watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Lưu Công Kỳ Án-Hồi 104 - tác giả Chân Tàng Bản Chân Tàng Bản

Chân Tàng Bản

Hồi 104

Tác giả: Chân Tàng Bản

T ặc nhân vào Đức châu, gặp ngay nhị nha Trần Công của Đức Châu. Vị Trần nhị nha này từng tới Đại Danh dự sinh nhật của đạo đài, được Từ Khắc Triển tiễn về, do đó biết mặt mã khoái Từ Khắc Triển của phủ Đại Danh.
Lại nói chuyện nhị nha Trần Công của Đức Châu, ngồi trong xe, nhìn qua rèm cửa, thấy trước cửa quán trà có một người đang đứng. Người ấy mặt đen, mình cao năm thước, tuổi độ hai bảy, hai tám. Nhìn kỹ lại, thấy chẳng phải ai xa lạ, chính là mã khoái Từ Khắc Triển trong nha môn đạo đài phủ Đại Danh. Trần nhị nha thấy vậy, giật mình, bụng nghĩ thầm:
- Hắn cùng nha dịch Đoạn Văn Kinh giết hết một nhà bảy mạng người nhà Hùng đạo đài của phủ Đại Danh rồi nhân lúc đêm tối bỏ chạy. Tổng đốc phủ Bảo Định là Lưu đại nhân đã tấu vụ này lên Hoàng thượng. Lão phật gia vô cùng bực tức, đã hạ chỉ xuống cho Lưu đại nhân: "Phải cùng đề đốc Cổ Bắc Khẩu là Diêm đại nhân bắt cho được lũ nghịch tặc Đoạn Văn Kinh, trẫm sẽ đích thân thẩm vấn". Nay tất cả châu, phủ, huyện đểu có vẽ hình tróc nã bọn chúng. Hơn nữa, Lưu đại nhân của phủ Bảo Định đã có cáo thị viết rõ ràng: "Ai bắt được Đoạn Văn Kinh sẽ được thưởng ba ngàn lạng. Bắt được Từ Khắc Triển, Trương Quân Đức, Lưu Phụng sẽ được thưởng một ngàn lạng bạc. Ai báo tin sẽ được thưởng năm mươi lạng". Chẳng ngờ, nay hắn lại xuất hiện trong thành Đức Châu này. Nay ta sai người bắt lấy hắn, chẳng phải đã lập được một công lớn đó hay sao?
Trần Công ngồi trong xe thầm tính tới chuyện bắt Từ Khắc Triển lập công, nghĩ thầm: người này giữ chức mã khoái trong phủ Đại Danh, vốn nổi tiếng về những chuyện đuổi cướp, bắt giặc. Bản lĩnh của hắn, ta cũng đã biết tiếng. Một mình hắn có thể cự lại rất nhiều binh sĩ. Thành Đức Châu tuy có nhiều binh đinh và nha dịch, nhưng chỉ toàn là bọn tầm thường. Nếu chỉ dựa vào chúng mong bắt được tên nghịch tặc này, theo ta nghĩ, đó là điều không thể. Chi bằng chớ nên khinh suất, manh động để hắn sợ hãi bỏ đi mất, thì công của ta cũng thành không công.
Trần nhị nha vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc, nha môn của ông ta đã hiện ra trước mắt. Tới trước mái hiên, xuống xe, sải bước đi thẳng vào trong, tiến thẳng vào thư phòng, ngồi xuống ghế thái sư. Tên người hầu vội bưng trà lên. Nhị nha đón lấy, Trần nhị nha cúi đầu suy nghĩ một hồi, chợt nảy ra một kế, nói:
- Nhất thiết phải làm như vậy, bảo đảm Từ Khắc Triển sẽ trúng kế của ta.
Nhị nha nghĩ xong, lập tức đưa mắt nhìn tên người hầu, nói:
- Ngươi mau đi truyền gọi khoái đầu Vương Văn Tả, nói ta đang đợi tại thư phòng.
Tên người hầu ứng tiếng, xoay mình, bước ra ngoài. Không lâu sau đã dắt khoái đầu vào gặp huyện thừa. Trần nhị nha nói:
- Ngươi ghé tai lại đây, ta có việc này muốn nói.
Vương Văn Tả nghe vậy, vội bước tới, ghé tai sát miệng Trần nhị nha. Chỉ thấy ông ta thì thầm vài câu, khoái đầu miệng liên tục vâng dạ. Một hồi sau, lại thấy nhị nha nói:
- Chuyện không nên để lâu, hãy mau đi thi hành. Văn Tả xoay mình, bước ra ngoài. Trần Công ngồi đợi trong nha môn.
