Hồi 261
Tác giả: Huỳnh Dị
Giải Tử Nguyên ngồi xuống cạnh giường, vò đầu nói, „Sao lão huynh lại bệnh đến nỗi trắng bạch thế? Tiểu đệ còn muốn mời lão huynh ra ngoài."
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên nói, „Chuyện của huynh đã giải quyết xong rồi ư?"
Giải Tử Nguyên nói, „Dù cho giải quyết không xong, tiểu đệ cũng phải viết khúc nhạc cuối cùng cho Lan Cung Viên, lần này thì hỏng bét, e rằng đại vương sẽ trách tiểu đệ."
Hạng Thiếu Long lo lắng cho y nói, „Chỉ còn năm ngày nữa, làm sao đây. Giải huynh đi một mình không được sao?"
Giải Tử Nguyên cười khổ nói, „Nội nhân chỉ tin một mình huynh, nếu tại hạ không đưa huynh về nhà cho nàng xem, e rằng chẳng được đi đâu cả."
Hạng Thiếu Long hiến kế rằng, „Thì huynh cứ bảo đến chỗ của Trọng Tôn Long thương lượng vậy!"
Giải Tử Nguyên than rằng, „Trọng Tôn Huyền Hoa nào dám giấu nàng, chỉ một câu thôi cũng biết ta nói dối."
Hạng Thiếu Long tung mền dậy nói, „Vậy thì tiểu đệ chỉ còn thí mạng bồi quân tử, đi cùng huynh vậy."
Thật ra Hạng Thiếu Long cũng chẳng sao cả, chỉ vì mất máu quá nhiều mà mặt trắng bệt, nhưng được nghỉ ngơi nên thể lực cũng phục hồi lại, chỉ là vết thương vẫn còn hơi đau.
Ðến Giải phủ, Thiện Nhu thấy dáng vẻ gã như vậy, giật mình đuổi Giải Tử Nguyên ra ngoài, hạ giọng hỏi, „Xảy ra chuyện gì?"
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Bị sư phụ của nàng đâm cho một nhát."
Thiện Nhu thất thanh kêu, „Cái gì?"
Hạng Thiếu Long kể lại đầu đuôi câu chuyện, Thiện Nhu vẫn chưa nói gì thì Giải Tử Nguyên quay về, hai người chỉ đành nói sang chuyện khác.
Sau khi rời khỏi Giải phủ, Giải Tử Nguyên hớn hở như vừa được sút chuồng nói, „Chúng ta đến chỗ Ngọc Lan lâu, nơi của Lan Cung Viên, ả này có chút ý với ta."
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng Lan Cung Viên chắc sẽ không nhận ra mình, gật đầu nói, „Ðêm nay nghe theo lời căn dặn của Giải huynh."
Ðột nhiên Giải Tử Nguyên thở dài nhìn ra cửa sổ.
Hạng Thiếu Long hỏi, „Ðang lo lắng chuyện chính sự ư?"
Giải Tử Nguyên cười khổ nói, „Nói không lo là không đúng với lòng, sáng nay tại hạ đến gặp nhị hoàng tử thôi, chuyện này không nên nói với huynh, „ rồi lấy lại tinh thần nói, „Ðến rồi!"
Cỗ xe ngựa tiến vào Ngọc Lan lâu.
Cả hai được sắp xếp ở trong một căn phòng sang trọng, lúc này lâu chủ của tòa thanh lâu này là Lan phu nhân đến, cười bảo rằng, „Viên Viên biết Giải đại nhân đến thăm, vui mừng đến nỗi quên hết tất cả mọi thứ. Giờ này đang tắm táp, trang điểm, Giải đại nhân và Thẫm gia không biết có cần gọi thêm người để tăng phần náo nhiệt hay không?"
Giải Tử Nguyên cười, vội vàng nói, „Không cần! Bọn ta đến đây chỉ vì Viên tiểu thư mà thôi."
Lan phu nhân đến bên cạnh Giải Tử Nguyên, ngồi xuống giữa hai người, thân người dựa hẳn vào Giải Tử Nguyên, ghé sát rỉ tai với Giải Tử Nguyên.
Hạng Thiếu Long thấy Giải tử Nguyên dáng vẻ ngây ngất, biết lan phu nhân đang nói những điều mà nam nhân thích nghe nhất. Tiếp theo Giải Tử Nguyên và Lan phu nhân cười ồ lên, Lan phu nhân lúc này mới đưa mắt nhìn tới Hạng Thiếu Long cười rằng, „Ðêm nay Viên Viên là người của Giải đại nhân, Thẫm gia có cần nô gia chọn cho một cô nương hay không?"
Hạng Thiếu Long vội vàng nói, „Tại hạ đêm nay chỉ là kẻ ăn theo."
Lan phu nhân cũng không cưỡng ép, bỏ ra ngoài.
Giải Tử Nguyên thì tinh thần tăng lên gấp bội, rút tấm vải trong người ra, sai bọn thị tỳ đem bút mực đến cho gã, cú thế bắt đầu sáng tác.
Hạng Thiếu Long không dám quấy rầy y, ngồi dựa lên chiếc đệm, nhắm mắt giả vờ ngủ. Hai ả tỳ nữ cùng đến xoa bóp cho hai người.
Hạng Thiếu Long trong lòng lại có cảm giác khác, mới hiểu đến sự quan trọng của và thân phận.
Mình vẫn là mình nhưng vì thân phận đã khác, không giống như trước kia dù đi đến nơi nào cũng đều trở thành nhân vật trung tâm. RÕ ràng Lan phu nhân chẳng hề để ý gì đến mình. Ðang nghĩ ngợi thì ngủ thiếp đi.
Gã mơ màng nghe tiếng ca dịu dàng của một nữ tử như từ trên trời vọng vào tai gã. Gã tuy không hiểu nàng hát gì, nhưng mỗi chữ đều rất đẹp đẽ, nhẹ nhàng như mây khói, còn điệu nhạc thì cứ dập dờn như sóng nước, nghe thoảng qua như làn gió nhẹ.
Hạng Thiếu Long tưởng rằng mình đang nằm mơ, mở mắt ra thì thấy Lan Cung Viên đã đến, đang phục trên người Giải Tử Nguyên, như giọng hát bài hát mà y mới sáng tác. Phía đối diện có một hán tử cao lớn, thấy gã đã thức dậy thì chỉ gật đầu chào, rồi lại chú ý về phía Lan Cung Viên và Giải Tử Nguyên.
Bài hát vừa xong hán tử ấy vỗ tay nói, „Khúc nhạc tuyệt vời, Viên tiểu thư hát cũng rất hay, Huyền Hoa bội phục, bội phục."
Hạng Thiếu Long giật thốt, lúc này mới biết kẻ này chính là con trai của Trọng Tôn Long, kẻ lừng danh Lâm Tri, kiếm thủ Trọng Tôn Huyền Hoa.
Giải Từ Nguyên ngả vào trong lòng Lan Cung Viên, hé mắt nhìn Hạng Thiếu Long vui mừng nói, „Thẫm huynh đã tĩnh, chúng ta cùng uống một chén, đêm nay không say không về."
ánh mắt của Lan Cung Viên dừng lại trên người Hạng Thiếu Long, rồi lại quay về phía Giải Từ Nguyên, nũng nịu nói, „Không cho Giải đại nhân nhắc đến chữ về, đêm nay thiếp sẽ hầu hạ ngài."
Giải Tử Nguyên và Trọng Tôn Huyền Hoa nhìn nhau cười.
Hạng Thiếu Long ngồi thẳng dậy ái ngại hỏi, „Tiểu đệ đã ngủ bao lâu?"
Trọng Tôn Huyền Hoa cười, „Tại hạ đến đây cả canh giờ, Thẫm huynh vẫn còn ngủ. Nếu Viên tiểu thư không chịu mở kim khẩu, e rằng không ai có thể đánh thức Thẫm huynh."
Lan Cung Viên tự tay rót rượu cho ba người, có nàng nhu cốt mỹ nữ ở đây, nhất thời trong phòng tràn trề xuân ý.
Rượu được ba tuần Lan Cung Viên dựa vào trong lòng Giải Tử Nguyên, nhìn y ngây ngất đến nỗi khiến cho kẻ khác phải ghen tị.
Trọng Tôn Huyền Hoa quay sang Giải Tử Nguyên nói, „Giai nhân phối với tài tử, tiểu đệ chưa bao giờ thấy Viên tiểu thư thuận theo ý người khác như thế! Tiểu đệ chưa bao giờ nếm thử cái mùi vị dịu dàng của tiểu thư."
Giải Tử Nguyên thì vẫn ngây ngất.
Trọng Tôn Huyền Hoa quay sang Hạng Thiếu Long, hai mắt sắc lạnh nói, „Gia phụ không hề quên tuyệt kỹ phóng kiếm của Thẫm huynh, không biết tiểu đệ có cơ hội được mở rộng tầm mắt hay không?"
