watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Đảo Kinh Hoàng-NGÀY THỨ TƯ - tác giả Dennis Lehane Dennis Lehane

Dennis Lehane

NGÀY THỨ TƯ

Tác giả: Dennis Lehane

TẤT CẢ NHỮNG NGƯỜI ĐÃ CHẾT hoặc có thể đã chết đang lấy áo khoác.


Bọn họ đang ở trong bếp và áo khoác của họ treo trên móc. Bố của Teddy lấy một chiếc áo khoác đi biển cũ, so vai chui vào trong đó rồi giúp Dolores mặc áo của cô và nói với Teddy, “Con có biết ta muốn quà gì cho Giáng sinh không?”
“Không, bố.”
“Một cái kèn túi.”


Và Teddy hiểu ý ông định nói gì, ông muốn tham gia câu lạc bộ đánh gôn và có một cái túi chơi gôn.
“Giống như Ike,” anh nói.
“Chính thế,” bố anh trả lời rồi đưa cho Chuck áo khoác của anh ta.
Chuck mặc nó vào người. Đó là một chiếc áo đẹp. Bằng loại vải cashmere thời kỳ trước chiến tranh. Vết sẹo của Chuck đã biến mất nhưng đôi bàn tay thanh tú như đi mượn của anh ta vẫn còn đó và anh ta giơ chúng ra trước mặt Teddy, những ngón tay ngọ nguậy.
“Cậu đi lại với nữ bác sĩ đó đấy à?” Teddy hỏi.
Chuck lắc đầu. “Tôi được giáo dục quá mức. Tán gái cũng có bài bản.”
"Thành công chứ?”
“Đại bác thì có.”
“Thật đáng tiếc!”
“Hôn tạm biệt vợ anh hộ tôi. Vào má nhé!”
Teddy nghiêng người qua mẹ anh và Tootie Vicelli miệng đầy máu lúc này đang mỉm cười với anh, hôn lên má Dolores và nói, “Cưng ơi, sao em lại ướt hết cả thế này?”
“Con khô như ngói ấy chứ,” cô nói với bố Teddy.
“Nếu bố trẻ đi một nửa số tuổi,” bố anh nói, “Bố sẽ cưới con, con gái ạ.”


Tất cả bọn họ đều ướt sũng, thậm chí cả mẹ anh và Chuck. Áo khoác của họ rỏ nước tong tỏng xuống sàn nhà.
Chuck đưa cho anh ba đẵn củi và nói, “Để cho vào lò sưởi.”
“Cảm ơn,” Teddy cầm lấy chỗ củi rồi lập tức quên mất phải đặt chúng ở đâu.


Dolores xoa bụng và nói, “Cái lũ thỏ khốn kiếp ấy. Bọn chúng thì được cái tích sự gì nhỉ?”


Laeddis và Rachel Solando bước vào trong phòng. Hai người họ không mặc áo khoác. Họ chẳng mặc bất cứ cái gì. Laeddis đưa một chai rượu yến mạch qua đầu mẹ anh rồi kéo Dolores vào lòng, đáng lẽ Teddy phải cảm thấy ghen tuông nhưng Rachel đã lập tức quỳ gối trước mặt anh, kéo khóa quần anh xuống. Cha anh, mẹ anh, Chuck và Tootie Vicelli, vẫy tay bỏ đi còn Dolores và Laeddis rút lui và phòng ngủ, Teddy có thể nghe thấy tiếng họ trên giường, cởi bỏ quần áo, thở dồn dập vì khoái lạc, và mọi chuyện có vẻ như rất hoàn hảo, rất tuyệt vời. Khi anh đỡ Dolores đứng dậy và nghe thấy tiếng Rachel và Laeddis trong cơn mây mưa điên cuồng của họ, anh hôn vợ anh, đặt một tay lên chỗ kín dưới bụng cô và cô nói, “Cảm ơn anh,” và rồi anh đi vào cô từ phía sau, hất đổ những thanh củi ra khỏi tủ bếp. Viên giám đốc trại giam và người của ông ta cùng uống chai rượu yến mạch của Laeddis. Viên giám đốc trại giam nháy mắt tán thành với những kỹ thuật làm tình của Teddy, giơ một ly rượu lên trước mặt anh rồi nói với người của mình:
“Đây là một tên mọi da trắng bám trụ rất khá. Các anh nhìn thấy hắn thì phải bắn ngay. Nghe rõ chưa? Không nghĩ ngợi gì cả. Nếu gã này ra khỏi hòn đảo thì tất cả chúng ta sẽ khốn đốn đấy, thưa các quý ông.”
Teddy hất chiếc áo vest ra khỏi ngực và bò ra gần miệng hang.


Viên giám đốc trại giam và người của ông ta đang đứng trên mỏm đá phía trên đầu anh. Mặt trời đã lên. