watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Đồi Thỏ-Chương 24 - tác giả Richard Adams Richard Adams

Richard Adams

Chương 24

Tác giả: Richard Adams

Khi Robin đến Notyngham
Chắc chắn không có gì dối trá
Chàng cầu Thủ lĩnh và Đức mẹ Mary dịu hiền
Một lần nữa đưa chàng ra khỏi chốn này bình yên.
Bên cạnh chàng một thầy tu đầu bự
Cầu xin Thủ lĩnh hãy mang đến cho hắn tai ương!
Ngay sau đó hắn nhận ra chàng
Cùng một lúc hắn nhìn thấy mặt.


Đứa trẻ, số 119 Robin Hood và Thầy tu


(Robin Hood là một người anh hùng vào thế kỷ 12 ở Anh, nổi tiếng vì những hành động trượng nghĩa cướp của người giàu chia cho người nghèo. Căn cứ địa của chàng nằm trong rừng Sherwood, gần thành phố Nottingham và cảnh sát trưởng thành phố này là kẻ thù không đội trời chung của chàng. Đoạn thơ này được viết băng tiếng Anh thời Trung Cổ vào khoảng thế kỷ 14 nên rất khó hiểu đối với bạn đọc . )
Cây Phỉ nằm trên lũy đất vào một đêm giữa mùa hè. Bóng tối đổ xuống chưa đầy năm tiếng đồng hồ, cái ánh sáng mờ mờ vàng vọt trong không gian khiến chú không ngủ được, bồn chồn không yên. Mọi thứ xem ra đều êm thấm. Kehaar đã tìm thấy Nhựa Ruồi vào buổi chiều và hướng dẫn chú đi chệch một chút về hướng Tây cho đúng đường, rồi để đám thỏ lại một chỗ trú trong một hàng rào dày, sau khi đã biết chắc con đường đó sẽ dẫn đến trang trại. Bây giờ thì có thể chắc chắn một điều: hai ngày là đủ cho cuộc hành trình. Tóc Giả và một số chú thỏ khác đã nhanh nhảu nới rộng hang mình chuẩn bị cho chuyến trở về của Nhựa Ruồi. Kehaar đã có một cuộc cãi lộn nảy lửa với con chim cắt, chú kêu lên bằng cái giọng đủ làm cả cảng Cornish phải náo loạn lên; và mặc dầu cuộc xô xát chưa đến hồi ngã ngũ, con chim cắt có vẻ từ nay trở đi đã phải kiêng nể vùng lân cận rừng sồi. Mọi việc chưa có gì sáng sủa hơn kể từ khi chúng rời bỏ Sandleford.
Tâm trạng vui buồn lẫn lộn len lỏi vào tâm trí Cây Phỉ. Chú lại có cảm giác mình trở về buổi sáng hôm ấy khi cả bọn đi qua sông Enborne và một mình chú phóng đi, rồi tìm ra cánh đồng đậu. Lúc ấy chú tự tin và sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu. Nhưng mà cuộc phiêu lưu nào? Có nhiều điều đáng nói với Nhựa Ruồi và Xám Bạc khi họ trở về. Có một số cái - phải, không thể hạ thấp những việc mà họ đang làm. Không, tất nhiên là không. Mà chỉ để cho chúng thấy Thỏ Thủ lĩnh có trách nhiệm với bất cứ việc gì mà họ làm. Chú cứ trăn trở nghĩ mãi về việc này khi nhảy xuống lũy đất ngửi ngửi vài nhánh rau xà lách lẫn trong bãi cỏ. Và bây giờ cần làm cái gì để tạo cho các bạn một ngạc nhiên nhỏ nhưng không kém phần thú vị? Đột nhiên chú nghĩ, "Giả sử họ quay lại và ở đây đã có một hai chị thỏ cái rồi thì sao nhỉ?" Cũng lúc đó chú nhớ ra Kehaar đã nói về một cái hộp có chứa những con thỏ ở nông trại dưới kia. Đó là loại thỏ gì nhỉ? Chúng có bao giờ ra khỏi hộp không? Chúng đã từng trông thấy một con thỏ hoang chưa? Kehaar có kể rằng trang trại ấy không cách xa chân núi là bao, nằm trên một quả đồi nhỏ vì thế có thể dễ dàng đến đấy lúc sáng sớm trước khi người ở đấy thức dậy. Lũ chó thì chắc là đều bị xích, nhưng mèo thì không. Thỏ có thể chạy nhanh hơn mèo chừng nào chúng đuổi nhau ở chỗ trống trải với điều kiện nó nhìn thấy con mèo trước. Điều quan trọng là không được để bị bám theo mà không nhận ra. Chú có thể đi dọc hàng rào mà không thu hút sự chú ý của kẻ thù trừ phi chú gặp vận đen.