Lại nói chuyện mã khoái trong nha môn đạo đài phủ Đại Danh là Từ Khắc Triển. Từ sau khi cùng anh vợ là nha dịch Đoạn Văn Kinh và hai tên thủ hạ Trương Quân Đức, Lưu Phụng, do mang lòng bất bình nên đã ra tay giết hết bảy mạng người nhà Hùng đạo đài, bị quan binh lùng bắt, đồng bọn tan tác, Từ Khắc Triển chạy về vùng Sơn Đông, tới thành Đức Châu, vào một quán trà xin làm người bổ củi, gánh nước kiếm sống. Hắn cải trang thành người nghèo khổ, nhẫn nại chờ thời .
Hôm ấy, hắn như mọi khi đi gánh nước, từ phía Nam có về phía Bắc. Thấy từ phía trước có một người tuổi độ ngoài ba mươi từ phía Nam tiến lại, chỉ trong chớp mắt đã ngang qua trước mặt Khắc Triển. Từ Khắc Triển vai gánh hai thùng nước vội né sang phía Tây, người ấy cũng tránh sang phía Tây. Từ Khắc Triển lại tránh sang phía Đông, người ấy cũng tránh sang phía Đông, bất đồ va ngay vào thùng nước phía trước của họ Từ khiến nước văng đổ tung tóe! Từ Khắc Triển không nói năng gì, người kia lại trợn mắt, nói:
- Ngươi mù hả? Sao dám gánh nước đi ngang người ông đây làm nước té ướt hết người ông rồi! Nếu ngươi không mau thổi cho khô, ông đây sẽ móc con mắt chó của ngươi ra!
Quý vị độc giả thử nghĩ xem, có phải kẻ ấy muốn gây chuyện hay không? Chẳng ngờ, Từ Khắc Triển vẫn không nổi giận, chỉ mở miệng nói.
Từ Khắc Triển lại nở nụ cười, nói:
- Đại gia. Thực sự tại hạ không muốn va vào ngài. Chỉ vì tránh không kịp nên mới ra như vậy.
Từ Khắc Triển còn chưa nói hết câu, người kia đã lớn tiếng:
- Đúng là tên khốn nạn mắt mù nhà ngươi. Rõ ràng ngươi có ý húc thùng nước vào người ông tổ đây mà. Đùng nói là tên nghèo kiết xác gánh nước cho quán trà như ngươi. Ngay cả tri châu cũng không thể khinh nhờn ta được.
Miệng chửi mắng, định ra tay đánh người. Hắn đưa tay ra, nhằm mặt Khắc Triển đánh tại. Khắc Triển vẫn không dám nổi giận, bởi anh ta biết mình đang bị truy nã. Thấy cái tát sắp tới, vội nghiêng người, tránh qua một bên. Cái tát của người kia lạc vào khoảng không khiến hắn loạng choạng mất mấy bước "bịch" một cái, ngã lăn vào luống hành, mặt mũi xây sát cả, lồm cồm bò dậy, trợn mắt, thuận tay vớ lấy cây đòn gánh, nhằm Triển Khắc bổ xuống chẳng chút nương tay. Mã khoái thấy vậy vội đưa tay lên đỡ đòn gánh. Chỉ thấy "chát" một tiếng, cây đòn gánh bắn tung lên trời. Hai tay người kia cũng bị chấn động, tê rần. Hắn lại hả họng, lớn tiếng chửi bới. Hai người đánh nhau loạn cả lên, chợt thấy, từ phía Bắc có bốn tên công sai chạy tới.
Từ Khắc Triển và kẻ kia đang đánh nhau, chợt thấy từ phía Bắc có bốn, năm tên công sai chạy tới. Từ mã khoái đưa mắt nhìn, thấy chúng ăn mặc theo lối công sai, không lâu sau đã tới trước hai người, dừng lại. Một người trong đám họ hỏi:
- Hai vị tại sao lại đánh nhau?
Người kia chưa kịp nói gì, Từ Khắc Triển đã nói trước:
- Các vị không biết. Khi nãy tại hạ gánh một gánh nước từ hướng Nam đi về hướng Bắc. Hai người bọn tôi đi ngang qua nhau, hắn va vào thùng nước của tại hạ, làm đổ hết cả. Vậy mà còn già mồm, lại ra tay đánh người trước. Quý vị thử nghĩ xem, ai đúng, ai sai?
Từ Khắc Triển chưa nói hết câu, đã thấy đám sai nha có một người mặt rỗ tiến ra, đưa mắt nhìn người kia, nói:
- Anh bạn, vậy chẳng phải anh ăn hiếp người ta sao? Anh đã húc đổ hết nước của người ta, người ta không nói gì, vậy mà còn chửi mắng, ra tay đánh người. Định bắt nạt dân nơi khác tới hả? Anh dựa vào đâu? Tên họ của anh lớn tới cỡ nào mà dáng ngang ngạnh làm vậy?
Người kia nghe công sai nói vậy, trợn cả hai mắt lên, nói:
- Ta hỏi người tại sao lại hỏi vậy. Người định bênh vục hắn sao? Nói cho người biết, hôm nay ông đây nhất định không chịu bỏ qua! Nếu không từng hơi, từng hơi thổi tới khi nào quần áo của ông đây khô đi, ông dây quyết định kiện lên quan mới thôi.
Nghe hắn nói vậy, những người đứng xem ai cũng tức.
Chỉ thấy viên công sai tức bực, nói:
- Người kia nghe đây: Người đã muốn kiện lên quan, các anh em, mau bắt hắn lại!
Ba gã công sai kia nhất tề ứng tiếng, lấy còng ra, cầm trên tay bước lại "Xoảng” một tiếng, tròng ngay vào cổ tên kia. Vung tay ra, tóm lấy hai tay hắn, tròng nốt vào đôi còng tay bằng thép, chẳng nói chẳng rằng, xập khóa lại. Chợt thấy người kia lại hét lên:
- Các người làm vậy là không công bằng. Chẳng phải các ngươi muốn ức hiếp ngươi yếu đuối hay sao? Tại sao không còng nốt hắn lại? Chẳng lẽ hắn là ông tổ của các ngươi sao?
Công sai nghe vậy, nói:
- Không phải hét lên như vậy. Các ông đây làm việc hết sức công bằng.
Nói rồi đưa mắt nhìn Từ Khắc Triển, nói:
- Anh làm thuê nghe ta nói đây: Nay tên này một lòng đòi lên quan, anh cũng phải đi theo một chuyến. Không có gì đáng lo cả. Hãy nghe theo lời anh em tôi đây. Hãy yên tâm đi theo bọn ta một chuyến.
Từ Khắc Triển chẳng còn cách nào khác, đành phải gật đầu nghe theo, nói:
- Cảm ơn thịnh tình của các vị.
Công sai nghe vậy, nói:
- Cứ theo bọn ta, không có chi đáng lo sợ cả.
Rồi cũng còng nốt Khắc Triển lại. Lúc này, cả đám mới nhằm hướng nha môn tri châu thẳng tiến. Vượt đường ngang, ngõ tắt nhanh như tên bắn. Không lâu sau nha môn huyện thừa đã hiện ra trước mắt. Khắc Triển tới trước cổng nha môn, bất giác trong lòng chợt hối hận, nghĩ: Nếu ta vào trong này, ngộ nhỡ có người nhận ra ta, chẳng phải ta đã chui đầu vào bẫy sao? Tự chui đầu vào lưới, muốn chạy thoát thục khó hơn lên trời.
Lưu Công Kỳ Án
Quyển I - Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 53
Quyển II - Hồi 54
Hồi 55
Hồi 56
Hồi 57
Hồi 58
Hồi 59
Hồi 60
Hồi 61
Hồi 62
Hồi 63
Hồi 64
Hồi 65
Hồi 66
Hồi 67
Hồi 68
Hồi 69
Hồi 70
Hồi 71
Hồi 72
Hồi 73
Hồi 74
Hồi 75
Hồi 76
Hồi 77
Hồi 78
Hồi 79
Hồi 80
Hồi 81
Hồi 82
Hồi 83
Hồi 84
Hồi 85
Hồi 86
Hồi 87
Hồi 88
Hồi 89
Hồi 90
Hồi 91
Hồi 92
Hồi 93
Hồi 94
Hồi 95
Hồi 96
Hồi 97
Hồi 98
Hồi 99
Hồi 100
Hồi 101
Hồi 102
Hồi 103
Hồi 104
Hồi 105
Hồi 106
Hồi 107
Quyển III - Hồi 108
Hồi 109
Hồi 11O
Hồi 111
Hồi 112
Hồi 113
Hồi 114
Hồi 115
Hồi 116
Hồi 117
Hồi 118
Hồi 119
Hồi 120
Hồi 121
Hồi 122
Hồi 123
Hồi 124
Hồi 125
Hồi 126
Hồi 127
Hồi 128
Hồi 129
Hồi 130
Hồi 131
Hồi 132
Hồi 133
Hồi 134
Hồi 135
Hồi 136
Hồi 137
Hồi 138
Hồi 139
Hồi 140
Hồi 141
Hồi 142
Hồi 143
Hồi Kết