NGÀY THỨ HAI (7)
Tác giả: Dennis Lehane
CAWLET VÀ NAEHRING dẫn họ xuống một hành lang lát gạch đen trắng, qua một cánh cửa đôi vào khu điều trị chính của bệnh viện. Họ đi qua một phòng y tá phía bên tay trái rồi rẽ phải vào một phòng lớn với những chiếc đèn tuýp dài và những khung treo ri đô hình chữ U gắn vào những cái móc trên trần, và cô ta ngồi đó trên giường, trong một chiếc áo ngủ màu xanh nhạt gắn trên đầu gối, mái tóc sẫm màu vừa được gội sạch và chải ngược ra sau.
“Rachel,” Cawley nói, “chúng tôi tới đây cùng với mấy người bạn. Hy vọng cô không phiền lòng.”
Cô ta vuốt nhẹ mép áo dưới đùi rồi nhìn Teddy và Chuck với vẻ chờ đợi rất trẻ con.
Không có một dấu vết gì trên người cô ta. Da cô ta có màu của sa thạch. Mặt mũi, tay chân cô ta không hề thương tích. Chân cô ta để trần, da không có lấy một vết xước do bị cành cây, gai nhọn hay đá sắc cứa.
“Tôi có thể giúp gì được cho anh?” cô ta hỏi Teddy.
“Cô Solando, chúng tôi tới đây để…”
“Bán gì à?”
“Gì cơ thưa cô?”
“Tôi hy vọng là không phải anh tới đây để bán chác cái gì. Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ nhưng chồng tôi mới là người đưa ra các quyết định trong việc này.”
“Không, thưa cô, chúng tôi không tới đây để bán hàng.”
“Thế thì được. Thế tôi có thể giúp gì cho anh?”
“Cô c1o thể cho tôi biết cô đã ở đâu ngày hôm qua không?”
“Tôi ở đây. Tôi ở nhà.” Cô ta nói rồi nhìn sang Cawley. “Những người này là ai vậy?”
“Họ là các nhân viên cảnh sát, Rachel,” Cawley nói.
“Có chuyện gì xảy ra với Jim à?”
“Không,” Cawley nói. “Không, không. Jim vẫn ổn.”
“Không phải là bọn trẻ chứ?” Cô ta nhìn ra xung quanh. “Chúng đang ở trong sân đấy. Chúng không làm chuyện gì dại dột chứ?”
“Không, cô Solando. Các con cô không sao. Chồng cô cũng vậy,” Teddy nói và nhìn sang Cawley, ông ta gật đầu đồng ý để anh tiếp tục.
“Chúng tôi, ừm, chúng tôi nghe nói hôm qua có một phần tử phá hoại có tiếng xuất hiện trong khu vực quanh đây. Người ta nhìn thấy hắn đứng phát truyền đơn trên con phố nơi cô sống.”
“Ôi, lạy Chúa tôi, không. Phát cho trẻ con à?”
“Theo chúng tôi biết thì không.”
“Nhưng mà ở xung quanh đây? Trên chính con phố này?”
Teddy nói, “Tôi e là vậy, thưa cô. Tôi hy vọng cô có thể cho chúng tôi biết cô đã ở đâu ngày hôm qua, liệu cô có chạm trán gã đàn ông kia không?”
“Anh đang buộc tội tôi là phản động đấy à?” Cô ta ngồi thẳng dậy và nắm chặt lấy tấm ga giường.
Cawley nhìn Teddy như muốn nói: Anh đào lỗ cho mình thì tự mà tìm đường ra.
“Là phản động à, thưa cô? Cô ư? Có người đàn ông bình thường nào lại dám nghĩ thế? Cô là một công dân Mỹ như Betty Grable. Chỉ có ai mù mới không nhận thấy điều đó.”
Cô ta thả lỏng một nắm tay ra và xoa xoa đầu gối. “Nhưng tôi trông đâu có giống Betty Grable.”
