watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Đảo Kinh Hoàng-NGÀY THỨ BA (VI) - tác giả Dennis Lehane Dennis Lehane

Dennis Lehane

NGÀY THỨ BA (VI)

Tác giả: Dennis Lehane

TEDDY NÓI, “Chờ một phút…”
Và anh bắt gặp Cawley đang đứng rất gần anh, ngước nhìn anh chăm chú.
Teddy ngậm miệng lại, cảm thấy không khí đêm hè đang khiến mi mắt anh rũ xuống.
“Hãy nói lại cho tôi xem nào. Về đồng sự của anh ấy.” Cawley nói và nhìn anh với vẻ hếu kỳ. Đó là ánh mắt lạnh lùng nhất mà anh từng thấy. Đầy vẻ dò xét, sắc sảo, và vô cùng điềm tĩnh. Đó là ánh mắt của một người trung thực khi đi xem kịch vui, giả đó không hiểu cái tình tiết gây cười của vở kịch.
Và Teddy thấy mình giống như Ollie trong những vở kịch của Oliver và Stan(1). Một chú hề với cặp dây đeo quần lùng nhùng và chiếc thùng gỗ quây lại làm quần. Đây chính là chi tiết gây cười của vở kịch.
“Đặc vụ?” Cawley nhón một bước lên phía trước, rón rén như đi bắt bướm.
Nếu Teddy tiếp tục phản bác và đòi tìm hiểu bằng được Chuck đang ở đâu, thậm chí chỉ cần anh tranh cãi với họ về sự tồn tại của một người tên Chuck thì anh sẽ sập vào bẫy của họ.
Teddy bắt gặp ánh mắt của Cawley và nhìn thấy một tia cười trong đó.
“Những người điên khùng thừa nhận là mình bị điên,” Teddy nói.
Cawley bước thêm bước nữa. “Xin lỗi, gì cơ?”
“Bob không thừa nhận là anh ta bị điên.”
Cawley khoanh tay trước ngực.
“Vậy thì suy ra Bob bị điên.”
Cawley đứng dồn trọng lượng lên hai gót chân, và rồi một nụ cười nở trên khuôn mặt.
Teddy cũng mỉm cười đáp lại.
Họ đứng như thế một lúc, gió thổi qua những tán cây sau bức tường rào khiến chúng khẽ rung rinh.
“Anh biết không,” Cawley lên tiếng, đầu cúi xuống, mũi chân di di đám cỏ trên mặt đất. “Tôi đang xây dựng những công trình nghiên cứu có giá trị ở đây. Nhưng những công trình có giá trị thường không được nhìn nhận vào thời đại của nó. Tất cả mọi người đếu muốn một giải pháp tức thì. CHúng ta đã quá mệt mỏi vì sợ hãi, vì phiền muộn, vì có quá nhiều cảm xúc, mệt mỏi vì quá mệt mỏi. Chúng ta muốn quay lại những ngày xưa cũ nhưng chúng ta thậm chí chẳng nhớ gì về nó, đồng thời chúng ta lại muốn đi tới tương lai với tốc độ nhanh nhết. Hai phẩm chất bị thủ tiêu đầu tiên trong quá trình này là sự kiên nhẫn và tính chịu đựng. Chuyện này không có gì mới. Không mới chút nào. Cuộc sống vẫn luôn như thế.” Cawley ngẩng đầu lên. “Tôi có bao nhiêu bạn bè quyền lực thì tôi cũng có bấy nhiêu kẻ thù mạnh như thế. Những người có thể giật đổ những gì tôi đang xây dựng từ trong tay tôi. Tôi không thể để điều đó xảy ra mà không tranh đấu. Anh có hiểu không?”
“Ồ, tôi hiểu chứ, bác sĩ,” Teddy nói.
“Tốt rồi,” Cawley duỗi hai cánh tay ra. “Thế còn người đồng sự gì đấy của anh?”
“Người đồng sự nào cơ?” Teddy nói.
KHI TEDDY TRỞ VỀ PHÒNG thì Trey Washington đang nằm trên giường đọc một tờ Life cũ.
Teddy nhìn vào chỗ của Chuck. Chiếc giường đã được xếp lại, ga giường và chăn được gấp một cách phẳng phiu, không thể nào biết được nếu đã từng có ai ngủ ở đây hai đêm trước.
Áo jacket, sơ mi, cà vạt và quần áo của Teddy đã được giặt là cẩn thận, lồng trong túi ni lông treo trong tủ. Anh thay bộ đồng phục hộ lý ra và mặc quần áo của mình vào trong khi Trey vẫn lần giở những trang giấy bóng bẩy của tờ tạp chí.
“Anh thế nào, đặc vụ?”
“Bình thường,”
“Tốt rồi, tốt rồi.”
Teddy để ý thấy Trey không nhìn anh mà dán mắt vào tờ tạp chí, lật đi lật lại mãi y nguyên mấy trang.
Teddy lấy các thứ trong túi bộ quần áo vừa thay ra. Anh để tờ giấy nhập viện của Laeddis vào túi trong áo khoác cùng với quyển sổ ghi chép. Anh ngồi xuống chiếc giường của Chuck, đối diện với Trey rồi thắt cà vạt và dây giày. Xong xuôi, anh ngồi đó không nói gì.
Trey giở một trang khác của cuốn tạp chí rồi nói, “Ngày mai trời sẽ nóng đấy.”
“Thật sao?”
“Nóng chết mẹ luôn. Bệnh nhân không thích trời nóng đâu.”
“Không thích ư?”
Anh ta lắc đầu và giở một trang khác. “Không, sếp. Nó khiến bọn họ ngứa ngáy, khó chịu. Lại thêm đêm mai trăng tròn nữa. Càng tệ hơn. Thật quá đủ cho chúng tôi.”
“Sao lại thế?”
“Gì cơ, đặc vụ?”
“Trăng tròn ấy. Anh nghĩ là nó khiến người ta phát điên à?”
“Đúng thế,” anh ta nói và lấy ngón trỏ vuốt nhẹ một trang tạp chí bị nhàu.
“Bằng cách nào?”
“Anh nghĩ thử xem nhé, mặt trăng tác động lên thủy triều, đúng không?”
"Đúng thế.”
“Gây ra một hiệu ứng nam châm hay cái gì đó lên nước.”
“Cũng có lý.”
“Bộ não của con người,” Trey nói, “có năm mươi phần trăm là nước.”
“Không đùa đấy chứ?”
“Không hề. Anh cứ hình dung ra Ngài Trăng có thể làm chao đảo cả đại dương thì với một cái đầu, tác động sẽ thế nào?”
“Anh ở đây được bao lâu rồi, anh Washington?”
Anh ta đã vuốt xong trang giấy bị nhàu và giở sang trang tiếp theo. “Ồ, lâu rồi. Từ khi xuất ngũ năm bốn mươi sáu.”
“Anh đã từng ở trong quân ngũ à?”
“Phải. Đến để xin súng thì họ phát cho một cái nồi. Đánh bọn Đức bằng việc nấu ăn chẳng ra gì.”
“Thật vớ vẩn,” Teddy nói.
“Đúng là vớ vẩn, đặc vụ. Họ mà để chúng tôi tham chiến thì chiến tranh đã kết thúc từ năm bốn mươi tư rồi.”
“Tôi hoàn toàn đồng ý với anh.”
“Sếp cũng đi khắp những chỗ đó rồi đúng không?”
“Ừ. Nhìn thấy cả thế giới.”
“Sếp nghĩ sao?”
“Ngôn ngữ khác nhau thôi, còn thì rác rưởi cả.”
“Ồ, thật thế đấy hả?”
“Anh có biết tối nay ông giám đốc trại giam gọi tôi là gì không, anh Washington?”
“Là gì vậy, đặc vụ?”
“Một tên mọi.”
Trey ngẩng đầu khỏi tờ tạp chí. “Ông ta nói gì cơ?”
Teddy gật đầu. “Ông ta nói là thế giới này giờ có quá nhiều kẻ cặn bã. Xuất thân hèn kém. Bọn mọi. Thiểu năng trí tuệ. Nói đối với ông ta tôi cũng chỉ là một tên mọi.”
“Và anh không thích thế đúng không?” Trey cười khẽ nhưng tiếng cười tắt ngấm rất nhanh. “Mà anh cũng đâu biết thế nào là một tên mọi?”
“Tôi có thể hiểu được chuyện đó, Trey. Dù sao thì người đàn ông đó cũng là sếp của anh.”
“Không phải là sếp của tôi. Tôi làm việc cho bệnh viện, chấm hết. Còn tên ác quỷ da trắng ấy hả? Hắn ta là ở bên trại giam.”
“Thì vẫn là sếp của anh.”
“Không. Không phải.” Trey chống hai cùi tay xuống giường và nhỏm người lên. “Anh nghe rõ chưa? Ý tôi là chúng ta đã hoàn toàn rõ ràng về chuyện này rồi chứ?”
Teddy nhún vai.
Trey thò hai chân xuống đất và ngồi dậy trên giường. “Sếp đang định chọc tôi phát điên lên đấy à?”
Teddy lắc đầu.
“Thế tại sao anh không đồng ý với tôi khi tôi nói là tôi không làm việc cho tên khốn đó?”
Teddy lại nhún vai. “Trong lúc cần thiết, nếu ông ta ra lệnh cho anh thì sao? Anh chẳng nhảy cẫng lên ấy chứ.”
“Tôi gì cơ?”
“Nhảy cẫng lên như một chú nai con.”
Trey sờ tay lên cằm và nhìn Teddy, miệng nở một nụ cười khó tin.
“Tôi không hề có ý xúc phạm,” Teddy nói.
“Ồ không, không.”
“Tôi chỉ để ý thấy mọi người trên cái đảo này có một cách dàn dựng sự thật rất độc đáo theo ý riêng của họ. Dường như họ cứ lặp đi lặp lại một câu chuyện rất nhiều lần, và đến lúc nào đó nghiễm nhiên người khác sẽ phải cho đó là sự thật.”
“Tôi không làm việc cho người đàn ông đó.”
Teddy chỉ vào anh ta. “Đấy, lại một ví dụ nữa về cái kiểu sự thật mà tôi được biết và rất hâm mộ ở hòn đảo này.”
Trông Trey có vẻ như muốn xông tới và đánh cho anh một trận.
“Anh thấy đấy,” Teddy nói tiếp, “tối nay họ tổ chức một buổi họp. Sau đó, bác sĩ Cawley xuất hiện và bảo tôi là tôi chưa bao giờ có một đồng sự nào đi cùng. Và nếu tôi hỏi anh thì anh cũng sẽ nói y như vậy. Anh sẽ bác bỏ việc anh đã từng ngồi với cậu ta, chơi bài với cậu ta và cười với cậu ta. Anh sẽ phủ nhận việc cậu ta đã từng nói cách duy nhất để đối phó bà cô già của anh là chạy thật nhanh. Anh sẽ phủ nhận cả việc cậu ta đã ngủ đây, ngay trên chiếc giường này. Đúng không, anh Washington?”
Trey nhìn xuống sàn nhà. “Tôi không hiểu anh đang nói gì, đặc vụ.”
“Ôi tôi biết, tôi biết. Là tôi không hề có người đồng sự nào. Giờ đây, đó là sự thật. Nó đã được quyết định như thế. Tôi chưa bao giờ có đồng sự và cậu ta không tồn tại ở bất cứ nơi nào trên hòn đảo này, dù là đang bị thương hay đã chết. Hay bị nhốt ở Khu C hoặc ngọn hải đăng. Tôi chưa bao giờ có đồng sự. Anh có muốn nhắc lại điều đó với tôi không để chúng ta cùng ngã ngũ về chuyện này. Tôi chưa bao giờ có đồng sự. Nói đi, thử xem nào!”
Trey nhìn lên. “Anh chưa bao giờ có đồng sự.”
“Còn anh không làm việc cho tay giám đốc trại giam.” Teddy nói.
Trey vỗ vỗ tay lên đầu gối. Anh ta nhìn Teddy và Teddy có thể thấy câu chuyện này đang gặm nhấm lương tâm anh ta. Mắt anh ta nhòe đi và cằm anh ta khẽ runglen6.
“Anh cần phải rời khỏi đây,” anh ta thì thầm.
“Tôi cũng biết thế.”
“Không.” Trey lắc đầu quầy quậy. “Anh không tìa nào biết được chuyện gì đang diễn ra ở đây đâu. Hãy quên đi những gì anh đã nghe thấy, những gì anh nghĩ là anh biết rõ. Họ sẽ sờ tới anh. Và sẽ không có cách nào quay trở lại sau những gì họ sẽ làm với anh. Không có cách nào cả.”
“Hãy nói cho tôi biết,” Teddy nói, nhưng Trey lại lắc đầu. “Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.”
“Tôi không thể nói được. Tôi không thể. Hãy nhìn tôi.” Trey nói, hai bên lông mày nhướng lên, mắt mở trừng trừng. “Tôi. Không thể. Làm. Thế. Anh phải tự lo liệu thôi. Nếu tôi là anh tôi sẽ không ngồi đây mà chờ chuyến phà chẳng bao giờ tới.”
