Hồi 5
Tác giả: Huỳnh Dị
Khấu Trọng tỉnh lại lúc trời còn chưa sáng.
Nghĩ lại chuyện hôm qua, hắn mồm miệng liền thoắng, lừa ăn lừa uống, đến cả huyện lão gia cũng phải coi hai gã là quý khách, cảm thấy đắc ý vô cùng.
Khi hắn mở mắt ra, mới phát hiện Từ Tử Lăng đã dậy từ lúc nào, đang nửa nằm nửa ngồi, đặt hai tay lên trán, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết nghĩ gì mà đến xuất thần.
Khấu Trọng đang rầu vì không có ai chia sẻ sự đắc ý với mình, cả mừng ngồi dậy nói:
– Tiểu Lăng, ngươi nhìn xem! Ở Dương Châu chúng ta là ăn mày, lưu manh, nhưng vừa rời khỏi Dương Châu, chúng ta liền trở thành đại thiếu gia, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên hai huynh đệ chúng ta được ngủ trên cái giường thoải mái thế này, lại đắp chăn bông thơm nức mà nằm mộng nữa, thay áo mặc áo đều có tiểu mỹ nhân thị hầu. A! Lúc cánh tay nhỏ xinh của tiểu Quyên tỷ đó sờ lên người ta, quả thật ta đã cảm thấy như mình đã làm đến thừa tướng rồi.
Từ Tử Lăng không chút hứng thú nói:
– Nếu ngươi không nghĩ được cách thoát thân, để người ta đưa về Dương Châu thì mới hay đấy!
Khấu Trọng cười hì hì nói:
– Ngươi cứ yên một trăm hai mươi cái tâm đi, đợi lát nữa ăn uống no say, chúng ta về đây lấy vài thứ tinh phẩm, sau đó tùy tiện tìm một lý do nào đó, chẳng hạn như là muốn đi xem phong cảnh chẳng hạn, ra khỏi trấn rồi thì không phải dễ dàng hơn sao?
Từ Tử Lăng biết hắn ngụy kế đa đoan, đối với chuyện này hoàn toàn không hề lo lắng, nên chỉ thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
– Tối qua ngươi ngủ không ngon à? Tại sao lại dậy sớm vậy?
Từ Tử Lăng càu nhàu nói:
– Chúng ta ăn xong bữa tối liền lên giường, ngủ như thế là đủ lắm rồi!
Khấu Trọng liền tiến thêm một bước:
– Vậy ngươi đang nghĩ gì thế? Hắc! Không phải đang nhớ ác bà nương kia đấy chứ?
Từ Tử Lăng bị gã nhìn ra tâm sự, không nói tiếng nào.
Khấu Trọng dịch người đến sát bên cạnh Từ Tử Lăng, vỗ vai hắn nói:
– Cả đời này chỉ có hai huynh đệ, tiểu Lăng ngươi mau nói xem có phải ngươi đã yêu bà nương kia rồi không?
Từ Tử Lăng xẵng giọng nói:
– Yêu mẹ ngươi thì có! Tuổi cô ta ít nhất cũng đủ làm một nửa mẹ ta rồi, hơn nữa ngươi không nghe cô ta nói à? Ngay cả tư cách kết bạn với cô ta chúng ta còn không có nữa. Chỉ là ta cảm thấy hơi kỳ quái, tên tiểu tử hư đốn như ngươi trước giờ không phải rất thích các cô em xinh đẹp hay sao, bà nương này đẹp hơn tất cả những cô nương mà chúng ta đã gặp, vậy mà tại sao ngươi cứ nghĩ cách tránh xa cô ta thế nhỉ? Bề ngoài thì cô ta có vẻ hung dữ, nhưng đối với chúng ta cũng không đến nỗi tồi, bằng không cũng không đưa chúng ta đến tiểu trấn này.
Khấu Trọng thở dài nói:
– Ta chỉ là nghĩ cho tiền đồ của chúng ta mà thôi, chính vì ác bà nương đó đẹp quá, chúng ta lại đã từng va chạm tiếp xúc thân thể với cô ta, chính vì vậy mới phải đặc biệt đề phòng. Đại trượng phu lấy sự nghiệp làm trọng, đặc biệt là chúng ta công danh chưa thành, nên càng phải tránh xa mỹ sắc, bằng không để tráng chí tiêu tan ... Hắc! Ta giống như là ... cái gì ... ha ha ...
Hai người cười nói một hồi thì trời đã tảng sáng, bên ngoài âm ỉ truyền lại tiếng nữ tỳ, gia nhân quét dọn sân vườn.
Khấu Trọng duỗi duỗi cặp chân vẫn còn mỏi nhừ nói:
– Đợi lát nữa ta lừa tên quan họ Trầm đó lấy ngựa đi chơi, chạy trốn cũng nhanh hơn một chút, lại không mệt đến chân quý của thừa tướng và đại tướng quân này.
Từ Tử Lăng cười khổ nói:
– Ngươi biết cưỡi ngựa à?
