Hồi 663
Tác giả: Huỳnh Dị
Khấu Trọng dẫn thủ hạ ra sức khổ chiến, nhích từng phân một về phía tây. Tướng sĩ bên mình gã liên tục ngã xuống, bốn phía quân địch dày đặc, tiếng hò hét chém giết vang lên bất tận.
Bên tả có tiếng chiến mã ngã lăn xuống đất, liền đó Đơn Hùng Tín kêu lên kinh hoàng, nguyên lai chiến mã bị thương quá nhiều chỗ, mất máu nhiều nên rốt cuộc đã không trụ nổi nữa.
Gã thầm kêu khổ trong lòng nhưng không thể phân thân, hơn mười tên địch vây chặt lấy Đơn Hùng Tín, đao, kiếm, mâu, phủ đồng loạt bổ xuống, mạng y chắc hỏng rồi.
Khấu Trọng trợn mắt tưởng chừng rách mí, trong lòng đại nộ, Tỉnh Trung Nguyệt xuất ra như chớp, kỵ binh địch lả tả ngã xuống. Lúc này gã như người mất lý trí, chỉ biết lao lên chém giết, không kể gì đến bản thân, chỉ cốt đả thương quân địch, hy vọng mở được một con đường máu giữa muôn trùng địch quân.
“Cảng!”
Tỉnh Trung Nguyệt chấn văng đối phương, đồng thời một cơn đau dữ dội từ bối tâm truyền lên, theo phản xạ tự nhiên, thân thể gã sinh ra kháng lực. Cây trường kích đánh đúng điểm yếu hại trên bối tâm bị chân khí của gã đánh bật đi song cũng lưu lại trên vai gã một vết thương sâu hoắm, cơ hồ lòi cả xương.
Gã liền tỉnh lại.
Hệt như một người vừa tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, lại thấy mình đang sa vào một cơn ác mộng khác.
Dưới ánh đuốc, quanh gã toàn là những khuôn mặt hung ác của địch nhân. Gã ở giữa trùng vây, bên mình không có lấy một thủ hạ, đao, kiếm, mâu, kích từ bốn phương tám hướng không ngừng bổ vào. Gã cũng sắp lâm vào cảnh đèn khô dầu cạn.
Khu rừng ven bờ đông Lạc Thủy còn cách độ trăm bước, nhưng bị khốn giữa trùng vây của không biết bao nhiêu địch nhân thế này, gã chạy được bao xa?
Phía trước có tiếng quát: “Khấu Trọng! Mạng ngươi chấm dứt ở đây! Để lão tử cắt đầu ngươi mang về lĩnh công.”
Tỉnh Trung Nguyệt quét quanh một vòng, đánh bay bốn, năm món binh khí. Gã định thần lại nhìn, chính là Vũ Văn Bảo, tướng lĩnh tâm phúc của Lý Nguyên Cát, thảo nào có năng lực đỡ nổi một đao của gã. Trường thương của đối phương liên tục đâm tới, xé không khí nhắm thẳng vào mặt gã.
Trong lòng gã dấy lên ý niệm tuyệt không thể chết trong thời khắc này! Gã định cử đao lên đỡ, đột ngột nhận ra cả cánh tay hữu cứng đơ, vốn vừa nãy bị địch nhân đâm một kiếm trúng vai, do thân thể thụ thương quá độ nên không có cảm giác, chỉ thuần túy bằng vào chân khí hộ thể không để cho lưỡi kiếm chạm vào gân cốt.
Gã thầm kêu mạng mình thế là hưu hỉ, trường thương của đối phương lướt qua đỉnh đầu trong đường tơ kẽ tóc khiến gã phải rạp mình xuống. Ái mã Thiên Lý Mộng lảo đảo ngã xuống bên tả, địch nhân bốn bề ập tới, các loại binh khí nhất tề nhắm vào toan băm gã thành tương thịt.
