, về đến thành Trưởng Tử được hai ngày thì phát bệnh mà chết.
Trong bốn thượng tướng quân, ngoài Vương Tiễn thì Mông Ngao, Vương Hột và Vương Lăng đều lần lượt mất trong vòng hai năm, đó là một sự đả kích nghiêm trọng chưa từng có đối với người Tần.
Giờ đây danh tướng của nước Tần chỉ còn Hạng Thiếu Long và Vương Tiễn.
Những tướng khác như Hoàn Xỉ, Mông Võ, Mông Ðiềm, Vương Ðoan Hòa, Quản Trung Tà vẫn chưa đủ tài.
Ðến nay kế hoạch đông tiến của nước Tần tạm thời bị phá vỡ.
Nếu Hạng Thiếu Long không đại phá được liên quân năm nước, lại bình định được cuộc nổi loạn của Thành Kiều và Ðỗ Bích, nhà Tần có lẽ sẽ dời đô tránh nạn như người Sở.
Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực được triệu về Hàm Dương, cả hai không muốn thê nhi của mình mệt mỏi, nên khuyên họ ở lại mục trường.
Bọn Kỷ Yên Nhiên đã bắt đầu quen với việc họ phải đi xuất chinh, nhưng lần này có lẽ phải đối mặt với một tuyệt đại danh tướng như Lý Mục, cho nên dặn dò bịn rịn rồi mới để bọn họ quay về Hàm Dương.
Hạng Thiếu Long đi thẳng đến hoàng cung gặp tiểu Bàn, Ðằng Dực đi tìm Kinh Tuấn, tiểu Bàn gặp gã trong thư trai nói, „Lần này Vương Lăng đã bị Lã Bất Vi hại chết!"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi, „Sao lại có chuyện này?"
Tiểu Bàn vẫn đứng yên, mắt nhíu lại, Hạng Thiếu Long nhìn đến nỗi mà lạnh mình, y lạnh lùng nói, „Quả nhân đã sớm nghĩ rằng người Triệu sẽ đi giải vây cho Ðồn Lưu, cho nên lệnh cho Quản Trung Tà tấn công người Triệu để kìm chế Lý Mục, nào ngờ Lã Bất Vi lại cản trở, lại được Lao ái ủng hộ, cho nên nhiều lần kéo dài, đến rốt cuộc thì bại ở Ðồn Lưu. Món nợ này quả nhân sau này sẽ tính hết với bọn chúng."
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, „Chuyện này đến lượt bọn chúng quản sao?"
Tiểu Bàn tức giận nói, „Ðương nhiên bọn chúng không thể quản được, chỉ hận là quả nhân đã từng hứa với thái hậu, phàm là có điều động từ mười vạn quân trở đi, thì phải được bà ta đóng dấu đồng ý. Theo Mao Tiêu nói, quả nhân đã đưa thư cho thái hậu, Lao ái cố ý sai người ngăn trở, đến mười ngày sau mới dâng đến tay thái hậu, đến khi đưa về thì trễ mất nửa tháng, sau chuyện này quả nhân vốn phải truy cứu trách nhiệm, thái hậu lại bảo vệ cho Lao ái. Vương thượng tướng chết thật là oan uổng!"
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Té ra thái hậu nghe hạ thần khuyên nhủ, dời đến Ung Đô nhưng cũng có điều bất lợi!
Tiểu Bàn lắc đầu nói, „Chuyện này không liên quan đến sư phụ, vấn đề xuất phát là Lã Bất Vi và Lao ái, một ngày hai người này vẫn còn thì chúng ta đừng mong thống nhất thiên hạ. Từ xưa đến nay, trước tiên phải làm yên ở trong rồi mới đánh ở ngoài, giờ đây nội bộ không yên, làm sao bình định được sáu nước, làm nên đại nghiệp cho ngàn sau!"
