watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Tầm Tần Ký-Hồi 87 - tác giả Huỳnh Dị Huỳnh Dị

Huỳnh Dị

Hồi 87

Tác giả: Huỳnh Dị

Khi gã chui vào xe, đôi chị em sinh đôi đó lao vào lòng gã, vui mừng khóc rấm rức.
Hạng Thiếu Long nhất thời không biết ai là Ðiền Trinh, ai là Ðiền Phụng. Sau một hồi dỗ dành, hai thiếu nữ ấy mới không còn kích động nữa.
Một người nói, „Các người giấu người ta thật là khổ!"
Hạng Thiếu Long chợt hiểu ra, „Nàng là Ðiền Phụng."
Xe ngựa lúc ấy đã rời khỏi hầu phủ được một đoạn, đột nhiên dừng lại.
Hạng Thiếu Long bảo hai thiếu nữ ngồi yên, thò đầu ra hỏi, „Có chuyện gì?"
Phố Bố ở phía trước quay lại nói, „Xe của Nhã phu nhân đang dừng ở phía trước, mời tiên sinh bước qua."
Hạng Thiếu Long cảm thấy đau đầu lắm, nhưng không còn cách nào, nhảy xuống xe, dặn dò, „Các ngươi bảo vệ cho xe ngựa."
Nói xong sải bước đến xe ngựa của Triệu Nhã đang dừng phía trước.
Xe ngựa lăn bánh quay về hướng phủ đệ của Hạng Thiếu Long. Hai người ngồi sánh vai bên nhau.
Triệu Nhã ngồi lặng lẽ.
Khi Hạng Thiếu Long cảm thấy không ổn, Triệu Nhã lạnh nhạt nói, „Ðổng Khuông! Hãy cho ta biết! Ngài không phải là hạng háo sắc, tại sao lại để ý tỷ muội họ Ðiền!"
Hạng Thiếu Long trong lòng kêu khổ, biết được Triệu Nhã nghi ngờ mình, bởi vì gã đã từng kể chuyện mình và chị em họ Ðiền cho ả nghe.
Gã tuy đã xây dựng được lòng tin rằng Triệu Nhã sẽ không bán đứng mình nữa, nhưng chuyện này có liên quan đến sự sống chết của hàng trăm người, gã không thể vì chuyện tình của mình mà quên hết mọi thứ. Vả lại cũng chưa biết giờ này Triệu Nhã đối với Hiếu Thành vương như thế nào.
Triệu Nhã sợ gã không thừa nhận, nói tiếp, „Biết rõ bọn chúng đã trở thành người của Ðiền Ðan mà ngài còn bảo Triệu Mục đòi lại bọn chúng, chẳng giống tác phong trước nay của ngài tí nào. Nếu không đã sớm tiếp nhận bọn ca cơ của vương huynh."
Hạng Thiếu Long nhất thời lúng túng, trả lời bừa, „Ta thật không hiểu phu nhân muốn nói gì?"
Triệu Nhã buồn rầu nói nhỏ, „Thiếu Long! Chàng vẫn chưa chịu nhận người ta sao? Phải chăng muốn Nhã nhi chết trước mặt chàng?"
Hạng Thiếu Long giật mình, nhưng tuyệt đối không thể mềm lòng, bởi vì ả rất tráo trở.
Rồi vờ ngạc nhiên nói, „Trời ơi! Té ra phu nhân tưởng lão Ðổng ta là người khác giả hay sao? Nào! Hãy kiểm tra mặt của ta xem có phải hóa trang hay không?"
Đó gọi là dùng lại kế cũ, bởi vì ả thực sự chưa gặp qua một loại mặt nạ nào tinh xảo đến thế.
Triệu Nhã giật mình, thất vọng đến nỗi không giám sờ vào mặt gã, run giọng nói, „Ngài thật sự không phải là chàng?"
Hạng Thiếu Long nhớ mình đã bôi thuốc lên người, nói, „Nếu không tin, thì có thể người mùi cơ thể của ta, mùi của mỗi thớt ngựa đều không giống nhau, con người cũng thế, nào!"
Rồi xích lại ngửa cổ lên.
