Hồi 681
Tác giả: Huỳnh Dị
Từ Tử Lăng nắm chiếc vòng trên cửa viện gõ mấy tiếng, thở dài gọi: “Hàn huynh xin mở cửa, là Từ Tử Lăng đây.”
Tiếng chân bước vội vã vang lên, cánh cửa mở ra để lộ khuôn mặt hoảng hốt của Hàn Trạch Nam. Y vội vã thốt nhanh: “Không ổn rồi! E rằng chúng ta đã bị phát hiện. Vài ngày nay không ngờ có những kẻ lạ mặt lảng vảng bên ngoài viện.”
Từ Tử Lăng né người qua, chỉ hai đại hán nằm ngang dưới chân Âm Hiển Hạc hỏi: “Phải hai tên này không?”
Hàn Trạch Nam ngạc nhiên nhìn ra, Âm Hiển Hạc cao lớn cúi xuống, hai tay nắm lấy tóc hai tên, xoay mặt bọn chúng về hướng Hàn Trạch Nam.
Hàn Trạch Nam run người, thốt: “Chưa từng thấy qua hai người này“
Từ Tử Lăng cảm thấy trong lòng nặng trĩu, quay sang Âm Hiển Hạc: “Làm phiền Âm huynh nhốt bọn chúng vào bên trong viện”, rồi bước lên thềm đi vào trong. Tới cửa phòng Hàn Trạch Nam, gã dừng lại: “Chúng ta phải lập tức lên đường. May mà bọn ta đến kịp thời.”
Hàn Trạch Nam nói: “Chúng ta vốn chuẩn bị rời thành trong đêm nay. Có Từ huynh bên cạnh, nội tử lại càng yên tâm!”
Bạch Tiểu Thường vui mừng hớn hở mở cửa nghênh tiếp, tiểu Kiệt trông cao hơn một chút so với lần trước gặp gỡ, đứng bên cạnh mẹ hiếu kỳ nhìn Từ Tử Lăng, rồi lén nhìn Âm Hiển Hạc đang kéo hai tên kia vào một góc ở ngoại viện, sắc mặt không có vẻ sợ hãi chút nào.
Từ Tử Lăng nhìn vào trong phòng thấy trên bàn có ba bọc vải, hai lớn một nhỏ, biết đó là hành trang đã sắp xếp sẵn sàng, liền bồng tiểu Kiệt lên, cười hỏi: “Đã lâu không gặp, tiểu Kiệt khỏe chứ?”
Tiểu Kiệt thân thiết ôm lấy cổ hắn vui mừng đáp: “Thúc thúc chính là vị Cung thúc thúc biến ra phải không? Cha mẹ nói có thúc thúc thì không phải sợ bọn người xấu khi hiếp. Hai người xấu ngoài kia là bị thúc thúc bắt phải không?”
Từ Tử Lăng âu yếm vuốt đầu nó, nhìn Hàn Trạch Nam, Bạch Tiểu Thường đáp: “Có xe ngựa đang chờ ngoài thành. Chúng ta lập tức đi thôi.”
Ánh mắt của Hàn Trạch Nam và Bạch Tiểu Thường hướng về Âm Hiển Hạc xuất hiện sau cánh cửa.
Từ Tử Lăng giới thiệu: “Vị này là thân huynh của Âm Tiểu Kỷ, xin tẩu phu nhân tả cho Âm huynh tính tình và tướng mạo Tiểu Kỷ.”
Bạch Tiểu Thường trầm ngâm chốc lát rồi cất tiếng: “Đặc điểm gây ấn tượng nhất là trên ngón cái bàn tay trái có một cái bớt màu hồng lợt, ngoài ra còn có cặp mắt to mà sáng.”
Âm Hiển Hạc đẫm nước mắt, giọng run run: “Đúng là Tiểu Kỷ! Đúng là nó rồi!”
Từ Tử Lăng nói: “Chúng ta rời thành rồi nói tiếp. Địch nhân chưa dám ra tay, chỉ bởi còn e ngại võ công của phu nhân, vừa rồi chúng ta hạ thủ bắt giam người của chúng, sợ rằng đã đả thảo kinh xà, bởi thế phải đi ngay tức khắc.”
Từ Tử Lăng ôm tiểu Kiệt trong lòng cùng Âm Hiển Hạc trên lưng khoác hai bao lớn và vợ chồng Hàn Trạch Nam hối hả bước đi. Vừa rẽ sang đường lớn dẫn đến cửa Bắc thành liền cảm thấy bầu không khí khác thường, sau giờ Ngọ đúng ra người trên đường rất đông đúc, không ngờ lại chẳng thấy một ai.
Âm Hiển Hạc đến gần Từ Tử Lăng nói: “Xem ra có chút không ổn!”
Hàn Trạch Nam đi bên cạnh lo lắng đề nghị: “ Hay chạy sang cửa thành khác có tốt hơn không?”
Từ Tử Lăng đáp: “Qua cửa thành khác cũng vậy thôi. Đối phương chắc chắn có cao thủ sau lưng chủ trì đại cục, mà tướng giữ thành Ba Đông ắt cũng cùng một bọn với chúng.”
Bạch Tiểu Thường điềm tĩnh hơn Hàn Trạch Nam khẽ nói: “Thái thú thành Ba Đông tên là Trương Vạn. Người người đều biết hắn là kẻ ăn hối lộ xem thường pháp kỷ, tài năng duy nhất là vuốt mông ngựa của Đỗ Phục Uy.”
Từ Tử Lăng giao tiểu Kiệt cho Bạch Tiểu Thường cười nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta cứ theo cửa Bắc ra thành, để xem kẻ nào đến chặn đường chúng ta.”
Âm Hiển Hạc không hiểu, cất tiếng hỏi: “Địch nhân đã được Trương Vạn đồng tình sao còn chưa ra tay nhỉ?”
Từ Tử Lăng trả lời: “Cái đó gọi là chuyện trong nhà không truyền ra ngoài. Việc trong gia đình đương nhiên tốt nhất do người trong gia đình xử lý. Nhưng bây giờ, trong tình thế cấp bách mà cao thủ lại chưa tới, bọn chúng chỉ còn cách mua chuộc tên tham quan kia để đối phó chúng ta thôi.”