Khấu Trọng ngạo mạn nói:
– Có gì khó đâu, chỉ cần trèo lên yên cương, điều khiển đầu ngựa, vỗ vào mông nó hai cái là được chứ gì?
Từ Tử Lăng đang định nói hắn thì ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc cốc.
Khấu Trọng ngỡ rằng đó là nữ tỳ tiểu Quyên nhan sắc bất tục liền đằng hắng một tiếng nói:
– Vào đi!
Cửa phòng bật mở, lão huyện thừa họ Trầm vừa béo vừa lùn, lướt vào như một cơn gió đến trước giường của hai gã, tay chân luống cuống, hành lễ:
– Hai vị đại thiếu gia tỉnh lại rồi thì thật tốt quá, đêm qua hạ quan nghe được tin tức, thì ra quý thúc Vũ Văn đại nhân đang huy động nhân thủ đi khắp nơi tìm hai vị đại thiếu gia. Hạ quan đã phái người đi thông báo, lệnh thúc bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây. Khi hai vị thiếu gia gặp lại lệnh thúc, mong hai vị có thể nói tốt cho hạ quan vài lời.
Khấu Trọng và Từ Tử lăng như bị rơi từ tiên cảnh xuống mười tám tầng địa ngục, tay chân lạnh toát, hồn phi phách tán.
Trầm huyện thừa tưởng rằng hai gã vui mừng quá đỗi đến ngẩn cả người, liền cúi đầu thi lễ nói:
– Hạ quan đã phân phó hạ nhân thị hầu hai vị công tử mục dục canh y, hạ quan sẽ ở đại sảnh đợi hai vị cùng dùng bữa sáng. Bây giờ xin được cáo lui.
Trầm huyện thừa vừa ra khỏi, thì bốn tỳ nữ xinh đẹp, trong đó có cả tiểu Quyên tiến vào, cẩn thận thị hầu hai gã tắm rửa thay đồ, so với hôm qua còn long trọng chu đáo hơn nhiều.
Điểm trí mạng là Châu Bình và Trần Vọng cũng đến, niềm nở đứng hầu một bên, khiến hai gã không thể nào thoát thân được.
Đến lúc cùng dùng cơm với Trầm huyện thừa, khí thế còn càng thêm long trọng, hơn mười tên sai dịch đứng hai bên thị hầu, khiến cho hai gã tâm kinh đảm khiếp, khổ không nói được nên lời.
Khấu Trọng đá nhẹ vào chân Từ Tử Lăng một cái, cười ha hả nói:
– Không biết gần huyện thành này có danh thắng cổ tích gì không, nhân lúc gia thúc phụ còn chưa đến, huynh đệ chúng tôi đi du lãm ngoạn cảnh một chuyến cũng rất hay.
Ngũ quan Trầm huyện thừa co lại một chỗ, để lộ ra một nụ cười hết sức khó coi:
– Gầy đây thổ phỉ cướp bóc nổi lên khắp nơi, hai vị đại thiếu gia tốt nhất không nên ra khỏi trấn, bằng không nếu xảy ra chuyện, bản huyện làm sao gánh vác nổi.
Khấu Trọng chỉ hận không thể nhảy lên bóp chết lão, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ nói:
– Huyện đại nhân nghĩ thật chu đáo! Hắc! Điểm tốt của huyện đại nhân, hai huynh đệ chúng tôi nhất định sẽ nói lại với thúc phụ, để người luận công ban thưởng.
Bất quá, huynh đệ chúng tôi đây sợ nhất là buồn bực trong phòng. Hay là thế này đi, trong huyện có thanh lâu kỹ viện hay chỗ tầm lạc gì không, ai da ... từ khi rời khỏi Đại Đô, thì chưa được ... Hắc! Huyện đại nhân cũng biết không đựơc cái gì rồi, chúng tôi vốn định đến Dương Châu khoái hoạt một phen, bây giờ ngủ đến tinh thần sảng khoái rồi, thế nào cũng phải đi ... ha ... chuyện nhỏ này, tự nhiên không làm khó nổi huyện đại nhân rồi.
Châu Bình đứng phía sau nói:
– Nhưng giờ này các cô nương còn chưa ngủ dậy.
Trầm huyện thừa quát lớn:
– Chưa ngủ dậy cũng bắt chúng phải dậy.
Đoạn quay mặt lại nở một nụ cười với hai gã:
– Chỉ là một chuyện nhỏ, hạ quan sẽ lập tức an bài.
Lão lại quay sang phía Châu Bình gắt:
– Còn không đi sắp xếp.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn nhau, thầm nhủ nếu như không thể lợi dụng lúc ở thanh lâu trốn thoát, vậy thì tiền đồ vĩ đại và sinh mạng bảo bối của cả hai coi như chấm dứt từ đây.
Hai gã ngồi trong xe ngựa, do đích thân Trầm huyện thừa dẫn đường, hướng về phía thanh lâu lớn nhất trong huyện thành.