Ngừng một lát rồi nói, „Giờ đây khi gặp Lý Mục, hầu như mỗi trận mỗi thua, kẻ này một ngày không trừ, chúng ta không thể nào đánh vào Hàm Ð an!“
Hạng Thiếu Long nói, „Giờ đây quyền lực ở nước Triệu phải chẳng vẫn còn trong tay thái hậu Hàn Tinh?"
Tiểu Bàn trả lời, „Triệu vương của hiện tại còn tệ hơn cả Hiếu Thành vương, chìm đắm trong tửu sắc, lại hay nghi ngờ đố ky, hừ! Không ai hiểu rõ y bằng ta. Rốt cuộc rồi sẽ có ngày y chết trên mình nữ nhân, sẽ rất mau chóng thôi.
Hàn Tinh tuy khôn khéo lợi hại, rốt cuộc vẫn là nữ nhân, chỉ biết say mê Quách Khai, để tên tiểu nhân này nắm giũ triều chính, quấy rối quân vụ, nếu không Lý Mục nói không chừng đã sớm đánh đến đây!"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Chẳng phải có lời đồn rằng Bàn Noãn chính là diện thủ của Hàn Tinh hay sao"
Tiểu Bàn rất căm ghét người Triệu nói, „Hàn Tinh dâm loạn cung cấm, cho nên có diện thủ chẳng phải là điều lạ!"
Rồi thở dài nói, „Quả nhân thật không muốn sư phụ đi đánh Ðồn Lưu, song không còn ai hợp hơn! Mà chuyện này chính là điều Lã Bất Vi và Lao ái mong muốn nhất!“
Hạng Thiếu Long thắc mắc, „Bị quân cớ gì nói thế?"
Tiểu Bàn như không dám đối diện gã, bước đến gần cửa sổ, nhìn ra vườn đầy tuyết phủ, xoay lưng lại với gã chậm rãi nói, „Bởi vì ta hiểu mối quan hệ giữa sư phụ và Lý Mục, cho nên trừ phi sư phụ hứa rằng không có bất cứ lòng riêng nào, nếu không ta sẽ không để cho sư phụ xuất chinh! Bởi vì Lý Mục không phải là Bàng Noãn hay Hàn Sấm, nếu sư phụ mềm lòng, thì chắc chắn sẽ bại!"
Hạng Thiếu Long giật mình nói không ra lời. Tiểu Bàn hiểu rõ gã cũng giống như gã hiểu rõ tiểu Bàn vậy. Người mà gã không muốn gặp trên chiến trường nhất chính là Lý Mục, suy nghĩ này đã bị y biết được. Song sự thật trước mắt là gã phải quyết chiến một trận với Lý Mục. Nếu không, không những Hoàn Xỉ không thể sống quay trở về, mà ngay cả Vương Bôn và Vương Ðoan Hòa cùng các quận phía đông sẽ lại rơi vào tay Lý Mục.
Gã có thể thắng được Lý Mục không?
Đó là chuyện mà ngay cả Vương Tiễn cũng không thể nắm chắc được!
Hơi thở của tiểu Bàn trở nên nặng nề.
Hạng Thiếu Long nghiến răng nói dứt khoát, „Ðược! Hạng Thiếu Long này sẽ phân cao thấp với Lý Mục trên chiến trường. Bất luận ai còn ai mất, đó đương nhiên là kết cuộc của một binh sĩ!"
Tiểu Bàn xoay người lại, cả mừng nói, „Có mấy câu này của sư phụ, đủ cho quả nhân yên lòng!"
Hạng Thiếu Long nói, „Bị quân có thể cho hạ thần bao nhiêu nhân mã?"
Tiểu Bàn vui vẻ nói, „Thế nào cũng phải đợi đến mùa xuân, sư phụ mới có thể lên đường được, gần đây Lã Bất Vi điều đông nhiều binh lính đi đào kênh Trịnh Quốc, giờ đây người có thể dùng không còn nhiều, may mà sư phụ cần những binh lính tinh nhuệ!"
Hạng Thiếu Long nghe mà lo lắng.
