watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Đại Đường Song Long Truyện-Hồi 703 - 704 - tác giả Huỳnh Dị Huỳnh Dị

Huỳnh Dị

Hồi 703 - 704

Tác giả: Huỳnh Dị

Tịnh Niệm Thiền Viện tĩnh lặng đến lạ thường, lẽ ra đây là thời gian thuyết pháp buổi chiều, lúc nãy còn có tiếng chuông chiều, nhưng bây giờ hoàn toàn không có tiếng gõ mõ, càng không có tiếng hòa thượng tụng kinh. Tựa hồ mọi người xuất gia trong chùa hoàn toàn biến mất.
Vầng trăng sáng ngời thay thế cho ánh tà dương, trên bầu trời đêm xám xịt, tuyết phủ khắp khoảng sân rộng, tầng tầng lớp lớp tự viện, tháp Phật lầu chuông như dát bạc, dịu dàng phản chiếu ánh trăng vàng óng ả. Trong khoảng trời đất tuyết trắng trăng vàng hòa quyện vào nhau, giọng nói của Ninh Đạo Kỳ, một trong ba đại tông sư của Trung nguyên từ điện đồng truyền lại, không cần nhả khí cao giọng, nhưng chữ nào cũng vang lên rõ ràng trong tai Khấu Trọng hệt như ông đang khẽ nói bên tai chàng: “Ta thật hy vọng đêm nay Tống huynh đến đây tìm ta uống rượu tâm sự, chia sẻ cảm nghĩ đối với sinh mệnh. Chỉ hận thiên địa bất nhân, coi vạn vật như chó rơm, mặc cho chúng ta trầm luân điên đảo. Nay đại họa của Trung nguyên đã đến ngang mày, khiến cho kẻ đại ngốc quên cả tháng ngày, chỉ quen vui không biết đường về như ta cũng phải mặt dày nhờ Tống huynh chỉ điểm vài chiêu Thiên đao, nhưng lại không biết mình có thể chịu đựng được nổi hay không, mong Tống huynh hạ thủ lưu tình.”
Khấu Trọng chợt thấy lòng mình dâng lên nỗi ngưỡng mộ, những lời nói này của Ninh Đạo Kỳ thể hiện khí phách thân phận của một bậc đại tôn sư trong Đạo môn, cho thấy bản thân hoàn toàn không có lòng riêng, chỉ muốn mượn trận chiến này để phá hoại kế hoạch đánh Lĩnh Nam của Tống Khuyết, vả lại không hề nói lời thừa, dùng cách khiêm nhường nhất để chính thức tuyên chiến với Tống Khuyết.
Chỉ cần Tống Khuyết có bất cứ sai lầm gì, thậm chí đáp sai một câu thôi cũng trở thành nguyên nhân cho thất bại đêm nay.
Cao thủ tương tranh không thể có sai lầm, dẫu cho chỉ là một sai lầm nhỏ.
Tống Khuyết chắp tay sau lưng, thản nhiên đi về phía điện đồng, cười nhạt nói: “Lời của Đạo huynh thật có ý nghĩa, đêm nay Tống Khuyết coi như không uổng chuyến đi này. Tâm pháp khiêm hư tự thủ của đạo huynh đã đến cảnh giới hồn nhiên vong ngã, thấu hiểu được tôn chỉ chí hư thủ tịnh của Đạo môn. Tống Khuyết lãnh giáo!”
Khấu Trọng giật mình, những lời nói của Tống Khuyết sắc sảo như thanh đao, tuy chỉ có mấy câu nhưng cho thấy ông đã thấu hiểu Ninh Đạo Kỳ, chứng minh rằng ông đang ở trong trạng thái tốt nhất, Phạm Thanh Huệ cũng không còn ảnh hưởng gì nữa. Tống Khuyết đã đạt tới trạng thái được đao rồi lại quên đao, khổ tư rồi lại vong niệm.
Từ Lương Đô đến đây, đối với Tống Khuyết mà nói chính là một chuyến tu hành đao đạo ở tầng lớp cao nhất, trời long đất lở, được đao rồi quên đao. Nhìn bóng dáng cao lớn của Tống Khuyết, Khấu Trọng cảm nhận được một niềm tin mạnh mẽ mà không ai có thể lay chuyển. Không có thắng, không có bại, cả hai đều không tồn tại trong đầu óc ông.
Lúc này mới đúng là Thiên Đao chân chính.
Ninh Đạo Kỳ vui vẻ nói: “Tống huynh đã đề cao ta quá rồi! Ta chưa bao giờ thích sự ngây thơ của Lão Tử mà chỉ thích sự kỳ lạ của Trang Chu, càng thích tư tưởng nhập thế mà xuất thế, thuận theo tự nhiên của ông ta. Nếu không đêm nay ta không cần bôi xấu ở đây!”
Lời nói của hai người đều khôn ngoan, bên trong chứa đầy huyền cơ, Tống Khuyết ngạc nhiên nói: “Thì ra điều mà đạo huynh truy cầu là xem thường sinh tử thọ yểu, thành bại được mất, thị phi khen chê, thoát khỏi mọi ham muốn, coi thiên địa vạn vật và bản thân là nhất thể, không cần biết có ta hoặc không có, thảnh thơi tự tại, thế ra Tống Khuyết này đã lắm lời, nhất định đã làm bẩn tai đạo huynh.”
Những lời của Tống Khuyết xem ra là khen ngợi nhưng thật sự đã chỉ ra lần này Ninh Đạo Kỳ rơi vào vòng xoáy tranh bá thiên hạ là lòng chứa tâm cơ, trái ngược với tông chỉ gạt bỏ tất cả của Trang Chu. Chỉ cần Ninh Đạo Kỳ không đủ kiên định, từ đó nghi ngờ đối với mình như vậy tâm linh và tinh thần sẽ có sơ hở, có thể khiến cho ông ta chắc chắn thất bại.
Ngay từ ban đầu Tống Khuyết đã lấn tới, còn Ninh Đạo Kỳ lấy lui làm tiến, lấy nhu chế cương.
Khấu Trọng đứng sau lưng Tống Khuyết, đi qua lầu chuông, cuối cùng đến trung tâm của thiền viện là một quảng trường bằng phẳng với tòa điện đồng có lan can bằng bạch thạch vây quanh. Trước bức tượng Văn Thù Bồ Tát cỡi sư tử lông vàng nằm ở giữa quảng trường, Ninh Đạo Kỳ vuốt râu cười rằng: “Trời đất ra đời mới biết buổi ban đầu của trời đất; trời đất mất đi mới biết đoạn kết thúc của trời đất. Cho nên có sinh thì có tử, có ban đầu thì có kết thúc. Tử hay sinh đều là đạo của tự nhiên. Trời đất vẫn xoay vần, chẳng tồn tại vì Nghiêu, chẳng mất đi vì Kiệt. Đạo có Thể có Dụng, nguyên khí của Thể bất động, nguyên khí của Dụng vận chuyển trong khoảng trời đất. Cho nên vật cực tất phản, trong phước có chứa họa, trong họa có phước. Lão Tử chủ trương vô vi, Trang Tử chủ trương tự nhiên, không phải là bảo con người không làm gì mà muốn thành, nếu không làm sao có vô vi, Lão Tử chủ trương tự nhiên không phải là dạy con người không làm gì mà cầu thành, nếu không Ngũ Thiên Tinh Diệu của Lão Tử, ngụ ngôn của Trang Chu ở đâu mà ra? Chỉ là sáng tạo chứ không phải chiếm hữu, thành công chứ không phải tự giành lấy. Tống huynh thấy như thế nào?”