Bắc Pha huyện là một huyện thuộc loại lớn nhất ở vùng phụ cận Dương Châu, so với Dương Châu thì cũng không kém nhiệt náo là bao, bởi vì trực thuộc Giang Đô quận nên có đường lớn dẫn thẳng ra ngoài, thủ công nghiệp đặc biệt hưng vượng.
Đáng tiếc cả hai đang lo lắng cho tiểu mệnh, cho dù Trầm huyện thừa có mồm năm miệng mười khoe khoang công đức của mình đối với nhân dân trong huyện, dọc đường cứ chỉ chỉ trỏ trỏ không ngừng, hai gã cũng chỉ tùy tiện ậm ừ mấy câu mà thôi.
Đặc biệt là hơn mười tên sai dịch đi theo bảo vệ trước sau, cảm giác so với bị nhốt trong tù xa giải về Dương Châu thật chẳng khác là bao.
Kỳ thực Khấu Trọng đã nghĩ rất kỹ, định sau khi cùng các cô nương ở thanh lâu vào trong phòng, tránh khỏi thị tuyến của người khác, thì mới từ từ chạy trốn. Nhưng có thể chạy thoát thành công hay không vẫn còn là chuyện chưa biết, vì vậy nên trong lòng cứ thầm sốt ruột.
Uy hiếp lớn nhất là Vũ Văn Hóa Cập bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây, bóc trần nguyên hình của hai gã, chẳng những bị mất mặt lại còn mất cả mạng, cảm giác bất lực ấy không cần nói cũng biết rồi.
Mỗi lần Trầm huyện thừa quay mặt ra ngoài, hai gã lại thầm ra dấu tay, dùng phương thức quen thuộc thương lượng đại kế thoát thân.
Xe ngựa oai phong tiến vào trong kỹ viện.
Khi hai gã cùng với Trầm huyện thừa xuống xe, chỉ có vài ả kỹ nữ nhan sắc tầm thường, mắt nhắm mắt mở đi theo một mụ tú bà ra hành lễ với hai vị thiếu gia giả mạo.
Hai gã đang nhìn nhau cười khổ, thì từ phía đằng xa có tiếng vó ngựa dồn dập truyền lại.
Khấu Trọng, Từ Tử Lăng lập tức biết chuyện chẳng lành, đang định liều mạng trốn chạy thì kình phong cuồng khởi, từ trên ép thẳng xuống.
Trầm huyện thừa và đám nha dịch còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã ngã xuống như rạ, trong hỗn loạn cơ hồ như thấy một đạo bạch ảnh từ trên không giáng hạ.
Đến lúc chúng bò dậy thì Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã không cánh mà bay, chỉ có bụi đất bị gió lốc cuốn bay mù mịt.
Bạch y nữ chộp lấy eo lưng hai gã, vượt qua mái nhà, trong nháy mắt đã rời khỏi Bắc Pha huyện, lướt đi trên đường núi mà như chẳng tốn mảy may sức lực.
Hai gã tuyệt cảnh phùng sinh, chút nữa thì nhịn không được hét lên sung sướng, nhưng lại sợ chọc giận bạch y nữ nên đành phải dồn nén lại.
Chưa đến nửa khắc, hai gã đã đến bờ sông, chỉ thấy chỗ bến sông có vài chiếc ngư thuyền nhỏ đang đậu, hai bên bờ có vài ngư phu đang sửa sang lưới và dây câu.
Bạch y nữ không hề nghĩ ngợi, tung mình nhảy lên một chiếc thuyền, ném bịch hai gã vào bên trong, vung kiếm chặt đứt dây buộc thuyền, nắm lấy mái chèo, vận kình chèo mạnh. Hoa nước bắn tung toé, chiếc thuyền như một mũi tên lướt ngược dòng mà đi, để lại lão ngư phu tức giận hò hét ở đằng sau.
Hai gã tiểu tử bị nàng ném đến toàn thân đau nhức, lẩm bẩm ngồi dậy, bốn mắt nhìn nhau, thấy mặt bạch y nữ như phủ một lớp sương lạnh, không dám lên tiếng, không khí nặng nề vô cùng.
Chiếc ngư thuyền nhỏ đi được ít nhất hai ba chục dặm thủy lộ, bạch y nữ mới hừ lạnh một tiếng, chầm chậm giảm tốc độ.
Khấu Trọng lấy hết dũng khí, lên tiếng rụt rè hỏi:
– Đại sĩ có phải luôn theo dõi chúng tôi hay không, bằng không tại sao lại xảo hợp như vậy?
Bạch y nữ không thèm nhìn hai gã, khẽ động nộ nói:
– Ai thèm đi theo hai tên tiểu quỷ trộm gà bắt chó như các ngươi chứ, chỉ là ta thấy Vũ Văn Hóa Cập phái người đi lục soát các huyện thành gần đây nên mới quay lại tìm các ngươi mà thôi.
Từ Tử Lăng cung kính nói:
– Đa tạ ân cứu mạng của đại sĩ, sau này có cơ hội huynh đệ chúng tôi nhất định báo đáp!