Triệu binh của Lý Mục có tiếng nhất ở các nước phía đông. Hai vạn quân thiết ky dưới cờ của y, cả người Hung Nô rất giỏi thuật xạ ky mà cũng phải chịu thua, tinh binh đoàn của Ô gia giờ đây chỉ còn lại hai ngàn người, với tình hình như thế, muốn thắng được Lý Mục không phải là chuyện dễ.
Tiểu Bàn tính toán một hồi, rồi nói với vẻ chắc chắn, „Ta có thể cho sự phụ hai vạn ky binh, ba vạn bộ binh, đều là những binh lính thiện chiến, còn phó tướng thì sư phụ cứ lựa chọn, lại thêm quân của Hoàn Xỉ đang đóng ở Trưởng Tử thành, tổng binh lực có thể lên đến mười hai vạn, nghe nói quân của Lý Mục khoảng mười vạn, vậy thì có thể cân bằng với nhau!"
Hai người bàn bạc tiếp một hồi. Tiểu Bàn cho gọi Xương Bình quân đến thương lượng. Hạng Thiếu Long và Xương Bình quân cùng nhau rời khỏi thư trai.
Hạng Thiếu Long nén không được hỏi, „Việc đào kênh Trịnh Quốc gây khó khăn cho chúng ta nhiều đến thế sao?"
Xương Bình quân chép miệng, „Ðào kênh Trịnh Quốc đương nhiên là hao tổn rất nhiều nhân lực, vật lực, nhưng chủ yếu Lã Bất Vi muốn dùng địa phương để chống lại trung ương, dùng một hình thức khác để kiềm chế quân chính của đại Tần ta. Nhất là giờ đây y cấu kết với Lao ái, thái hậu nhiều khi đứng về phía bọn chúng. Bị quân cũng đành bó tay, cũng giống như chuyện Vương Lăng chết oan uổng vừa rồi!"
Hạng Thiếu Long nhớ đến Vương Hột và Vương Lăng, thù mới hận cũ, xông lên trên đầu!
Còn hai năm nữa, gã đã có thể báo được đại thù.
Xương Bình quân cùng gã bước ra cửa điện, hạ giọng nói, „Mao Tiêu đưa tin về, nhờ Lã Bất Vi ngầm ủng hộ Lao ái đã bí mật lập ra một bè đảng, chuyện này cả thái hậu cũng bị giấu!"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi, „Bè đảng gì?"
Xương Bình quân nói, „Ðó là một tổ chức bí mật, người đứng vào tổ chức này phải lập lời thề độc, chỉ tận trung với Lao ái, sau đó Lao ái sẽ tìm cách cài bọn chúng vào các chức vụ trong quân đội và chính quyền, để đến khi sau này làm loạn, thì sẽ giúp y!“
Ngừng một lát rồi tiếp tục nói, „Theo bị quân dự tính âm mưu của Lao ái và Lã Bất Vi sẽ được thực hiện khi tiến hành lễ đội mũ bởi vì theo lễ pháp, bị quân phải đến thái miếu ở Ung Đô để làm lễ, mà Lao ái thì có thể dùng thân phận phụng thừa để sắp xếp mọi thứ, vì Ung Đô toàn là người của y, nên tạo phản dễ hơn gấp trăm ngàn lần ở Hàm Dương, song chúng ta đã đoán được cho nên cũng không thể để cho chúng thành công!"
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „âm mưu của chúng đã sớm được thực hiện, trước tiên là Vương Hột, sau đó là Vương Lăng, nếu chẳng phải Hoàn Xỉ cũng là tướng giỏi, e rằng cũng khó mà tránh được. Lã Bất Vi rốt cuộc vẫn là cao thủ mưu lược, đã lần lượt trừ khử từng người của chúng ta, giờ đây thì đến lượt ta!"
Xương Bình quan lo lắng nói, „Thiếu Long đừng nói những lời không may như thế, giờ đây đại Tần ta ngoài Thiếu Long và Vương Tiễn, không còn ai là đối thủ của Lý Mục nữa, Thiếu Long phải lấy lại ý chí phò trợ bị quân!"