Triệu Nhã ghé sát mũi lại ngửi, quả nhiên đã phát giác được một mùi chưa bao giờ tiếp xúc nhưng đem lại ấn tượng sâu sắc, thất vọng thở dài rồi né qua một bên, dựa đầu vào cửa sổ nói, „Tại sao chàng lại giành lấy bọn chúng?"
Hạng Thiếu Long chợt nghĩ ra một kế, thở dài nói, „Cũng chỉ vì con cọp cái của bỉ nhân, bỉ nhân lần này rời nước Sở là muốn tránh xa ả, nào ngờ ả từ xa một mình đuổi đến Hàm Ðan, nổi trận lôi đình, nói không có thị tỳ sai khiến, bỉ nhân thấy tỷ muội họ Ðiền xinh đẹp như hoa nên xin Triệu Mục đưa chúng về hầu hạ cho ả. Nhưng không hề biết đã sớm tặng cho Ðiền Ðan, đối với ta mà nói, chọn hai người khác cũng thế thôi, nào ngờ hầu gia hiểu nhầm tâm ý của ta, giúp đỡ nhiệt tình mới xảy ra chuyện này khiến phu nhân phải hiểu nhầm."
Rồi lại ngạc nhiên hỏi, „Ðôi chị em nhà ấy có liên quan gì đến Hạng Thiếu Long?"
Triệu Nhã mặt tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, quay lại, giọng buồn bã nói, „Ngài đi đi!"
Xe ngựa lúc ấy dừng lại trước cổng lớn của tòa phủ đệ. Hạng Thiếu Long thở dài rồi xuống xe.
Thiện Nhu thấy Hạng Thiếu Long dắt hai mỹ nữ tuyệt sắc có dung mạo giống nhau bước vào trong nội đường, sa sầm mặt, giật mình, hỏi với vẻ không vui, „Chàng đi đâu? Sao đi không nói người ta một tiếng?"
Thiếu Long đang lo lắng vì chuyện Triệu Nhã, trả lời, „Nàng rõ ràng thấy ta về phòng thay y phục, nàng tưởng ta không biết nàng lén lút theo dõi ta hay sao?"
Ðiền Trinh, Ðiền Phụng lúc ấy mặt biến sắc, giật mình nhìn hai người.
Hạng Thiếu Long lúc này mới biết mình đã nói nặng lời, không thể nào bù đắp được, Thiện Nhu quả nhiên hai tay chống nạnh, mặt đanh lại, chỉ có chưa rút đao ra thôi, rít lên, „Ai lén lút? Nếu không lẻn đi dự buổi tiệc quái quỷ ấy, suốt đời chàng sẽ không thay y phục chứ gì? Thay y phục không có nghĩa là tắm rửa à? Không có nghĩa là đi tiểu sao?" Rồi không thể nhịn được nên cười khúc khích, liếc gã rồi nói, „Người ta không nói nữa."
Hạng Thiếu Long thở phào, gã không muốn hai chị em họ Ðiền này bị lạnh lùng, họ đều là những người không nơi nương tựa, không thể nào chịu đựng nổi những lời dọa nạt ban nãy, cười gượng nói, „Nhu tỷ giả thật giống, cả ta cũng tưởng tỷ là phu nhân của ta."
Hai câu ấy nói xong, vẻ mặt Thiện Nhu lại sa sầm.
Hạng Thiếu Long mừng thầm trong bụng, giả vờ ngạc nhiên nói, „Nhu tỷ không để ta đụng tới, nhưng lại muốn làm phu nhân của ta, thiên hạ này đâu có chuyện dễ dàng đến thế?"
Thiện Nhu nhìn thẳng vào gã giống như một con mãnh thú bị thương, một dáng vẻ vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Hạng Thiếu Long lập tức mềm lòng, nhún vai nói, „Chỉ cần nàng nói một câu yêu ta, thì trời cao biển rộng này là của chúng ta!"
Ðiền Trinh và Ðiền Phụng cuối cùng cũng hiểu được bọn họ đang đùa, nên bắt đầu cũng cảm thấy rất thú vị.
Thiện Nhu dãn ra nhưng hai tay vẫn chống nạnh, đưa mắt nhìn hai chị em xinh xắn này, hất hàm hỏi, „Bọn họ là ai?"