Bạch y nữ lạnh lùng nói:
– Ta không hề muốn làm chuyện tốt, chỉ là bất kỳ chuyện gì làm Vũ Văn Hóa Cập không vui thì ta đều phải làm, vì thế các ngươi không cần cảm kích ta. Khi nào đến Đơn Dương, thì ai đi đường nấy, sau này không cho phép các ngươi nhắc đến ta nữa, bằng không ta sẽ lấy mạng chó của các ngươi đấy!
Khấu Trọng cười ha hả nói:
– Ai đi đường nấy thì ai đi đường nấy, sau này nếu chúng tôi học thành thần công cái thế, xem có dám gọi ta là chó này chó kia nữa không?
Bạch y nữ song mục lộ ánh hàn quang, nhưng lập tức thu lại, nhạt giọng nói:
– Cho dù ngươi có bái làm môn hạ của Võ Tôn Đột Quyết tộc Tất Huyền đi nữa cũng chẳng thể học được được bản lĩnh gì cả, vì thế theo ta thì tốt nhất hãy bỏ ý định đó đi, tìm một nghề gì đó có thể kiếm tiền mà học, lấy vợ sinh con, sống một cuộc đời an an lạc lạc mới là bình thường.
Hai gã nghe vậy thì cảm thấy bị xúc phạm rất lớn, trợn mắt nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng Từ Tử Lăng nhịn không được liền lên tiếng hỏi:
– Lẽ nào tư chất của chúng tôi lại tệ đến thế?
Bạch y nữ thở dài, nhìn hai người một hồi lâu, đột nhiên cất giọng ôn hòa nói:
– Các ngươi nên biết các ngươi không đủ tư cách để ta phải nói dối các ngươi. Tư chất của các ngươi đích thực tốt hơn bất cứ người nào mà ta đã từng gặp trước đây, bị dày vò như vậy mà cũng không hề sinh bệnh, đích thực là hiếm gặp trên đời, chỉ là các ngươi thiếu một phần duyên số.
Hai gã được nàng tán thưởng, một chút tự tin và tự tôn được hồi phục trở lại, đồng thanh nói:
– Duyên số gì?
Bạch y nữ lắc đầu nói:
– Duyên số luyện võ, phàm là những người muốn trở thành cao thủ xuất quần bạt tụy đều phải luyện tập từ khi còn nhỏ. Theo sư phụ ta nói, một người muốn học bất kỳ thứ gì đến mức đắc tâm ứng thủ thì đoạn thời gian quan trọng nhất chính là từ lúc năm đến mười tuổi. Cũng giống như là học nói vậy, qua khỏi đoạn thời gian này mới học thì học ra sao ngữ âm cũng không chuẩn, võ công cũng như vậy. Nếu như bây giờ các ngươi mới bắt đầu học, vô luận là cần cù chịu khó thế nào, cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.
Nếu như chỉ làm một tên tiểu tốt thì sớm muộn cũng bị người ta giết đi mà thôi, như vậy chi bằng không học thì hơn. Đã hiểu chưa?
Hai gã ngây người, cảm thấy chân tay lạnh cóng, cuộc sống như mất đi ý nghĩa và mục tiêu.
Khấu Trọng tâm tính quật cường, đưa tay sờ vào cuốn bảo thư sau lưng, gào lớn:
– Lỡ chúng tôi là ngoại lệ thì sao? Hơn nữa chúng tôi còn có bảo thư trong tay, tại sao không có điểm khác mọi người chứ?
Bạch y nữ lộ ra vẻ thương hại, lắc đầu nói:
– Lời thực thường khiến người ta khó chịu, ta đã xem qua cuốn sách của các ngươi rồi, nó tên là Trường Sinh Quyết, là bảo điển của đạo gia, nhưng không hề có một chút liên quan gì đến võ học. Tốt nhất các ngươi nên tìm một chỗ nào đó mà ném nó đi, bằng không nói không chừng sẽ vì nó mà mang họa vào thân đó ... Theo ta thì đó chỉ là trò lừa bịp mà thôi, con người làm sao mà trường sinh bất tử chứ?
Gương mặt hai gã lập tức trắng bệch, không còn chút huyết sắc, nói không nên lời.
Không khí trầm mặc bao trùm cả con thuyền.
Đơn Dương thành là thành thị lớn nhất ở thượng du Dương Châu thành, là nơi buộc phải đi qua nếu muốn từ trong lục địa đến Dương Châu thành để ra biển, tính quan trọng về mặt kinh tế, chính trị chỉ kém sau Dương Châu mà thôi.
Cảnh sắc trong thành hết sức thú vị, thành thị được xây dựng bên Đại Vận Hà, với hơn trăm chiếc cầu lớn nhỏ làm đường, nhà xây sát nước, những căn nhà san sát nối tiếp nhau không ngớt. Phố trên mặt nước, đường trên mặt nước, chợ trên mặt nước, nước, đường, cầu hợp thành một thể, tạo nên một vẻ nhu tình tự thủy, xúc động lòng người.Sáng sớm ngày hôm sau, khi thành môn mở cửa, bạch y nữ và Khấu, Từ ba người trà trộn với những người nông dân vào thành.