Phong thái của Ninh Đạo Kỳ vẫn như xưa, râu năm chòm bay phất phơ trong gió, đầu đội nga quán, hông đeo phó đai, mình mặc cẩm bào, ánh mắt thản nhiên chẳng tranh với đời, nhìn Tống Khuyết không chớp mắt, tựa như chẳng để ý sự tồn tại của Khấu Trọng. Tòa viện bốn phía đều không thấy ánh đèn, hệt như chẳng có bóng người nào khác.
Khấu Trọng ngừng bước ở nơi lan can bằng bạch thạch, không muốn sự hiện diện của mình ảnh hưởng đến cuộc chiến của hai người. Chỉ cần Ninh Đạo Kỳ hơi phân tâm, Tống Khuyết có thể thừa cơ tấn công khiến ông ta thất bại vong mạng.
Hai bên và phía sau Ninh Đạo Kỳ là tượng dược sư của Văn Thù Bồ Tát và Thích Ca, trên bình đài xung quanh là năm trăm La Hán đồng sắp xếp cân bằng, hệt như chư thiên thần Phật giáng phàm trần, lặng lẽ làm chứng cho cuộc chiến có ảnh hưởng sâu rộng nhất, kinh thiên động địa nhất của võ lâm trong hàng trăm năm qua.
Trước tượng Phật có một lư hương thật lớn đã được đốt lên, mùi hương trầm tràn ngập khắp nơi, làm cho trận quyết chiến sắp xảy ra càng thêm thần bí, không gợn chút bụi trần nào.
Tống Khuyết ung dung bước lên bình đài, ngừng lại cách Ninh Đạo Kỳ hai trượng, thản nhiên nói: “Từ sự sinh tử của bản thân mà đạo huynh hiểu được ban đầu và kết thúc của trời đất, đạo của tự nhiên, từ đó thoát khỏi sinh tử, khiến cho Tống Khuyết nhớ đếu trong Tiêu Dao Du của Trang Chu có kể rằng có một con thần điểu lưng to tựa Thái Sơn, cánh như mây rũ từ trên trời xuống, nó đập nước tung tóe lên ba ngàn dặm rồi nương gió lốc cuốn lên cao chín vạn dặm, nó có thể chặn cả hơi nước, cõng cả trời xanh. Tống Khuyết tuy không có khả năng xoay chuyển trời đất, nhưng dù là khỉ nhảy nhót giữa cành cây cũng cảm thấy tự do thảnh thơi mặc tình tung hoành, đạo huynh thấy có phải không?”
Trong câu chuyện ngụ ngôn này của Trang Chu, sức tưởng tượng thật là kỳ lạ, ở đây Trang Chu không muốn ca ngợi sự vĩ đại của loài cá côn, chim bằng mà ý nói rằng sự khác biệt giữa lớn và nhỏ chẳng có ý nghĩa gì cả, loài chim sẻ trong đầm thấy chim đại bàng bay qua cũng không thấy xấu hổ vì mình bé nhỏ, trái lại cảm thấy mình tự do tự tại, tất cả đều mặc cho tự nhiên.
Tống Khuyết dùng cái mâu của Trang Chu tấn công cái thuẫn Trang Chu của Ninh Đạo Kỳ, tỏ rõ quyết tâm sẽ giúp Khấu Trọng thống nhất thiên hạ cho nên mặc kệ lập luận của Ninh Đạo Kỳ vĩ đại đến mức nào, bởi vì lập trường đôi bên khác nhau, chỉ có thể mặc cho tự nhiên.
Khấu Trọng nghe được điều đó trong lòng bội phục, nếu không có kiến thức như họ, thì đừng hòng đối đáp và giao tế sâu sắc như thế.
Ninh Đạo Kỳ cười ha hả nói: “Ta tưởng rằng Trang Chu không hợp với Tống huynh cho nên chẳng để ý. Nào ngờ Tống huynh còn tinh thông hơn cả Ninh Đạo Kỳ này. Hiểu rồi! Xin hỏi Tống huynh tự tin có thể thu thập được ta trong mấy đao?”
Tống Khuyết mỉm cười: “Chín đao, đạo huynh thấy thế nào?”
Ninh Đạo Kỳ ngạc nhiên: “Nếu Tống huynh cho rằng Tán Thủ Bát Quái của Đạo Kỳ chỉ có tám chiêu thức, trong đó có lẽ có điểm hiểu lầm.”
Khấu Trọng cũng đồng ý với lời nói đó, chính bản thân gã đã có kinh nghiệm giao đấu với Ninh Đạo Kỳ, chiêu thức của Ninh Đạo Kỳ tùy tâm sở dục, hoàn toàn vô định như thiên mã hành không, chẳng chịu sự trói buộc trong giới hạn nào cả.
Tống Khuyết ngửa đầu cười rằng: “Đại đạo vô cùng đơn giản, bắt đầu là một mà kết thúc ở chín. Tuy Tán Thủ Bát Quái biến hóa vô cùng, nhưng truy tận nguồn gốc vẫn không ngoài tám đại tinh nghĩa nếu không thì Đạo huynh sẽ không đặt tên là bát quái. Ta Tống Khuyến này không tự tin thì đừng nói đến thắng thua nữa. Nhưng nếu đạo huynh dùng hết cả bát quyết, đến đao thứ chín đương nhiên thắng thua sẽ rõ ràng, đạo huynh cho rằng đây có phải là hiểu lầm chăng?”
Ninh Đạo Kỳ gượng cười nói: “Thật ra ta đã có một chút tính toán, hy vọng Tống huynh nói những lời này. Nếu Đạo Kỳ có thể chịu được chín đao của Tống huynh, phải chăng Tống huynh từ nay về sau sẽ tiêu diêu tự tại, hai chúng ta đều mặc kệ chuyện của bọn hậu sinh tiểu bối được không?”
Khấu Trọng lại thấy có một tia hy vọng. Nếu Ninh Đạo Kỳ có thể chống chọi được chín đao của Tống Khuyết, đôi bên bắt tay làm hòa, Tống Khuyết đương nhiên sẽ thối ẩn theo lời hứa, nhưng lúc đó mình sẽ kế thừa đại nghiệp của ông, hoàn thành tâm nguyện cả đời của Tống Khuyết, còn hơn là bất cứ một bên nào bại vong, đó là điều gã không muốn thấy nhất.
Tống Khuyết im lặng một hồi, trầm giọng nói: “Đạo huynh đã từng giết người chưa?”
Ninh Đạo Kỳ hơi ngạc nhiên, rồi thản nhiên nói: “Ta chưa từng xuống tay bao giờ, sao Tống huynh lại hỏi như thế?”
Tống Khuyết thở dài: “Đao pháp của Tống Khuyết ta là từ các trận huyết chiến lớn nhỏ mà luyện ra, là loại đao pháp giết người, không phải người tử thì ta vong, trong quá trình tuy không có sinh tử thắng bại nhưng hậu quả thì phải lại như thế. Nếu đạo huynh không dốc hết toàn lực sát tử Tống mỗ thì chắc chắn trận chiến này đạo huynh sẽ không còn kết cục nào khác ngoài cái chết. Đêm nay Tống mỗ phá lệ một lần vì Thanh Huệ, cho đạo huynh chọn lựa là có nên tiếp chín đao của Tống Khuyết này không.”
Ninh Đạo Kỳ chắp hai tay, nói với vẻ ôn hòa: “Xin hỏi nếu Đạo Kỳ có thể chịu được chín đao mà vẫn không chết, Tống huynh có làm theo đề nghị của bổn nhân đã nói lúc nãy hay không?”
Tống Khuyết ngửa mặt cười lớn: “Đương nhiên là tại hạ sẽ nghe lời của đạo huynh, xem đao!”
Quát xong trở tay ra sau rút đao.
Khấu Trọng lập tức trố mắt ra, suýt nữa không dám tin vào đôi mắt của mình.