Nhưng nói trắng ra thì chú muốn làm gì nào? Tại sao phải dẫn xác đến trang trại? Cây Phỉ nhá nốt mẩu thức ăn cuối cùng và tự trả lời mình dưới ánh sao đêm. "Mình sẽ chỉ nhìn qua một lượt thôi," chú bụng bảo dạ, "và nếu có thể tìm ra cái hộp nhốt những con thỏ này mình sẽ cố nói chuyện với chúng, chỉ thế thôi, không hơn. Mình chả việc gì phải liều lĩnh - phải, mình sẽ không đâm đầu vào những nguy hiểm thực sự - chừng nào mình chưa xác định đó là việc đáng làm. Chắc chắn là như vậy rồi."
Chú có nên đi một mình không? Sẽ an toàn hơn và vui vẻ hơn nếu có thêrn một người bạn, nhưng chỉ một người nữa mà thôi. Tuyệt đối không được thu hút sự chú ý. Ai là tốt nhất nào? Tóc Giả ư? Hay là Bồ Công Anh? Cây Phỉ bác bỏ cả hai đề xuất này. Chú cần một người làm theo những gì chú nói mà không ý kiến ý cò gì cả. Chú nghĩ ngay đến Nồi Đất, chú này sẽ làm theo thủ lĩnh không thắc mắc và sẽ làm bất cứ điều gì Cây Phỉ muốn. Vào lúc này chắc chắn Nồi Đất đang ngủ ở cái hang mà chú ở chung với Quả Sồi và Hoa Chuông, ngay dưới đường chạy ra ngoài Tổ Ong.
Cây Phỉ thật may mắn, chú tìm thấy Nồi Đất nằm gần ngay cửa hang và vừa tỉnh giấc, nên có thể dẫn đàn em ra ngoài mà không đánh thức hai chú kia, rồi dẫn nó theo một đường chạy khác thông ra lũy đất. Nồi Đất nhìn quanh với vẻ lo ngại xớn xác như thể chú luôn nơm nớp chờ đợi điều xấu xảy ra.
"Không có chuyện gì đâu, Nồi Đất." Cây Phỉ nói "Chẳng có gì phải sợ hết. Anh muốn em xuống dưới chân núi giúp anh tìm ra nông trại mà anh đã nghe nói tới. Chúng ta sẽ chỉ xem qua một vòng thôi."
"Một vòng quanh trang trại hả Thủ lĩnh Cây Phỉ? Để làm gì? Không nguy hiểm chứ? Rồi còn lũ chó với mèo và..."
"Không, em sẽ tuyệt đối an toàn khi đi với anh. Chỉ anh em mình thôi - anh không muốn một ai khác. Đó là một kế hoạch bí mật, em không được cho ai khác biết về chuyện này kể từ giờ phút này. Anh đã chỉ chọn em chứ không phải bất cứ ai khác." ,
Điều này tác động đến cậu nhỏ đúng như Cây Phỉ dự đoán. Nồi Đất không cần thêm bất cứ lời thuyết phục nào nữa và chúng lập tức phóng đi, theo con đường đầy cỏ, băng qua bãi cỏ phía ngoài và lao xuống dốc. Chúng đi qua một vành đai rừng hẹp rồi tới cánh đồng nơi Nhựa Ruồi cất tiếng gọi Tóc Giả trong đêm tối. Đến đây Cây Phỉ dừng lại đánh hơi và nghe ngóng. Đó là lúc trời tang tảng sáng, đúng cái giờ mà lũ cú quay lại, thường là để săn mồi. Mặc dầu một chú thỏ trưởng thành không gặp nguy hiểm với loài cú, nhưng chỉ có rất ít thỏ dám phớt lờ bọn cú. Lúc này, chồn và cáo có thể lang thang ở ngoài đồng, nhưng trời vẫn tối và ẩm ướt nên Cây Phỉ, trong tâm trạng tự tin, vui vẻ cho rằng chú sẽ đánh hơi hoặc nghe thấy bất cứ động tĩnh gì của những con thú săn mồi trên bốn chân.