“Đó chỉ là so sánh về tinh thần yêu nước khảng khái của cô. Mà không, tôi phải nói là trông cô giống Teresa Wright hơn, thưa cô. Cái phim mà cô ấy đóng chung với Joseph Cotton khoảng mươi, mười hai năm trước trước ấy, phim gì nhỉ?”
“Phim ‘Bóng tối của Ngờ vực’. Tôi có nghe nói đến.” Cô ta vừa nói vừa mỉm cười với vẻ duyên dáng và gợi cảm. “Jim đã tham gia cuộc chiến tranh đó. Anh ấy trở về nhà và nói rằng thế giới đã được tự do bởi người Mỹ chiến đấu vì nó và cả thế giới nhận ra rằng con đường Mỹ là con đường duy nhất.”
“Amen,” Teddy nói. “Tôi cũng tham chiến tại đó.”
“Anh có biết anh Jim nhà tôi không?”
“E là không, thưa cô. Tôi chắc rằng anh ấy là một người tốt. Anh ấy là quân nhân?”
“Thủy quân lục chiến.” Cô ta khẽ chun mũi khi nói những từ này.
“Semper fi(1),” teed nói. “Cô Solando, chúng tôi cần biết mọi hoạt động kẻ phá hoại thực hiện hôm qua, chuyện đó rất quan trọng. Có thể cô không nhìn thấy hắn ta. Hắn hoạt động rất lén lút. Do đó, chúng tôi cần phải biết cô đã ở đâu để đối chiếu với những nơi mà hắn đã tới. Hai người có thể đã đi ngang qua mặt nhau mà không biết.”
“Giống như hai chuyến tàu đêm?”
“Chính xác. Giờ thì cô hiểu rồi chứ?”
“Có. Tôi hiểu.”
Cô ta ngồi thẳng người dậy trên giường, khoanh chân vòng tròn, và Teddy có thể cảm nhận mỗi cử động của cô ta, chúng khiến cổ và bụng anh như quặn lại.
“Vậy cô có thể dẫn tôi về lại cái ngày hôm đó?” anh nói.
“Được rồi, để xem nào. Tôi chuẩn bị bữa sáng cho Jim và bọn trẻ rồi gói bữa trưa cho Jim đi làm. Tôi đưa bọn trẻ tới trường rồi quyết định đi bơi một vòng quanh hồ.”
“Cô có thường xuyên bơi vậy không?”
“Không,” cô ta nói, hơi cúi người ra phía trước và cười như thể anh vừa chạm vào người cô ta.
“Tôi chỉ, tôi không biết nữa, chỉ là tôi cảm thấy trong người là lạ. Đôi khi anh cũng vậy đúng không? Anh cảm thấy trong người có gì đó hơi khác thường?”
“Đúng thế.”
“Đấy, chính là cảm giác của tôi lúc đó. Thế là tôi cởi quần áo và bơi vòng quay hồ cho tới khi tay chân tôi cứng đơ, nặng trĩu. Tôi lên bờ, hong khô, mặc quần áo vào và đi dạo dọc theo bờ hồ. Tôi nhặt đá ném xuống mặt nước và xây mấy tòa lâu đài cát nhỏ. Nho nhỏ thôi.”
“Cô có nhớ là bao nhiêu không?”
Teddy hỏi và cảm thấy Cawley đang nhìn anh trừng trừng.
Cô ta có vẻ suy nghĩ một lúc, mắt xoáy lên trần nhà. “Tôi có nhớ.”
“Bao nhiêu?”
“Mười ba.”
“Cũng nhiều đấy chứ.”
“Có vài lâu đài rất nhỏ,” cô ta nói. “Chỉ to bằng cái chén uống trà.”
“Rồi sau đó cô làm gì?”
“Em nghĩ tới anh,” cô ta nói.
Teddy thấy Naehring liếc về phía Cawley từ phía đầu kia giường. Teddy bắt gặp ánh mắt của Naehring và ông ta giơ tay lên tỏ vẻ ngạc nhiên như mọi người.
“Sao lại là tôi?” Teddy hỏi.
