watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Lưu Công Kỳ Án-Hồi 53 - tác giả Chân Tàng Bản Chân Tàng Bản

Chân Tàng Bản

Hồi 53

Tác giả: Chân Tàng Bản

L ại nói chuyện Vương tri huyện nghe Tôn Hưng nói vậy bèn hỏi vọng xuống:
- Bút tích của Hà thị hiện đang ở đâu? Mang lên đây cho bản phủ xem.
Tôn Hung dập đầu lạy, nói:
- Hiện đang ở trong mình tiểu nhân đây.
Nói xong vội cho tay vào lòng lấy thư cùng hai mươi lạng bạc ra, cầm hai tay dâng lên. Thư lại đón lấy, dâng lên Vương tri huyện. Tri huyện mở thư ra xem, thấy lời lẽ trong thư không hề sai với những lời Tôn Hưng vừa nói. Vương tri huyện lại hỏi:
- Tôn Hưng, bút tích trên bức thư này có phải do vợ ngươi trước lúc lâm nguy viết hay không? Lúc ấy ngươi không có ở nhà, tới khi trở về, vợ ngươi đã bị giết chết. Vậy bức thư này tại sao lại có trong tay ngươi? Phải chăng ngươi có thù với Lý Văn Hoa nên đã viết thư giả để vu cáo cho hắn? Mệnh người lớn bằng trời, đâu phải chuyện đùa. Nếu có điều sai trá, luật pháp quyết không dung.
Tôn Hưng dập đầu lạy, nói:
- Bẩm Thanh thiên lão gia, vợ của tiểu nhân để lại bức thư này, nàng giấu nó trong hộp đựng gương lược. Khi tiểu nhân về nhà, thấy vợ mình bị kẻ khác giết chết, lòng đau như cắt. Không ngờ oan hồn của Hà thị chưa tan, đã hóa thành một cơn gió và một con chó điên chạy vào trong phòng lật tung hộp đựng gương lược ra để bức thư rơi xuống đất. Tiểu nhân nhặt lên xem mới biết thì ra đây đều do nàng đã cẩn thận chuẩn bị từ trước. Cầu xin Thanh thiên đại nhân phán xét công bằng.
Vương tri huyện nghe vậy, đưa mắt nhìn đám trưởng thôn, bảo chính, nói:
- Đám nô tài các ngươi! Trong địa phận của mình để xảy ra vụ án mạng như vậy, tại sao các ngươi lại không lôi nốt chủ nhà là Lý Văn Hoa lên đây? Chắc hẳn các ngươi đã nhận tiền hối lộ của hắn nên lên đây lừa dối bản quan!
Vương Thủ Thành nói xong nổi giận đùng đùng, dặn dò tả hữu:
- Hãy lôi trưởng thôn, bảo chính ra đánh hai mươi trượng lớn trước cho ta. Sau đó giam chúng lại, đợi bản phủ điều tra rõ vụ này sẽ lôi chúng ra xử theo đúng luật. Trưởng thôn, bảo chính nghe vậy, sợ đến mất mật, dập đầu lạy như tế sao. Đám sai nha mặc áo xanh chẳng để họ kịp cầu xin đã lôi tuột họ ra ngoài, đánh cho một trận thịt da tan nát mới buông ra, khoác còng, khóa lên cổ. Vương tri huyện rút ra một tấm lệnh bài, sai hai người mặc áo xanh lập tức đi bắt hung thủ Lý Văn Hoa về quy án. Vương tri huyện dặn dò xong xuôi lập tức bãi đường. Chuyện tạm dừng ở đó.
Lại nói chuyện hai viên công sai phụng mệnh quan huyện, không dám chậm trễ, lập tức rời khỏi thành theo lối cửa bắc nhằm hướng thôn Công Nghĩa thẳng tiến. Họ tới trước cổng nhà Lý Văn Hoa dừng lại, gặp ngay tên quản gia họ Lý, lập tức truyền đạt lại với hắn lệnh bắt người của huyện lệnh đại nhân. Lý Văn Hoa hay tin, sợ đến hồn bay phách lạc, mặt xám như đất, nói:
- Lý Cố, việc này phải làm sao đây?
Lý Văn Hoa nghe quản gia truyền đạt lại lời của công sai, bất giác kinh hoảng cả lên, ngần ngừ hồi lâu mới nói:
- Lý Cố hãy nghe ta nói, trong huyện đã có trát đòi, ta không thể không lên nha môn một chuyến.