Hai tên tiểu tử vì giấc mộng không thành mà con tim tan nát, thất tha thất thểu lê bước theo bạch y nữ vào trong thành.
Sau khi nhập thành, ba người dọc theo con phố chính tiến sâu vào thành nội, hai bên đường đều là cửa hàng cửa tiệm, bày bán đủ thứ hàng hóa thủ công, sanh ý vô cùng hưng vượng, khách khứa ra vào cũng không ít.
Bạch y nữ đến đâu thì nam nam nữ nữ ở đó đều trố mắt ra nhìn, nhưng nàng không hề để ý, tựa như không lấy gì làm lạ, coi như nhìn mà không thấy.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã nửa ngày không ăn uống gì. Tâm tình xấu cũng không thể thắng được cảm giác cái bụng trống không. Nhưng bạch y nữ dường như không hề nhìn thấy các phạn điếm tửu quán, mà cứ đi thẳng một mạch, Khấu Trọng nhịn không nổi, đằng hắng một tiếng nói:
– Chúng ta có phải nên dừng lại ăn chút gì đó không?
Bạch y nữ dừng lại trước một ngôi nhà lớn tường đỏ, ngói xanh, lạnh lùng nói:
– Ngươi có tiền à?
Từ Tử Lăng đứng bên cạnh liền cười cầu tài nói:
– Chúng tôi đương nhiên không có tiền, bất quá nếu đại sĩ có tiền thì không phải cũng vậy sao?
Bạch y nữ cười lạnh nói:
– Ta có tiền thì cũng như ngươi có tiền à? Thật không biết xấu hổ. Hơn nữa tiền của ta sớm đã bị hai tên tiểu tử các ngươi cúng hết cho hà bá lúc lật thuyền rồi. Ngày hôm qua các ngươi còn được người ta cung phụng ăn uống, cơm no áo ấm, còn ta đây đến nửa cái bánh bao cũng không có mà ăn, bây giờ lại còn đòi ta dẫn đi ăn đi uống nữa hả?
Khấu Trọng phẫn nộ nói:
– Đại sĩ chỉ biết mắng người hay sao? Nếu không phải chúng ta chìm thuyền thì sớm đã bị Vũ Văn Hóa Cốt đuổi kịp rồi, chúng tôi thì bị hắn hóa cốt, còn đại sĩ hoa nhường nguỵêt thẹn thế kia, ắt hẳn sẽ bị hắn lấy làm tiểu thiếp đấy.
Bạch y nữ đột nhiên sững người lại.
Hai gã ngỡ rằng nàng sắp phát tác, lập tức phân làm hai hướng bỏ chạy. Bạch y nữ thoáng cảm thấy ngạc nhiên, thấy biểu tình lo lắng của hai gã, nhịn không nổi hé nở một nụ cười, khiến hai gã nhìn đến ngẩn ngơ.
– Hai tên tiểu quỷ các ngươi ở đây đợi ta đi kiếm một ít ngân lượng về, mời các ngươi ăn uống một bữa rồi từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên can gì đến nhau nữa.
Nói đến đây nàng lại tủm tỉm cười rồi chuyển hướng bước vào một căn tiệm ở phía bên trái.
Khấu Trọng thấy đó là một tiệm cầm đồ, liền bước lên chặn nàng lại, nghiêm mặt nói:
– Cầm đồ hả? Chuyện này tôi là rành nhất đấy!
Bạch y nữ lạnh lùng nói:
– Ta làm sao biết ngươi không tư lợi chứ?
Khấu Trọng bị nàng nói trúng tim đen, thở dài một tiếng, lủi thủi lùi lại đứng bên cạnh Từ Tử Lăng.
Hai gã dùng ánh mắt tiễn nàng vào tiệm cầm đồ, Từ Tử Lăng thở dài than:
– Giấc mộng làm thiên hạ đệ nhất cao thủ của chúng ta đã vỡ rồi, xem ra đành phải chuyên tâm đọc sách thôi, ta làm tả thừa tướng, ngươi làm hữu thừa tướng vậy.
Khấu Trọng cười khẩy nói:
– Trong thời loạn thế này thì thư sinh là đồ vô tích sự nhất, bất quá ta vẫn không tin là Trường Sinh Quyết khỉ gió này hoàn toàn không liên quan gì đến võ công, tuy không có đạo sĩ nào trường sinh bất tử, nhưng đạo sĩ võ công cao thì nhiều không kể xiết, từ đây có thể suy ra luyện không thành trường sinh bất tử cũng có thể luyện thành võ công tuyệt thế.
Từ Tử Lăng thoáng hưng phấn, nhưng sau lại lập tức thở dài nói:
– Thế nhưng bà nương đó không phải đã nói chúng ta đã mất đi thời gian luyện công quý giá nhất rồi hay sao?