Hạng Thiếu Long sợ nàng trút giận lên hai thiếu nữ này, nên vội vàng đến sau lưng nàng, nắm hai vai nàng, rồi nói với giọng dịu dàng, „Bọn họ đương nhiên là hầu hạ cho phu nhân của Ðổng mã si này!"
Ðiền Trinh và Ðiền Phụng ngoan ngoãn quỳ xuống thi lễ.
Thiện Nhu tỉnh bơ nói, „Ðứng dậy!" rồi quát lớn, „ô Quả!"
ô Quả suýt tý nữa đã lao ra ngay theo tiếng gọi, rõ ràng y đang nấp ở ngoài cửa nghe lén.
"Lập tức đưa hòm lớn rương nhỏ ở ngoài cửa vào phòng bên cạnh, „ Thiện Nhu ra lệnh.
Rồi quay sang chị em họ Ðiền nói, „Vào đó và chỉ cho bọn chúng đặt hành lý của các người."
Chị em họ Ðiền biết được vị phu nhân này đã chính thức cho phép họ ở lại nên hớn hở đi. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Hạng Thiếu Long, bọn họ sẽ chấp nhận mọi đau khổ.
Trong nội đường chỉ còn lại đôi vợ chồng thật giả khó phân ấy.
Hạng Thiếu Long thấy chị em họ Ðiền đã qua được cửa ải này, lòng mừng thầm, hôn lên mà nàng rồi nói, „Phu nhân đã hài lòng chưa, giờ đây muốn chồng được chồng, muốn nô tỳ được nô tỳ rồi đó!"
Thiện Nhu bị gã làm cho bật cười, nhưng vẻ mặt vẫn cố lạnh lùng, „Không cần phải dùng mỹ nhân kế, tìm hai mỹ nhân đến đây làm gì? Xem dáng vẻ yểu điệu của bọn chúng, Thiện Nhu ta chắc phải phục vụ trở lại cho bọn chúng đây?
Hạng Thiếu Long nhíu mày nói, „Ðó phải chăng là ghen tuông?"
Thiện Nhu bĩu môi nói, „Chuyện này chẳng liên quan gì đến ghen tuông cả, chỉ là phân tích theo lý tính mà thôi, ta quá rõ bụng dạ lãng tử của chàng mà!"
Nàng tuy nói cứng, nhưng vẫn cứ để cho Hạng Thiếu Long nắm lấy vai mình, đối với một mỹ nữ có tính cách nam nhi như nàng, thực ra trong lòng đã nghĩ thế, chỉ là cửa miệng không chịu chấp nhận mà thôi!
Hạng Thiếu Long đã thấy được tâm ý của nàng, vừa buồn cười vừa bực mình, khổ não nói, „Hảo Nhu Nhu của ta!
Nghe lời ta đi! Tỷ muội họ thật đáng thương, bị Triệu Mục hành hạ, giờ đây mới có thể thoát ra được, ta đảm bảo bọn họ về sau này đều hạnh phúc vui vẻ. Không tin thì hãy hỏi Triệu Chi Chi của chúng ta, nàng sẽ biết được mọi chuyện mà thôi."
Thiện Nhu hơi cảm động, cúi đầu nhưng không nói gì.
Hạng Thiếu Long xoay người nàng lại, ghé môi tới định hôn nàng.
Thiện Nhu vùng mạnh, thoát ra, đỏ mặt giậm chân nói, „Chàng tưởng ta là Chi Chi, ngốn ta quy phục chàng sao?
Giết xong Triệu Mục chúng ta đường ai nấy đi. Ðừng tưởng ta nhất định phải gả cho chàng."
RÕ ràng nàng ngoài miệng thì cứng nhưng trong lòng đã mềm, Hạng Thiếu Long chịu không được, cười lạnh lùng, „Ðường ai nấy đi cũng được, chả lẽ ta phải quỳ xuống cầu xin nàng thí cho chút tình ái hay sao? Hãy cẩn thận, nếu ta nổi giận sẽ lập tức thôi nàng, rồi đuổi nàng ra khỏi Ðổng gia đấy, ha ha!"
Nói xong câu cuối thì bản thân nén không được nên cũng cười phá lên.