o0o


Âm Hiển Hạc từ Thượng Lâm Uyển lật đật chạy ra, thấy vẻ mặt của y, chắc là không tìm được Kỷ Thiến.
Kỷ Thiến là danh kỹ đứng đầu ở Thượng Lâm Uyển, có đặt trước cũng chưa chắc được nàng cho gặp, huống chi chỉ mộ danh cầu kiến.
Từ Tử Lăng kéo nón che xuống chân mày, từ trong xó tối bước ra, cùng với Âm Hiển Hạc đội gió tuyết đi về phía phố Bắc Uyển.
Âm Hiển Hạc trầm giọng nói: “Ta đã tốn một lượng bạc mới dò hỏi được mấy ngày nay nàng không trở về Thượng Lâm Uyển, thật là oai phong.”
Họ tìm khắp Minh Đường Oa và Lục Phúc đổ quán, chẳng thấy tăm hơi đâu, chỉ đành đến Thượng Lâm Uyển cầu may.
Ngoài đường phố gió tuyết rất lớn, người và xe ngựa đều hiếm hoi, con phố đối diện cảnh tượng đã lờ mờ, bởi vậy rất dễ dàng cho họ che đậy thân phận.
Từ Tử Lăng nói: Còn một nơi nữa, đó chính là khuê các của nàng.”
Âm Hiển Hạc không cần suy nghĩ: “Tử Lăng dẫn đường!”


o0o


Tống Khuyết trở tay ra sau rút đao vừa chậm rãi vừa vững chắc, mỗi thước mỗi tấc đều giữ một tốc độ như nhau, không hề thay đổi. Việc này đối với người bình thường thì không thể làm được
Phải biết rằng bất cứ một động tác nào cũng do vô số động tác nhỏ kết nối mà thành, giữa các động tác nhỏ thế nào cũng có sự nhanh chậm nặng nhẹ, còn động tác trở tay ra sau rút đao của Tống Khuyết, mỗi động tác nhỏ đều như lặp lại động tác nhỏ trước nó, ngay cả với nhãn lực của Khấu Trọng cũng không thể nhận ra có chút khác biệt nào, bởi vậy gã mới trợn mắt há mồm, không thể tin nổi.
Ninh Đạo Kỳ chắp hai tay, hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chặp Tống Khuyết.
Động tác rút đao của Tống Khuyết hệt như đã đem thiên địa và bản thân kết hợp thành một, đằng sau lưng của ông ẩn chứa tầng tầng lớp lớp biến hóa, bản thân vừa tràn trề sự vĩnh hằng bất biến vừa chứa đựng đạo lý thiên biến vạn hóa. Chẳng hề có một chút sơ hở, càng khiến cho người ta cảm nhận được nhát đao thứ nhất sau thủ pháp này chắc chắn kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, không có bắt đầu, không có kết thúc.
Đao đến mức này đã đạt đến cảnh giới quỷ thần khó đoán.
Bỗng trong lúc động tác rút đao đang được thực hiện từ từ, Tống Khuyết chợt gia tăng tốc độ, dùng thủ pháp kinh người mà mắt thường khó nhận ra, đột nhiên nắm lấy chuôi đao.
Cũng trong sát na Tống Khuyết gia tăng tốc độ, hai bàn tay đang chắp lại của Ninh Đạo Kỳ mở ra, hệt như đã đoán trước được sự biến hóa trong động tác của Tống Khuyết.
“Keng!”
Thiên đao ra khỏi vỏ.
Trời đất gặp nhau, khoảng sân rộng bằng bạch thạch không còn bình hòa như lúc nãy nữa mà đã tràn ngập sát khí. Thiên đao vạch lên hư không, ánh đao loang loáng, tử khí sinh cơ trong trời đất tập trung vào mũi đao, trăng sao lập tức lu mờ, cảm giác này kỳ quái quỷ dị đến cực điểm, khó mà giải thích, không thể hình dung.
Khấu Trọng không nhìn ra Tống Khuyết nữa, gã chỉ thấy Thiên đao vạch vào không trung, quét ngang hai trượng, đánh thẳng tới Ninh Đạo Kỳ.
Thiên đao không mang theo tiếng rít của gió, chẳng có một chút đao khí gì, nhưng Khấu Trọng đứng ngoài khoảng sân rộng bạch thạch lại cảm thấy rõ ràng đao của Tống Khuyết bao trùm trời đất, Ninh Đạo Kỳ trừ cách liều đỡ chiêu này, ngòai ra không còn lựa chọn nào.
Đó mới là công phu thật sự của Tống Khuyết.
Đúng lúc Thiên đao tấn công về phía trước, Ninh Đạo Kỳ cũng lao ra, như chụp mà không phải chụp, vừa nhanh vừa chậm, sự huyền diệu khó đoán về mặt tốc độ của Ninh Đạo Kỳ có thể khiến cho người ta vừa có cảm giác kinh ngạc nhưng lại thấy được sự nhẹ nhàng đẹp đẽ trong đó. Đột nhiên Ninh Đạo Kỳ phóng vọt người lên không trung, lao bổ xuống.
“Ầm!”
Ống tay áo Ninh Đạo Kỳ căng lên, tiếp lấy nhát đao quỷ khóc thần sầu của Tống Khuyết.
Ninh Đạo Kỳ mượn lực phóng lên, động tác di chuyển lên không trung hoàn thành trong một khoảnh khắc, rồi đột nhiên đứng xoay lưng lại với Tống Khuyết cách đó hơn một trượng.
Thân hình cao lớn của Tống Khuyết lại hiện ra trong mắt Khấu Trọng, Thiên đao như có linh giác, truy tìm đối thủ, đánh một đường vòng cung tuyệt đẹp hòa vào trời đất, đâm vào sau lưng Ninh Đạo Kỳ, còn cơ thể của ông hoàn toàn do đao dẫn dắt, tự nhiên nhẹ nhàng, hệt như nước chảy mây bay, hồn nhiên vô khuyết, tinh diệu tuyệt luân.
Khấu Trọng đứng nhìn say sưa, suýt tí nữa đã vỗ tay khen hay.
Ngoài Thiên đao, chẳng còn vật gì khác.
Điều khiến gã bất ngờ là Ninh Đạo Kỳ không hề xoay đầu, tay phải đè hờ trước ngực, tay trái phất ra phía sau, bàn tay từ ống tay áo thò ra, chưởng biến thành trảo, trảo biến thành chỉ, cuối cùng là ngón cái kẹp lấy mũi đao, sự tinh diệu trong biến hóa đó là chỉ nhờ vào cảm giác để phán đoán vị trí của đao thế khiến người ta khen mãi không ngớt.
Chỉ và đao chạm nhau, phát ra bốp một tiếng, kình khí chạm nhau, gió lốc cuộn lên, thanh thế kinh người.
Đao thế của Tống Khuyết thay đổi, bao chặt toàn thân hệt như có ánh kim quang lưu chuyển khiến người ta không thể nào xác định được vị trí tiếp theo của Thiên đao.
Tống Khuyết không hề khoác lác, ông đang thi triển đến đao thứ ba, mỗi đao đều khiến Ninh Đạo Kỳ không dám giở lại chiêu cũ, đành phải ứng phó bằng chiêu thức khác.
Khi Tống Khuyết tựa như tiến tới mà chẳng phải tiến tới, tựa như lùi về mà chẳng phải lùi về, Ninh Đạo Kỳ đang lao vào trong đao quang của Tống Khuyết hệt như cây đinh cắm xuống đất, dùng đầu húc vào đầu của Tống Khuyết, là chiêu số liều mạng với kẻ địch.
Kỳ chiêu như thế nghĩ cũng không ra, nhưng ông cảm thấy đây là chiêu số duy nhất đột phá đao pháp của Tống Khuyết để cứu mạng.
Đao quang của Tống Khuyết tản ra, tay trái vỗ mạnh lên thiên linh cái của Ninh Đạo Kỳ, hai tay của Ninh Đạo Kỳ quét xuống, hai ngón tay đồng thời điểm vào chưởng tâm của Tống Khuyết.
“Bốp!”
Tống Khuyết xoay như con vụ, hóa giải luồng chỉ khí rắn chắc của Ninh Đạo Kỳ, Ninh Đạo Kỳ lộn người một cái, trở về chỗ cũ, hai tay mở ngang, ngón tay chụm lại như mỏ chim, thản nhiên nhìn Tống Khuyết, đôi bên trở về thế đối địch.
Tống Khuyết ngửa đầu cười lớn: “Tại hạ đã thấy được tam quái trong bát quái, đạo huynh quả nhiên danh đồn không ngoa, thật khiến cho Tống mỗ cảm thấy thống khoái.”
Ninh Đạo Kỳ mỉm cười: “Đao pháp của Tống huynh khiến ta nhớ Trang Chu gọi là khoảng giữa của tài và bất tài. Tài và bất tài tựa như đúng mà sai, cho nên chưa tránh khỏi lụy. Ai mà hóa hợp với đạo đức mà tiêu dao thì không nghĩ tới tài hay bất tài, vượt ra ngoài sự khen chê, hoặc xuất hiện như con rồng, hoặc ẩn nấp như con rắn, cùng biến hóa với thời, không cố chấp theo một thái độ nào, lúc lên lúc xuống mà hòa đồng với vũ trụ. Rong chơi trong cõi thế gian vạn vật, sai khiến vạn vật chứ không phải bị vạn vật sai khiến, như vậy có cái gì mà làm lụy mình cho được!” (chú thích của dịch giả: đoạn này dịch giả mượn lời của Trang Tử trong Nam Hoa Kinh).
Khấu Trọng giật mình, cái gọi tài và bất tài ý muốn nói đến hữu dụng và vô dụng, hợp với thiên đao hữu pháp và vô pháp, tinh hoa của hữu pháp và vô pháp nhưng vẫn không đủ hình dung sự tuyệt diệu của thiên đao, cho nên đúng mà tựa như sai, bởi vậy không thể tránh khỏi lụy, chỉ có tìm sự vĩnh hằng bất biến của nó trong thiên biến vạn hóa, có lúc rồng bay lên chín tầng trời có lúc rắn ẩn nấp dưới đất sâu, không khen không chê, không câu nệ ở vật, sau khi đắc đao thì vong đao, như vậy mới thọ cùng trời đất, quên cả vật lẫn mình, thảnh thơi tự tại.
Ninh Đạo Kỳ nói về Tống Khuyết, nhưng thật sự cũng nói về bản thân mình.
Chính vì hai người đều đạt đến cảnh giới này cho nên dù có đánh nhau đến bao lâu cũng chỉ hòa nhau mà thôi.
Tống Khuyết chủ công, Ninh Đạo Kỳ chủ thủ.
Không ai có thể chiếm được thượng phong.
Thắng bại là ở chỗ Ninh Đạo Kỳ có thể chặn nổi nhát đao thứ chín của Tống Khuyết hay không.
Tống Khuyết vui mừng nói: “Thật khó có thể giấu được pháp nhãn của đạo huynh, Tống Khuyết cuối cùng cũng biết được tán thủ bát quái lẫy lừng thiên hạ của đạo huynh, sự tinh yếu của nó nằm ở một chữ hư, hư có thể sinh khí, cho nên hư không vô cùng, thanh tịnh chí hư, hư là thực, giữa thực và hư tuy cách nhau rất nhỏ, đó chính là đạo của tự nhiên, huyền diệu của huyền diệu là huyền diệu, không lớn không nhỏ, cái gọi là tài và bất tài là ý muốn nói hữu dụng và vô dụng chẳng hề tồn tại.”
Khấu Trọng nghe mà khâm phục sát đất, hai người đều nhìn thấu đối phương, không phân cao thấp, kết quả khó mà đoán được.
Ninh Đạo Kỳ cười ha hả: “Còn sáu đao nữa, xin mời Tống huynh!”


- o O o -

HỒI 704

Cửu Đao Chiến Ước


Âm Hiển Hạc và Từ Tử Lăng ở trong sảnh đường, chẳng có đèn đuốc chi hết, gió tuyết bên ngoài hơi ngừng lặng, chỉ có hoa tuyết bay la đà.
Âm Hiển Hạc lắc đầu: “Không có ai hết! Cách giải thích duy nhất là Kỷ Thiến dắt nô tì của Diêm phủ đi xa, có điều tủ áo trống rỗng, dẫu cho đi xa cũng không cần như thế.”
Từ Tử Lăng nói: “Ta thấy Kỷ Thiến đã dời đi nơi khác, những thứ như thư họa trên tường đều không thấy, bàn ghế vẫn còn nguyên.”
Âm Hiển Hạc ngồi xuống một bên, cười nói: “Lại trùng hợp rồi, hay là để ta quay lại Thượng Lâm Uyển hỏi cho rõ ràng.”
Từ Tử Lăng ngồi xuống bên cạnh, lắc đầu: “Như vậy sẽ làm cho người ta nghi ngờ, chịu tốn tiền cũng vô ích, người của Thượng Lâm Uyển chắc chắn sẽ không tiết lộ nơi ở mới của Kỷ Thiến, để ta nghĩ cách khác xem sao.”
Trong đầu hắn hiện lên nhiều người khác nhau, trước tiên là nhớ đến Lý Tịnh, có lẽ ông ta không để ý Kỷ Thiến, nhưng chỉ cần sai người điều tra, thế nào cũng có kết quả. Nhưng tình huống bây giờ phải tế nhị, cần phải thông qua Lý Tịnh để gặp Lý Thế Dân, ngòai ra không còn lựa chọn nào khác, nhưng hắn cũng không muốn lôi theo Lý Tịnh, bởi vì tư thông ngoại địch là tội phản quốc.
Chàng lại nghĩ đến chủ tiệm cầm đồ là Trần Phủ, nếu nhờ ông ta sai người điều tra cũng không ổn.
Cuối cùng trong lòng chàng lóe lên một ý, chàng reo lớn: “Ta có cách rồi!”