Bất kể nông trại ở đâu thì cũng phải nằm bên ngoài con đường nhựa chạy dọc bờ bên kia cánh đồng. Chú bắt đầu lên đường với nhịp điệu khoan thai và Nồi Đất bám sát gót. Cả hai di chuyển lặng lẽ, khi chạy ra bên ngoài lúc lẩn vào bên trong hàng rào mà Nhựa Ruồi và Hoa Chuông đã đến, đi qua dưới những sợi dây cáp kêu ù ù mệt mỏi trong bóng tối phía trên đầu. Chỉ mất vài phút là hai chú thỏ đã tới được con đưòng nhựa.
Có những thời điểm chúng ta biết chắc rằng mọi việc đều tốt đẹp. Một câu thủ bóng chày khi đã chơi tốt lượt của mình về sau sẽ mạnh miệng nói anh ta cảm thấy mình không thể để mất bóng, còn một diễn giả hoặc một nghệ sĩ trong một ngày may mắn, có thề cảm thấy khán giả đang nâng bổng mình lên như thể anh ta đang bơi trong một làn nước bồng bềnh, kỳ diệu. Cây Phỉ vào lúc này cũng có cảm giác ấy. Bao quanh chú là màn đêm mùa hè tĩnh lặng, lung linh ánh sao khuya đang mờ nhạt dần cùng ánh ngày hửng lên ở chân trời. Chẳng có gì phải sợ hãi và chú sẵn sàng đi qua một ngàn cái sân trại, cái này nối tiếp cái khác. Khi chú ngồi với Nồi Đất trên lũy đất phía trên con đường bốc lên mùi hắc ín, chú thấy chẳng có vẻ gì là cực kì may mắn khi nhìn thấy một con chuột con liến láu chạy qua hàng rào đối diện và biến mất trong một lùm cỏ úa vàng ở bên dưới. Chú biết mình sẽ tìm được kẻ chỉ đường hay ai đó đại loại như thế. Cây Phỉ nhảy vội xuống và tìm thấy con chuột kia đang dụi mõm trong cái hào.
"Nông trại," Cây Phỉ lên tiếng hỏi "cái nông trại ở đâu vậy - gần đây, trên quả đồi nhỏ kia phải không?"
Con chuột nhỏ tròn xoe mắt nhìn chú, những sợi ria mép rung rung. Nó không có lý do gì đặc biệt để phải tỏ ra thân thiện, nhưng có cái gì đó ở cái nhìn của Cây Phỉ làm cho việc trả lời chú một cách lễ độ là điều thật tự nhiên.
"Bên kia đường. Trên kia kìa."
Da trời mỗi lúc một hửng lên một chút. Cây Phỉ chạy qua đường mà không đợi Nồi Đất, cậu này chỉ đuổi kịp chú ở dưới chân hàng rào gần con đường nhỏ. Từ đây, sau một hồi nghe ngóng, chúng bắt đầu phóng ngược lên dốc hướng về chân trời phía Bắc.
Nuthanger giống như một điền trang trong truyện cổ. Nằm giữa Ecchinswell và chân núi Watership Down, cách mỗi nơi này khoảng nửa dặm là một quả đồi lớn, dốc đứng ở bờ phía Bắc nhưng lại thoai thoải ở phía bờ nam - giống như bản thân đỉnh núi. Những con đường hẹp bò lên cả hai sườn dốc và cùng dẫn đến một vòng cây du bao quanh cái đỉnh bằng phẳng. Bất cứ ngọn gió nào - dù nhẹ đến mấy - thổi từ ngọn cây du cũng làm vang lên tiếng xào xạc, xao động đầy sức sống của muôn ngàn chiếc lá. Bên trong hàng cây này là một nông trại cùng với chuồng gia súc và nhà phụ. Ngôi nhà chắc cũng phải hơn hai trăm năm tuổi hoặc có thể còn lâu đời hơn nữa, xây bằng gạch, mặt tiền lát đá trông về hướng Nam phía rặng núi. Ở mặt phía Đông ngay trước nhà chính có một chuồng gia súc nằm cách ra một đoạn trên một nền đất đôn cao tựa như trên những bệ đá; đối điện với nó là một chuồng bò.
Khi Cây Phỉ và Nồi Đất lên đến đỉnh dốc, những tia sáng đầu tiên soi rõ khoảng sân và ngôi nhà. Mấy con chim thích đậy sớm đang rộn ràng ca hát khắp nơi kia cũng là những con chim mà chúng đã quen thuộc trong quãng thời gian trước. Một con chim cổ đỏ đang liến thoắng ca, đậu vắt vẻo trên một cành thấp rồi lắng nghe tiếng con khác đáp lại từ phía ngoài nông trại. Một con mai hoa cất tiếng hót vang một bài ngắn, đoạn xốc cánh bay lên, cao.cao trên ngọn cây du, rồi một khúc hát đối đáp khác lại bắt đầu. Cây Phỉ dừng lại, ngồi thẳng lên, làm như vậy có thể đánh hơi các loại mùi trong không khí tốt hơn. Mùi rơm rạ và phân bò xộc lên trộn lẫn với mùi lá du, mùi tro bếp và mùi thức ăn cho bò. Những mùi mờ nhạt hơn thoảng đến mũi chú cũng tựa như bội âm của một cái chuông rung lên đối với một cái tai lành nghề. Mùi thuốc lá, thông thường có nghĩa là có nhiều mèo, có vẻ ít chó hơn và rồi - một cách bất ngờ và vượt ra ngoài mọi nghi ngờ - là thỏ. Chú nhìn sang Nồi Đất và thấy chú này cũng đã ngửi thấy nó.
Trong khi đánh hơi chúng cũng để tai lắng nghe nữa. Ngoài những chuyền động nhẹ nhàng chấp chới của chim chóc và tiếng vo ve của đàn ruồi vang lên tức thì chung quanh chúng, cả hai không thể nghe được gì ngoài tiếng rì rầm không ngớt của cây cối. Bên dưới cái dốc phía Bắc của dãy núi, không gian vẫn yên tĩnh, nhưng ở đây ngọn gió nam đã được khuếch đại bởi hàng cây du với vô vàn những chiếc lá nhỏ luôn lay động cũng giống như tác động của ánh mặt trời lên một khu vườn được nhân lên nhờ những giọt sương đêm. Tiếng động đến từ những cành cây trên ngọn khiến Cây Phỉ phải lo ngại bởi vì nó có thể là một hướng tấn công - một hướng tấn công sẽ chẳng bao giờ kết thúc; chú và Nồi Đất vẫn ngồi im một lúc, lắng nghe chăm chú tiếng động này, với âm thanh lớn nhưng vô nghĩa ở rất cao trên đầu.
Chúng không nhìn thấy con mèo nào, nhưng ở gần nhà có rnột cái cũi chó mái bằng. Chúng thoáng thấy một con chó ngủ bên trong, một chú khuyển lớn, bộ lông óng mượt đen tuyền đang gác đầu lên hai chân trước. Cây Phỉ không nhìn thấy dây xích, nhưng một lúc sau chú nhận ra một sợi dây thừng mỏng thò ra khỏi cũi, đầu dây kia cột chặt vào mái. "Tại sao lại là một sợi dây thừng?" chú tự hỏi rồi nhủ thầm, "bởi vì như thế nếu chó không ngủ thì cũng không thể tạo ra những tiếng động lách cách phiền toái trong đêm như khi nó đeo dây xích."