Cô ta mỉm cười để lộ hàm răng trắng, khít lại với nhau, chỉ hở một chút đầu lưỡi đỏ hồng. “Bởi vì mình là Jim của em, ngốc ạ. Mình là người lính của em.” Cô ta vươn dậy, quỳ trên hai đầu gối và cầm lấy tay Teddy vuốt ve. “Chúng mới thô ráp làm sao. Em thích những vệt chai trên tay mình. Em thích cảm giác gồ ghề của mình trên da thịt em. Em nhớ mình, Jim ạ. Mình chẳng bao giờ ở nhà cả.”
“Anh có rất nhiều việc,” Teddy nói.
“Ngồi xuống.” Cô ta túm lấy tay anh.
Cawley ra hiệu tán thành bằng một cái liếc mắt. Thế là anh để cho cô ta kéo lại bên giường. Anh ngồi xuống cạnh cô ta. Cái nhìn đau đớn và điên dại trong bức ảnh đã biến đâu mất, ít nhất là trong lúc này. Và cô ngồi gần như thế khiến anh không cach 1nao2 làm ngơ được trước vẻ đẹp lồ lộ của cô ta. Ấn tượng lớn nhất cô ta tạo ra là đôi mắt ướt, sẫm màu, ánh mắt long lanh, trong vắt như nước hồ thu, là thân hình duỗi ra với vẻ trễ nải như thể chân tay đang chới với trong không khí, là khuôn mặt với làn môi và chiếc cằm hơi mọng.
“Mình làm việc quá nhiều,” cô ta nói, những ngón tay chạy xuống phía dưới cổ họng anh như thể cô ta đang cố vuốt phẳng một nếp phồng trên nút thắt cà vạt.
“Phải kiếm gạo về nhà chứ,” Teddy nói.
“Ôi chúng mình có đủ mà,” cô ta nói và anh có thể cảm thấy hơi thở của cô ta phả trên gáy. “Chúng mình vẫn đủ sống mà.”
“Trước mắt thôi,” Teddy nói. “Anh có nghĩ đến tương lai.”
“Em chưa bao giờ nhìn thấy nó cả. Có nhớ bố em thường nói gì không?”
“Anh không nhớ.”
Cô vuốt những sợi tóc bên thái dương anh. ‘Tương lai là cái gì đó con mua bằng thẻ tín dụng,’ ông luôn nói vậy. ‘Còn bố thì trả tiền mặt.’ “ Cô cười khúc khích và dựa vào người anh gần tới múc anh có thể cảm thấy ngực cô chạm vào bả vai anh. “Không anh yêu ạ, chúng ta phải sống cho ngày hôm nay. Tại đây và bây giờ.”
Đó là điều mà Dolores vẫn thường hay nói. Đôi môi và mái tóc của hai người họ rất giống nhau, tới mức nếu khuôn mặt của Rachel ở gần anh thêm một chút nữa, chắc Chúa cũng tha tội cho anh nếu anh có trót nghĩ mình đang trò chuyện với Dolores. Họ thậm chí còn có cùng một vẻ gợi tình mãnh liệt nhưng Teddy không bao giờ chắc – dù sau bằng ấy năm sống cùng nhau – rằng liệu vợ anh có biết cái thế mạnh đó không.
Anh cố nhớ ra anh định hỏi cô ta chuyện gì. Anh biết anh cần phải đưa cô ta trở lại hướng điều tra. Để cô ta kể cho anh về ngày hôm qua, cô ta đã làm gì sau khi đi dạo và xây các lâu đài bằng cát, đúng vậy.
“Thế em làm gì sau khi đi dạo quanh hồ?” anh nói.
“Mình biết em làm gì mà.”
“Không.”
“Ôi, anh muốn em nói chuyện đó ra ư? Đúng thế không?”
Cô hơi nhoài người ra trước khiến mặt của cô ở sát dưới mặt anh, đôi mắt sẫm màu ngước lên nhìn anh, làn hơi toát ra từ miệng cô len vào miệng anh.