Âm Hiển Hạc than: “Chúng ta vừa rồi nhất thời sơ ý mới bị thám tử đối phương phát hiện.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Kẻ phát giác ra chúng ta ẩn ngay trong phòng đối diện, ta lại cứ nghĩ là láng giềng tò mò nên mới không chú ý đến.”
Cửa thành đã ở trong tầm mắt bỗng nhiên đóng sập lại sau một tiếng quát to. Trên tường thành các cung thủ nhất loạt hiện thân. Từ các cửa tiệm hai bên đường, cả trăm binh sĩ Ba Đông ùa ra. Phía trước mặt, chừng mười tên lính gác từ trong cửa thành lao đến. Chỉ trong một sát na, năm người, bốn lớn một nhỏ, đã lọt vào trùng vây.
Một kẻ cao lênh khênh vận tướng phục gạt những tên trước mặt đi ra, chỉ tay quát lớn: “Không kẻ nào được rời khỏi đây! Bổn quan là Trương Vạn, thái thú thành Ba Đông. Biết điều mau quỳ xuống trước mặt ta chịu trói, bằng không sẽ giết không tha.”
o0o
“Bùng!”
Trong màn khói đang từ từ tản mát và mỏng dần đi, hỏa du đạn phóng ra đầy trời những đốm lửa và tia lửa, như những loạt pháo hoa đua nhau nở rộ trên đầu đám công binh Đường quân đang lấp chiến hào rồi rơi đầy xuống đầu xuống mặt bọn chúng. Trong chu vi hai trượng, không một tên lính nào may mắn thoát được. Cả lũ cuống cuồng bỏ chạy tứ tán, có tên phải lăn lộn trên mặt đất để dập lửa bén vào quần áo.
Tiếng chiêng nối lên, tất cả Đường quân liền lui về sau.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn ngạc nhiên nhìn nhau. Khấu Trọng gãi đầu hỏi: “Lý Thế Dân sao lại kỹ càng đến thế nhỉ?”
Bạt Phong Hàn ngẩng đầu nhìn trời thở dài: “Bởi vì Lý Thế Dân cũng biết coi thời tiết, hiểu rằng chậm nhất là tối nay sẽ có một trận mưa to hoặc tuyết lớn nên không nôn nóng nhất thời, càng không muốn tạo cơ hội cho ngươi có bia mà tập bắn.”
Nhìn địch nhân như nước triều lui ra ngoài xa, Khấu Trọng lặng đi không thốt nên lời, trong lòng chẳng có chút vui mừng vì đã đẩy lui được địch, mà chỉ càng cảm thấy Lý Thế Dân quá cao minh và đáng sợ.
o0o
Từ Tử Lăng ung dung bước lên trước một bước, mỉm cười: ”Trương thái thú vẫn khỏe? Bản nhân là Từ Tử Lăng, muốn hỏi thái thú chúng ta phạm tội gì mà phải phiền thái thú đại giá?”
Nghe thấy tên Từ Tử Lăng, Trương Vạn mặt liền biến sắc còn quân lính trấn thủ Ba Đông đứng xung quanh bọn họ không khỏi ngạc nhiên. Tuy nói Đỗ Phục Uy đã đầu hàng nhà Đường, nhưng quan hệ rất mật thiết của lão với Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong Giang Hoài quân không ai không biết. Với tính tình của Đỗ Phục Uy, nếu theo lệnh Trương Vạn tấn công Từ Tử Lăng thử hỏi ai có thể giữ được mạng sống? Đó là chưa kể cho đến ngày hôm nay, cả đám đại gia hùng mạnh như Hiệt Hợi, Lý Uyên, Vương Thế Sung vẫn chưa một ai làm gì nổi hai vị thần tướng này.
Từ Tử Lăng nói: “Nếu có gì đắc tội với bên quý vị, ta sẽ tự thân xin lỗi lão nhân gia tại thượng”. Gã dùng thái độ mềm mỏng nhằm tạo cơ hội cho Trương Vạn hạ đài mà không bị mất mặt quá. Gã từ nhỏ đã lăn lộn chốn giang hồ nên vốn rất xuất sắc về mặt này.
Trương Vạn lập tức đổi sắc mặt, hạ giọng: “Làm sao chứng minh ngươi là Từ Tử Lăng?”
Từ bên trái đội ngũ của hắn có người cao giọng nói: “Bẩm thái thú, vị này đích thực là Từ công tử. Thuộc hạ ở Cảnh Lăng từng gặp qua người và Khấu Thiếu soái đứng trên đầu thành.”
Trương Vạn trừng mắt hung hãn liếc nhìn người đó rồi lạnh lùng: “Cho dù ngươi là Từ Tử Lăng thì sao? Quân ta đã theo về Đại Đường. Từ Tử Lăng ngươi là địch nhân của chúng ta.”
Từ Tử Lăng trong lòng rất ngạc nhiên, nhưng nhớ đến sự cấu kết giữa hắn và đám Nhĩ Văn Hoán liền hiểu ra hắn không chỉ bị Lý Kiến Thành âm thầm mua chuộc, mà còn có quan hệ ám muội với Ma môn, bèn thay đổi chiến lược, điềm đạm nói: “Cờ hiệu của các người chưa đổi, việc quy hàng há coi là thật? Hiện tại Lạc Dương tuy đã thất thủ nhưng cuộc chiến giữa Thiếu Soái quân và quân Đại Đường vẫn đang tiếp diễn, đại quân của Tống gia có thể giương buồm bắc tiến bất cứ khi nào. Lúc này, người thức thời phải biết tỉnh táo giữ mình, ngồi yên mà xem xét thay đổi. Nếu thái thú vẫn hồ đồ ngoan cố, không cần biết sau này ngươi ở đâu, mang chức vụ gì, Từ Tử Lăng ta bảo đảm ngươi không được chết già đâu. Tuy nói vậy nhưng chúng ta thừa sức an toàn rời thành. Thái thú muốn thử không?”