Hai chú thỏ bắt đầu quanh quẩn bên ngoài ngôi nhà. Đầu tiên chúng còn thận trọng ngồi yên trong chỗ nấp, tiếp tục quan sát xem có mèo không. Nhưng khi không thấy bóng dáng con mèo nào, chẳng mấy chốc chúng trở nên mạnh dạn hơn, chạy ngang qua những khoảng trống, thậm chí còn dừng lại nhấm nhá một cọng bồ công anh trong một vạt đất mọc đầy rêu và cỏ dại. Lần theo mùi, Cây Phỉ tìm đường đến cái chuồng mái thấp. Cửa chuồng hé mở chỉ vừa vặn để chú lách qua, chú dừng lại một chút chỗ ngưỡng cửa xây bằng một hàng gạch, Ngay đối diện với cánh cửa trên một bục gỗ rộng - kiểu như một cái sàn - là một chuồng thỏ phía trước có chăng lưới thép. Qua những đống lộn xộn, đen đen chú nhìn thấy một cái bát màu nâu, vài thứ xanh xanh và những cái tai của hai ba chú thỏ. Trong khi chú trố mắt nhìn, một chú trong bọn bước đến gần lưới thép, nhìn ra ngoài và trông thấy chú.
Bên cạnh cái bục, ở phía gần Cây Phỉ có một bó rơm để lộn ngược. Cây Phỉ nhẹ nhàng nhón gót nhảy lên trên bó rơm và từ đấy nhảy đến những tấm ván dày, vẻ cũ kỹ với bề mặt trơn nhẵn, bụi bặm, phủ đầy rơm rạ. Sau đã chú quay lại chỗ Nồi Đất đang nằm đợi bên ngoài.
"Nồi Đất ơi," chú nói "chỉ có một cách thoát khỏi nơi này. Em hãy canh chừng mèo nếu không chúng ta có thể bị sập bẫy đấy. Đứng ở ngoài cửa, nếu thấy một con mèo bên ngoài thì lập tức báo anh biết nhé."
"Vâng, thưa Thủ lĩnh Cây Phỉ." Nồi Đất nói "Tất cả đều rất rõ ràng cho đến lúc này."
Cây Phỉ đi sang đầu kia cái chuồng, lưới thép nhô ra khỏi cái kệ cho nên chú không thể chạm tới hay nhìn vào nhưng có một cái lỗ nhỏ ở tấm ván bịt bên hông và ở đầu kia chú có thể nhìn thấy một cái mũi giật giật.
"Xin chào, tôi là Thủ lĩnh Cây Phỉ. Tôi đến để nói chuyện với các bạn. Các bạn có hiểu tôi không?"
Tiếng trả lời nghe hơi lơ lớ nhưng đúng là ngôn ngữ của thỏ, hoàn toàn dễ hiểu.
"Có, chúng tôi hiểu anh. Tên tôi là Hoằng Dương. Anh từ đâu đến vậy?"
"Từ ngọn núi đằng kia. Tôi và những người bạn, chúng tôi sống theo cách mình muốn mà không có con người. Chúng tôi ăn cỏ, nằm sưởi dưới nắng và ngủ trong những cái hang dưới đất. Các bạn có bao nhiêu người?"
"Bốn, cả đực lẫn cái."
"Các bạn có được ra ngoài không?"
"Có, thỉnh thoảng thôi. Một đứa bé đưa chúng tôi ra và cho chúng tôi vào một cái bãi rào kín trên bãi cỏ."
"Tôi đến đây để nói với các bạn về cánh đồng thỏ của chúng tôi. Chúng tôi cần thêm nhiều thỏ nữa. Chúng tôi muốn các bạn chạy trốn khỏi trang trại này và nhập bọn với chúng tôi."
"Có một cái cửa lưới ở phía sau chuồng," Hoằng Dương nói "anh hãy lại đằng ấy, ta dễ nói chuyện với nhau hơn."
Cửa làm bằng lưới thép nẹp lại bằng thanh gỗ, với hai bản lề bằng da đóng vuông góc và một khóa có cài chốt, buộc chặt bằng dây thép. Bốn cô chú thỏ xúm lại chỗ này, ép mũi qua mắt lưới. Hai chú - Nguyệt Quế và Thanh Nhàn - thuộc giống thỏ Angora màu đen lông ngắn. Hai thỏ còn lại, Hoằng Dương và cô thỏ của chú, Cỏ Khô, thì là giống Himalaya lông đen pha trắng.