Teddy cười khẽ. “Tôi thậm chí còn không ra khỏi được cái khuôn viên này, nói gì tới ra khỏi hòn đảo. Và nếu như tôi có thể thì người đồng sự của tôi đang…”
“Quên cái người đồng sự của anh đi,” Trey kêu lên. “Anh ta đi rồi. Anh hiểu không? Anh ta không quay trở lại nữa đâu, anh bạn. Anh phải đi thôi. Anh phải trông chừng chính mình và chỉ mình mà thôi.”
“Trey,” Teddy nói. “Tôi đang bị nhốt ở trong này.”
Trey đứng dậy, tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm hay nhìn vào bóng mình phản chiếu trên ô cửa kính, anh cũng không biết nữa.
“Anh không được quay trở lại đây nữa. Cũng không được nói với bất kỳ ai tôi đã nói gì với anh.”
Teddy chờ đợi. Trey quay đầu lại nhìn anh và nói tiếp. “Nhất trí chứ?”
“Nhất trí,” Teddy nói.
“Phà sẽ cập bến vào mười giờ sáng mai. Sẽ rời đi Boston vào đúng mười một giờ. Nếu trốn được lên đó thì có thể có cơ hội thoát sang bờ bên kia. Nếu không thì phải đợi hai hay ba ngày nữa, sẽ có một tàu đánh cá tên là Betsy Ross đỗ ở khá gần bờ biển phía Nam để giao một số mặt hàng. Những thứ mà đàn ông không có được trên hòn đảo này. Nhưng con thuyền không đi vào sát bờ mà người ta phải bơi ra một đoạn để gặp nó.”
“Tôi không thể sống sót trên cái hòn đảo này tới ba ngày nữa,” Teddy nói. “Tôi không biết địa hình. Giám đốc trại giam và người của ông ta thì lại rất rõ. Họ sẽ tìm thấy tôi.”
Trey im lặng một lúc không nói gì.
“Thế thì phải thử con phà,” cuối cùng anh ta lên tiếng.
“Thì thế. Nhưng làm sao mà tôi trốn được ra bên ngoài khuôn viên bệnh viện?”
“Mẹ kiếp,” Trey nói. “Anh có thể không tin nhưng hôm nay là ngày may mắn của anh đấy. Cơn bão đã phá hủy mọi thứ, nhất là hệ thống điện. Giờ chúng tôi đang phải sửa chữa phần lớn dây điện chăng trên tường rào.”
“Chỗ nào các anh chưa kịp chữa?” Teddy hỏi.
“Góc Tây Nam. Dây rợ ở đó hỏng hết cả, đúng cái chỗ hai bức tường gặp nhau, tạo thành một góc vuông. Còn những chỗ khác sẽ quay anh như ga2nen6 chớ có trượt chân và túm đại vào cái dây nào xung quanh đó, nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi.”
Trey lại gật gù với bóng mình trong ô cửa kính. “Tôi khuyên anh nên hành động đi là vừa. Anh đang lãng phí thời gian đấy.”
Teddy đứng dậy. “Nhưng Chuck,” anh nói.
Trey nhăn mặt. “Không có Chuck nào cả. Được chưa? Không có ai như thế. Anh trở về thế giới bên kia, anh nói gì về Chuck cũng được. Nhưng ở đây, người đàn ông đó chưa bao giờ tồn tại.”
KHI ĐỨNG ĐỐI DIỆN với góc tường phía Tây Nam, Teddy chợt nghĩ nếu Trey nói dối anh thì sao? Nếu Teddy chạm một tay vào những vòng dây thép gai này, tóm lấy chúng thật chặt và rồi chúng phát điện thì sáng mai, người ta sẽ tìm thấy thi thể anh dưới chân tường, cháy đen thui như miếng bít tết từ tháng trước. Thế là vấn đề được giải quyết. Trey sẽ được bình chọn là nhân viên của năm, và có thể sẽ được nhận một chiếc đồng hồ vàng đắt tiền.
Anh đi tìm xung quanh và nhặt được một cành cây dài. Anh quay trở lại góc tường phía bên phải, chạy lấy đà để nhẩy lên, một chân đạp vào tường, tay vung lên đập chiếc que vừa nhặt được vào đám dây thép gai trên đầu. Chúng phụt ra một đám lửa và chiếc que bốc cháy. Teddy trở xuống mặt đất, đứng nhìn chiếc que trong tay mình. Lửa đã tắt nhưng chiếc que đã cháy đen. Anh thử lại lần nữa, lần này với đám dây thép gai phía bên góc trái. Không thấy gì.
Anh đứng trên mặt đất, hít một hơi thật dài rồi lại nhảy lên bức tường phía bên trái, đập vào đám dây thép gai. Và vẫn không có gì xảy ra.
Có một cái cọc sắt nằm ở ngay chỗ hai bức tường giao nhau, Teddy chạy lấy đà và phải tới lần thứ ba anh mới nhảy lên và tóm được vào đó. Anh vịn vào cái cọc sắt và leo lên, vai anh chạm vào đám dây thép gai, rồi tới hai đầu gối và cánh tay, cứ mỗi lần như thế anh lại nghĩ là mình sắp chết. Nhưng anh vẫn chưa chết. Khi trèo lên được tới gờ tường thì chỉ còn mỗi việc là nhảy xuống phía bên kia.
Anh đứng trên thảm cỏ mục và nhìn lại lần nữa bệnh viện Ashecliffe. Anh tới đây để tìm kiếm sự thật nhưng anh đã không thấy gì. Anh tới đây để truy đuổi Laeddis nhưng cả hắn anh cũng không tìm ra. Anh lại còn để mất Chuck ở giữa đường.
Anh sẽ có thời gian để hối tiếc về những gì đã xảy ra khi trở lại Boston. Để mà hổ thẹn và hối lỗi. Để cân nhắc về những quyết định của mình và tham khảo ý kiến của Thượng nghị sĩ Hurly. Để vạch ra một kế hoạch tấn công. Anh sẽ quay trở lại đây. Thật nhanh. Không còn nghi ngờ gì nữa. Và hy vọng lúc đó anh sẽ có trong tay một trát đòi hầu tòa và lệnh khám xét của chính quyền liên bang. Và bọn họ sẽ có riêng một chuyến phà chết tiệt. Rồi anh sẽ được trút cơn giận. Anh sẽ lấy lại công bằng cho những phẫn nộ này.
Còn bây giờ anh chỉ cảm thấy mừng là mình vẫn còn sống và ở phía bên kia của bức tường.
Mừng. Và sợ.
ANH MẤT GẦN MỘT TIẾNG RƯỠI để trở lại cái hang lúc trước nhưng người phụ nữ đã bỏ đi. Đống lửa của cô ta chỉ còn cháy âm ỉ, Teddy ngồi xuống bên cạnh đó mặc cho không khí bên ngoài đã ấm lên một cách bất thường và càng lúc càng nhớp nhúa.
Teddy đợi người phụ nữ quay lại, hy vọng cô ta chỉ ra ngoài một lúc để kiếm củi, nhưng sâu tận đáy lòng anh biết cô ta sẽ không bao giờ trở lại. Có thể cô ta cho rằng anh đã bị họ tóm và lúc này dây đang khai với giám đốc trại giam và Cawley về chỗ ẩn náu của cô ta. Và có thể - một hy vọng rất viển vông nhưng anh vẫn cho phép mính ấp ủ - Chuck đã tìm thấy cô ta và họ đã tới một chỗ mà cô ta tin là an toàn.
Khi đống lửa tàn hẳn, Teddy cởi áo vest đắp lên người rồi dựa đầu vào vách hang. Cũng như đêm hôm trước, điều cuối cùng anh để ý trước khi nhắm mắt lại là hai ngón tay cái của mình.
Chúng bắt đầu run lẩy bẩy.

Chú thích:
1.Oliver Hardy (1892-1957), người Mỹ Stan Laurel (18901965), người Anh, là một trong những cặp danh hài nổi tiếng nhất trong lịch sử điện ảnh thế giới.
Đảo Kinh Hoàng
Tác Giả - Lời Nói Đầu
NGÀY THỨ NHẤT
NGÀY THỨ NHẤT (II)
NGÀY THỨ NHẤT (III)
NGÀY THỨ NHẤT (IV)
NGÀY THỨ NHẤT (V)
NGÀY THỨ HAI
NGÀY THỨ HAI (2)
NGÀY THỨ HAI (3)
NGÀY THỨ HAI (4)
NGÀY THỨ HAI (5)
NGÀY THỨ HAI (6)
NGÀY THỨ HAI (7)
NGÀY THỨ HAI (8)
NGÀY THỨ HAI (9)
NGÀY THỨ BA
NGÀY THỨ BA (II)
NGÀY THỨ BA (III)
NGÀY THỨ BA (IV)
NGÀY THỨ BA (V)
NGÀY THỨ BA (VI)
NGÀY THỨ TƯ
NGÀY THỨ TƯ (2)
NGÀY THỨ TƯ (3)
NGÀY THỨ TƯ (4)
NGÀY THỨ TƯ (5)
NGÀY THỨ TƯ (6)