Trương Vạn chết trân tại chỗ, nhìn thấy thủ hạ đều buông lỏng binh khí, không một ai có ý động thủ.
Từ Tử Lăng gật đầu tán thưởng: “Thế mới đúng chứ.” Rồi quay sang nói với mấy người Hàn Trạch Nam: “Chúng ta có thể đi được rồi!”
Gã ngoảnh lại nhìn Trương Vạn, hai mắt sáng rực như điện xạ, ngầm vận ‘Bất Động Căn Bản Ấn’ quát lên: “Còn không mở cửa cho ta?”
Trương Vạn uể oải ra lệnh. Trong tiếng cót két, cầu treo ở cửa thành hạ xuống.
o0o
Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên. Cờ xí của song phương cả địch lẫn ta trên bình nguyên bên ngoài hẻm núi Thiên Thành bị thổi tung bay phần phật. Cành lá, tro than sau trận hỏa thiêu bị cuốn bay tung đầy trời. Cảnh tượng kinh khiếp tột độ.
Dưới uy lực của thiên nhiên, dẫu thiên quân vạn mã tập trung dày đặc trong phạm vi mười dặm vẫn thật là nhỏ bé, bất lực.
Thiếu Soái quân trong sơn trại đang hối hả chuyển gỗ lên tường thành cũng đành phải tạm ngưng công việc, hầu tránh bị thương tích.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn lúc đó đang quan sát tình hình bên phía Lý Thế Dân, thấy xe lấp chiến hào mới chế, xe công phá, xe cản tên được xếp hàng hàng lớp lớp phía trước, không phải ‘Nhất tự trường xà trận’ như trước đây, mà là chia thành hơn mười nhóm. Có thể hình dung khi lâm trận sẽ luân phiên phát kích, đợt sau nối đợt trước, uy thế như vũ bão. Hai người ngước mắt nhìn trời, cố đoán xem ông trời gia sẽ nổi hứng đổ mưa hay giáng tuyết.
Gió mây cuồn cuộn. Đầy trời mây đen vần vũ lướt đi khiến người người trông thấy phải sinh lòng khiếp sợ.
Bỗng “bộp” một tiếng, một hạt mưa lạnh buốt, to như hạt đậu rớt lên mặt Khấu Trọng.
Giọng Khấu Trọng rền rĩ: “Trời đất ơi!”
Gió bất thần chuyển sang giật mạnh từng cơn, cuốn cát bụi lên không trung rồi quăng vãi xuống đất. Liền đó mưa to từ bốn phương tám hướng ụp xuống. Cảnh vật phía xa nhòa đi, trở nên mờ tối mơ hồ, núi đồi phảng phất như đang lập cập run rẩy.
Bạt Phong Hàn kêu lớn: “Lạnh quá!”
Khấu Trọng nhanh chóng quyết định, phân phó cho Ma Thường đứng bên cạnh: “Cho toàn thể huynh đệ vào chủ lâu tránh mưa.”
Ma Thường hốt hoảng hỏi: “Nếu địch nhân đội mưa tới tấn công thì làm sao đối phó?”
Khấu Trọng nói: “Cảm lạnh vì mưa cũng chết. Đừng lo nhiều thứ quá, lập tức chấp hành.”
Ma Thường lệnh cho người hiệu giác thổi cảnh hiệu, quân sĩ trong sơn trại như được hoàng ân đại xá, chạy vội vào chủ lâu, kể cả những người đang cảnh giới trong các chòi canh.
Mưa đổ xuống dày đặc giống một bức tường nước, như muốn san phẳng núi đồi, cày nát mặt đất.
Thấy Ma Thường, Bạt Dã Cương, Hình Nguyên Chân, Vương Huyền Thứ vẫn còn cùng hai người bọn gã chịu mưa trên tường thành, Khấu Trọng kêu to: “Các ngươi đi vào trú mưa ngay đi, ở đây giao cho bọn ta.”
Bọn Ma Thường tự thấy công lực kém xa hai người, chỉ còn cách tuân lệnh đi xuống.
Lúc này Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn khắp người sũng nước, toàn nhờ chân khí trong nội thể chống lạnh, dù công lực cao như bọn gã vẫn cảm thấy khốn khổ không tả nổi.
Khấu Trọng giơ tay gạt nước mưa trên mặt cười khổ: “Ong trời gia lần này không chịu giúp rồi.”
Bạt Phong Hàn nói: “Lại nói vậy!”
Trong tiếng lộc cộc của bánh xe, ba mũi địch nhân chia thành ba đường đẩy xe tiến lên, mỗi mũi hai ngàn người, với trên trăm chiếc hà mô xa lấp chiến hào và hai mươi xe cản tên, còn xe xung phá chưa được điều ra.
Khấu Trọng kềm không nổi, thốt lên: “Ta đảm bảo cả lũ này xong việc sẽ bệnh nặng hết. Lý Thế Dân thật tàn nhẫn.”
Bạt Phong Hàn thở dài: ”Bệnh nặng còn hơn thua trận. Cơn mưa này sẽ kéo dài không dưới nửa thời thần, lúc đó e rằng ba vòng chiến hào bị lấp bằng mất. Tốt nhất hai huynh đệ ta lo việc ném lôi mộc, hy vọng có thể kéo dài tới khi hết mưa.”
Khấu Trọng cười khổ: “Lão ca còn biện pháp nào hay hơn không?”
o0o
Lôi Cửu Chỉ và Hầu Hi Bạch tự đánh xe đến đón. Lôi Cửu Chỉ cằn nhằn: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cửa thành đột nhiên đóng lại, rồi sau đó lại mở ra?”
Từ Tử Lăng đáp: “Để sau hãy nói, Vân bang chủ ra sao?
Hầu Hi Bạch nhảy xuống xe, đón lấy tiểu Kiệt từ tay Bạch Tiểu Thường. Tiểu tử này vui mừng đến nỗi gương mặt nhỏ bé đỏ hồng lên, nói vang: “Từ thúc thúc thật oai phong, bọn kẻ xấu đều sợ thúc ấy.”