Khấu Trọng nói:
– Có thể bà nương đó thấy căn cốt của chúng ta tốt hơn mình, sợ chúng ta sau này sẽ vượt qua cô ta, nên mới cố ý nói những lời đó khiến chúng ta nản lòng, lãnh ý ... ôi ...
Hiển nhiên gã cũng cảm thấy cách nghĩ này chỉ là tự mình an ủi mình, nên không nói tiếp nữa.
Bạch y nữ thần sắc phấn khởi bước ra khỏi tiệm cầm đồ, hai gã vội vàng chạy đến cạnh nàng.
Bạch y nữ thấp giọng nói:
– Hai tên tiểu quỷ ngươi nghe đây, nếu để ta nghe các ngươi ở sau lưng ta nói bà nương này, bà nương nọ lần nữa thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác đấy!
Hai gã cảm thấy ngượng ngùng vô kể, vội vã vâng vâng dạ dạ rối rít.
Ba người lên lầu hai của một gian tửu lầu lớn, ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ, gọi thức ăn lên.
Mười chiếc bàn đã kín khách quá nửa, trong đó một bàn có một vị y phục hoa lệ, xem ra có vẻ là một công tử thế gia có thân phận địa vị, cứ không ngừng nhìn về phía bạch y nữ, dường như đã bị nhan sắc của nàng nhiếp hồn đoạt phách.
Từ Tử Lăng đằng hắng một tiếng nói:
– Dám hỏi đại sĩ cao danh quý tánh, để sau này chúng tôi tiện bề xưng hô.
Bạch y nữ tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn, làm vẻ ngạc nhiên nói:
– Hai tên tiểu quỷ các ngươi bất quá chỉ là hai tên lưu manh ở Dương Châu mà thôi, cớ gì phải cố làm ra vẻ văn nhã như mấy tên hủ nho, thật chẳng hợp chút nào.
Khấu Trọng ngạo mạn nói:
– Đây gọi là người nghèo nhưng chí không đoản, sau này nhất định chúng tôi sẽ có ngày danh lừng thiên hạ, xem lúc đó đại sĩ có còn dám coi chúng tôi là hai tên tiểu lưu manh nữa không?
Bạch y nữ bất thần lộ vẻ quan tâm, nghĩ ngợi giây lát rồi hỏi:
– Sau khi ta đi rồi, các ngươi định làm gì? Lừa ăn lừa uống cũng không phải là một biện pháp ...
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lần đầu tiên cảm nhận được sự quan hoài của bạch y nữ, bất quá lúc này đồ ăn đã được mang lên, hai gã chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, phục người xuống bàn mà ăn lấy ăn để, dáng vẻ khó coi vô cùng.
Bạch y nữ ăn hai chiếc bánh bao rồi quay mặt ra ngoài cửa sổ trầm ngâm không nói tiếng nào.
Đến lúc hai gã ăn không nổi nữa thì cả bàn thức ăn đã sạch bách, cả hai xoa xoa bụng, ngẩng đầu lên nhìn về phía bạch y nữ.
Bạch y nữ thở dài một tiếng, lấy ra hơn mười đĩnh bạc, đặt lên trước mặt hai gã, nhẹ giọng nói:
– Niệm tình đã cùng chung hoạn nạn, số tiền này ta tặng cho hai ngươi. Lúc này thiên hạ bốn bề loạn lạc, chiến hỏa liên miên, nhưng phương nam vẫn thái bình hơn một chút, nơi này vẫn là hiểm địa, không thể ở lâu, các ngươi tự lo lấy thân đi!
Nói đoạn không để ý đến ánh mắt của hai gã đang chằm chằm nhìn vào đống bạc trên bà, vẫy tay gọi tiểu nhị đến thanh toán. Tên tiểu nhị liền cung kính nói:
– Tiền bàn ăn của cô nương đã được vị công tử ngồi ở bàn kia trả rồi, bọn họ vừa mới đi xong.
– Cạch!
Bạch y nữ ném năm thù tiền lên bàn, lạnh lùng nói:
– Ta không cần kẻ khác trả tiền hộ, mau cầm lấy!
Nói đoạn dài người phóng qua lan can xuống lầu.
Hai gã thấy nàng bỏ đi đầu không ngoái lại, liền đưa mắt nhìn nhau một cái như hội ý. Khấu Trọng vơ đống bạc trên bàn vào túi, chán nản nói:
– Chúng ta cũng đi thôi!
Từ Tử Lăng cũng muốn sớm rời khỏi nơi thương tâm này, liền bước theo Khấu Trọng xuống dưới lầu. Bước ra ngoài phố, chỉ thấy mặt trời rực rỡ, ngoài đường kẻ đi người lại náo nhiệât vô cùng, nhưng lòng hai gã lại chẳng cảm thấy một chút ấm áp.
Trước đây ở Dương Châu, cuộc sống tuy có khó khăn, lại thường xuyên bị người ta đánh chửi, nhưng tương lai đối với hai gã vẫn tràn đầy hy vọng.