Nói xong vội vã thay quần áo, sải bước đi ra ngoài. Tới trước cổng lớn gặp hai viên công sai mặc áo xanh, Lý Văn Hoa đưa biếu mỗi người hai mươi lạng bạc gọi là tỏ chút lòng thành. Hai viên công sai nhận bạc nên không còng hắn theo đúng phép công. Ba người cùng nhau lên huyện. Chỉ một lúc sau, tòa thành huyện Cú Dung đã hiện ra trước mắt. Qua ngã tư, họ rẽ về phía tây đã trông thấy nha môn thấp thoáng phía trước. Hai viên công sai vuốt cằm, cười, nói:
- Lý đại gia, sắp đến công đường rồi, ngài chịu khó mang hình cụ lên mình để chúng tôi làm tròn phận sự.
Lý Văn Hoa nghe xong, nói:
- Thôi được, cứ gặp quan là phải mang hình cụ rồi.
Hai viên công sai nói xong, không chút chậm trễ, lập tức mang còng, xích ra khoác lên người Lý Văn Hoa rồi mới dẫn hắn vào công đường, bẩm lên quan huyện. Vương tri huyện hay tin lập tức thăng đường. Ba người tiến vào, tới trước công đường, quỳ xuống. Hai viên công sai vội nói:
- Bẩm lão thái gia, hung thủ đã được giải lên công đường, đợi lão gia hỏi cung.
Tri huyện nghe xong khẽ xua tay, hai viên công sai đứng sang một bên. Vương Thủ Thành ngồi trên công đường, hỏi:
- Lý Văn Hoa hãy chú ý nghe ta hỏi, tại sao ngươi gian dâm không thành lại hại mạng người? Giết chết Hà thị? Trên công đường hãy mau khai nhận, nếu có nửa lời sai quấy, ta quyết không tha!
Lý Văn Hoa dập đầu lạy, nói:
- Bẩm huyện lão thái gia, tiểu nhân không hề hay biết vụ việc này, vậy tại sao lại bắt tiểu nhân nhận tội?
Tri huyện nghe xong nổi giận đùng đùng, nói:
- Tên nô tài đáng ghét kia hãy nghe cho rõ, ngươi đừng hòng dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt bản quan. Ngươi muốn không nhận tội, đó là điều không thể được!
Rồi sai tả hữu mang hình cụ ra, quát lớn.
- Mau kẹp tay tên tội đồ to gan này lại cho ta!
Đám nha dịch không dám chậm trễ, vội lôi hình cụ ra, vứt loảng xoảng trên mặt đất. Chúng chẳng nói chẳng rằng, lập tức đè nghiến đại tướng công của nhà họ Lý xuống, lột hết giày, vớ, để lộ đôi chân trần. Tri huyện dặn dò dùng thừng trói lại. Đám người mặc áo xanh đúng bên dưới dạ rân. Chỉ thấy Lý Văn Hoa kêu gào một hồi:
- Ái ôi chết tôi rồi.
Rồi ngất liệm đi. Một viên sai nha mang nước lạnh tới, phun vào mặt Lý Văn Hoa. Lý Văn Hoa lập tức tỉnh lại, mở mắt ra, kêu lớn:
- Bẩm huyện lão thái gia, tiểu nhân bị oan. Trong vụ này tiểu nhân bị oan rồi. Tiểu nhân không hề giết Hà thị, mong Thanh thiên đại lão gia đèn trời soi xét.
Tri huyện nghe xong, nói:
- Tên tội đồ vạn ác không từ này giỏi thật!
Rồi cười nhạt, nói tiếp:
- Lý Văn Hoa, xem ra ngươi vẫn chưa chịu thành thật khai nhận. Người hãy nhìn xem, đây là thứ gì?
Nói xong mang di thư cùng hai mươi lạng bạc của Hà thị vứt xuống dưới công đường. Lý Văn Hoa nhặt lên, cầm ở trên tay, đưa mắt nhìn qua, bất giác, anh ta cuống lên:
- Bẩm huyện lão thái gia, xin hãy nghe tiểu nhân nói.
Rồi anh ta kể lại một lượt câu chuyện từ khi gặp Hà thị đã nảy lòng tà, sai Tống bà làm thuyết khách, đưa bạc đòi mua tình ra sao. Lại nói:
- Tối hôm ấy tiểu nhân ngồi nghĩ lại, thấy việc này tổn hại không nhỏ tới âm đức, tiểu nhân liền sinh lòng hối hận nên không tới đó nữa, cũng không biết Hà thị bị ai giết.
Vương tri huyện nghe xong, lẽ nào chịu tin? Lập tức nói vọng xuống:
- Lý Văn Hoa, ngươi cho rằng bản huyện là đứa trẻ lên ba hay sao mà dùng nhũng lời này hòng lừa gạt bản huyện? Cho dù là đứa trẻ lên ba đi nữa thì nó cũng không thể tin chuyện ngươi đã sai người đi đưa bạc, thuyết khách rồi lại không tới đó. Xem ra, chắc chắn do Hà thị không chịu, trong cơn tức giận, ngươi đã biết cô ta rồi cắt đầu bỏ ở nơi đâu? Hãy mau khai ra, tránh cho da thịt ngươi khỏi phải chịu khổ sở.