Hàn Trạch Nam đến giờ mới hoàn hồn, mở miệng nói: “May quá, các vị đến vừa đúng lúc, nếu không tình cảnh thật không dám nghĩ tới.”
Lôi Cửu Chỉ là lão già thành tinh, đã đoán được đại khái sự việc liền cười ngặt nghẽo: “Trời muốn diệt Hương gia, dĩ nhiên sẽ khéo sắp đặt.”
Từ Tử Lăng bước nhanh đến bên vợ chồng Hàn Trạch Nam đề nghị: “Chốn này không thể ở lâu, chúng ta lên xe khởi hành thôi.”
Hầu Hi Bạch đến bên cạnh Từ Tử Lăng, hạ giọng: “Vân Ngọc Chân chuyện gì cũng không nói. Ngươi đến chuyện trò với nàng ta đi! Vẫn ở trên xe đó.”
Lúc trước, sau khi phát hiện thấy Vân Ngọc Chân ngồi trong thùng xe, Từ Tử Lăng liền giao nàng cho Hầu Hi Bạch, còn mình và Âm Hiển Hạc chạy một mạch trở về thành Ba Đông, thành ra tới giờ vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với nàng ta.
Từ Tử Lăng gật đầu: “Lên xe rồi nói!”
Chiếc xe ngựa lao đi.
Thùng xe khá rộng rãi, gồm có ba hàng ghế trước, giữa và sau. Vợ chồng Hàn Trạch Nam và ái tử ngồi phía trước, Âm Hiển Hạc một mình ở giữa, Từ Tử Lăng cùng Vân Ngọc Chân với nét mặt thẫn thờ ngồi sau cùng. Đánh xe là Lôi Cửu Chỉ và Hầu Hi Bạch.
Trong lòng Từ Tử Lăng dâng lên một cảm giác ấm áp, vì chẳng những đã kịp đến trước một bước, cứu sống cả gia đình ba người của Hàn Trạch Nam khỏi bàn tay độc ác của Hương gia, mà trên xe lại toàn là những hảo bằng hữu đã từng đồng tâm hợp lực, một mực chân thành với nhau. Huống chi Âm Hiển Hạc cuối cùng đã xác định được tung tích của thân muội tử, nên cũng an tâm phần nào.
Trong tâm trạng ấy, mọi hận ý đối với Vân Ngọc Chân đều tiêu tan, Từ Tử Lăng chỉ còn thấy nàng là nữ tử đáng thương đã chịu nhiều ngang trái. Gã dịu giọng hỏi: “Thật ra là chuyện gì vậy?”
Vân Ngọc Chân cúi đầu xuống, giọng bình tĩnh khẽ nói: “Hương Ngọc Sơn đã bán đứng ta.”
Từ Tử Lăng không hiểu, hỏi lại: “Chẳng phải nàng đã rời bỏ hắn rồi sao?”
Vân Ngọc Chân nâng tay áo thấm những giọt lệ hoa chợt ứa ra từ khóe mắt ngọc, buồn bã: “Ta đã sớm tâm tàn ý lạnh, giao nốt năm chiếc điêu thuyền còn lại cho Tiêu Tiễn, một mình ẩn cư ở Ba Lăng không lý đến bất cứ việc gì nữa. Mười ngày trước Hương Ngọc Sơn phái người đến tìm, hẹn ta gặp mặt ở thành Ba Đông, nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, chỉ cần ta nói rõ dự định, sau đó mỗi người đi mỗi đường. Ta nào ngờ mình bị lừa gạt, khi đến thành Ba Đông mới hiểu đã lọt vào bẫy của Hương Ngọc Sơn, bị quân thủ thành mai phục bắt được. Không hề thấy mặt Hương Ngọc Sơn.”
Từ Tử Lăng lúc này mới vỡ lẽ, thì ra Hương gia phái người đến Ba Đông là để đối phó với Vân Ngọc Chân, việc phát hiện hành tung vợ chồng Hàn Trạch Nam là ngoài dự kiến. Gã ngạc nhiên hỏi: “Nàng đã không màng đến thế sự, vì sao Hương Ngọc Sơn vẫn chưa chịu buông tha?”
Vân Ngọc Chân đáp: “Bởi vì ta biết quá nhiều bí mật của bọn hắn, thêm vào đó lại có quan hệ mật thiết với các ngươi. Hương Ngọc Sơn dĩ nhiên muốn giết người diệt khẩu.”
Từ Tử Lăng nói: “Bọn chúng hình như không quyết ý muốn giết nàng. Điều khiến người ta kỳ quái chính là tại sao Hương gia muốn giao nàng cho người của Lý Kiến Thành?”
Vân Ngọc Chân hoang mang đáp: “Ta chẳng biết phải nói gì nữa“
Từ Tử Lăng chợt nghĩ ra: “Quan hệ của nàng và Hải Sa bang như thế nào?”
Vân Ngọc Chân thở dài đáp: “Ngươi và ta đều rõ, vì xung đột lợi ích nên Cự Kình bang và Hải Sa bang trước nay luôn ở thế bất lưỡng lập. Bởi bang ta giúp các ngươi khiến bọn chúng tổn thất trầm trọng, Long Vương Hàn Cái Thiên vì trọng thương mà phải thoái vị. Bọn chúng không dám trêu vào Từ Tử Lăng ngươi, nên mới coi ta là kẻ thù đầu sỏ. Nếu không được Tiêu Tiễn bảo vệ, e rằng ta đã sớm bị bọn chúng lột da chẻ cốt. Làm người như ta vốn không còn ý nghĩa gì, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến tự vận. Vậy mà mới rồi, khi bị chuyển từ tay kẻ này sang tay kẻ khác như một món hàng hóa, nếu không phải huyệt đạo bị khống chế, ta thật sự đã có cơ hội chết rồi.”
Từ Tử Lăng đã hiểu. Đám Nhĩ Văn Hoán muốn mang Vân Ngọc Chân giao cho Hải Sa bang làm đại lễ, có thể là điều kiện đầu tiên để mua bán hỏa khí. Gã và Hầu Hi Bạch đã từng chứng kiến giao dịch hỏa khí, chắc chắn rằng đó chỉ là một phần trong giao dịch.