Còn bây giờ tuy tự do tự tại, trong túi lại có một món tiền, nhưng lại hư hư đãng đãng, trời đất rộng lớn, nhưng không chỗ nào có thể đi.
Hai gã định tìm bóng hình của bạch y nữ, nhìn thêm một chút cũng tốt, nhưng người đã đi khuất, chỉ làm tăng thêm nỗi thương cảm bồi hồi.
Đầu vai hai gã khẽ chạm vào nhau, tiu nghỉu cất bước đi về phía cổng thành.
Thù:
đơn vị đo lường thời cổ đại, một thù bằng / lạng.
Đột nhiên cảm thấy sự lạ, một làn gió thơm ngát thổi tới, bạch y nữ từ phía sau chen lên, đi song song với hai gã.
Cả hai mừng thầm, nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài, càng không dám lên tiếng hỏi han.
Khi nhìn thấy cổng thành, bạch y nữ mới lạnh lùng nói:
– Hai ngươi đừng có nghĩ ngợi lung tung, ta chỉ là sợ Vũ Văn Hóa Cập đuổi đến, cướp lấy Trường Sinh Quyết của các ngươi hiến cho bạo quân để tâng công, nên mới quay lại đưa các ngươi một đoạn đường mà thôi. Đây là để đối phó Vũ Văn Hóa Cập chứ không phải là ta có hảo cảm gì với hai tên tiểu quỷ các ngươi cả.
Từ Tử Lăng dường như rất khó chịu với kiểu nói này của bạch y nữ, lập tức dừng bước, phẫn nộ nói:
– Nếu đã như vậy, chúng tôi cũng không cần đại sĩ nhọc công nữa. Chúng tôi có chân có tay, cũng tự biết đi biết đứng. Tiền của đại sĩ chúng tôi cũng không cần đâu!
Khấu Trọng, trả lại tiền cho người ta!
Khấu Trọng định nói gì xong lại thôi, thở dài một tiếng, cho tay vào trong bọc.
Bạch y nữ cười khúc khích, đưa tay thộp cổ hai gã, kéo chạy thẳng một mạch ra khỏi thành môn, đến tận bờ sông mới bỏ ra.
– Tại sao phải tức giận như vậy, ta trước giờ không biết làm người khác vui vẻ, tính tình cô độc, lần này coi như là đã đắc tội với hai ngươi vậy.
Từ Tử Lăng lần đầu tiên thấy nàng hạ giọng như vậy, gã thiên tính vốn độ lượng nên trong lòng ngược lại cảm thấy ngại ngùng, thoáng đỏ mặt nói:
– Tôi cũng không phải chưa từng bị người khác coi thường, chỉ là khi bị đại sĩ coi thường không hiểu vì sao lại cảm thấy rất bất bình và phẫn nộ mà thôi.
Khấu Trọng ghé sát miệng vào tai bạch y nữ thấp giọng nói:
– Đại sĩ của tôi à! Tên tiểu tử này đã yêu người mất rồi!
Bạch y nữ thúc mạch cùi trỏ vào be sườn Khấu Trọng khiến gã ngã lăn ra đất, đau đớn rên rỉ một hồi.
– Nếu ngươi còn dám nói với bản cô nương những lời như vậy nữa, ta sẽ ... ta sẽ vả miệng ngươi ...
Nàng vốn định nói sẽ giết Khấu Trọng, nhưng tự biết mình không nỡ làm vậy, nên đành đổi thành một thứ hình phạt nhẹ hơn rất nhiều là vả miệng.
Từ Tử Lăng mơ mơ hồ hồ hỏi:
– Hắn nói cái gì vậy?
Bạch y nữ trừng mắt nhìn gã, không nói tiếng nào.
Nhất thời cả ba đều không biết nói gì mới phải, không khí im lặng bao trùm.
Mục quang của bạch y nữ hướng về phía những chiếc thuyền đậu ở bến tàu ngoài thành, lẩm bẩm nói một mình:
– Tại sao có nhiều thuyền từ phía tây về đây mà không thấy chiếc nào đi về phía tây nhỉ?
Hai gã Khấu, Từ cũng định thần quan sát, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Những người đợi thuyền đứng trên bến tàu cũng đang bàn luận rôm rả.
Chợt một thanh âm ôn hòa nhã nhặn vang lên bên cạnh ba người:
– Dám hỏi cô nương và hai vị tiểu huynh đệ đây có phải đang đợi thuyền hay không?
Khấu Trọng lúc này đã bò dậy, cùng Tử Tử Lăng quay sang nhìn về phía người vừa lên tiếng, thì ra chính là vị công tử lúc nãy ở trên lầu đã nhìn chăm chăm vào bạch y nữ, lại còn thanh toán tiền bữa ăn cho họ nữa.