Thiện Nhu vốn không biến sắc nhưng đã thấy gã cười cũng nén không được nên cười theo, rồi nghênh mặt lên, giả vờ lạnh lùng nói, „Cô nương không có hứng thú bồi tiếp ngươi, ta về phòng ngủ đây, nếu ta phát giác có tên trộm nào xông vào, sẽ lập tức giết chết ngay, đừng nói ta không cảnh cáo trước."
Nói xong bỏ đi.
Lúc ấy, gã đã phát giác khi bên cạnh Thiện Nhu thì không còn cảm thấy phiền não về chuyện của Triệu Nhã nữa.
Ma lực của Thiện Nhu quả thật lợi hại.
ô Quả và bọn thân vệ đều tỏ ra ân cần với họ, khiến cho hai thiếu nữ ấy tươi cười như hoa, thấy Hạng Thiếu Long đến thì ai nấy đều tản ra.
ô Quả bước đến bên Hạng Thiếu Long, hạ giọng nói, „Không ngờ trong thiên hạ lại có một đôi mỹ nhân như thế này, quả thật là một cực phẩm của nhân gian." Rồi chép miệng, dẫn bọn kia ra ngoài.
Hai thiếu nữ đã quỳ xuống đất chờ nghe Hạng Thiếu Long sai bảo. Thấy bọn họ cúi đầu, Hạng Thiếu Long cảm thấy xúc động Cho dù có giúp được tiểu Bàn thống nhất thiên hạ, xây dựng được một nước Trung Quốc rộng lớn, nhưng phong tục của xã hội này không có cách nào thay đổi trong chốc lát.
Ðịa vị nhỏ bé của nữ giới, rốt cuộc vẫn phải tiếp tục, cho đến thế kỷ XIX và thế kỷ XX mới dần dần được bình đẳng.
Chuyện duy nhất có thể làm được là phải yêu thương tất cả những nữ nhân bên cạnh mình, từ đó có thể thấy được Mặc Ðịch quả là ngọn đèn trí tuệ chiếu sáng cho thời đại này, thuyết“Kiêm ái" của ông chính là nhằm vào những tập tục cổ hủ lâu đời của xã hội này, chỉ tiếc là ngày sau những kẻ cầm quyền lại đội lên chiếc mũ lễ nghĩa, giẫm phụ nữ ở dưới chân, làm cho vấn đề này phải chôn vùi trong hơn hai ngàn năm, quả thực tội nghiệp cho nữ nhân.
Hạng Thiếu Long bước đến đưa tay kéo bọn họ đứng dậy, dịu dàng nói, „Ta chưa có cơ hội nói chuyện với hai nàng, Hạng Thiếu Long ta không phải là Triệu Mục, hai nàng không cần phải quỳ lạy, trong tẩm thất cũng không có lễ trên dưới gì cả, đó là mệnh lệnh duy nhất của ta."
Một trong hai người nói, „Hạng công tử đã cứu bọn thiếp, người ta cam tâm tình nguyện hầu hạ công tử, làm cho công tử vui lòng.
Hạng Thiếu Long thấy nốt đồng tiền trên khuông mặt của nàng hơi sâu, vui mừng nói giống như đã tìm ra được lời giải đáp cho một trò chơi có thưởng, „Nàng là Ðiền Phụng!"
Hai thiếu nữ cười khúc khích, dáng vẻ xinh xắn muôn phần, nhất là vẻ mặt của họ như nhau khiến cho Hạng Thiếu Long ngất ngây, nhìn không chớp mắt.
Ðiền Trinh kêu, „Công tử!"
Hạng Thiếu Long sửa lại, „Tạm thời gọi ta là Ðổng gia, đừng để lộ cho kẻ khác biết được."
Hai thiếu nữ ấy đều giật mình, ngoan ngoãn chấp nhận.
Nhìn bọn họ hoảng sợ, dáng vẻ cam chịu, Hạng Thiếu Long biết bọn họ nhất thời không thể sửa đổi được lại càng cảm thấy thương yêu hơn, thưởng cho mỗi người một cái hôn.
Cả hai nhiệt tình hưởng ứng, quả nhiên gã đã phân biệt được.
Ðiền Trinh dịu dàng, Ðiền Phụng man dại.
Cả hai đều khiến gã ngây ngất không biết mình đang ở đâu.