Tin tức này vô cùng hữu dụng, khiến gã hiểu rằng Hương gia, Lý Kiến Thành và Triệu Đức Ngôn đã liên kết với nhau, âm mưu lật đổ Lý Thế Dân. Nếu Lý Thế Dân đánh bại Khấu Trọng, ca khúc khải hoàn quay về Trường An, rất có thể vào một đêm nào đó Thiên Sách Phủ sẽ bị liên quân Lý Kiến Thành và Ma môn tàn sát. Cái đó gọi là tiên phát chế nhân.
Hỡi ôi!
Bất luận vì tình huynh đệ với Khấu Trọng hay vì nghĩ cho thiên hạ vạn dân gã cũng không cam tâm thấy cảnh Khấu Trọng bị tiêu diệt.
Hơn bao giờ hết, chính thời khắc này là lúc hắn cảm thấy chọn lựa trợ giúp Khấu Trọng tranh đoạt thiên hạ là quyết định chính xác không hề lầm lẫn.
Từ Tử Lăng trầm giọng: “Hương Ngọc Sơn muốn giao nàng cho Hải Sa bang nhằm giúp Lý Kiến Thành mua hỏa khí lợi hại của bọn chúng để đối phó với Lý Thế Dân.”
Vóc ngọc của Vân Ngọc Chân run lên.
Từ Tử Lăng nói tiếp: “Những người có mặt trên xe hiện tại đều có cùng mục đích. Nguồn gốc mọi việc là ở Hương gia. Vân bang chủ có bằng lòng tham gia với chúng ta vì đời trừ hại không?”
Vân Ngọc Chân ngạc nhiên quay sang nhìn hắn, giọng có chút ngập ngừng: “Tử Lăng vẫn còn tin ta ư?”
Từ Tử Lăng mỉm cười: “Sự thực, mỹ nhân bang chủ người đối với chúng ta tịnh không có gì sai trái. Ta và Khấu Trọng chưa hề nỡ lòng đối phó nàng. Đúng như nàng đã nói, quan hệ của chúng ta đến nay vẫn mật thiết. Những gì đã qua hãy để cho qua, vậy thì không có những chuyện giải quyết chưa xong hoặc bất tín nhiệm nhau nữa”.
Ánh mắt Vân Ngọc Chân nhìn xa xăm, tràn ngập sát cơ, nàng gằn giọng: “Hắn bất nhân thì ta bất nghĩa, Hương Ngọc Sơn muốn ta chết thì ta muốn hắn vong. Nhưng Khấu Trọng có chịu tiếp nhận ta không?”
Từ Tử Lăng nói: “Không một ai hiểu tâm ý của tiểu tử đó bằng ta, ta có thể bảo đảm ngay lúc này.”
Không nói thêm một lời, Vân Ngọc Chân đưa tay nắm chặt tay gã, gương mặt xinh đẹp như sáng lên, lấy lại sức sống.
Xe ngựa vẫn lao về hướng Đại Giang ở phía trước.
- o O o -
HỒI 682
Thiên Vong Ngã Dã
Ba lớp chiến hào, trong vòng nửa thời thần lần lượt bị lấp bằng. Đường binh lấp hào xong rút lui, trở về doanh trại. Bọn chúng thật sự đã kiệt sức sau khi nếm đủ mùi vị gió tạt mưa quất, bị thấm lạnh vì toàn thân sũng nước.
Mưa đã nhỏ đi đôi chút, nhưng gió vẫn mạnh dần lên, trời đất vẫn chìm ngập trong màn nước mù mịt. Tiếng gió mưa ào ào át cả tiếng la hét của binh sĩ và tiếng ken két của bánh xe. Đợt binh sĩ thứ hai đội mưa tiến lên, hàng lớp chỉnh tề, gồm các binh chủng bộ binh, lớp đao thuẫn trong tay, lớp cung tiễn và công binh chia thành năm chi đội, nhanh chóng tản rộng khắp vùng bình nguyên, tiến thẳng đến các vòng hào đã được lấp bằng, mục tiêu là lớp tường vây bên ngoài sơn trại. Đằng trước mỗi nhánh quân công trại có mười cỗ trọng xa vừa có khả năng cản tên vừa có khả năng phá tường và năm cỗ lôi mộc xa, mang theo thang dài, trông như năm con ác long chầm chậm nhưng chắc chắn từng bước tiến đến gần.
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Hơn trăm chiếc trống trận cùng lúc thúc vang, chỉ huy và điều chỉnh năm mũi tấn công gồm tổng cộng hai vạn năm ngàn lính bộ binh. Đất trời như càng thêm hôn ám trong bầu không khí sát phạt.
Từ doanh trại ở chủ lâu và hẻm núi, Thiếu Soái quân do Ma Thường, Hình Nguyên Chân, Bạt Dã Cương, Bạch Văn Nguyên, Vương Huyền Thứ chỉ huy xông ra không chút do dự. Khấu Trọng rất trân trọng bọn họ, trước giờ đều dẫn đầu hàng quân xung trận, cảm động sâu xa đến từng cá nhân, khiến bọn họ cam tâm tình nguyện tận lực vì gã cho đến chết.
Nhìn hơn tám ngàn huynh đệ bất chấp tính mạng hăm hở nhảy lên đầu tường, leo lên vọng gác, chuyển cây bê đá, chuẩn bị máy bắn đá, sẵn sàng nghênh đón địch nhân binh lực gấp ba lần bọn họ, Khấu Trọng cười ha hả nói: “Chúng ta có sơn trại hiểm trở dễ dàng phòng thủ, mục tiêu thì rõ ràng, nhờ thế sức chiến đấu tăng gấp ba lần, một người dư sức đánh ba người, so ra thực lực hai bên ngang nhau.“
Bạt Phong Hàn vỗ Thâu Thiên kiếm trên lưng, cười nói: “Thêm vào hai cây cung Thích Nhật, Xạ Nguyệt và hai thanh Thâu Thiên cùng Tỉnh Trung Nguyệt sắc bén, ưu thế của ta còn nhỉnh hơn địch nhân một chút, chúng ta há sợ sao?”