Khấu Trọng hiểu rõ rằng thuật “Nhân mã như nhất” của gã dựa vào ngựa, vì vậy Thiên Lý Mộng tuy lãnh nhiều vết thương mà vẫn trụ được đến giờ khắc đó. Chân khí của gã đứt đoạn, không thể chiếu cố cho Thiên Lý Mộng, ái mã lập tức không đứng vững được, gục ngã đương trường.
Gã nhớ đến cảnh tượng thảm tử lúc ngã ngựa của Đơn Hùng Tín, tiếng kêu thương tâm của Thiên Lý Mộng trước khi chết như tiếng hô hoán từ thế giới thứ hai vọng đến, dấy lên ngọn lửa cừu hận trong lòng gã. Gã áp tả chưởng xuống đất, “bốp” một tiếng, bắn mình lên cao, tránh thoát bảy tám loại binh khí, lòn đến bụng ngựa của Vũ Văn Bảo.
Vũ Văn Bảo kinh hoàng, Khấu Trọng tuy toàn thân nhuộm máu, thương tích khắp mình nhưng con rết trăm chân đến chết còn ngọ nguậy, hà huống là Thiếu soái Khấu Trọng danh chấn thiên hạ? Nếu y gan dạ hơn chút nữa, chắc rằng có thể được Lý Thế Dân, Lý Nguyên Cát thưởng cho đại công giết chết Khấu Trọng. Tiếc rằng trong tình huống chiếm được thượng phong này, y lại không dám mạo hiểm mà nhảy khỏi mình ngựa.
Khấu Trọng mừng thầm, đúng là trời giúp ta, toàn lực mượn sức đẩy của lưng bắn lên, song cước kẹp chặt bụng ngựa, vung Tỉnh Trung Nguyệt cắt một vết trên đùi, chiến mã bị đau, hí vang một tràng dài. Khấu Trọng ở dưới bụng ngựa ngấm ngầm thi triển thuật “Nhân mã như nhất”, ngựa của Vũ Văn Bảo lập tức lao vút đi.
o0o
Không khí chung quanh như biến thành thực chất, trầm trọng như đá tảng ép tới, đừng nói đến chuyện vung kiếm phản kích, mà ngay cả chớp mắt cũng khó khăn, cả người gã như “hóa đá” dưới bàn tay đen ngòm tà dị, ma quái Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh của Dương Hư Ngạn.
Tiếng hô của Từ Tử Lăng vang đến khiến Bạt Phong Hàn kinh ngạc, Dương Hư Ngạn nghe thấy cũng chấn động. Bạt Phong Hàn lập tức thoát khỏi ma thủ, bàn tay đen tuyền vốn che lấp thiên địa biến thành một ngọn chưởng đen nhánh chầm chậm vỗ tới.
“Cảng!”
Từ Tử Lăng quăng mình giữa không trung, trường mâu lại va chạm với Liệt Mã thương của Lý Nguyên Cát lăng không kích tới.
Bạt Phong Hàn xuất Thâu Thiên kiếm, mắt chăm chăm nhìn vào chưởng tâm của Dương Hư Ngạn.
Dương Hư Ngạn cười ha hả, bàn tay trở lại màu sắc bình thường. Y thu chưởng lại, hữu thủ vung Ảnh Tử kiếm chặn Thâu Thiên kiếm, âm thanh chát chúa phát ra, cùng với tiếng va chạm giữa trường mâu của Từ Tử Lăng và ngọn thương của Lý Nguyên Cát vang lên liên miên, chấn nhiếp toàn trường.
Bạt Phong Hàn suýt nữa bị kiếm của Dương Hư Ngạn chém rớt khỏi lưng ngựa, lòng thầm kêu không ổn. Gã biết trong tình huống này, mình đã cạn kiệt sức lực, chắc chắn không qua nổi Dương Hư Ngạn vốn đang dĩ dật đãi lao.
Vạn Lý Ban kêu lên thê thảm, gặp phải độc thủ “sát nhân tiên sát mã” của địch nhân nên vong thân thảm tử.
Từ Tử Lăng đang lơ lửng trên không trung, đau lòng vì ái mã mất mạng nhưng gã không thể đa mang nghĩ ngợi nhiều. Bèn quát to một tiếng, Loa Hoàn kình phát ra, công tiếp một mâu vào Lý Nguyên Cát.