Hạng Thiếu Long nhớ tới Lý Mục rầu rĩ nói, „Thì cũng phải tận lực vậy!"
Xương Bình quân đề nghị, „Hay là chúng ta tìm Lý Tư bàn bạc?"
Hạng Thiếu Long lắc đầu, cáo từ rồi quay về đô ky quan thuộc.
Ðằng Dực và Kinh Tuấn nghe gã báo lại tình hình, Ðằng Dực nói, „Bị quân nói rất đúng, trên chiến trường không có chỗ cho tình riêng. Bởi vì đó không phải là chuyện của hai người mà là liên quan đến hàng ngàn vạn sinh mạng của binh tướng, lại còn có thê nhi của họ, lại còn có vinh nhục của quốc gia."
Hạng Thiếu Long giật mình nói, „Ðệ lại không nghĩ nhiều đến thế!"
Ðằng Dực trầm ngâm, nghiêm giọng nói, „Ta có một đề nghị, chính là lập tức chọn lựa tinh binh, sau đó tập trung bọn họ ở mục trường, huấn luyện cho bọn họ như đã huấn luyện tinh binh đoàn, rồi sẽ do các đệ tử binh của chúng ta như Kinh Thiện, Ô Ngôn là quân hầu, mỗi hầu cầm năm ngàn binh, vậy thì chúng ta có thể phát huy được năng lực tác chiến lớn nhất!“
Hạng Thiếu Long lấy lại tinh thần, nhớ đến những phương thức huấn luyện của bộ đội đặc chủng ở thế kỷ hai mốt, cả mừng chấp nhận.
Mười ngày tiếp theo, Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực chọn được bốn năm nghìn người trong quân tốc viện, đô ky, đô vệ và cấm vệ, chia thành cửu khúc, do mười tám thiết vệ là chính phó quân hầu. Cứ mỗi khúc là một quân, bọn Kinh Tuấn, Ô Quả và Triệu Ðại trở thành quân thống lĩnh, còn mình thì trở thành đại thống soái, Ðằng Dực làm phó, Châu Lương đương nhiên trở thành đầu lĩnh trong đội thám tử, hai ngàn tinh binh đoàn còn lại của Ô gia thành thân vệ cho mình!
Những người này đa số nhiều lần theo Hạng Thiếu Long xuất chinh, nghe Hạng Thiếu Long cầm quân, thì sĩ khí dâng trào, nguyện sẽ liều chết.
Lã Bất Vi và Lao ái hợp tác với nhau, rất mong gã đi sớm chết sớm, mãi mãi không thể về được Hàm dương.
Hạng Thiếu Long được lệnh tiểu Bàn nên toàn quân dời ra mục trường, ngày đêm huấn luyện, hy vọng trong ba tháng này có thể luyện thành một tinh binh đoàn lớn mạnh hơn trước.
Hôm nay vì tuyết rơi nhiều, các binh sĩ đều tránh ở trong mục trường, khi Hạng Thiếu Long cùng dùng cơm tối với thê nhi, Kỷ Yên Nhiên nói, „Nói cho cùng, binh pháp chính là thuật dối trá. Tôn Tử đã từng nói binh pháp phải có trá ngụy, nay Yên Nhiên thấy phu quân đại nhân luyện binh cũng là như thế, nhất là phương pháp ẩn mình, trong thiên hạ không ai bằng. Nhưng chưa nghe phu quân đại nhân có cách gì có thể chế địch!"
Cầm Thanh dịu dàng nói, „Yên Nhiên nói cũng rất có lý, thế lực của Phố Cao tại các nước phía đông rất lớn mạnh, y đã nhiều lần tu sửa Ðồn Lưu thành cao hào sâu. Giờ đây y không lo chúng ta tấn công mà lại có thể lấy nhàn nhã để đánh mệt nhọc, lấy tĩnh để chế động, những người tinh thông binh pháp như Vương Lăng, Hoàn Xỉ trong tay lại có binh sĩ tinh nhuệ nhưng cũng thua trận, có thể thấy Phố Cao không phải là hạng như Triệu Quát, lại thêm Lý Mục đang nhòm ngó, Thiếu Long đừng ỷ vào cái dũng của kẻ thất phu!"