Vừa lúc đó, Bạch Văn Nguyên đến bên cạnh Khấu Trọng, nói: “Trần công phụ trách phòng thủ phía nam hạp khẩu, tôi chọn bốn trăm người giao cho ông ta, Thiếu soái hãy an tâm.”
Khấu Trọng vui vẻ gật đầu, quay sang hỏi Vương Huyền Thứ ở phía sau lưng Bạch Văn Nguyên: “Ngươi an trí Tiểu Hạc nơi nào?”
Mặt Vương Huyền Thứ bất giác đỏ hồng, nhìn quân địch thanh thế hung hãn đến trời rung đất chuyển đang tiến lên chỉ còn cách vòng chiến hào sát tường bao không quá ngàn bộ, hít một hơi lạnh, đáp: “Tiểu Hạc muội tử ở trong chủ lâu, có Vô Danh làm bạn. Nàng năn nỉ ta cho phép đến đây giúp một tay, nhưng Huyền Thứ sao dám để nàng mạo hiểm đến chốn tên lạc đá bay này.”
Toàn thân Bạt Phong Hàn bỗng thoáng rung lên, quay đầu về phía trước, hai mắt chăm chú nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc, trầm giọng nói: “Huynh đệ! Chúng ta đã lầm một điểm, binh lực đối phương không phải hơn chúng ta ba lần, mà là gấp sáu lần.”
Khấu Trọng kinh sợ, ánh mắt chằm chặp nhìn ra vùng gò đồi ngoài trại, thất thanh nói: “Con bà nó, còn có cả nỏ máy tám tên và đại pháo bắn đá nữa.”
Ma Thường đến sau lưng hai người, tiếp lời: “Chắc chắn là từ Lạc Dương chuyển đến theo đường sông.”
Trận mưa lớn tầm tã rồi cũng đi qua, mây đen dày đặc che phủ bầu trời đã tiêu tán, nhưng ông trời như vẫn chưa tận hứng, trước khi ngừng còn phủ toàn bộ chiến trường trong làn mưa bụi li ti tựa sương khói.
Ẩn hiện trong làn mưa giăng giăng, lực lượng công trại của Đường quân đã tràn ra khắp vùng bình nguyên, chia thành hai tổ tiến tới. Mười cỗ nỏ máy, năm cỗ máy bắn đá và hàng trăm chiếc thang công thành dài nhẹ hỗ trợ cho hai mũi chủ công gồm các toán thuẫn đao thủ và cung tiễn thủ. Còn tít tận ngoài xa, nơi cảnh vật chỉ còn trông thấy lờ mờ là lực lượng kỵ binh đã dàn trận sẵn sàng.
Lòng Khấu Trọng như trầm xuống.
Với sự tương quan lực lượng như thế này thì làm sao đánh đây? Nhưng lại không thể không đánh. Nội việc đối phó với hai vạn năm ngàn bộ binh công trại của đối phương cũng đủ khiến bên mình kiệt quệ, tường phá trại hủy, thương vong thê thảm. Chưa kể hỗ trợ cho lực lượng vô cùng hùng hậu ấy còn có thêm uy lực tàn phá khủng khiếp của những cỗ nỏ máy tám tên và những đại pháo bắn đá.
Khấu Trọng cảm thấy tử vong đang nhích dần đến gần theo từng bước tiến đến gần của địch nhân.
o0o
Đổi chỗ cho Lôi Cửu Chỉ vào trong thùng xe bàn chuyện với vợ chồng Hàn Trạch Nam, Từ Tử Lăng ra ngoài ngồi xuống bên cạnh Hầu Hi Bạch, thấp giọng hỏi: “Không có một tin tức gì của Khấu Trọng ư?”
Hầu Hi Bạch đáp: “Không một ai hiểu chuyện gì đã xảy ra giữa Lý Thế Dân và Khấu Trọng, bất quá chỉ biết Khấu Trọng vẫn còn nỗ lực ngoan cường kháng cự. Hai bên đang giằng co ở Bành Lương, mà Đường quân ở Lạc Dương lại chưa theo đường sông tiến xuống phương nam. Bây giờ mọi người đều không khỏi đánh giá cao Thiếu Soái quân.”
Hầu Hi Bạch liếc nhìn Từ Tử Lăng, thấy thần sắc gã bình tĩnh, trong lòng cũng yên tâm phần nào, nói tiếp: “Lý Nguyên Cát công khai xử tử Đậu Kiến Đức là một sai lầm hết sức to lớn, khiến đám binh sĩ còn sống sót của Đậu Kiến Đức vô cùng căm phẫn, quyết ý ủng hộ Lưu Hắc Thát cùng Đường quân sống mái đến cùng.”
Từ Tử Lăng nhíu mày nói: “Quân đội của Đậu Kiến Đức vô cùng tinh nhuệ còn bị Lý Thế Dân đánh cho tan tác, khiến ta băn khoăn làm sao Lưu đại ca lại bất trí như thế, trong tình thế thua kém rõ ràng mà vẫn vùng vẫy như con thú vào đường cùng. Nhưng huynh ấy chính là loại anh hùng hảo hán thà chết chứ không khuất phục.”
Hầu Hi Bạch kể tiếp: “Về mặt này thì Lý Nguyên Cát mắc hết lỗi này đến lỗi khác. Lý Thế Dân không có mặt, hắn chủ trì Lạc Dương, không những không vỗ về làm yên lòng quân Hà Bắc, mà còn hạ lệnh triệt để truy bắt bộ thuộc cũ của Đậu Kiến Đức, bức bách họ phải đoàn kết lại dưới cờ Lưu Hắc Thát. Còn một việc nữa cũng làm cho dân chúng Hà Bắc vô cùng công phẫn. Đó là chuyện Đậu Kiến Đức thân thiết với Hoài An vương Lý Thần Thông và Tú Ninh công chúa thiên hạ đều biết, Lý Nguyên Cát giết Đậu Kiến Đức đã là điều không nên, lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt. Lưu Hắc Thát được mọi người khắp nơi ủng hộ sau cái chết của Đậu Kiến Đức là điều do chính hắn mà ra.”