Tầm Tần Ký
Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 53
Hồi 54
Hồi 55
Hồi 56
Hồi 57
Hồi 58
Hồi 59
Hồi 60
Hồi 61
Hồi 62
Hồi 63
Hồi 64
Hồi 65
Hồi 66
Hồi 67
Hồi 68
Hồi 69
Hồi 70
Hồi 71
Hồi 72
Hồi 73
Hồi 74
Hồi 75
Hồi 76
Hồi 77
Hồi 78
Hồi 79
Hồi 80
Hồi 81
Hồi 82
Hồi 83
Hồi 84
Hồi 85
Hồi 86
Hồi 87
Hồi 88
Hồi 89
Hồi 90
Hồi 91
Hồi 92
Hồi 93
Hồi 94
Hồi 95
Hồi 96
Hồi 97
Hồi 98
Hồi 99
Hồi 100
Hồi 101
Hồi 102
Hồi 103
Hồi 104
Hồi 105
Hồi 106
Hồi 107
Hồi 108
Hồi 109
Hồi 110
Hồi 111
Hồi 112
Hồi 113
Hồi 114
Hồi 115
Hồi 116
Hồi 117
Hồi 118
Hồi 119
Hồi 120
Hồi 121
Hồi 122
Hồi 123
Hồi 124
Hồi 125
Hồi 126
Hồi 127
Hồi 128
Hồi 129
Hồi 130
Hồi 131
Hồi 132
Hồi 133
Hồi 134
Hồi 135
Hồi 136
Hồi 137
Hồi 138
Hồi 139
Hồi 140
Hồi 141
Hồi 142
Hồi 143
Hồi 144
Hồi 145
Hồi 146
Hồi 147
Hồi 148
Hồi 149
Hồi 150
Hồi 151
Hồi 152
Hồi 153
Hồi 154
Hồi 155
Hồi 156
Hồi 157
Hồi 158
Hồi 159
Hồi 160
Hồi 161
Hồi 162
Hồi 163
Hồi 164
Hồi 165
Hồi 166
Hồi 167
Hồi 168
Hồi 169
Hồi 170
Hồi 171
Hồi 172
Hồi 173
Hồi 174
Hồi 175
Hồi 176
Hồi 177
Hồi 178
Hồi 179
Hồi 180
Hồi 181
Hồi 182
Hồi 183
Hồi 184
Hồi 185
Hồi 186
Hồi 187
Hồi 188
Hồi 189
Hồi 190
Hồi 191
Hồi 192
Hồi 193
Hồi 194
Hồi 195
Hồi 196
Hồi 197
Hồi 198
Hồi 199
Hồi 200
Hồi 201
Hồi 202
Hồi 203
Hồi 204
Hồi 205
Hồi 206
Hồi 207
Hồi 208
Hồi 209
Hồi 210
Hồi 211
Hồi 212
Hồi 213
Hồi 214
Hồi 215
Hồi 216
Hồi 217
Hồi 218
Hồi 219
Hồi 220
Hồi 221
Hồi 222
Hồi 223
Hồi 224
Hồi 225
Hồi 226
Hồi 227
Hồi 228
Hồi 229
Hồi 230
Hồi 231
Hồi 232
Hồi 233
Hồi 234
Hồi 235
Hồi 236
Hồi 237
Hồi 238
Hồi 239
Hồi 240
Hồi 241
Hồi 242
Hồi 243
Hồi 244
Hồi 245
Hồi 246
Hồi 247
Hồi 248
Hồi 249
Hồi 250
Hồi 251
Hồi 252
Hồi 253
Hồi 254
Hồi 255
Hồi 256
Hồi 257
Hồi 258
Hồi 259
Hồi 260
Hồi 261
Hồi 262
Hồi 263
Hồi 264
Hồi 265
Hồi 266
Hồi 267
Hồi 268
Hồi 269
Hồi 270
Hồi 271
Hồi 272
Hồi 273
Hồi 274
Hồi 275
Hồi 276
Hồi 277
Hồi 278
Hồi 279
Hồi 280
Hồi 281
Hồi 282
Hồi 283
Hồi 284
Hồi 285
Hồi 286
Hồi 287
Hồi 288
Hồi 289