o0o


Khấu Trọng thấy thắc mắc, từ lúc động thủ đến giờ, Ninh Đạo Kỳ vẫn giữ vẻ an nhàn, nhưng bây giờ đột nhiên lại thay đổi phong cách, hai tay mở rộng, ngón tay chụm lại như mỏ chim, bày ra chiêu thức, tuy vẫn đẹp mắt, rốt cuộc vẫn thấy mạnh mẽ, không hợp với phong cách thanh tịnh vô vi của lão Trang, hơn nữa còn mời Tống Khuyết chủ động xuất chiêu, càng không giống với tác phong của ông ta.
Mà Tống Khuyết chẳng những không chủ động để khống chế toàn cuộc mà còn thu thanh đao về, đứng cách xa Ninh Đạo Kỳ giơ ngang thanh đao và đứng yên.
Tống Khuyết nhếch mép cười tự tin, nói: “Đạo huynh không cần khách sáo nhường bước!”
Ninh Đạo Kỳ cười ha hả: “Hay cho Tống Khuyết!” rồi đột nhiên rũ tay áo, hay tay như hai con chim nhỏ nhìn rất đẹp mắt, phóng về phía Tống Khuyết mổ vào người hắn.
Tống Khuyết ánh mắt sáng ngời, ánh mắt tập trung vào Thiên đao ở trước ngực, tựa như một nhà sư già đang nhập định, chẳng hề để ý đến thủ pháp bất ngờ và lối tấn công kỳ dị của Ninh Đạo Kỳ.
Khấu Trọng hít một hơi lạnh, thầm nghĩ nếu là mình ở vị trí đó thì chắc chắn lúc này sẽ bó tay.
Ngày trước Khấu Trọng lần đầu tiên gặp Ninh Đạo Kỳ, đối phương giả vờ câu cá, hết thảy tư thế, thần thái lúc đó an nhàn, làm cho Khấu Trọng chẳng nghi ngờ gì, thế là mất ý chí chiến đấu lọt xuống thế hạ phong. Lúc này mới biết đây là thủ pháp hư thực tương sinh, vốn là một quẻ trong bát quái.
Trên mặt Ninh Đạo Kỳ hiện lên thần sắc vô tư y như một đứa trẻ đang chơi đùa, ông ta nhìn trái ngó phải, hai tay như con chim nhỏ nhảy nhót đuổi theo một vật gì đó rất thú vị trong không trung, Khấu Trọng cảm thấy có một cái cây vô hình, mà con chim đang nhảy nhót trên cành cây, tất cả những động tác đều rất tự nhiên và tràn đầy sức sống, khiến chàng không phân biệt được là thật hay là giả.
Khoảng cách hai trượng chợt biến mất.
Đột nhiên hai chú chim nhỏ có thêm một người bạn, đó là Thiên đao thiên hạ vô song của Tống Khuyết.
Cho đến khi hai con chim sắp đến gần, Tống Khuyết lướt ngang qua, vung đao quét nhanh, hai con chim như cảm thấy có kẻ địch đánh tới nên mổ mạnh vào thân đao, một cuộc tranh đấu kịch liệt diễn ra.
Hai bóng người đuổi theo nhau ẩn hiện giữa khoảng sân rộng có năm trăm La Hán bằng đồng, hai người lao đi vun vút như hai chú thỏ, nhưng tư thế hai bên đều ung dung nhàn nhã, chẳng giống như đang đánh nhau tí nào.
Mỗi bộ phận trên Thiên đao của Tống Khuyết đều biến thành công cụ chế địch hóa địch, lấy chuôi đao, thân đao, dùng mọi phương thức khiến người ta không ngờ tới, ứng phó những đòn đánh như chim mổ của Ninh Đạo Kỳ. Hai bàn tay của vị đại tông sư Đạo gia như hai chú chim luồn qua lách lại ở bất cứ khe hở nào, triển khai thế công kín như mưa, khộng lộ một sơ hở nào, tấn công Tống Khuyết ở cự ly gần.
Hai bên toàn xuất ra kỳ chiêu, lấy nhanh đối nhanh, giữa chừng chẳng hề ngừng nghỉ, có công lẫn thủ, hễ bên này công thì bên kia thủ, hễ bên này thủ thì bên kia công; trong chỗ kịch liệt khẩn cấp mang ý vị của thảnh thơi tự tại, tuyệt diệu đến không bút mực lời lẽ nào tả nổi.
Với nhãn lực của Khấu Trọng mà gã cũng hoa cả mắt, cảm thấy mình theo dõi thật là vất vả.
“Đinh! Đinh!”
Sau hai tiếng đinh vang lên, hai người quay trở về chỗ cũ như chưa hề động thủ.
Ninh Đạo Kỳ chắp tay sau lưng, hai chú chim như vỗ cánh bay xa, mỉm cười nói: “Đạo Kỳ không phục cũng không được, Tống huynh có thể dùng ý của một đao mà chặn hàng ngàn nhát mổ của ta, khiến cho ta muốn mặt dày cố chặn chín đao của Tống huynh cũng không được.”
Tống Khuyết cười ha hả: “Là Tống Khuyết mở rộng tầm mắt mới đúng. Từ vô vi biến thành hữu lực; hữu lực trở về vô vi; tiếp theo đó hữu vi mà vô vi, vô vi mà hữu vi, pháp chỉ của Lão Trang đến tay đạo huynh đã đến cảnh đăng phong tạo cực. Đạo huynh lưu ý; đao thứ năm của Tống Khuyết sắp đánh ra đây.”
Lúc này Khấu Trọng mới thở phào, thầm reo lên trong lòng, hai tuyệt đỉnh cao thủ đều giở hết tài nghệ, cơ hội này đúng là ngàn năm khó gặp, gã có thể đồng thời thưởng thức tài nghệ của họ, chưa bao giờ gã nghĩ rằng mình sẽ thu được nhiều lợi ích như thế này.
“Keng!”
Tống Khuyết tra đao vào vỏ, buông tay xuống, tự nhiên người ông sanh ra khí thế lớn mạnh vô cùng bao trùm lấy kẻ địch, dẫu cho không phải là người có hiểu biết cũng biết khi Tống Khuyết rút đao lần nữa, chắc chắn sẽ tấn công với khí thế long trời lở đất.
Ninh Đạo Kỳ vẫn trong tư thế chắp tay sau lưng, ánh dị quang trong mắt nhấp nháy, từ xưa tới nay chưa bao giờ động thủ với một đối thủ mạnh mẽ như thế, Tống Khuyết quả nhiên không hề nói khoác, ông hoàn toàn có bản lĩnh buộc Ninh Đạo Kỳ không dám dùng lại chiêu cũ, bởi vì cho đến lúc này, ông ta vẫn chưa lập lại chiêu thức của mình.
Mưa tuyết sắp tuôn, gió rít đầy lầu.