Người này dáng vẻ thập phần anh tuấn tiêu sái, phong độ phi phàm, so với Từ Tử Lăng còn cao hơn nửa cái đầu, nhưng không hề có vẻ văn nhược yếu đuối, lưng thẳng vai rộng, tuy rằng y ăn mặc như một văn sĩ, nhưng lại gây cho người ta ấn tượng là một người thông hiểu võ công.
Bạch y nữ không quay đầu lại, lạnh lùng nói:
– Chuyện của chúng ta không cần ngươi quan tâm!
Vị công tử kia không hề lấy đó làm giận, cúi người vái dài nói:
– Đường đột giai nhân, Tống Sư Đạo xin được tạ tội ở đây! Tại hạ vốn cũng không dám mạo muội làm phiền, chỉ là thấy cô nương dường như có vẻ không hiểu vì sao các thuyền lớn thuyền nhỏ đều lần lượt quay lại, nên mới lấy hết dũng khí mà qua đây xin được giải thích, tuyệt không có ý gì khác.
Bạch y nữ quay người lại như một cơn gió, quan sát đánh giá ý một hồi, rồi cất giọng lạnh lùng:
– Nói đi!
Tống Sư Đạo thấy mỹ nhân chịu khai khẩu, cả mừng nói:
– Đó là bởi vì nghĩa quân của Lý Tử Thông ở Đông Hải vừa vượt qua sông Hoài, kết minh với Đỗ Phục Uy, đại phá quân Tùy, đồng thời phái quân đến tấn công Lịch Dương.
Nếu Lịch Dương bị phá, thủy lộ Trường Giang sẽ bị cắt đứt, vì vậy bây giờ mọi người đều giữ thái độ chờ đợi, xem xem tình hình thế nào rồi mới dám đi về phía Tây.
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thấy bạch y nữ lưu tâm lắng nghe, còn Tống Sư Đạo thì bất cứ mặt nào cũng hơn hai gã, trong lòng đều cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng cũng chẳng có cách gì.
Bạch y nữ trầm ngâm không nói gì, Tống Sư Đạo lại nói:
– Nếu cô nương không ngại, có thể ngồi thuyền của tại hạ, bảo đảm dù có gặp phải tặc binh, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bạch y nữ lạnh lùng nhìn Tống Sư Đạo, hờ hững nói:
– Khẩu khí lớn thật, xem ra cũng có chút bản lãnh!
Tống Sư Đạo ung dung nói:
– Tại hạ đâu dám múa búa qua cửa Lỗ Ban, chỉ là hàn gia đích thực có chút thanh danh, chỉ cần treo gia kỳ lên thì bằng hữu trên đường đều nể mặt mà cho đi qua.
Nghe đến đây, cả hai gã Khấu, Từ cũng không thể không thầm tán thưởng tên tiểu tử này nói năng đúng mực, không kiêu ngạo cũng không tự ti, toàn phô ra chỗ tốt.
Bạch y nữ quét mắt nhìn hai người, trầm ngâm không nói, hiển nhiên là đã có chút động tâm.
Nếu như dẫn theo hai tên tiểu tử này đi đường bộ, tất sẽ tốn rất nhiều thời gian, nhưng nếu đi đường thủy, chỉ cần qua khỏi Lịch Dương thì sẽ không sợ Vũ Văn Hóa Cập đuổi kịp nữa.
Khấu Trọng không nhịn đựơc nói:
– Tôi tình nguyện đi đường bộ.
Bạch y nữ còn chưa trả lời thì Tống Sư Đạo đã lên tiếng trước:
– Xin hỏi cô nương, hai vị tiểu huynh đệ này là ...
Bạch y nữ bực mình ngắt lời:
– Chẳng là gì cả, không cần hỏi nữa. Thuyền của các người ở đâu?
Lúc Tống Sư Đạo cả mừng chỉ tay thì Từ Tử Lăng giật giật áo Khấu Trọng nói:
– Đã đến lúc ai đi đường nấy rồi, đại sĩ ngồi thuyền của cô ta, chúng ta đi đường bộ của chúng ta!
Khấu Trọng cũng hiển lộ khí khái, cười ha hả, vỗ vai Từ Tử Lăng tán thưởng:
– Được lắm!
Đoạn dắt tay gã cùng đi về hướng Tây.
Bạch y nữ tức giận quát vang:
– Hai ngươi đứng lại cho ta!
Khấu trọng quay đầu lại vẫy tay nói:
– Tạm biệt!
Bạch y nữ dẫm mạnh chân xuống đất, quay đầu lại nói với Tống Sư Đạo:
– Mời Tống huynh về thuyền trước, ta lập tức sẽ đến ngay!
Đoạn tung người lên phía trước, nháy mắt đã đến sau lưng hai gã Khấu, Từ, nhấc bổng lên như nhấc hai con gà con.
Tống Sư Đạo cảm thấy hết sức mơ hồ, có điều nghĩ đến chuyện giai nhân chịu lên thuyền của mình tự nhiên sẽ không thiếu cơ hội để niềm nở, nên không hề để ý đến chuyện khác, hớn hở quay trở về thuyền.