Lúc này Lý Nguyên Cát cũng đang ở trên không nhưng chân khí đã tận, phải đặt chân xuống đất mới đổi hơi được, không thể tránh nổi một kích này của gã, miễn cưỡng vung thương lên đỡ, đồng thời dùng Thiên Cân Trụy hạ nhanh xuống, đợi đứng vững mới tiếp tục tấn công.
Ai ngờ đòn này của Từ Tử Lăng dụng kình xảo diệu, Lý Nguyên Cát bị đánh văng ra xa. Gã tá lực lướt đến sau lưng Bạt Phong Hàn, trường mâu rời khỏi tay ném vào mặt Dương Hư Ngạn, quát vang: “Phong Hàn!”
Bạt Phong Hàn đã nhiều lần hợp tác với gã, đương nhiên hiểu ý, giờ là cơ hội đào tẩu duy nhất, nếu để cho Lý Nguyên Cát cùng các cao thủ đổ tới vây ráp, hai gã tất mất mạng, liền hớp một hơi chân khí, tung mình khỏi lưng ngựa.
Tháp Khắc Lạp Mã Can liền ngã xuống, nó hoàn toàn dựa vào chân khí của Bạt Phong Hàn mà chống chọi được đến giờ, mất đi sự chi viện của chủ nhân, lập tức kết thúc sinh mệnh tàn dư.
Từ Tử Lăng ôm Bạt Phong Hàn, kéo gã lăng không trên đầu địch nhân, lao đi được bảy tám trượng, hướng về khu rừng rậm.
Hai gã chỉ còn cách khu rừng chừng hai trượng, Dương Hư Ngạn ném Ảnh Tử kiếm tới vào trường mâu của Từ Tử Lăng, rồi vận dụng tốc độ kinh nhân “hậu phát tiên chế”, giống như một làn khói nhẹ đuổi theo, vung chưởng vỗ vào lưng Từ Tử Lăng.
Bàn tay y lại chuyển sang màu đen đáng sợ.
Đây không phải lần đầu Từ Tử Lăng đụng độ với loại tà công quỷ dị tà ác này. Ngày đó ở U Lâm tiểu trúc, Hứa Khai Sơn đã đứng cách con suối thi triển tuyệt chiêu tấn công gã, biến nước suối thành nặng như tảng đá vạn cân, nhưng hiển nhiên ma công của Dương Hư Ngạn lợi hại hơn hẳn.
Cho dù trong lúc gã khỏe mạnh, gã muốn chặn chưởng này của Dương Hư Ngạn cũng không phải dễ dàng, nói gì đến lúc sắp như đèn khô dầu cạn này.
Gã lật bàn tay, xuất ra một chưởng nghênh kích.
“Bùng!”
Dương Hư Ngạn khiến gã lộn nhào một vòng trên không, y hạ xuống đất còn gã và Bạt Phong Hàn như diều đứt dây văng vào trong rừng.
Lúc hai ngọn chưởng chính diện giao phong, trong sát na, bàn tay lấp lánh như ngọc của Từ Tử Lăng va chạm với bàn tay tà ác đen ngòm của Dương Hư Ngạn, trừ hai gã, chỉ có Bạt Phong Hàn hiểu rõ được tình huống.
Toàn thân Từ Tử Lăng rung động, chân khí âm hàn, tà ác của địch nhân như ngàn vạn sợi tơ xâm nhập qua mọi lỗ chân lông của gã, chảy vào kinh mạch toàn thân. Một kẻ gân cốt mỏi mòn như gã căn bản không có cách nào chặn được một chưởng mà Dương Hư Ngạn đã dung hợp hai đại bí pháp là tà công của Thạch Chi Hiên và Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh. Điều đó càng khiến Bạt Phong Hàn cảm kích mà bi phẫn. Lúc Từ Tử Lăng phản kích, gã đã hiểu Từ Tử Lăng quyết định hy sinh thân mình để thành toàn cho gã nên đã đem chút chân khí còn dư lại trong nội thể theo chưởng tâm nhả ra, theo phương thức Bảo Bình khí tạo thành lực phản chấn cực mạnh, không chỉ đánh rớt Dương Hư Ngạn mà đẩy cả hai lọt vào rừng.