o0o


Từ Tử Lăng đứng ở xó tối ngoài cổng Phong Nhã Các chờ đợi, Âm Hiển Hạc từ trong lật đật bước ra, đến chỗ Từ Tử Lăng, gật đầu nói: “Được rồi! Ta vừa nhắc tới hai người bằng hữu ở quận Tân An, lập tức được Thanh Thanh phu nhân tiếp kiến, bà ta bảo hai chúng ta vào từ cửa sau.”
Từ Tử Lăng thấy an ủi, quận Tân An là nơi Khấu Trọng gặp Thanh Thanh và Hỷ nhi, không thể tưởng tượng được nữ tử thanh lâu lại trở nên có nghĩa khí giang hồ đến thế. Có điều nếu chẳng phải không còn cách nào, gã đã chẳng quấy nhiễu nàng.
Thanh Thanh đích thân đưa họ vào nội đường, nàng vui mừng nói: “Tử Lăng trông thật là tuấn tú, thấy đệ thật tốt, tỷ tỷ rất lo lắng cho các ngươi, lúc thì có lời đồn Tiểu Trọng đã chết ở Từ Giản, lúc lại bảo hắn tử thủ ở Lạc Dương đối kháng với đại quân của Tần vương, hai ngày trước mới biết Tống Khuyết xuất binh cứu hắn, chuyện này rúng động Trường An, khiến cho lòng người thấp thỏm lo âu, rốt cuộc là sự thực như thế nào?”
Nghe nàng nói thế Từ Tử Lăng thấy ái ngại, chỉ đành cố nhoẻn cười với tác phong của nữ tử này, một phen giải thích về tính huống của Khấu Trọng.
Thanh Thanh lo lắng nói: “Chao ôi! Lại phải đánh trận rồi! Ta và Hỷ nhi luôn muốn ra khỏi Trường An tránh chiến loạn, nào ngờ Quan Trung cũng không phải là nơi an toàn, các người sẽ bảo vệ cho chúng ta chứ?”
Từ Tử Lăng gật đầu nói: “Đương nhiên, nhưng chuyến này bọn ta đến đây, quả thật có việc nhờ vả.”
Thanh Thanh mừng rỡ nói: “Đệ có việc thì nhớ tìm đến nô gia, có thể thấy trong lòng đệ có người tỷ tỷ này, hãy nói mau, tỷ tỷ sẽ dốc hết sức giúp đệ.”
Từ Tử Lăng đưa mắt nhìn Âm Hiển Hạc, nói: “Hay là cứ để Âm huynh tự nói…”
Âm Hiển Hạc hơi ngạc nhiên, biết Từ Tử Lăng mượn cơ hội này buộc y nói chuyện với người khác, đành kể lại nguyên nhân tìm Kỷ Thiến.
Thanh Thanh nhoẻn miệng cười: “Thì ra các ngươi tìm người! Kỷ Thiến đang ở trong Phong Nhã các.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết tại sao.
Thanh Thanh nói: “Đạo lý rất đơn giản, một người mà Thiến nhi ghét nhất bỏ nhiều tiền mua lại Thượng Lâm Uyển, Thiến nhi chỉ đành xin ta tính hết tiền nợ của Thượng Lâm Uyển cho nàng rồi theo Phong Nhã Các, không phải tỷ tỷ nói khoác, ngoại trừ tỷ tỷ, Trường An không có ai dám ra mặt cho Thiến nhi.”
Từ Tử Lăng biết nàng có mối quan hệ mật thiết với Lý Nguyên Cát, gật đầu đồng ý: “Người đó có phải là Trì Sanh Xuân không?” Thanh Thanh ngẩn ra: “Sao đệ đoán trúng, chuyện này chẳng có bao nhiêu người biết đâu.”
Âm Hiển Hạc nói: “Có thể mời Kỷ Thiến cô nương đến nói vài câu không.”
Thanh Thanh nói: “Lúc này Thanh nhi và Hỷ nhi đều đang biểu diễn ca vũ ở trong cung. Làm ca cơ cho hoàng thượng, chắc canh hai canh ba mới trở về, hai người từ xa tới đây, chi bằng cứ nghỉ ngơi hai canh giờ, chúng trở về ta sẽ đánh thức các ngươi.”
Âm Hiển Hạc nhìn Từ Tử Lăng, hỏi ý kiến của chàng.
Từ Tử Lăng nói: “Ngươi cứ nghỉ trước đi, ta còn muốn đi làm chút việc, một canh giờ sau sẽ quay lại.”