Hạng Thiếu Long nghe mà lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chiến thuật lần này là phải đánh thành, phải ứng phó với lối đánh đột kích của Lý Mục, cho nên nếu tưởng rằng dựa vào cách bình thường để thủ thắng, thì quả thật là vọng tưởng. Vấn đề lớn nhất là quân trong tay của Hoàn Xỉ vừa mới bại trận. Binh lực của mình lại không đủ, không thể đồng thời ứng phó với cả hai chiến tuyến. Huống chi Phố Cao trước nay cao thâm khôn lường. Lý Mục là một thiên tài quân sự, trận này không cần đánh cũng biết được kết quả.
Ô Ðình Phương nói, „Sao không phái người lẻn vào thành Ðồn Lưu?"
Kỷ Yên Nhiên nói, „Kẻ địch chắc chắn sẽ đề phòng, vả lại Ðồn Lưu vốn là của nước Triệu, người Tần lẻn vào khó mà che giấu được!“
Hạng Thiếu Long cố nhớ lại những trận đánh thành trong vòng hơn hai ngàn năm, suýt nữa đầu cũng muốn bể ra, nhất thời không nghĩ ra được diệu kế gì, chỉ đành vậy thôi.
Sau bữa cơm, Hạng Thiếu Long nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ. Bọn Kỷ Yên Nhiên không muốn quấy rầy gã, lặng lẽ ngồi một bên.
Hạng Bảo Nhi thì đã đi ngủ cùng tỷ muội họ Ðiền.
Bốn góc đều có lò sưởi, khiến cho họ không hề cảm thấy lạnh lẽo.
Hạng Thiếu Long nhớ lại trong Mặc Tử kiếm pháp có nói, đạo vây thành thì phải vây bốn phía, nhưng nên mở ra một phía để chừa đường sống, dụ cho kẻ địch đột phá vòng vây. Nhưng rõ ràng không thích hợp ở thành Ðồn Lưu. Bởi vì có Lý Mục ở đó, gã không thể nào vây được.
Nói cho cùng, đánh thành cũng chẳng qua là thực hiện bốn bước, vượt hào, tấn công vào cửa thành và tường thành, trèo lên thành và cuối cùng là chiến đấu trên đường phố.
Vì phía địch có thành hào bảo vệ, lại có được ưu thế ở trên cao mà mình thì ở dưới thấp, lại thêm bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển thủ thành công, xông ra khỏi thành đột kích cướp trại, cho nên nếu bên mình cứ theo quy tắc thông thường thì sẽ thất bại ngay. Nếu mình là Lý Mục, thì sẽ ngay lúc quân Tần mệt mỏi, đem quân tấn công, lúc đó toàn quân không chết thì đã là ơn đức của trời đất.
Làm thế nào mới có thể thay đổi được tình thế bị động này?
Chỉ tiếc là Phố Cao không thích ngựa gỗ, nếu không thì có thể lặp lại cái kế con ngựa thành Trẩy của phương tây.
Ðột nhiên một ý nghĩ lóe lên, cả mừng ngồi dậy vỗ đùi kêu, „Ta đã nghĩ ra rồi!"
Tấm bản đồ trải trên chiến, Ðằng Dực, Kinh Tuấn và mọi người đều chú ý nhìn, nhưng không biết Hạng Thiếu Long muốn làm gì.
