NGÀY THỨ TƯ (6)
Tác giả: Dennis Lehane
ANH NGỒI BẬT DẬY trong bóng đêm và ngửi thấy mùi khói thuốc trước khi nhìn thấy ánh sáng lom rom của điếu thuốc đang hút dở lóe lên khi Sheehan hít một hơi dài và quan sát anh. Anh ngồi trên giường và khóc. Anh không thể ngừng lại được. Anh nhắc tên con bé. Anh nói:
“Rachel, Rachel, Rachel.”
Và anh thấy đôi mắt con bé đang ngắm nhìn những đám mây và mái tóc trôi bồng bềnh xung quanh nó.
Khi cơn co giật chấm dứt, khi nh giọt nước mắt đã khô, Sheehan nói, “Rachel là ai?”
“Rachel Laeddis,” anh nói.
“Và anh là?”
“Andrew,” anh nói. “Tên tôi là Andrew Laeddis.”
Sheehan vặn lên một ngọn đèn nhỏ, để lộ Cawley và một người lính gác ở phía bên kia song sắt. Người lính gác đứng xoay lưng về phía họ còn Cawley thì nhìn họ chằm chằm, hai tay đặt lên chấn song.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Anh cầm lấy chiếc khăn mùi soa Sheehan đưa cho và lau mặt.
“Tại sao anh lại ở đây?” Cawley nhắc lại.
“Vì tôi đã giết vợ tôi.”
“Tại sao anh lại làm thế?”
“Vì cô ấy đã giết các con của tôi và cô ấy cần được yên nghỉ.”
“Có phải anh là một đặc vụ Mỹ?” Sheehan hỏi.
“Không. Tôi đã từng một lần. Giờ thì không còn nữa.”
“Anh đã làm việc ở đó trong bao lâu?”
“Từ mùng ba tháng Năm năm 1952.”
“Rachel Laeddis là ai?”
“Con gái tôi. Nó mới bốn tuổi.”
“Ai là Rachel Solando.”
“Cô ta không có thật. Tôi đã bịa ra cô ta.”
“Tại sao?” Cawley hỏi.
Teddy lắc đầu.
“Tại sao?” Cawley nhắc lại.
“Tôi không biết. Tôi không biết…”
“Có, anh có biết. Andrew. Hãy nói cho tôi tại sao.”
“Tôi không thể.”
“Anh có thể mà.”
Teddy ôm lấy đầu và giãy giụa.
“Đừng bắt tôi nói ra. Làm ơn, bác sĩ, hãy làm ơn?”
Cawley túm lấy song sắt. “Tôi cần phải nghe anh nói ra điều đó, Andrew.”
Anh nhìn Cawley sau song sắt, chỉ muốn lao về phía đó và cắn rụng mũi ông ta.
“Bởi vì,” anh nói rồi dừng lại. Anh hắng giọng, nhổ một bãi nước miếng xuống sàn. “Vì tôi không thể nào chấp nhận được việc tôi đã để vợ mình giết các con. Tôi đã phớt lờ mọi dấu hiệu. Tôi đã cố đẩy chúng ra khỏi suy nghĩ của mình. Tôi đã giết các con vì tôi không để người khác chữa trị cho cô ấy.”
“Và?”
“Và chấp nhận điều đó vượt quá sức chịu đựng của tôi. Tôi không thể nào sống chúng với điều đó.”
“Nhưng anh sẽ phải chấp nhận điều đó. Và anh biết thế.”
Anh gật đầu. Anh co hai gối lại trước ngực.
Sheehan quay đầu nhìn về phía Cawley. Cawley vẫn nhìn xuyên qua những song sắt. Ông ta châm một điếu thuốc và nhìn Teddy không rời.
“Giờ là cái mà tôi lo sợ, Andrew. Trước đây, chúng ta cũng đã tới được đoạn này. Chúng ta đã đạt được bước đột phá này chín tháng trước. Và rồi anh lại thoái lui. Một cách nhanh chóng.”
“Tôi xin lỗi.”
“Tôi đánh giá cao điều đó,” Cawley nói, “Nhưng ngay lúc này đây tôi không cần một lời xin lỗi. Tôi cần phải biết anh đã chấp nhận thực tế. Không ai trong chúng ta có thể chấp nhận một sự thoái lui nào nữa.”
Teddy nhìn Cawley, cái người đàn ông còm cõi với hai hố mắt trũng sâu, thâm quầng đó, ông ta đã đến cứu anh. Ông ấy có thể là người bạn chân tình duy nhất mà anh từng có.
Anh nhìn thấy tiếng súng của anh nhói lên trong mắt cô, anh cảm thấy cổ tay các con trai anh ướt đẫm khi anh khoanh chúng lại trước ngực và mái tóc con gái anh khi anh nhẹ nhàng gỡ những sợi tóc rối ra khỏi khuôn mặt con bé. Anh nói. “Tôi sẽ không thoái lui. Tên tôi là Andrew Laeddis. Tôi đã giết vợ mình, Dolores, vào mùa xuân năm năm mươi hai…”
ÁNH NẮNG ĐÃ Ở TRONG PHÒNG khi anh thức dậy.
Anh ngồi dậy và nhìn về phía song sắt nhưng chúng đã biến mất. Thay vào đó là một cửa sổ, thấp hơn cửa sổ trong buồng giam và rồi an nhận ra rằng anh đang nằm trên một chiếc giường tầng hai trong căn phòng anh đã sử dụng với Trey và Bibby trước đây.