Lý Văn Hoa nghe xong, nói:
- Bẩm thanh thiên đại lão gia, tiểu nhân không hề giết người, giờ bảo tiểu nhân khai nhận gì đây?
Vương tri huyện nghe xong, nổi trận lôi đình ra lệnh cho tả hữu:
- Mau mau dùng hình.
Đám công sai nhất tề dạ ran:
- Lý Văn Hoa vốn xuất thân từ con cháu nhà quyền quý, làm sao chịu nổi khổ sở do hình cụ gây ra? Trận đòn kẹp khi nãy đã khiến hồn của hắn muốn bay sạch cả, nay lại nghe Vương tri huyện nói: "tiếp tục tra khảo", anh ta sợ đến hồn bay phách lạc, nói:
- Bẩm đại nhân, không cần gia hình nữa, tiểu nhân xin được khai nhận.
Tri huyện nghe xong, cười nhạt, nói:
- Ta cứ tưởng ngươi không chịu khai!
Lý Văn Hoa chẳng còn cách nào khác, đành phải oan ức nhận tội, nói:
- Do cưỡng dâm không thành tiểu nhân đã giết chết Hà thị.
Tri phủ nghe xong, lập tức dặn dò thư lại chép lại khẩu cung, còn ông ta tiếp tục hỏi xem đầu Hà thị đã bị vứt ở nơi đâu.
Chuyện không cần phải kể dài dòng. Vương tri huyện thẩm tra liền mấy đợt, Lý Văn Hoa do không chịu nổi cực hình, vốn đã nhận bừa tội không phải do mình gây ra. Bảo sao anh ta có thể nói được nơi vứt đầu người. Đáng thương thay cho Lý Văn Hoa, chịu oan uổng vô số loại cực hình, xem ra bị đánh sắp chết tới nơi. Chuyện tạm thời gác lại tại đây.
Lại nói chuyện vợ của Lý Văn Hoa là Triệu thị, từ khi chồng nàng bị công sai bắt đi, đợi đến lúc trời tối vẫn chưa thấy chồng trở về, trong lòng thầm lo sợ. Tới tờ mờ sáng hôm sau, nàng liền sai quản gia Lý Cố vào huyện hỏi thăm tình hình. Lý Cố cũng không dám chậm trễ, vội tới nha môn huyện Cú Dung hỏi thăm rõ vụ này. Trở về nhà, nói:
- Đại tướng công chịu không thấu cực hình nên đã phải khai nhận tội. Hiện Vương tri huyện đang truy hỏi xem đầu người vứt ở đâu.
Triệu thị nghe xong, sợ đến nỗi mặt vàng như nghệ, môi bạt như sáp.
Tạm gác chuyện Triệu thị ở nhà lo sợ lại, giờ ta lại nói tới chuyện tri huyện họ Vương dùng cực hình ép Lý Văn Hoa phải nhận tội, truy hỏi đầu Hà thị hiện đang ở nơi nào. Lý Văn Hoa không chịu nổi cực hình, đành phải nhận tội bừa:
- Đầu của Hà thị bị tiểu nhân ném xuống con hào ở phía bắc thôn Công Nghĩa. Tới ngày hôm sau đã không thấy đâu. Chắc chiếc đầu ấy đã bị chó tha đi mất rồi.
Vương tri huyện nghe xong, cũng không điều tra tới nơi tới chốn, chỉ dặn thư lại ghi chép lại toàn bộ khẩu cung, ra lệnh nhốt Lý Văn Hoa vào ngục, thả trưởng thôn và bảo chính ra, kết tội họ làm việc không rõ ràng. Bảo Tôn Hưng tạm thời về nhà. Chuyện tới đây tạm thời gác lại.
Lại nói chuyện tri phủ phủ Giang Ninh Lưu đại nhân Lưu gù hôm ấy vừa mới thăng đường bỗng nghe nha dịch, kinh thừa báo huyện Cú Dung có công văn trình lên. Ông bóc công văn ra xem:
- Tệ chức trình báo vụ giết người. Lý Văn Hoa do gian dâm không thành đã tự ý giết người, giết chết vợ của Tôn Hưng là Hà thị, cắt đầu người ném ra ngoài đồng, giờ vẫn chưa tìm thấy. Theo luật, Lý Văn Hoa phải đền mạng, chịu tội chém đầu. Nay có di thư của Hà thị làm tang chứng. Tệ chức đã điều tra rõ vụ này, giờ mới bẩm lên phủ đài đại nhân, nguyện một lòng sắc son tận trung với chúa.