Cây Phỉ bắt đầu kể về cánh đồng thỏ trên núi, về niềm vui và cuộc sống tự do mà những thỏ hoang như chú được tận hưởng. Bằng cung cách thẳng thắn như thường lệ, chú nói về vấn đề của chúng là thiếu thỏ cái và chú đã làm thế nào để cố kiếm vài cô về. "Nhưng tôi không muốn bắt cóc những bạn thỏ cái ở đây. Cả bốn người hãy gia nhập với chúng tôi, đực cũng như cái. Chỗ chúng tôi rất rộng, có đủ chỗ cho tất cả mọi người." Chú tiếp tục câu chuyện về bữa ăn tối trong ánh hoàng hôn và bữa sáng trong ánh bình minh trên những thảm cỏ dài.
Bốn cô chú thỏ trong chuồng xem ra đã bị chú làm cho vừa hoang mang vừa mê mẩn. Thanh Nhàn, cô thỏ cái giống Angora, một cô nàng khỏe mạnh, lanh lợi – tỏ ra rất kích động trước sự miêu tả của Cây Phỉ và đặt nhiều câu hỏi về cánh đồng thỏ cũng như vùng núi. Rõ ràng là họ nghĩ cuộc sống trong chuồng nhàm chán nhưng an toàn. Với những gì họ biết thì kẻ thù của thỏ khá nhiều, chỗ nào cũng có thể có và hình như đinh ninh rằng chẳng có mấy thỏ hoang còn tồn tại được bên ngoài. Cây Phỉ nhận ra rằng mặc dầu họ thích thú khi nói chuyện với chú và hoan nghênh chuyến viếng thăm của chú, bởi vì đây là một sự kiện vui vẻ mang lại chút sinh khí và thay đổi trong cuộc sống đều đều buồn tẻ của họ, nhưng nhìn chung họ không có khả năng đưa ra một quyết định và có quyết tâm hành động theo quyết định ấy. Họ không biết cách đưa ra một quyết định. Với Cây Phỉ và bạn bè chú, nhận thức và hành động là bản năng thứ hai, trong khi những thỏ này không bao giờ hành động để cứu cuộc sống của mình hoặc thậm chí tự tìm ra thức ăn. Nếu chú muốn đưa bất cứ thỏ nào trong số này đi xa đến tận chỗ mình thì phải có một cái gì thúc đẩy họ. Chú ngồi yên lặng một chút, nhấm nháp những hạt cám vương vãi trên tấm ván trước chuồng thỏ. Sau cùng chú nói:
"Bây giờ tôi phải quay lại chỗ các bạn tôi trên núi, nhưng rồi sẽ quay trở lại. Chúng tôi sẽ quay lại vào một đêm nào đó và khi chúng tôi quay lại, xin hãy tin là chúng tôi có thể mở cửa chuồng cũng dễ dàng như người nông dân mở, và nếu lúc đó bất cứ ai muốn sống đời tự do thì có thể đi theo chúng tôi."
Hoằng Dương toan đáp lại thì bất thình lình Nồi Đất nói vọng vào, "Anh Cây Phỉ, có một con mèo ở ngoài sân kìa."
"Chúng tôi không sợ mèo," Cây Phỉ nói với Hoằng Dương "rniễn là chúng tôi ở nơi trống trải." Cố không tỏ ra vội vã, chú quay lại sàn, bằng cách nhảy xuống bó rơm và đi nhanh ra cửa. Nồi Đất đang nhìn qua bản lề. Cậu ta đang sợ phải biết.
"Em nghĩ nó ngửi thấy mùi chúng ta, anh Cây Phỉ à." chú nói "Em e là nó biết chúng ta ở đây."