Không có ai ở trong phòng. Anh tụt khỏi giường và mở tủ quần áo, thấy quần áo của anh trong đó, còn thơm mùi giặt mới. Anh mặc quần áo rồi tới bên cửa sổ, gác một chân lên bậu cửa để buộc dây giày và nhìn ra bên ngoài thấy các bệnh nhân, hộ lý và lính gác đầy trong khuôn viên với quân số ngang nhau. Người thì tụ tập tán gẫu trước bệnh viện, người thì tiếp tục công việc quét dọn vệ sinh hay chăm chút những bụi hồng còn sót lại sau cơn bão.
Anh nhìn xuống hai bàn tay của mình trong lúc buộc dây giày. Cứng như thép. Mắt anh cũng vậy, nhìn mọi thứ rõ ràng như khi còn trẻ, và đầu anh thì rất tỉnh táo.
Anh rời khỏi phòng, xuống cầu thang và đi ra ngoài sân. Anh đi qua y tá Matino trong hành lang, cô nhìn anh cười và nói, “Chào buổi sáng.”
“Một buổi sáng đẹp trời,” anh nói.
“Tuyệt vời. Tôi nghĩ cơn bão thổi bay mùa hè cũng vì ý tốt.”
Anh đứng dựa lưng vào lan can, nhìn lên bầu trời xanh trong như mắt trẻ thơ và anh có thể ngửi thấy mùi không khí trong lành đã biến đâu mất từ hồi tháng Sáu.
“Một ngày vui vẻ nhé!” Y tá Marino nói và anh ngắm cô ta bước dọc theo hành lang. Anh có thể cảm nhận thấy sự duyên dáng trong cái lắc hông của cô ta, một tín hiệu cho thấy sức khỏe của anh đang hồi phục.
Anh bước vào khuôn viên, đi qua một số hộ lý trong ngày nghỉ đang chơi trò tung bóng. Họ vẫy tay chào anh và nói, “Chào buổi sáng.” Anh vẫy tay đáp lại và nói, “Chào buổi sáng.”
Anh nghe thấy tiếng còi tàu hú lên khi tới gần cầu cảng, anh nhìn thấy Cawley và giám đốc trại giam đang đứng nói chuyện ở giữa bãi cỏ đằng trước bệnh viện. Họ gật đầu ra hiệu nhận ra anh và anh cũng gật đầu đáp lại.
Anh ngồi xuống một góc trên bậc tam cấp bệnh viện nhìn ra quang cảnh bên ngoài và cảm thya61 vô cùng dễ chịu, một thứ cảm giác mà từ lâu anh đã không có được.
“Này.”
Anh cầm lấy điếu thuốc đút vào miệng và nhoài người ra phía trước để châm lửa, ngửi thấy mùi ga bốc lên từ chiếc bậc lửa Zippo trước khi sập nắp lại.
“Sáng nay thế nào?”
“Tốt. Còn cậu?” Anh nói và hít khói thuốc vào trong phổi.
“Không có gì để than phiền.”
Anh để ý thấy Cawley và giám đốc trại giam đang quan sát họ.
“Thế chúng ta có khi nào phát hiện ra được cái cuốn sách của ông giám đốc là sách gì không?”
“Không. Chắc xuống mồ vẫn chưa biết được.”
“Thật đáng tiếc.”
“Có lẽ chúng ta sinh ra trên đời này để không biết được một số thứ. Cứ nghĩ như thế đi.”
“Một quan điểm hết sức thú vị.”
"Cảm ơn.”
Anh rít một hơi thuốc nữa, để ý thấy vị thuốc mới ngọt làm sao. Nó dường như đậm hơn bao giờ hết, vẫn còn đọng lại ở cổ họng anh.
“Thế hành động tiếp theo của chúng ta là gì?”
“Sếp bảo tôi với!”
Anh mỉm cười với Chuck. Hai người họ đang ngồi dưới ánh nắng mặt trời buổi sớm, thoải mái, nhàn hạ như thể mọi chuyện đều tốt dep95 trên cái thế giới này.
“Phải tìm cách ra khỏi cái hòn đảo này thôi,” Teddy nói. “Lê đít về nhà.”
Chuck gật đầu. “Tôi cũng đoán sếp sẽ nói vậy.”
“Cậu có ý tưởng gì không?”
Chuck nói, “Đợi tôi một phút.”
Teddy gật đầu và dựa lưng vào bậc cầu thang. Cậu ta có một phút. Thậm chí là vài phút. Anh nhìn Chuck giơ tay lên và lắc đầu rồi thấy Cawley gật đầu đáp lại, rồi Cawley nói gì đó với giám đốc trại giam và họ băng qua bãi cỏ về phía Teddy với bốn hộ lý đi theo sau, một người trong số họ vác một chiếc băng ca màu trắng, bọc vải mềm. Teddy nghĩ anh có thể thuổng ít kim loại từ chiếc băng ca đó khi người hộ lý rũ nó ra dưới ánh mặt trời.
Teddy nói. “Tôi không biết, Chuck. Cậu có nghĩ họ đang nhằm vào chúng ta không?”
“Không,” Chuck khẽ nghiêng đầu, mắt hơi nheo lại dưới ánh mặt trời và mỉm cười với Teddy. “Chúng ta quá thông minh mà.”
“Đúng vậy,” Teddy nói. “Chúng ta quá thông minh, không phải vậy sao?”
HẾT