Gã chỉ một thành lớn tên gọi là Trung Mâu ở biên giới nước Triệu nói, „Thành này là một nơi quan trọng ở biên giới phía nam nước Triệu, cách kinh đô nước Triệu là Hàm Ðan một trăm hai mươi dặm về phía bắc, còn Ðồn Lưu thì cách đó một trăm ba mươi dặm về phía nam, cho nên từ Trung Mâu đi đến Hàm Ðan hay Ðồn Lưu, lộ trình không xa nhau bao nhiêu. Nhưng phía đông của Trung Mâu là con quan đạo thông về phía Hàm Ðan, khoái mã chỉ mất ba ngày thì có thể đến được Hàm Ðan, nếu chúng ta có thể đoạt lấy thành này, các người bảo Triệu vương sẽ có phản ứng gì?"
Ðằng Dực võ án khen rằng, „Ðương nhiên là hoảng hồn thất sắc, sợ rằng chúng ta sẽ đánh vào kinh thành!"
Cầm Thanh nhíu mày nói, „Trung Mâu nằm ở biên giới Triệu Ngụy, trước nay canh giữ rất nghiêm ngặt, làm sao có thể dễ dàng bị các người hạ được? Huống chi ở phía nam của Hàm Ðan còn có trường thành bảo vệ kinh đô, người Triệu đóng quân ở đây, bốn vạn người của các người nếu đi sâu vào, quả thực rất nguy hiểm!"
Kỷ Yên Nhiên cười nói, „Phu quân đại nhân tất sẽ có diệu kế khác, Thanh tỷ hãy nghe tiếp!“
Hạng Thiếu Long nhìn Cầm Thanh cười nói, „Hãy nghe phu quân nói đây!"
Cầm Thanh thấy gã tự xưng là phu quân vừa thẹn vừa vui liếc gã.
Hạng Thiếu Long nói, „Lần này chúng ta sẽ làm một công đôi chuyện, giờ đây Quản Trung Tà đang đóng quân ở thành Huyền Thị của người Hàn, cách Ðồn Lưu chỉ có tám mươi dặm, đến Trung Mâu thì hơn một trăm dặm. Chúng ta sẽ xin một chiếu thư bí mật của bị quân, đến thành Huyền Thị cướp lấy binh quyền của Quản Trung Tà, đoạt lấy mười ba vạn binh của y, lúc đó thanh thế đã tăng lên nhiều, điều hay nhất là người Triệu vẫn tưởng rằng chúng ta lên phía bắc để hội sư cùng Hoàn Xỉ ở Trưởng Tử rồi sau đó mới đánh Ðồn Lưu. Cho nên tất sẽ tập trung binh lực ở Thượng Ðảng để ứng phó chúng ta."
Kinh Tuấn gằn giọng nói, „Tốt nhất là chém luôn Quản Trung Tà!"
Cầm Thanh nói, „Vậy thì đồng nghĩa với việc ép Lã Bất Vi lập tức làm phản, đừng quên rằng Quản Trung Tà giờ đây là ái tế của Lã Bất Vi!"
Hạng Thiếu Long nói, „Sau khi đến thành Huyền Thị, chúng ta sẽ chia làm hai đường tiến quân, khiến cho người Triệu tưởng rằng chúng ta định đến thành Trưởng Tử, thực ra là vượt sông tiến vào Trung Mâu, đánh trong lúc chúng không phòng bị, tinh binh đoàn của Ô gia chúng ta rất giỏi vượt thành trong đêm tối, chỉ cần có thể khống chế được một cửa thành, thì có thể đoạt lấy Trung Mâu."
Ðằng Dực gật đầu nói, „Tốt nhất là hãy cho người lẻn vào thành Hàm Ðan phao tin khiến cho bọn chúng lo lắng, chỉ đành triệu Lý Mục về bảo vệ kinh thành, lúc đó chẳng còn ai cứu được Ðồn Lưu nữa!“
Kỷ Yên Nhiên vui mừng nói, „Ðồng thời tiểu Bôn và Vương Ðoan Hòa phản kích, kìm chế hai quân Bàng Noãn và Tư Mã Thượng, lúc đó Lý Mục đã rời khỏi Ðồn Lưu, vậy thì đại cuộc đã định!"