“Anh không nhớ sao?”
“Không mà.”
“Dối trá.”
“Anh nói thật mà.”
“Anh không nói thật. Vì nếu anh quên chuyện đó thì James Solando, anh hẳn đang có vấn đề.”
“Vậy, nói cho anh biết đi,” Teddy thì thầm.
“Anh thật muốn nghe chuyện đó?”
“Anh thật muốn nghe mà.”
Cô lấy lòng bàn tay vuốt nhẹ má anh, dọc theo cằm anh, giọng cô khàn lại khi nói: “Em về tới nhà vẫn còn ướt và anh đã liếm em tới khô.”
Teddy đặt tay lên mặt cô ta trước khi cô ta kịp khép nốt khoảng cách còn sót lại giữa hai người. Những ngón tay anh vuốt dọc hai bên thái dương cô ta và anh có thể cảm thấy sự ẩm ướt trên những sợi tóc cô thấm vào ngón tay cái anh, anh nìn thẳng vào mắt cô và nói:
‘Hãy kể cho anh thêm về những gì em đã làm hôm qua,” anh thì thào, và anh nhìn thấy có cái gì đó đang tấn công sự trong trẻo trong đôi mắt cô ta. Nỗi sợ hãi, anh dám chắc thế. Và rồi nó bắt đầu xuất hiện ở môi trên và khoảng da giữa hai đầu mày cô ta. Anh có thể cảm thấy sự run rẩy đang xâm chiếm thân thể cô ta. Ánh mắt cô ta dò xét khắp khuôn mặt anh, đôi mắt ngày càng mở to, phập phồng.
“Em đã chôn anh,” cô ta nói.
“Không, anh vẫn đang ở đây mà.”
“Em đã chôn anh. Trong một cái quan tài rỗng vì thân thể anh đã bị nổ tung hết trên Bắc Đại Tây Dương. Em đã chôn cái thẻ lính của anh vì đó là tất cả những gì họ có thể tìm thấy. Thân thể anh, cái thân thể đẹp đẽ của anh đã bị thiêu cháy và bị lũ cá mập ăn hết.”
“Rachel,” Cawley nói.
“Như thịt,” cô nói.
“Không,” Teddy nói.
“Như thịt thui, cháy trụi không còn độ mềm.”
“Không, đó không phải là anh.”
“Chúng đã giết Jim. Anh Jim của tôi đã chết. Vậy anh là tên khốn kiếp nào?”
Cô ta vùng ra khỏi vòng tay anh, bò vào sát tường rồi quay ra nhìn anh.
Teddy không thể cử động nổi. Anh nhìn chằm chằm vào cô ta, vào cơn thịnh nộ đang trào lên trong mắt cô ta như một cơn sóng dữ.
“Ngươi định giở trò đồi bại với ta đúng không, gã thủy thủ kia? Thế chứ gì? Nhét cái đó của ngươi vào người ta khi con ta đang chơi trong sân? Đó là kế hoạch của ngươi chứ gì? Ngươi cút khỏi đây mau! Có nghe thấy ta nói gì không? Cút ngay khỏi…”
Cô ta lao về phía anh, một tay giơ lên đỉnh đầu, Teddy nhảy ra khỏi giường. Hai người hộ lý nhào qua mặt anh với những chiếc dây đai bằng da dày cộp vắt trên vai. Họ tóm lấy khuỷu tay Rachel và đè cô ta ra giường.
Teddy có thể cảm thấy cả người anh chấn động, mồ hôi túa ra từ các lỗ chân lông, và tiếng la hét của Rachel vang lên khắp nơi.
“Đồ hiếp dâm! Đồ hiếp dâm thối tha! Chồng tao sẽ tới và cắt cổ mày! Mày có nghe tao nói không? Anh ấy sẽ cắt cái đầu khốn kiếp của mày xuống và chúng ta sẽ uống máu mày! Chúng ta sẽ tắm trong máu của mày, tên thối tha bệnh hoạn!”