o0o


“Keng!”
Thiên đao ra khỏi vỏ.
Tất cả chỉ có thể dùng một chữ nhanh để hình dung, mọi chuyện xảy ra mắt thường không thể nhìn được, khi Khấu Trọng “cảm nhận” được Tống Khuyết rút đao, Thiên đao đã sớm chém ra, hóa thành một đường cầu vồng như điện chớp, vạch hai trượng lên hư không, chém về phía Ninh Đạo Kỳ.
Khấu Trọng đứng ở đằng xa cảm thấy tất cả khí lưu và sinh khí hệt như bị nhát đao kinh thiên động địa của Tống Khuyết hút hết, sinh cơ đều tận tuyệt, mùi vị tử vong cùng sát khí làm cho người ta sợ hãi.
Muốn ứng phó đao này chỉ còn mỗi cách đối đầu trực tiếp.
Tống Khuyết đang muốn Ninh Đạo Kỳ lấy cứng chạm cứng, dẫu cho Ninh Đạo Kỳ có cao minh như thế nào thì cũng không còn lựa chọn nào khác.
Khấu Trọng biết theo sau đao thứ năm này là bốn chiêu đao cuối cùng, Tống Khuyết sẽ tuyệt không để cho Ninh Đạo Kỳ có cơ hội để thở, thời khắc phân định thắng thua đã đến.
Điều khiến chàng thất kinh hơn là Tống Khuyết không hề dè dặt, dốc hết toàn lực xuất thủ, hệt như muốn hạ gục đối phương.
Ninh Đạo Kỳ bỗng phóng thẳng người lên, ống tay áo không có gió nhưng tự phồng lên, chòm râu phất phơ, thần thái trở nên uy mãnh vô cùng, như một thiên thần chẳng hề thua kém Tống Khuyết một chút nào, một quyền đấm ra, liên tục có những biến hóa huyền diệu đến mức khó hình dung, quyền ấy đấm thẳng vào mũi Thiên đao.
“Bùng!”
Kình khí cuồn cuộn.
Hai người như bị điện giật, thối lui về hai phía.
Tống Khuyết xoay một vòng, cây Thiên đao lại quét ngang về phía Ninh Đạo Kỳ.
Nhát đao thứ sáu này như chẳng có điều gì khác lạ, nhưng lại có cái bất thường. Chỉ có người đứng bên cạnh mới cảm thấy nhát đao này của Tống Khuyết từ nhanh sang chậm, khéo mà hệt như vụng, tuy không thấy bất cứ biến hóa nào, nhưng thiên biến vạn hóa đều nằm trong đó, như sự vô cùng của trời đất, chẳng có điểm cuối cùng như vũ trụ.
Tống Khuyết không thể áp đảo được Ninh Đạo Kỳ về mặt tốc độ và nội kình, cho nên dùng đao pháp thủ thắng, ứng biến cực kỳ cao diệu khiến Khấu Trọng đứng ngoài phải vô cùng khâm phục.
Ninh Đạo Kỳ thì dùng động tác thiên biến vạn hóa, tựa tiến tựa lui, như lên như xuống, hai tay thi triển những thủ pháp huyền ảo khó đoán, đón lấy nhát đao không có sơ hở mạnh mẽ như thiên mã hành không của Tống Khuyết.
Khấu Trọng tạm thời quên hậu quả đáng sợ có thể xảy ra, bởi vì gã đang xem say sưa, Ninh Đạo Kỳ sử dụng những chiêu số thần kỳ từ xa đánh tới, có vẻ như chẳng thể làm gì được Tống Khuyết, nhưng trên thực chất là đang tìm cách thay đổi đao thế bá đạo một đi không trở lại của Tống Khuyết. Mỗi một thủ thức đều dùng khí công tiên thiên lư hỏa thuần thanh, xuất thần nhập hóa, đi trước một bước đánh trúng vào Thiên đao của Tống Khuyết, kết thành một màng khí vô hình mà có thực hệt như tơ nhện, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, hy vọng có thể chặn đứng được nhát đao của Tống Khuyết.
Trong quá trình biến hóa thần diệu này, đôi bên đều đem hết sách lược, thi triển hết sức lực.
Trên trán hai người họ mồ hôi nhỏ xuống.
“Ầm!”
Hai chưởng của Ninh Đạo Kỳ kẹp trúng đao của Tống Khuyết, ông ta không phải dựa vào chân lực của hai chưởng mà là màn khí hội tụ về trong lòng bàn tay, vừa khéo hóa giải đao khí của Tống Khuyết, đạt đến kết quả như thế khiến người ta sợ hãi.
Thời gian như ngừng lại, hai đại cao thủ đứng đối diện nhau sừng sững hệt như hai pho tượng La Hán.
Khấu Trọng đang xem say sưa đến nín thở, gã không biết hai người âm thầm dùng nội khí giao phong bao nhiêu lần, Tống Khuyết bật cười dài, rút Thiên đao từ hai chưởng của Ninh Đạo Kỳ ra, đâm thẳng lên bầu trời đêm, rồi ông cầm đao bằng hai tay bổ xuống như điện chớp.
Khấu Trọng suýt nữa đã nhắm nghiền mắt lại, không nỡ nhìn cảnh tượng Ninh Đạo Kỳ bị bổ làm đôi. Bởi vì dẫu cho Ninh Đạo Kỳ có tài lên trời xuống đất, trong tình huống này cũng khó mà chặn nhát đao của Tống Khuyết.
Khi Thiên đao bổ xuống cách đầu Ninh Đạo Kỳ còn khoảng một thước, tình huống Khấu Trọng không thể ngờ lại đã xảy ra, Ninh Đạo Kỳ như biến thành một cọng lông chim, không chịu nổi luồng cuồng phong từ Thiên đao cho nên bay lùi ra phía sau, tránh được nhát đao, đúng là sự thật thần kỳ đến khiến người ta khó mà tin nổi.
Khi Ninh Đạo Kỳ phóng vọt người lên không trung, vẫn ung dung cười nói: “Nhu thắng cương, đa tạ Tống huynh dùng đao khí tiễn đưa, còn hai đao nữa.”
Tuy Tống Khuyết chẳng làm gì được Ninh Đạo Kỳ nhưng cũng không nhụt chí hoặc có thái độ nóng nảy, ông kéo cây Thiên đao về rồi lập tức đâm tới, Ninh Đạo Kỳ đứng cách đó ba trượng phóng vọt đi như mũi tên. Tống Khuyết lớn giọng nói: “Đạo huynh đã hết đường rồi!” Khấu Trọng không kềm được nhảy bổ tới bên cạnh lan can, sự thực thì Ninh Đạo Kỳ đã lọt xuống thế hạ phong, tuy ông ta thối lui rất tuyệt diệu, giống hệt như con rồng đang cưỡi mây nhưng đó là bất đắc dĩ mới lui, điều mấu chốt không phải là ông ta không bằng Tống Khuyết mà là thiếu quyết tâm như Tống Khuyết. Nếu như lúc Tống Khuyết bổ đao xuống, Ninh Đạo Kỳ đánh ra hai chưởng, như vậy Tống Khuyết tuy có thể bổ đôi ông ta nhưng cũng khó thoát cái chết.
Tống Khuyết lấy mạng mình ra đánh cuộc, bởi vì biết rằng Ninh Đạo Kỳ khó hạ sát thủ với mình.
Đao phong bắn tới thật nhanh, trong phút chốc đã tới sát Ninh Đạo Kỳ, đao khí bao trùm đối phương, khi Ninh Đạo Kỳ cảm nhận được điều đó thì trong sát na đó Thiên đao đã tới sát người, không ai có thể thay đổi được tình huống này, bao gồm cả Tống Khuyết và Ninh Đạo Kỳ là hai đại tôn sư cao thủ tại đây.
Ninh Đạo Kỳ chợt hú dài một tiếng, ông như ngừng lại trên không trung, rồi lao bổ xuống như cây đinh cắm xuống mặt đất, phía sau lưng chính là bức tượng đồng Văn Thù Bồ Tát cưỡi sư tử. Trước nhát đao có thể khiến cho phong vân đổi sắc của Tống Khuyết, Ninh Đạo Kỳ vẫn nhàn nhã thảnh thơi ngâm rằng: “Có kẻ ghét bóng mình nên chạy trốn bóng, càng chạy dấu chân càng nhiều; chạy càng nhanh bóng càng theo sát. Y chẳng biết rằng vào bóng râm nghỉ chân, dấu chân sẽ hết, dại ơi là dại.”
“Bùng!”
Cả thân người Ninh Đạo Kỳ bắn lên không trung, hai chân đạp lên lưỡi đao.
Tống Khuyết bay lui ra sau, còn trên không trung Ninh Đạo Kỳ xoay như trôn ốc rồi từ từ hạ xuống đất.
Hai người đứng ở vị trí cũ trước khi động thủ, đôi bên nhìn nhau.
Còn một đao nữa.
“Keng!”
Tống Khuyết tra đao vào vỏ.
Sắc mặt Ninh Đạo Kỳ hơi tái rồi mau chóng trở lại như thường.
Nét mặt anh tuấn của Tống Khuyết hơi hiện sắc đỏ rồi biến mất, thần thái vẫn như cũ, giống như chưa hề động thủ với đối phương.
Khấu Trọng biết nhát đao lúc nãy của Tống Khuyết đã khiến cả hai cùng bị thương, nhưng vì công lực của họ thâm hậu nên đang cố kềm thương thế xuống.
Điều gã muốn làm nhất trong lúc này là chạy vào cầu xin cả hai đừng tiếp tục, nhưng lại ngại chỉ ảnh hưởng đến Tống Khuyết mà không thể ngăn được nhát đao thứ chín.
Tống Khuyết than rằng: “Rốt cuộc Tống Khuyết đã lãnh giáo được bát quái của đạo huynh, không giấu gì huynh, sự cao minh của huynh hơn hẳn dự liệu của ta. Trước khi xuất đao thứ chín này, Tống mỗ có việc muốn hỏi, lời của Trang Tử lúc nãy đạo huynh mới đọc, bắt nguồn từ thiên Ngư Phủ, tại sao lại thiếu đi ba câu ‘tưởng rằng còn chậm, chạy mãi không thôi, kiệt sức mà chết’ trong đó có thâm ý gì?”
Ninh Đạo Kỳ bật cười: “Không giấu gì Tống huynh, nếu thêm ba câu này vào, e rằng ta không thể đọc hết cả thiên, đó chẳng phải là điều đáng buồn cười hay sao. Ta căn bản chẳng có thâm ý gì cả, Tống huynh hiểu lầm rồi!”
Tống Khuyết cả cười: “Hay lắm! Nếu chẳng phải đạo huynh có thể nắm bắt chính xác tốc độ Thiên đao của Tống mỗ, trong lòng lại càng trong sáng yên ổn đến cảnh giới tinh diệu thì hẳn mạng đã mất trong đao thứ tám của ta. Tống Khuyết nếu cứ mặt dày mà đánh tiếp đao thứ chín, chẳng khác gì kẻ ngu ngốc, tưởng rằng còn chậm, chạy mãi không thôi, kiệt sức mà chết. Đạo huynh nào phải không có thâm ý, chẳng qua là khiêm nhường đó thôi.”
Ninh Đạo Kỳ vái sát đất, thành tâm mà rằng: “Kẻ khiêm nhường thực sự là Tống Khuyết chứ không phải Ninh Đạo Kỳ, có lẽ Tống huynh kiệt sức mà chết, Ninh Đạo Kỳ này chắc cũng chôn thây cùng Tống huynh, đa tạ Tống huynh nương tay.”
Tống Khuyết trả lễ: “Đừng nói lời khách sáo nữa, có thể dốc hết sức mình quyết chiến với đạo huynh, Tống mỗ chẳng thấy nuối tiếc gì. Phiền huynh chuyển lời lại với Thanh Huệ, mọi chuyện của Tống mỗ từ nay do Khấu Trọng kế thừa, Tống mỗ sẽ trở về Lĩnh Nam, không màng chuyện thiên hạ nữa.”
Khấu Trọng đứng sững ngay tại chỗ, chẳng hiểu gì cả.
Với con người của Tống Khuyết, lẽ nào ông ta lại chịu dừng tay.
Tống Khuyết bước đến bên gã, mỉm cười: “Chúng ta đi thôi!”