Lưu đại nhân xem xong không chút chậm trễ, quát vọng xuống:
- Thừa sai Vương Minh mau ra nhận lệnh bài, cấp tốc tới huyện Cú Dung, mau chóng dẫn tên tội đồ Lý Văn Hoa lên công đường xử án.
Vương Minh ứng tiếng, nhận lấy lệnh bài, xoay mình sải bước ra khỏi công đường. Tạm gác chuyện thừa sai đi giải phạm nhân về phủ qua một bên, giờ ta nói tới chuyện của Lưu đại nhân. Lưu đại nhân dặn gióng trống bãi đường. Lưu đại nhân xoay mình lui xuống. Tạm gác chuyện đại nhân về thư phòng ngồi nghỉ lại. Giờ ta lại nói chuyện thừa sai Vương Minh đi áp giải tội nhân. Vương thừa sai sau khi ra khỏi phủ, cất bước đi nhanh như tên bắn, vượt đường ngang ngõ tắt lẹ tựa gió. Rời khỏi thành Giang Ninh, anh ta nhằm thẳng huyện Cú Dung cất bước. Chàng vừa đi, vừa nghĩ: "Lưu Dung, ta thấy ông đầu chỉ có một cái mà lại hay lo chuyện lôi thôi, chỉ được cái thích vi hành đi thăm dò dân tình. Ngay cả tuần phủ đại nhân ông cũng không sợ, dẫu bị đuổi cả người, trả lễ vật mừng thọ lại mà vẫn còn làm cứng. Hèn gì cấp trên hễ nghe thấy tên Lưu Dung là sợ, nhắc đến tên Lưu gù lại đau cả đầu. Nay lại sai ta lên huyện Cú Dung. Ông ta nói, trong vụ này có điều khuất tất. Chẳng lẽ là do tri huyện tham ăn hối lộ, dùng cực hình bức cung người ta? Nếu thực sự Vương Thủ Thành làm vậy, Lưu gù điều tra ra, liệu có chịu buông tha cho không?
Vương Minh vừa đi vừa nghĩ ngợi miên man, không lâu sau, huyện Cú Dung đã sờ sờ ngay trước mặt.
Lưu Công Kỳ Án
Quyển I - Hồi 1
Hồi 2
Hồi 3
Hồi 4
Hồi 5
Hồi 6
Hồi 7
Hồi 8
Hồi 9
Hồi 10
Hồi 11
Hồi 12
Hồi 13
Hồi 14
Hồi 15
Hồi 16
Hồi 17
Hồi 18
Hồi 19
Hồi 20
Hồi 21
Hồi 22
Hồi 23
Hồi 24
Hồi 25
Hồi 26
Hồi 27
Hồi 28
Hồi 29
Hồi 30
Hồi 31
Hồi 32
Hồi 33
Hồi 34
Hồi 35
Hồi 36
Hồi 37
Hồi 38
Hồi 39
Hồi 40
Hồi 41
Hồi 42
Hồi 43
Hồi 44
Hồi 45
Hồi 46
Hồi 47
Hồi 48
Hồi 49
Hồi 50
Hồi 51
Hồi 52
Hồi 53
Quyển II - Hồi 54
Hồi 55
Hồi 56
Hồi 57
Hồi 58
Hồi 59
Hồi 60
Hồi 61
Hồi 62
Hồi 63
Hồi 64
Hồi 65
Hồi 66
Hồi 67
Hồi 68
Hồi 69
Hồi 70
Hồi 71
Hồi 72
Hồi 73
Hồi 74
Hồi 75
Hồi 76
Hồi 77
Hồi 78
Hồi 79
Hồi 80
Hồi 81
Hồi 82
Hồi 83
Hồi 84
Hồi 85
Hồi 86
Hồi 87
Hồi 88
Hồi 89
Hồi 90
Hồi 91
Hồi 92
Hồi 93
Hồi 94
Hồi 95
Hồi 96
Hồi 97
Hồi 98
Hồi 99
Hồi 100
Hồi 101
Hồi 102
Hồi 103
Hồi 104
Hồi 105
Hồi 106
Hồi 107
Quyển III - Hồi 108
Hồi 109
Hồi 11O
Hồi 111
Hồi 112
Hồi 113
Hồi 114
Hồi 115
Hồi 116
Hồi 117
Hồi 118
Hồi 119
Hồi 120
Hồi 121
Hồi 122
Hồi 123
Hồi 124
Hồi 125
Hồi 126
Hồi 127
Hồi 128
Hồi 129
Hồi 130
Hồi 131
Hồi 132
Hồi 133
Hồi 134
Hồi 135
Hồi 136
Hồi 137
Hồi 138
Hồi 139
Hồi 140
Hồi 141
Hồi 142
Hồi 143
Hồi Kết