Một hộ lý đè ngang người cô ta xuống trong khi người kia tóm lấy hai cổ chân cô ta trong đôi bàn tay lực sĩ của mình. Họ gài dây đai vào những rãnh sắt bên thành giường, vắt ngang ngực và mắt cá chân Rachel, siết chặt rồi cài khóa đánh tách một tiếng, rồi hai hộ lý bước lùi lại phía sau.
“Rachel,” Cawley nói, giọng ông ta nhẹ nhàng, đầy tình cha con.
“Tất cả các ngươi là lũ hiếp dâm khốn kiếp. Các con của ta đâu? Các con của ta đâu? Các ngươi trả lại con cho ta, lũ thối tha bệnh hoạn kia! Các ngươi trả lại con cho ta!”
Cô ta kêu thét lên một tiếng khiến Teddy cảm thấy như có viên đạn xuyên qua sống lưng mình và rồi cô ta tiếp tục lồng lên để thoát ra khiến những chiếc đai đập vào thành giường kêu loảng xoảng. “Chúng tôi sẽ tới kiểm tra sau vậy, Rachel.” Cawley nói với cô ta.
Cô ta nhổ nước miếng về phía ông, Teddy nghe thấy tiếng nó rớt xuống sàn nhà, rồi cô ta lại tiếp tục hét lên, môi cô ta rướm máu do tự cắn. Cawley gật đầu với họ rồi rồi rảo bước, bọn họ cũng bước đi theo sau. Teddy quay đầu lại thấy Rachel đang nhìn anh, nhìn thẳng vào mắt anh khi cô ta nhấc hai vai khỏi giường, gân cổ phồng lên, đôi môi nhẫy máu và nước bọt khi cô ta rít lên về phía anh, rít lên như thể cô ta nhìn thấy cái chết thế kỷ đang trèo qua cửa sổ và tiến đến bên giường cô ta.
CAWLEY CÓ MỘT QUẦY BAR trong văn phòng của mình. Ông ta đi tới đó ngay khi họ bước vào phòng, rẽ sang phải rồi biến khỏi tầm mắt của Teddy trong giây lát. Ông ta biến mất sau một màn sương trắng mỏng và Teddy tự nhủ: Không, không phải lúc này. Không phải bây giờ, vì Chúa!
“Các ông tìm thấy cô ta ờ đâu?” Teddy hỏi.
“Trên bờ biển gần ngọn hải đăng. Đang chơi trò ném đá ra biển.”
Cawley xuất hiện trở lại, nhưng là do Teddy cố tình quay đầu sang trái khi thấy Cawley tiếp tục di chuyển sang phía bên phải anh. Khi Teddy quay đầu, màn sương mờ cũng di chuyển, che phủ một sách đồ sộ và rồi cả cửa sổ. Anh lấy tay dụi mắt bên phải hy vọng là mình nhầm, nhưng không có tác dụng gì và rồi anh bắt đầu cảm thấy nó ở dọc theo nửa đầu bên trái – một hẻm núi chứa đầy nham thạch cắt xuyên qua sọ anh ngay phía dưới đường ngôi tóc. Anh nghĩ tới những tiếng la hét của Rachel đang nằm trong đó, những tiếng động giận dữ, nhưng còn hơn cả thế, cơn đau bụng nổ như có hàng chục con dao găm chậm rãi xoáy vào sọ khiến anh phải nhăn mặt và ghì tay lên thái dương.
“Đặc vụ?” Anh nhìn lên và thấy Cawley phía bên kia bàn, bên trái ông ta là một cái bóng lờ mờ.
“Gì cơ?” Teddy cố lên tiếng.
“Trong anh tái nhợt như xác chết.”
“Sếp ổn chứ sếp?” Chuck bỗng từ đâu hiện ta bên cạnh anh.
“Không sao,” Teddy nói một cách khó nhọc. Cawley đặt ly rượu scotch xuống bàn gây nên một tiếng động nghe như tiếng súng nổ.