Cả mắt, mũi, mồm, tai của Từ Tử Lăng đồng thời rỉ máu, lảo đảo ngã xuống. Bạt Phong Hàn ôm lấy gã, cố gắng bảo hộ tâm mạch, lòng thầm nghĩ chạy được càng xa càng hay, tìm một chỗ không người rồi toàn lực cứu chữa.
Nhưng địch nhân có bỏ qua cho hai gã không?
Bằng vào Bạt Phong Hàn, dẫu một thân một mình gã cũng không có lòng tin thoát được Ảo Ma thân pháp của Dương Hư Ngạn, giờ lại còn phải đeo thêm một Từ Tử Lăng đang nguy kịch.
Hai chân gã đạp vào thân cây, mượn lực bắn ôm lấy Từ Tử Lăng đằng không bay lên.
Phía sau lưng có tiếng xé gió, Dương Hư Ngạn lăng không lao tới.
Trong lòng Bạt Phong Hàn nảy sinh ý chí mãnh liệt, vận hết tàn lực, liều mạng lao về hướng Lạc Thủy.
Chiến mã kêu lên thê thảm.
o0o
Khấu Trọng từ trạng thái gần hôn mê tỉnh lại, nhận ra mình đang lăn xuống, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra chợt thấy thân thể lơ lửng trên không, rớt xuống vù vù, phía cuối dốc là vách đá dựng đứng. Hiện giờ gã đang hư nhược vì mất máu, độ cao mười trượng đủ để tan nát xương cốt.
Lòng đang thầm kêu oan uổng thì “bùng” một tiếng, bọt nước văng tứ tán, gã rơi xuống một đầm nước không rõ ở nơi nào. Dòng nước xoáy kéo gã rời khỏi đầm nước, sa vào một ngọn thác, từng tầng từng bậc đổ xuống.
Gã buông lỏng thân thể, cố thu gom chút chân khí ít ỏi còn lại, vận khí điều tức.
“Bùng!”
Gã lại từ một đoạn thác ngắn ngủi rơi xuống tầng cuối cùng của đầm nước, dòng nước hiền hòa hẳn. Gã mở mắt ra nhìn, phát giác ra mình vẫn còn ở trong rừng rậm.
Một nhánh của đầm nước lại là một con sông nhỏ uốn quanh trong khu rừng, ẩn mật phi thường.
Khấu Trọng lập lờ theo dòng nước hơn mười trượng, đợi khí lực đã phục hồi được một chút mới bò lên bờ, không thể động đậy được.
Trời sáng dần
Đêm dài thương đau rốt cuộc cũng qua đi!
o0o
Bạt Phong Hàn một tay ôm Từ Tử Lăng đã ngất xỉu, tay kia nắm Thâu Thiên kiếm, từ một cây cổ thụ lao xuống, lợi dụng bóng đêm trước lúc bình minh lướt đến bờ đông Lạc Thủy.
Truy binh đằng sau đã đến gần rồi, ánh đuốc lập lòe di động trong rừng. Tiếng cười của Dương Hư Ngạn vang lên, y xuất hiện trên một ngọn cổ thụ, cười lạnh tanh: “Bạt huynh quả là bất phàm, có thể chạy đến tận đây. Giờ ta sẽ tặng cho hai người một niềm thống khoái, là được cùng nhau ra đi nhé.”
Bạt Phong Hàn ngầm cảm thấy tự hào, gã lợi dụng rừng dày yểm hộ, bao phen ngộ địch đều gạt địch thành công, khiến Dương Hư Ngạn rối tung, bằng không đã sớm bị đuổi kịp rồi.
Gã thi triển thuật ‘nội thị’, tự hiểu rằng mình hiện tại không có tư cách cùng Dương Hư Ngạn quyết một phen sinh tử, hà huống truy binh đã tới, gã càng không đủ năng lực chống lại.