Hạng Thiếu Long trong lòng thầm kêu lại đến rồi, mỉm cười nói, „ít nhất cũng phải đợi tiểu đệ hết bệnh mới được."
Thầm nghĩ đến lúc đó thì ta đã chuồn sớm. Trọng Tôn Huyền Hoa gật đầu, lời nói mang vẻ châm biếm, „Ðiều đó đương nhiên, Thẫm huynh chắc là đang may mắn nên mới có người bạn tốt như Giải đại nhân."
"Tuyệt kỹ phóng kiếm? Trọng Tôn Huyền Hoa chẳng phải đã say rồi chứ?" Lan Cung Viên ngạc nhiên nói.
Giải Tử Nguyên cười nói, „Chỉ là hiểu nhầm! Thẫm huynh chính là quản sự của Phụng đại tiểu thư."
Lan Cung Viên nhìn về phía Hạng Thiếu Long bằng ánh mắt khinh thường, chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hạng Thiếu Long cảm thấy không tự nhiên, khi định giả vờ cáo bệnh để rút lui, Lan phu nhân lại đến, thân mật ngồi xuống bên cạnh Trọng Tôn Huyền Hoa, bảo rằng, „Nô gia muốn mượn Viên Viên một lát, mong ba vị đại gia nể mặt của nô gia, xin đừng phiền lòng."
Trọng Tôn Huyền Hoa lạnh nhạt nói, „Phải chăng Tề Vũ đã đến?"
Lan phu nhân cười, „Trọng Tôn công tử đã đoán trúng, còn có một đại nhân vật ở nước Tần là Lã đại tướng quốc nữa."
Trọng Tôn Huyền Hoa hai mắt sáng lên, lạnh lùng hừ nói, „Nếu luận về nhân vật ở nước Tần, chỉ có Hạng Thiếu Long, nào đến lượt Lã Bất Vi! Hừ!“
Lan Cung Viên cũng đột nhiên thở dài, đứng dậy dịu dàng nói, „Thiếp thân đi chào hỏi rồi sẽ lập tức quay về."
Giải Tử Nguyên vội vàng đứng dậy tiễn đưa, nháy mắt với Hạng Thiếu Long nói, „Viên tiểu thư đừng để bụng, tại hạ cũng đã đến lúc phải về nhà."
Lan Cung Viên không biết tình thật hay giả vờ, bịn rịn nói, „Thiếp thân làm sao để công tử đi được, nếu là thế thiếp thân ngồi ở đây vậy Quay sang Lan phu nhân nói, „Phía Lã Bất Vi có bao nhiêu người?"
Lần này đến lượt Hạng Thiếu Long giật mình, vội nói, „Viên tiểu thư cũng nên đi chào hỏi, như vậy không tốt!"
Lan phu nhân cười, „Lã Bất Vi nghe tin Giải đại nhân và Trọng Tôn công tử cũng ở đây, đang định đến chào hỏi."
Nói xong bỏ đi. Hạng Thiếu Long nào dám do dự thi lễ nói, „Tiểu đệ có chút đầu váng chân run, xin mời ba vị tụ nhiên."
Rồi không thèm để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của ba người, bước ra ngoài cửa, vừa mở cửa ra, chỉ thấy Lan phu nhân thần thái bay bổng cùng với Lã Bất Vi bước đến, phía sau là Tề Vũ, Ðản Sở và Hàn Kiệt.
Hai bên chạm mặt nhau, Lã Bất Vi giật mình, ngạc nhiên dừng bước, không thể tin được vào mắt mình.
Hàn Kiệt, Tề Vũ và Ðản Sở rõ ràng vẫn chưa nhận ra Hạng Thiếu Long, chỉ ngạc nhiên nhìn hai người.
Lan phu nhân càng không biết chuyện gì, cười nói, „Thật là khéo, nô gia vừa mới gặp trọng phụ và ba vị đại nhân đến đây!"
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, tiến lùi không xong, đánh liều mà thi lễ rằng, „Thẫm Lương bái kiến trọng phụ."
Trong mắt Lã Bất Vi lộ ra dáng vẻ phức tạp vô cùng, lập tức trở lại bình thường, cười ha ha mà rằng, „Thẫm tiên sinh rất giống với một người bạn cũ của Lã Bất Vi, cho nên mới giật mình như thế."
Hàn Kiệt đã nghe tên Thẫm Lương, trong mắt lộ ra tia sát cơ.
Hạng Thiếu Long thì biết Lã Bất Vi đã nhận ra mình, lui vào trong để tránh đường. Ðột nhiên gã dâng lên ý chí chiến đấu, không hề e ngại gì nữa. Nói thật lòng gã rất chán ngán đóng vai kẻ khác.
Lã Bất Vi bước vào trong phòng, bọn Trọng Tôn Huyền Hoa vội vàng đứng dậy thi lễ. Kẻ này vừa mới tỏ vẻ chẳng coi Lã Bất Vi ra gì, nhưng giờ đây y nhìn thấy dáng vẻ ngay cả thở cũng không dám thì đã biết ngay y đã bị uy danh và khí thế của Lã Bất Vi hút hồn.
Giải Tử Nguyên nhường chỗ, nhích tới chỗ Hạng Thiếu Long, lúc này trong phòng chỉ còn bốn chiếu, cho nên hai người phải ngồi cùng mọt chiếu.
Lan phu nhân thấy Lan Cung Viên vẫn đeo riết lấy Giải Tử Nguyên, thì tự mình đến hầu hạ cho Lã Bất Vi.
Lan Cung Viên chen giữa Hạng Thiếu Long và Giải Tử Nguyên, đột nhiên dựa vào Hạng Thiếu Long hạ giọng hỏi, „Thẫm gia cớ gì vẫn không đi?"
Hạng Thiếu Long cười khổ nói, „Ði như thế thật không có lễ phép."
Lã Bất Vi trước tiên nâng chén mời mọi người rồi mới quay sang Hạng Thiếu Long nói, „Phụng tiểu thư có Thẫm Lương huynh giúp việc trong đoàn, quả thật là phước phần của tiểu thư."
Hạng Thiếu Long biết y đã hiểu ra mình ngầm phá hoại mưu đồ của y đối với Phụng Phi, mỉm cười nâng chén mà rằng, „Nào dám, nào dám, tiểu đệ chỉ lượng sức mà làm thôi."
Mọi người ngạc nhiên, nếu luận về thân phận, hai người cách xa nhau một vạn tám nghìn dặm nhưng Lã Bất Vi vừa vào thì đã chú ý đến Hạng Thiếu Long.
Ba người Tề Vũ, Hàn Kiệt và Ðản Sở có cơ hội tiếp xúc với Hạng Thiếu Long lại ít, đương nhiên không giống như Lã Bất Vi, vừa gặp thì đã nhận ra Hạng Thiếu Long, trong lòng đều ngạc nhiên, cớ gì Lã Bất Vi như quen biết và coi trọng một tên nhãi nhép thế này?
Lan phu nhân rót rượu cho Lã Bất Vi, ngạc nhiên hỏi, „Trọng phụ và Thẫm tiên sinh phải chăng quen biết nhau?"
Lã Bất Vi trong mắt lộ tia sát cơ thâm trầm, bình thản nói, „Quả thật có từng quen biết, gặp lại nơi đất khách, thật khiến người ta không ngờ."
Mọi người nghe lời nói của Lã Bất Vi đều cảm khái, rõ ràng rất coi trọng Thẫm Lương, cho nên giờ mới nhìn gã bằng con mắt khác.
Hạng Thiếu Long biết rõ trong bụng Lã Bất Vi chỉ có ý nghĩ duy nhất là làm thế nào để giết mình, một ý nghĩ lướt qua như điện chớp nói, „Lần này đến Lâm Tri, không ngờ lại gặp nhiều bạn bè cũ như thế."
Lã Bất Vi nghe nói thì ngạc nhiên lắm, rồi trầm ngâm không nói gì.
Hạng Thiếu Long đương nhiên biết vấn đề khó khăn của y, dù cho y có gan to bằng trời cũng không dám công nhiên giết chết một vị thượng tướng quân là gã. Bởi vì chỉ cần sau này Tiểu Bàn biết được Lã Bất Vi đã từng gặp gã ở đây, sau đó Hạng Thiếu Long lại đột nhiên bị người ta giết chết, vậy thì y đừng hòng thoát tội.
Cho nên trong tình huống không có ai biết Hạng Thiếu Long chính là Thẫm Lương, Lã Bất Vi mới có thể thực hiện được Y thậm chí sẽ không tiết lộ chuyện này với bất cứ ai, để đến ngày sau gặp phiền toái. Nhất là người Tề, bởi vì bọn họ không muốn mang tội giết Hạng Thiếu Long.
Thái độ của Trọng Tôn Huyền Hoa đối với Hạng Thiếu Long hoàn toàn thay đổi, dò hỏi rằng, „Thẫm huynh té ra là quen biết khắp thiên hạ, chả trách nào Hàn Sấm và Long Dương quân cũng thân thiết như thế."
Nói như thế Hạng Thiếu Long lập tức biết rằng trong đoàn có tai mắt của Trọng Tôn Long, nói không chừng đó là những kẻ cũng phe với Sa Lập.
Lã Bất Vi giật mình, rõ ràng biết đã mất đi cơ hội giết chết Hạng Thiếu Long, thậm chí còn phải bảo vệ cho gã nữa, nếu không sau này sẽ bị nghi ngờ, tình huống thật là không hay.
Mọi người đều trố mắt nhìn Hạng Thiếu Long, không biết một tên quản sự nhỏ nhoi mà tại sao được công khanh đại thần các nước tôn trọng đến thế.
"Ðó đều là nhờ các vị nể mặt, tiểu đệ kính các vị một chén, „ Hạng Thiếu Long nâng chén nói.
Mọi người không hiểu lời ấy có ý gì, ngạc nhiên nâng chén.
Lã Bất Vi biết Hạng Thiếu Long đang cảnh cáo mình không được làm bừa, uống cạn rồi nghiêm mặt nói, „Thẫm huynh mấy ngày hôm nay có rảnh không? Có thể dành chút ít thời gian để gặp nhau, hay là Lã mỗ thân hành đến bái phỏng."
Lời ấy vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm? Chuyện gì thế này? Một kẻ có thân phận địa vị như Lã Bất Vi trước nay kiêu ngạo tự phụ không coi người trong thiên hạ ra sao, thế mà lại hạ mình đi gặp Thẫm Lương?
Hạng Thiếu Long mỉm cười, „Gặp nhau chi bằng không gặp, trọng phụ hãy suy nghĩ kĩ lại."
Mọi người vừa nghe thì kinh ngạc đến nỗi giật mình, biết được quan hệ giữa hai người này không đơn giản chút nào.
Lan phu nhân đang ngồi dựa vào mình Lã Bất Vi, cũng quên cả ngồi thẳng dậy.
ánh mắt của Lan Cung Viên thì nhìn chằm chằm vào Hạng Thiếu Long.
Lã Bất Vi trong lòng nổi giận, cúi đầu nhìn chén rượu không trên tay, trầm giọng nói, „Thẫm Lương rốt cuộc vẫn là Thẫm Lương, ngày trước Lã mỗ nghe nói Thẫm tiên sinh xông vào phủ Trọng Tôn, thì đã đoán được Thẫm tiên sinh chính là bạn cũ."
Trọng Tôn Huyền Hoa lập tức không tự nhiên, ho khan một tiếng.
Hạng Thiếu Long trong lòng mắng thầm, biết Lã Bất Vi không những đã khơi dậy mối hiềm khích giữa mình và nhà Trọng Tôn, lại còn ngầm lột trần thân phận thật sự của mình. Sau này những kiếm thủ như Trọng Tôn Huyền Hoa sẽ đến khiêu chiến, nếu có thể giết mình một cách công bằng, tiểu Bàn cũng khó mà nói nên lời. Nhưng đương nhiên Lã Bất Vi cũng không thể trực tiếp vạch trần gã chính là Hạng Thiếu Long, cho nên mới nói hàm hồ như vậy.
Trong phòng im lặng đến nỗi nghe được tiếng kim rơi, tiếng nhạc từ xa vọng tới, không khí vô cùng kỳ lạ.
Hạng Thiếu Long bình thản nói, „Ngày đó toàn nhờ lệnh tôn của Trọng Tôn huynh giơ cao đánh khẽ, lại còn có Lý tướng gia nói giùm cho, nếu không tiểu đệ e rằng khó mà ngồi đây uống rượu và nghe tiên khúc của Viên tiểu thư."
Trọng Tôn Huyền Hoa thấy Hạng Thiếu Long nể mặt mình, vẻ mặt giãn ra, nâng chén mà rằng, „Nào dám, nào dám, chỉ là hiểu nhầm mà thôi."
Giải Từ Nguyên lúc này mới có cơ hội lên tiếng, cười, „Quả thật chỉ là một chút hiểu nhầm, xin mời mọi người nâng chén!"
Bọn Ðản Sở thì vẫn ngạc nhiên, lúng túng nâng chén.
Lan Cung Viên trước tiên rót rượu cho Hạng Thiếu Long rồi mới đến những người khác.
Hạng Thiếu Long nhân lúc Lan Cung Viên rời khỏi chiếu, hai người không còn bị ngăn cách nữa mới quay sang Giải Tử Nguyên hạ giọng nói, „Ðừng quên lời căn dặn của tẩu phu nhân."