“Ngồi xuống đi,” Cawley nói.
“Tôi ổn mà,” Teddy nói nhưng từ ngữ từ não truyền xuống miệng mà như thể đi qua những bậc thang rải đầy định.
Các khớp xương trên người Cawley kêu răng rắc như củi trong lò khi ông ta cúi xuống cái bàn trước mặt Teddy. “Lại chứng đau nửa đầu à?”
Teddy nhìn vào cái bóng mờ mờ của ông ta. Anh chỉ cần gật đầu nhưng những kinh nghiệm trước đây đã dạy anh không bao giờ gật đầu trong những tình huống thế này. “Đúng thế,” anh cố lên tiếng đáp lại.
“Tôi có thể đoán được qua cái cách anh day day thái dương.”
“Ồ.”
“Anh có thường xuyên bị thế không?”
“Sáu, bảy…” Miệng Teddy chợt khô cứng lại và phải mất vài giây lưỡi anh mới bớt khô trước khi nói tiếp, .”… lần gẫn nhất cách đây một năm.”
“Anh may mắn đấy,” Cawley nói. “Xét về một mặt nào đó.”
“May mắn thế nào?”
“Rất nhiều người bị bệnh đau nửa đầu thường phải chịu các cơn đau với mật độ dày đặc, tuần một lần hay khoảng thế.” Người Cawley lại phát ra những tiếng kêu răng rắc như tiếng củi reo khi ông ta rời khỏi bàn và Teddy nghe thấy tiếng ông ta mở tủ.
“Anh có những triệu chứng gì?” ông ta hỏi Teddy. “Mất thị giác cục bộ, khô miệng, trong đầu như có lửa đốt.”
“Chính xác.”
“Chúng tôi nghiên cứu bộ não con người suốt cả thế kỷ nay nhưng không ai tìm thấy chút manh mối nào về nguyên nhân căn bệnh này. Anh có thể tin được không? Chúng tôi biết nó thường tấn công vào đỉnh thùy não, gây ra hiện tượng đông máu. Đây là những tác động vi phân, nhưng khi chúng xảy ra ở một cơ quan nhỏ và dễ bị tổn thương như não, anh sẽ phải chịu đựng những cơn bùng nổ. Suốt bằng ấy thời gian, bằng ấy nghiên cứu, chúng tôi vẫn không biết gì hơn về nguyên nhân hay tác động lâu dài của căn bệnh này ngoài việc điều trị như với chứng cảm thông thường.”
Cawley đưa cho anh một ly nước và đặt hai viên thuốc màu vàng vào tay anh. “Những viên thuốc này rất hiệu quả. Khiến anh lơ mơ trong một vài tiếng đồng hồ nhưng sau đó thì anh sẽ khỏe hơn. Tỉnh táo như chuông.”
Teddy nhìn xuống những viên thuốc màu vàng và ly nước đang bồng bềnh trong tay anh. Anh nhìn lên Cawley, cố tập trung vào bên mắt còn tỏ vì lúc này vị bác sĩ đã tắm trong màn ánh sáng trắng xóa và chói lòa chẳng thấy vai và hai cánh tay đâu nữa.
“Anh có làm gì đi nữa thì,” một giọng nói bắt đầu vang lên trong đầu Teddy… Những vuốt móng tay cạy mảng sọ trái của anh ra và thả vào đó một nắm đinh bấm. Teddy rít lên một tiếng đau đớn khi hít không khí vào trong.
“Lạy Chúa tôi, sếp ơi!”
“Anh ấy sẽ ổn thôi, đặc vụ.”
Cái giọng nói trong đầu anh lại vang lên: “Anh có làm gì đi nữa, Teddy…”
Ai đó đang dùng búa đóng một cái cọc thép xuyên qua bãi đinh bấm, Teddy ấn cùi tay vào bên mắt còn tỏ để chặn những dòng nước mắt bắt đầu tuôn ra từ đó. Bụng anh cồn cào. “… thì cũng đừng uống những viên thuốc đó.”