Bèn ha hả cười vang: “Hy vọng thủy tính của Dương huynh cũng được như khinh công!”
Dương Hư Ngạn đứng thẳng trên ngọn cổ thụ, Ảnh Tử kiếm chỉ vào Bạt Phong Hàn, mỉm cười: “Tiểu đệ sao dám khinh thường, mời Bạt huynh cứ xuống nước thử xem.”
Đúng lúc đó, tiếng thuyền khua nước vang lên, một con thuyền nhỏ từ phía bờ bên kia vượt bóng tối tiến sang.
Bạt Phong Hàn cùng Dương Hư Ngạn đều ngạc nhiên nhìn qua.
Một người chống thuyền lướt tới, quát lớn: “Bạt huynh lên thuyền mau.”
Dương Hư Ngạn quát lên, nhân kiếm hợp nhất, từ trên ngọn cây lao bổ xuống, nhanh nhẹn công tới Bạt Phong Hàn đang đứng trên bờ sông.
Bạt Phong Hàn cũng hô lên: “Hi Bạch huynh đến thật đúng lúc!” Hữu thủ tra kiếm vào bao, tả thủ cắp lấy Từ Tử Lăng, búng người đằng thân bay lên, an nhiên đáp xuống con thuyền.
Dương Hư Ngạn đáp xuống bờ sông, dõi mắt theo con thuyền nhỏ đang xuôi nam chóng vánh, lại hiểu rằng không thể đuổi kịp, song mục rực lên sát khí.
o0o
Khấu Trọng điều tức hơn nửa thời thần, chân khí trong nội thể lần lần ngưng tụ, hồi phục được ba, bốn thành công lực bình thường. Với công hiệu thần kỳ của Trường Sinh Quyết, hơn chục vết thương lớn nhỏ trên mình gã đã lành lại gần hết, song vì mất máu nhiều quá nên có cảm giác hư nhược.
Bất quá đó không phải là vấn đề, cái chính là ý chí của gã bị thất bại vừa rồi đả kích nghiêm trọng. Thấy thủ hạ ngã xuống ngay trước mắt mà đành bất lực, huynh đệ chi giao lại không biết sống chết thế nào, tất cả tạo thành gánh nặng khó trút bỏ trong lòng gã.
Gã đến bên bờ suối, quỳ xuống vục mặt vào dòng nước chảy xiết uống liền hai ngụm lớn rồi ngửng mặt lên. Đối mặt với bóng của chính mình trong nước, gã toan khóc một trận cho nhẹ lòng, thế nhưng muốn khóc mà cảm giác lại không thể rơi được một giọt nước mắt nào.
Ánh nắng ấm áp lưa thưa xuyên qua tầng cây cối trong rừng chiếu lên mình gã, nhưng lòng gã lạnh như băng tuyết.
Khởi đầu cũng là kết thúc luôn hay sao? Cớ gì mà giờ đây gã lại trở thành thế này?
Trận chiến đột vây đã thất bại triệt để, Lý Thế Dân bằng vào sách lược cao minh đã phá tan đại quân của gã.
Từ khi quyết định tranh bá thiên hạ, lần đầu tiên gã cảm thấy hối hận. Giả như Bạt Phong Hàn, Từ Tử Lăng cùng toàn bộ thủ hạ đều tử chiến, gã làm sao đối diện với sự thật tàn khốc này? Trong giờ khắc này, kỳ vọng của Tống Khuyết, của Thiếu Soái quân ở Bành Lương trở nên xa vời, gã không có lòng dạ nào để tâm đến.
Tiếng xé gió vang lên phía trên đầu gã.
Thần kinh gần như tê liệt của gã lập tức có phản ứng, kinh hãi ngước lên. Vô Danh đang hạ xuống nhanh chóng, đậu lên vai, cọ cọ mỏ vào đầu gã, biểu lộ niềm thân thiết, quyến luyến.
Dòng lệ khổ nhẫn nhịn nóng bỏng rốt cuộc cũng trào ra, ướt nhòe khóe mắt gã.