- o O o -
Đại Đường Song Long Truyện
Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 53
Hồi 54
Hồi 55
Hồi 56
Hồi 57
Hồi 58
Hồi 59
Hồi 60
Hồi 61
Hồi 62
Hồi 63
Hồi 64
Hồi 65
Hồi 66
Hồi 67
Hồi 68
Hồi 69
Hồi 70
Hồi 71
Hồi 72
Hồi 73
Hồi 74
Hồi 75
Hồi 76
Hồi 77
Hồi 78
Hồi 79
Hồi 80
Hồi 81
Hồi 82
Hồi 83
Hồi 84
Hồi 85
Hồi 86
Hồi 87
Hồi 88
Hồi 89
Hồi 90
Hồi 91
Hồi 92
Hồi 93
Hồi 94
Hồi 95
Hồi 96
Hồi 97
Hồi 98
Hồi 99
Hồi 100
Hồi 101
Hồi 102
Hồi 103
Hồi 104
Hồi 105
Hồi 106
Hồi 107
Hồi 108
Hồi 109
Hồi 110
Hồi 111
Hồi 112
Hồi 113
Hối 114
Hối 115
Hối 116
Hối 117
Hối 118
Hối 119
Hối 120
Hối 121
Hối 122
HỒI 456
HỒI 457
HỒI 458
HỒI 459
HỒI 460
HỒI 461
HỒI 462
HỒI 463
HỒI 464
HỒI 465
HỒI 466
HỒI 467
HỒI 468
HỒI 469
HỒI 470
HỒI 471
HỒI 472
Hồi 473
Hồi 474
Hồi 475
Hồi 476
Hồi 477
Hồi 478
Hồi 479
Hồi 480
Hồi 481
Hồi 482
Hồi 483
Hồi 484
Hồi 485
Hồi 486
Hồi 487
Hồi 488
Hồi 489
Hồi 490
Hồi 491
Hồi 492
Hồi 493
Hồi 494
Hồi 495
Hồi 496
Hồi 497
Hồi 498
Hồi 499
Hồi 500
Hồi 501
Hồi 502
Hồi 503
Hồi 504
Hồi 505
Hồi 506
Hồi 507
Hồi 508
Hồi 509
Hồi 510
Hồi 511
Hồi 512
Hồi 513
Hồi 514
Hồi 515
Hồi 516
Hồi 517
Hồi 518
Hồi 519
Hồi 520
Hồi 521
Hồi 522
Hồi 523
Hồi 524
Hồi 525
Hồi 526
Hồi 527
Hồi 528
Hồi 529
Hồi 530
Hồi 531
Hồi 532
Hồi 533
Hồi 534
Hồi 535
Hồi 536
Hồi 537
Hồi 538
Hồi 539
Hồi 540
Hồi 541
Hồi 542
Hồi 543
Hồi 544
Hồi 545
Hồi 546
Hồi 547
Hồi 548
Hồi 549
Hồi 550
Hồi 551
Hồi 552
Hồi 553
Hồi 554
Hồi 555
Hồi 556
Hồi 557
Hồi 558
Hồi 559
Hồi 560
Hồi 561
Hồi 562
Hồi 563
Hồi 564
Hồi 565
Hồi 566
Hồi 567
Hồi 568
Hồi 569
Hồi 570
Hồi 571
Hồi 572
Hồi 573
Hồi 574
Hồi 575
Hồi 576
Hồi 577
Hồi 578
Hồi 579
Hồi 580
Hồi 581
Hồi 582
Hồi 583
Hồi 584
Hồi 585
Hồi 586
Hồi 587
Hồi 588
Hồi 589
Hồi 590
Hồi 591
Hồi 592
Hồi 593
Hồi 594
Hồi 595
Hồi 596
Hồi 597
Hồi 598
Hồi 599
Hồi 600
Hồi 601
Hồi 602
Hồi 603
Hồi 604
Hồi 605
Hồi 606
Hồi 607
Hồi 608
Hồi 609
Hồi 610
Hồi 611
Hồi 612
Hồi 613
Hồi 614
Hồi 615
Hồi 616
Hồi 617
Hồi 618
Hồi 619
Hồi 620
Hồi 621
Hồi 622
Hồi 623
Hồi 624
Hồi 625
Hồi 626
Hồi 627
Hồi 628
Hồi 629
Hồi 630
Hồi 631
Hồi 632
Hồi 633
Hồi 634
Hồi 635
Hồi 636
Hồi 637
Hồi 638
Hồi 639
Hồi 640
Hồi 641
Hồi 642
Hồi 643
Hồi 644
Hồi 645
Hồi 646
Hồi 647
Hồi 648
Hồi 649
Hồi 650
Hồi 651
Hồi 652
Hồi 653
Hồi 654
Hồi 655
Hồi 656
Hồi 657
Hồi 658
Hồi 659
Hồi 660
Hồi 661
Hồi 662
Hồi 663
Hồi 664
Hồi 665
Hồi 666
Hồi 667
Hồi 668
Hồi 669
Hồi 670
Hồi 671 - 672
Hồi 673 - 674
Hồi 675 - 676
Hồi 677 - 678
Hồi 679 - 680
Hồi 681
Hồi 683 - 684
Hồi 685 - 686
Hồi 687 - 688
Hồi 689 - 690
Hồi 691 - 692
Hồi 693 - 694
Hồi 695 - 696
Hồi 697 - 698
Hồi 699 - 700
Hồi 701 - 702
Hồi 703 - 704
Hồi 705 - 706
Hồi 707 - 708
Hồi 709 - 710
Hồi 711 - 712
Hồi 713 - 714
Hồi 715 - 716
Hồi 717 - 718
Hồi 719 - 720
Hồi 721 - 722
Hồi 721 - 722
Hồi 723 - 724
Hồi 725 - 726
Hồi 727
Hồi 728
Hồi 729
Hồi 730
Hồi 731
Hồi 732
Hồi 733
Hồi 734
Hồi 735
Hồi 736
Hồi 737
Hồi 738
Hồi 739
Hồi 740
Hồi 741
Hồi 742
Hồi 743
Hồi 744
Hồi 745
Hồi 746
Hồi 747
Hồi 748
Hồi 749
Hồi 750
Hồi 751
Hồi 752
Hồi 753
Hồi 754
Hồi 755
Hồi 756
Hồi 757
Hồi 758
Hồi 759
Hồi 760
Hồi 761
Hồi 762
Hồi 763
Hồi 764
Hồi 765
Hồi 766
Hồi 767 - 768
Hồi 769 - 770
Hồi 771 - 772
Hồi 773 - 774
Hồi 775 - 776
Hồi 777 - 778
Hồi 779 - 780
Hồi 781 - 782
Hồi 783 - 784
Hồi 785 - 786
Hồi 787 - 788
Hồi 789 - 790
Hồi 791
Hồi 792
Hồi 793
Hồi 794
Hồi 795
Hồi 796
Hồi 797
Hồi 798
Hồi 799
Hồi 800 (Kết)