Dạ dày anh như tụt xuống dưới, trượt về phía hông phải khi những ngọn lửa bắt đầu liếm lên những kẽ nứt trong đầu anh, và nếu mọi chuyện trở nên tối tệ hơn thì anh chắc mình sẽ phải cắn lưỡi mà chết cho xong.
Đừng có uống những viên thuốc khốn kiếp đó, giọng nói tiếp tục gào thét, tung hoành ngang dọc trong cái hẻm núi đang cháy đó, phất cờ và chiêu hồi binh lính.
Teddy cúi đầu xuống và nôn ra sàn.
“Sếp, sếp. Sếp không sao chứ?”
“Anh bạn ơi,” Cawley nói. “Anh bị nặng đấy.”
Teddy ngẩng đầu lên.
Đừng…
Má anh ướt nhoèn nước mắt.
… uống…
Lại có ai đó thọc nguyên một lưỡi dao và hẻm núi.
… những…
Lưỡi dao bắt đầu xoay tới xoay lui.
… viên thuốc đó.
Teddy nghiến chặt răng, cảm thấy dạ dày lại cồn lên. Anh cố gắng tập trung vào ly nước trong tay, cảm thấy cái gì đó bất thường ở ngón tay cái nhưng anh lờ đi, cho rằng đó lại là một trò chơi khăm của cơn đau nửa đầu.
Đừng uống những viên thuốc đó.
Lại một lưỡi cưa được kéo chậm chạp qua những nếp gấp màu hồng trong não anh, và Teddy phải cắn chặt răng để khỏi thét lên. Anh nghe thấy những tiếng la hét của Rachel trong đầu cùng với ngọn lửa, thấy cô nhìn vào mắt anh, thấy hơi thở cô phả trên môi anh, khuôn mặt cô trong tay anh, ngón tay anh vuốt ve thái dương cô. Và cái lưỡi cưa khốn kiếp di chuyển ngang dọc trong đầu anh…
Đừng uống những viên thuốc khốn kiếp đó.
… và anh áp lòng bàn tay vào miệng, những viên thuốc bay vào trong, anh uống một ngụm nước và nuốt ực, cảm thấy chúng đang trôi xuống thực quản, anh tiếp tục uống nước cho tới khi chiếc ly cạn sạch.
“Anh sẽ phải cảm ơn tôi vì chúng,” Cawley nói.
Chuck lại xuất hiện bên cạnh anh và đưa cho Teddy một chiếc khăn mùi soa. Teddy lau trán và miệng rồi vứt nó xuống sàn.
“Giúp tôi khiêng anh ấy lên nào, đặc vụ,” Cawley nói.
Họ nhấc Teddy ra khỏi ghế và xoay anh về phía một cánh cửa màu đen trước mặt.
“Đừng nói với anh nhé,” Cawley nói, “có một phòng ở đằng sau cánh cửa này nơi tôi thỉnh thoảng tranh thủ chợp mắt. Ừm, phải, ngày một lần. Chúng tôi sẽ đặt anh vào đó, đặc vụ, và anh sẽ ngủ một giấc. Hai giờ sau anh sẽ lại khỏe như văm.”
Teddy nhìn thấy tay anh quàng lên vai họ. Trông chúng thật buồn cười, cả hai treo lơ lửng ngay trên xương ức. Và hai ngón tay cái, chúng đều có cái ảo giác đó. Là cái quái gi không biết? Anh mong anh có thể cạy cái mảng da đó ra,nhưng Cawley đã bắt đầu mở của và Teddy nhìn lại lần cuối những vệt màu trên hai ngón tay cái của anh.
Những vệt màu đen.
Xi giày, anh nghĩ khi họ đưa anh vào trong căn phòng tối.
Nhưng làm thế quái nào mà anh lại có những vệt xi giày trên ngón tay cái chứ?
Chú thích:
1.Semper fi: khẩu hiệu của thủy quân lục chiến Mỹ, có nghĩa là tuyệt đối trung thành.