Vô Danh lại bay vút lên, lượn vòng trên đầu gã.
Trong lòng gã máy động, lại nảy ra một tia hy vọng, Vô Danh định đưa gã đến nơi nào?
o0o
Hầu Hi Bạch lái con thuyền nhỏ nhanh chóng theo dòng Lạc Thủy xuôi nam. Từ Tử Lăng nằm trên đầu thuyền, Bạt Phong Hàn cố vận chân khí liệu thương cho gã.
Hầu Hi Bạch lo lắng hỏi: “Tử Lăng thế nào rồi?”
Bạt Phong Hàn buông lỏng song thủ Từ Tử Lăng, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trước, trầm giọng: “Ta không giết chết Dương Hư Ngạn, thề không làm người.”
Hầu Hi Bạch run rẩy, thất thanh kêu lên: “Tử Lăng!”
Bạt Phong Hàn thở dài: “Tính mệnh Tử Lăng không đáng ngại, bất quá nội thương nghiêm trọng vô cùng, e rằng vĩnh viễn không thể hoàn toàn lành lại. Đành trông vào tạo hóa, hy vọng hắn có thể dựa vào chân khí thanh thuần của bản thân mà sáng tạo kỳ tích cho mình.”
Hầu Hi Bạch ngẩn ra, hỏi: “Nghiêm trọng vậy ư?”
Bạt Phong Hàn đáp: “Hắc thủ tà công của Dương Hư Ngạn bá đạo, ác độc, đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng cùng kỳ kinh bát mạch của Tử Lăng khiến ta không có cách nào khu trừ. À, làm sao huynh lại đến cứu viện đúng lúc sinh tử quan đầu thế nhỉ?”
Hầu Hi Bạch đáp: “Đệ đến Lương Đô tìm các huynh, biết các huynh vẫn ở lại Lạc Dương bèn lập tức đến đó, trên đường gặp Trầm Lạc Nhạn, được nàng kể cho tình hình. Vì thế đã đến Lạc Thủy chờ cơ hội, chỉ vì nàng không tiện hiện thân, ta đành một mình đến tiếp ứng các huynh.”
Bạt Phong Hàn tỉnh ngộ, Hầu Hi Bạch đến đúng lúc như vậy cũng không lấy gì làm lạ.
Hầu Hi Bạch trầm ngâm một lúc rồi nói: “Trong thiên hạ có lẽ vẫn có một người chữa được nội thương của Tử Lăng.”
Bạt Phong Hàn mừng rỡ, hỏi: “Là ai?”
Hầu Hi Bạch đáp: “Là Thạch Thanh Tuyền, y đạo của nàng ấy đã được mẫu thân chân truyền, lại hiểu sâu sắc ma công của Thạch Chi Hiên, chỉ có nàng mới có cách điều trị nội thương cho Tử Lăng. Thật may là Tử Lăng từng nói cho ta biết nơi nàng ẩn cư hiện giờ, cách đây khoảng mười ngày đường. Đệ lập tức đưa Tử Lăng đến đó.”
Bạt Phong Hàn vui mừng: “Ta đi cùng các huynh.”
Hầu Hi Bạch lắc đầu: “Chuyện này cứ giao cho ta phụ trách. Bạt huynh nên đi tìm Khấu Trọng, bọn ta sẽ gặp nhau sau.”
Bạt Phong Hàn gật đầu: “Chỉ cần Khấu Trọng không chết, ta nhất định sẽ tìm được. Hi Bạch Hi Bạch phải cẩn thận đó, bọn Dương Hư Ngạn, Lý Nguyên Cát chắc chắn không bỏ qua cho các huynh đâu.”
Hầu Hi Bạch cười ha hả: “Chúng muốn động đến Tử Lăng thì phải hỏi qua Mỹ Nhân phiến của ta cái đã.”
Bạt Phong Hàn vươn vai, hú lên một tràng dài đoạn lao mình lên tả ngạn, chớp mắt đã mất hút trong cánh rừng.
- o O o -