Hạng Thiếu Long nói, „Ðiều suy nghĩ nhất là làm thế nào để hành quân hàng trăm dặm từ Huyền Thị vượt sông đến Trung Mâu mà không bị kẻ địch phát giác, nếu không bọn chúng sẽ cố thủ."
Kỷ Yên Nhiên quan sát tấm bản đồ nói, „Các người cứ giả vờ trước tiên đến thành Trưởng tử, đến bờ nam của sông Lộ Thủy rồi mới chia thành hai đường, từ đây đến Trung Mâu toàn là vùng đồng trống, chỉ cần hành quân nhanh chóng thì dù có kẻ nhìn thấy cũng không thể thông báo được cho Trung Mâu cho nên nhân số không thể quá nhiều, hãy chọn quân ky binh tinh nhuệ đi trước, bộ binh đi sau, ưng vương của Châu Lương sẽ phát huy được hiệu quả lớn nhất trong tình huống này!"
Mọi người đều tràn trề niềm tin, hận không lập tức đánh vào Trung Mâu!
Ðằng Dực nói, „Nếu chúng ta có thể phái năm vạn quân đến thành Trưởng Tử hộ sư với Hoàn Xỉ nhân số có thể đạt đến mười hai vạn người, nhưng muốn đánh Ðồn Lưu thì cũng cần đến một hai tháng. Ðiều lo lắng nhất là lúc đó người Triệu biết được hư thực của chúng ta, phái binh đến đánh, trước sau đều gặp địch, chúng ta vẫn khó mà lạc quan được!"
Hạng Thiếu Long nói, „Phố Cao rốt cuộc vẫn là một con buôn, chỉ là dựa vào người Triệu, lại biết nếu một khi bị bắt thì sẽ có kết cuộc nhà tan cửa nát, cho nên mới phản kháng. Binh sĩ trong thành vốn là dân thường, chúng ta chỉ cần phao tin đồn nhảm, lại cố ý để ra đường sống, đảm bảo thành Ðồn Lưu không đánh cũng tự vỡ, khó mà tử thủ được!"
Triệu Chi nói, „Ðiều lo nhất là người Triệu bỏ chúng mà đi! Nhưng tiếp theo lấy cái gì để dọa bọn chúng?"
Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Rất đơn giản, dùng sách lược lấy thương trấn bao vây thành thị, chiếm lĩnh tất cả những thôn làng gần thành, dồn cư dân ở đó đi nơi khác, vậy thì Ðồn Lưu sẽ mất đường tiếp ứng lương thực. Lại xây hào đắp lũy ở ngoài thành Ðồn Lưu, chế ra những công cụ phá thành, làm ra vẻ như muốn vây đánh lâu dài, đảm bảo không quá mười ngày nửa tháng Phố Cao sẽ tìm cách bỏ chạy!"
Kinh Tuấn cười nói, „Nếu không bỏ chạy thì sẽ đánh con bà nó!"
Ô Ðình Phương trách, „Tiểu Tuấn hãy cẩn thận miệng lưỡi đó!"
Cầm Thanh thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, nhún vai nói, „Ta đã quen từ lâu rồi!"
Mọi người đều buồn cười.
Hạng Thiếu Long nói, „Chúng ta sẽ suy nghĩ kế hoạch cho chu toàn, sau đó sai người thông báo cho Hoàn Xỉ, tiểu Bôn và Ðoan Hòa, chuyện này phải giữ bí mật, nếu không để lộ ra sẽ không còn linh nghiệm nữa!"
Lúc này tuy biết đêm đã khuya, nhưng ba huynh đệ Hạng Thiếu Long nào ngủ được, bọn nữ nhân đi ngủ hết vẫn còn ngồi lại nghiên cứu, đến khi trời sáng mới chia nhau ra hành sự.