Từ Tử Lăng than thầm trong lòng, nếu để loại người như Lý Nguyên Cát nắm quyền lực, thiên hạ sẽ không có một ngày bình yên. Vô luận Lý Kiến Thành hay Lý Nguyên Cát thành người trị quốc, không ai có thể là đối thủ của Hiệt Hợi.
Hầu Hi Bạch tiếp tục: “Nghe nói các tướng cũ trong quân Hà Bắc như Phạm Nguyện, Tòa Trạm và Cao Nhã Hiền đều ủng hộ Lưu Hắc Thát. Vu Chương Nam cùng Huyền Cử Nghĩa đã lần lượt từng người đến quy phục. Xem ra gió đã nổi, mây đã tụ ở Hà Bắc, sắp sửa lại bắt đầu một trường phong vũ.”
Từ Tử Lăng thầm nghĩ, nếu Khấu Trọng quả thật có thể chờ đến khi đại quân Tống Khuyết bắc tiến thì lúc đó tình hình Lý Thế Dân sẽ vô cùng khó khăn do phải ứng phó cùng lúc với hai cuộc chiến.
Hầu Hi Bạch lại nói: “Lưu Hắc Thát không phải không có nỗi lo sau lưng. Cao Khai Đạo phía đông bắc thấy Lạc Dương thất thủ liền đầu hàng nhà Đường, khiến Lưu Hắc Thát lâm cảnh tiền hậu thọ địch.”
Từ Tử Lăng nhớ đến đại tướng Trương Kim Thụ của Cao Khai Đạo, rồi liên tưởng tới Đỗ Hưng ở Sơn Hải quan bèn chuyển sang chuyện khác hỏi nhỏ: “Giờ chúng ta đi đâu?”
Hầu Hi Bạch đáp: “Để địch nhân không thể tìm ra hành tung, Lôi đại ca an đã bài kỹ lưỡng cho chúng ta đi thẳng tới Đại Giang, lên thuyền thuận dòng xuôi đông rồi đổi sang Vận Hà ngược bắc đến Chung Ly. Tại đó, trong phạm vi thế lực của Thiếu Soái quân, Hàn huynh một nhà ba người sẽ được bảo vệ an toàn.”
Từ Tử Lăng muốn nói mà không thốt nên lời. Nếu Khấu Trọng thua trận, Chung Ly sẽ bị Lý Tử Thông tấn công sớm hơn một bước so với Bành Lương. Nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định không nói ra.
Gã rất hy vọng có thể trở về bên cạnh Khấu Trọng đúng lúc, nếu chết thì cả hai cùng chết một chỗ. Nhưng việc trước mắt cũng không thể không lo, ít nhất phải chờ vợ chồng Hàn Trạch Nam và Vân Ngọc Chân đến được nơi đã định gã mới dám rời họ. Lại còn Âm Hiển Hạc vẫn cần gã quan tâm chiếu cố, vạn nhất bệnh cũ tái phát thì lúc ấy Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu nổi y.
o0o
Mây tan mưa tạnh. Bầu trời sao bị khói đen bốc lên từ hơn mười đống lửa trong ngoài sơn trại che lấp, biến thành xám xịt ảm đạm.
Đội tiên phong của Đường quân đã rút xuống sườn đồi như nước lũ, lui về trận địa của chúng, để lại những chiếc xe phá tường nếu không bị tổn thất nghiêm trọng, thì cũng bị lửa thiêu rụi. Mười một chiếc xe toàn là bị hủy trong trại chứ không phải bên ngoài.
Ngay cả lúc đó Khấu Trọng cũng không rảnh được lấy một chút. Hơn ngàn chiến sĩ bị thương cần được đưa đến nơi an toàn trong hẻm núi cho lương y binh sĩ chăm sóc, đám công binh lo dập lửa, chủ lâu bị thiêu hủy gần một nửa, toàn bộ các tiễn lâu đều đổ sụp, không còn khả năng phòng ngự.
Tường vây sơn trại bị địch nhân dùng xe công phá húc thủng ba chỗ, cổng lớn kiên cố bị phi thạch phá hủy trầm trọng, khắp nơi ngổn ngang cây gãy đá vỡ như lời đề tỉnh mọi người về trận chiến kịch liệt vừa rồi.
Đường quân chết và bị thương hơn ba ngàn người, nhiều gấp ba lần so với bên Khấu Trọng. Nhưng vấn đề là số lượng tham chiến mới chỉ là một phần ba binh lực của Lý Thế Dân, phần còn lại đang bắt đầu phát động đợt cường công thứ hai.
Khấu Trọng toàn thân vấy máu đứng trên đoạn tường thành còn tương đối nguyên vẹn, nhớ lại cuộc chiến giống như một cơn ác mộng vừa rồi. Chỉ hận là cơn ác mộng sẽ lại tiếp diễn và chỉ có cái chết mới có thể kết thúc nó.
Nửa thời thần trước đó, bọn họ đầu tiên dùng lôi mộc chống địch, ngăn cản được địch nhân tấn công lên sườn núi, sau đó dựa vào lợi thế trên cao, dùng tên cứng và đá tảng kiên cường bẻ gãy các cuộc tấn công của địch nhân, nửa bước cũng không cho đối phương vượt qua ranh giới.
Tuy nhiên ưu thế ấy không thể duy trì mãi. Đường quân đã dùng dây thừng kết chặt cây gỗ thành một cái chụp rồi sau đó cột lừa vào trong cho kéo đi. Từ trên càng ném xuống chúng bao nhiêu, bọn chúng càng lồng lộn chạy bấy nhiêu, làm cho Thiếu Soái quân hết sạch lôi mộc. Đường quân dùng thế lôi đình vạn quân mạo hiểm tấn công lên được sườn núi, sau đó triển khai công kích vừa phá tường vừa bắc thang leo lên. Thiếu Soái quân liều chết phản kích, Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn dẫn đầu binh sĩ, thi triển toàn bộ bản lĩnh mà vẫn bị địch nhân ba lần lọt vào trong trại.