"Vậy thì đừng nán lại đây nữa. Bám sát theo anh và bỏ chạy khi anh chạy." Rồi không liếc qua khe cửa, chú vọt qua cánh cửa khép hờ của chuồng nuôi gia súc rồi dừng lại ở bậc thềm
Một con mèo mướp với bộ ngực và bốn chân trắng muốt đang ở đầu kia cái sân nhỏ, nó đủng đỉnh và khoan thai đi dọc theo một đống củi. Khi Cây Phỉ xuất hiện ở ngưỡng cửa nó nhìn thấy chú ngay, liền đứng im với đôi mắt xanh mở lớn và cái đuôi ngoe nguẩy. Cây Phỉ từ tốn nhảy qua ngưỡng cửa và dừng lại lần nữa . Mặt trời đã hiện ra, đổ ánh nắng xiên xiên qua khoảng sân và trong không khí lặng như tờ, nghe vang lên tiếng đập cánh vo ve của đàn ruồi đang bay quanh một đống phân cách đó chừng hơn một mét. Nghe rõ mùi của rơm rạ, bụi bặm lẫn trong hương táo gai.
"Nom anh có vẻ đói ăn đấy nhỉ." Cây Phỉ nói với con mèo "Bọn chuột ngày một trở nên khôn ngoan hơn, tôi chắc thế."
Mèo không trả lời. Cây Phỉ ngồi xuống, mắt hấp háy trong ánh nắng. Mèo thu người nằm nép xuống sân, gần như làm thành một đường thẳng, vươn cái đầu về phía giữa hai chân trước. Gần ngay sau chú, Nồi Đất tỏ ra bồn chồn đến nỗi Cây Phỉ vốn không rời mắt khỏi mèo vẫn có thể cảm thấy đàn em đang run rẩy như thế nào.
"Đừng có sợ vãi vía như thế, Nồi Đất." chú thì thầm "Anh sẽ đưa em ra khỏi đây, nhưng em phải đợi đến khi nó tiến lại chỗ chúng ta. Đứng im nhé."
Con mèo bắt đầu quật đuôi qua lại. Phần thân sau của nó nhổm lên, lắc từ bên này sang bên kia trong sự kích động tăng dần.
"Anh không thể chạy à?" Cây Phỉ nói tiếp "Tôi nghĩ là không. Đồ mắt lồi, đồ liếm đĩa cửa sau."
Con mèo quăng mình qua khoảng sân và hai chú thỏ nhảy lên nghênh chiến với những cú đạp hai chân sau. Mèo di chuyển rất nhanh và mặc dù cả hai chú thỏ đã cố gắng đi chuyển nhanh không kém, chúng khó mà ra khỏi sân đúng lúc. Khi cả hai phóng đến một bên chuồng gia súc dài, chúng nghe thấy tiếng con chó giống Labrador bị kích động sủa inh ỏi và chạy tớn lên cho đế khi căng hết sợi dây buộc ở cổ. Có tiếng người hét lên nạt nộ nó. Từ chỗ núp ở bờ rào gần đường đi, chúng quay đầu nhìn lại. Con mèo dừng khựng lại, liếm một bàn chân, vờ như không thèm chú ý đến chúng.
"Loài mèo không thích tỏ ra ngu ngốc." Cây Phỉ nói "Nó sẽ không gây cho chúng ta bất cứ rắc rối nào đâu. Nếu nó không tấn công chúng ta như thế, nó sẽ theo chúng ta đi xa hơn và chắc chắn sẽ gọi con khác cứu viện. Và theo cách nào đó, em không thể xông tời trước nếu chúng không ra đòn trước. Thật may là em đã nhìn thấy nó trước, Nồi Đất à."
"Em rất mừng là đã giúp ích được ít nhiều. Nhưng chúng ta làm gì bây giờ và tại sao anh lại nói chuyện với mấy thỏ trong chuồng?"
"Anh sẽ nói những chuyện đó sau. Bây giờ thì đi về cánh đồng và ăn cỏ, sau đó chúng ta sẽ lên đường về nhà, thong dong như em muốn."
Đồi Thỏ
Giới thiệu
Phần I - Hành Trình - Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
PHẦN II. TRÊN NGỌN ĐỒI WATERSHIP - Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
PHẦN III: EFRAFA - Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
PHẦN IV: THỦ LĨNH CÂY PHỈ - Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
PHẦN KẾT