Tầm Tần Ký
Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 53
Hồi 54
Hồi 55
Hồi 56
Hồi 57
Hồi 58
Hồi 59
Hồi 60
Hồi 61
Hồi 62
Hồi 63
Hồi 64
Hồi 65
Hồi 66
Hồi 67
Hồi 68
Hồi 69
Hồi 70
Hồi 71
Hồi 72
Hồi 73
Hồi 74
Hồi 75
Hồi 76
Hồi 77
Hồi 78
Hồi 79
Hồi 80
Hồi 81
Hồi 82
Hồi 83
Hồi 84
Hồi 85
Hồi 86
Hồi 87
Hồi 88
Hồi 89
Hồi 90
Hồi 91
Hồi 92
Hồi 93
Hồi 94
Hồi 95
Hồi 96
Hồi 97
Hồi 98
Hồi 99
Hồi 100
Hồi 101
Hồi 102
Hồi 103
Hồi 104
Hồi 105
Hồi 106
Hồi 107
Hồi 108
Hồi 109
Hồi 110
Hồi 111
Hồi 112
Hồi 113
Hồi 114
Hồi 115
Hồi 116
Hồi 117
Hồi 118
Hồi 119
Hồi 120
Hồi 121
Hồi 122
Hồi 123
Hồi 124
Hồi 125
Hồi 126
Hồi 127
Hồi 128
Hồi 129
Hồi 130
Hồi 131
Hồi 132
Hồi 133
Hồi 134
Hồi 135
Hồi 136
Hồi 137
Hồi 138
Hồi 139
Hồi 140
Hồi 141
Hồi 142
Hồi 143
Hồi 144
Hồi 145
Hồi 146
Hồi 147
Hồi 148
Hồi 149
Hồi 150
Hồi 151
Hồi 152
Hồi 153
Hồi 154
Hồi 155
Hồi 156
Hồi 157
Hồi 158
Hồi 159
Hồi 160
Hồi 161
Hồi 162
Hồi 163
Hồi 164
Hồi 165
Hồi 166
Hồi 167
Hồi 168
Hồi 169
Hồi 170
Hồi 171
Hồi 172
Hồi 173
Hồi 174
Hồi 175
Hồi 176
Hồi 177
Hồi 178
Hồi 179
Hồi 180
Hồi 181
Hồi 182
Hồi 183
Hồi 184
Hồi 185
Hồi 186
Hồi 187
Hồi 188
Hồi 189
Hồi 190
Hồi 191
Hồi 192
Hồi 193
Hồi 194
Hồi 195
Hồi 196
Hồi 197
Hồi 198
Hồi 199
Hồi 200
Hồi 201
Hồi 202
Hồi 203
Hồi 204
Hồi 205
Hồi 206
Hồi 207
Hồi 208
Hồi 209
Hồi 210
Hồi 211
Hồi 212
Hồi 213
Hồi 214
Hồi 215
Hồi 216
Hồi 217
Hồi 218
Hồi 219
Hồi 220
Hồi 221
Hồi 222
Hồi 223
Hồi 224
Hồi 225
Hồi 226
Hồi 227
Hồi 228
Hồi 229
Hồi 230
Hồi 231
Hồi 232
Hồi 233
Hồi 234
Hồi 235
Hồi 236
Hồi 237
Hồi 238
Hồi 239
Hồi 240
Hồi 241
Hồi 242
Hồi 243
Hồi 244
Hồi 245
Hồi 246
Hồi 247
Hồi 248
Hồi 249
Hồi 250
Hồi 251
Hồi 252
Hồi 253
Hồi 254
Hồi 255
Hồi 256
Hồi 257
Hồi 258
Hồi 259
Hồi 260
Hồi 261
Hồi 262
Hồi 263
Hồi 264
Hồi 265
Hồi 266
Hồi 267
Hồi 268
Hồi 269
Hồi 270
Hồi 271
Hồi 272
Hồi 273
Hồi 274
Hồi 275
Hồi 276
Hồi 277
Hồi 278
Hồi 279
Hồi 280
Hồi 281
Hồi 282
Hồi 283
Hồi 284
Hồi 285
Hồi 286
Hồi 287
Hồi 288
Hồi 289