Dưới sư chỉ huy của Khấu Trọng, Thiếu Soái quân kiên cường nỗ lực tử thủ trên đầu tường và chủ lâu, tiếp đó Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn đích thân dẫn đầu hai toán quân đánh đuổi được địch ra ngoài trại. Mãi đến lúc đó mưa mới ngừng hẳn, hỏa khí lại có đất phát huy tác dụng, giết cho địch nhân kinh hoàng dạt xuống sườn núi. Lý Thế Dân là kẻ hiểu lẽ tiến thoái bèn khua chiêng thu binh.
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Hơn một vạn quân bộ binh vừa tăng cường được trang bị nỏ máy tám tên và đại pháo bắn đá, theo sau là năm ngàn kỵ binh cùng dừng lại cách sườn núi chừng trăm bộ.
Khấu Trọng thuận miệng hỏi: “Hỏa khí còn lại nhiều ít thế nào?”.
Ma Thường nghiến răng chịu đựng vết thương bị đao chém trên ngực trái, trầm giọng: “Đã dùng hết rồi!”
Khấu Trọng giật thót người, quay nhìn Bạt Phong Hàn đứng ngay phía trước. Họ Bạt chăm chú quan sát hậu phương địch nhân ở tít ngoài xa, rồi chậm rãi thốt lên: “Cuối cùng, Lý Thế Dân đã đăng trường!”
Khấu Trọng trong lòng chấn động, ngưng thần nhìn theo. Cờ hiệu của Lý Thế Dân giương cao, hai vạn đại quân chủ lực lấy kỵ binh làm chủ, bộ binh làm phó, bắt đầu đi lên phía trước.
Ma Thường nói: “Nếu chúng ta rút vào hẻm núi, có thể chống cự thêm vài ngày!”
Khấu Trọng cười ha hả: “Cho dù phải chết, ta cũng muốn chết cho thật oanh liệt. Con bà nó! Hà huống chắc gì ta sẽ thua.”
Bạt Phong Hàn lên tiếng hỏi: “Cơ hội thoát về phía nam thế nào?”
Ma Thường lắc đầu đáp: “Những chỗ rộng đã sớm bị Đường quân dùng đất đá bịt kín, lại dùng thạch trại ở bên ngoài phong tỏa lối ra. Nếu muốn đột phá vòng vây, chỉ có thể xông ra phía trước.”
Khấu Trọng lắc đầu, cương quyết nói: “Chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất là thủ chắc sơn trại, đánh đuổi địch nhân, ngày mai sẽ nghĩ cách tu bổ các chỗ vỡ.”
Bạt Dã Cương đứng phía sau giờ mới lên tiếng: “Nhưng làm thế nào đối phó với nỏ máy và đại pháo bắn đá của đối phương?”
Khấu Trọng than thầm, trầm giọng: “Phương pháp duy nhất là chủ động xuất kích, do ta và lão Bạt dùng tên cứng tập kích địch từ xa. Trước hết là làm loạn thế trận, sau đó dùng ba ngàn kỵ binh xông vào trận địch. Chỉ cần phá hủy xe bắn nỏ nặng nề và đại pháo bắn đá, khả năng tác chiến của địch sẽ giảm nhiều.”
Mọi người lặng thinh, không biết nói gì.
Cứ theo sự thực mà nói, vừa mới chống đỡ xong đợt tấn công như thủy triều của địch quân, nay lại tiếp tục một cuộc xung kích nữa thì binh sĩ trong trại thật không thể gắng gượng nổi. Huống chi địch nhân còn có năm ngàn kỵ binh áp trận, làm sao kỵ binh bên ta xung kích? Nhưng bởi không ai nghĩ ra biện pháp nào hay hơn nên chỉ đành im lặng.
Khấu Trọng tự biết kế cùng lực kiệt, nhưng với tính cách của gã, dù biết rõ sẽ chết, vẫn muốn nỗ lực tranh đấu đến hơi thở cuối cùng.
Khi còn cách đội tiên phong phía trước chừng năm trăm bộ, đại quân chủ lực của Lý Thế Dân dừng lại.
Đối phương đốt lên hàng ngàn ngọn đuốc, cả vùng gò đồi bên ngoài sơn trại rực sáng một màu máu. Binh lực áp đảo, khí thế như cầu vồng, đích thực có thể khiến binh lính phòng thủ trong trại tim rung mật vỡ, tự nhủ ngày tàn đã đến.
Khấu Trọng bất chợt cười khan: “Đây có thể nói trời không muốn ủng hộ. Nếu vừa rồi không phải mưa to mà là tuyết lớn thì không biết cục diện bây giờ ra sao.”
“Thịch!”
Hình Nguyên Chân và Vương Huyền Thứ bước lên thành lâu cùng lúc quỳ xuống phía sau Khấu Trọng. Hình Nguyên Chân hai mắt ứa lệ bi thương nói: “Thỉnh Thiếu soái và Bạt gia tức khắc phá vòng vây thoát chạy, Lý Thế Dân để chúng ta đối phó. Thiếu soái và Bạt gia sẽ vì chúng ta rửa mối huyết hận này.”
Khấu Trọng ngạc nhiên quay lại, chúng nhân đều đã quỳ xuống khấu đầu. Gã ngẩn người nhìn sang Bạt Phong Hàn.
Bạt Phong Hàn mỉm cười: “Không cần nhìn. Ta và ngươi tuyệt không bao giờ bỏ rơi huynh đệ của mình mà đào thoát.”
Khấu Trọng ngẩng nhìn trời cười nói: “Tốt! Các ngươi mau đứng dậy. Ta không biết phải nói sao cho hết niềm xúc động trong lòng. Nếu phải chết mọi người sẽ chết cùng một chỗ. Nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ không chết. Ta vẫn tin tưởng sẽ thắng trận này.”
“Thùng! Thùng! Thùng!”
Theo nhịp trống trận, đội tiên phong của địch nhân bắt đầu tiến về phía sơn trại đã bị tàn phá tan hoang, mang theo sát khí ngùn ngụt.
- o O o -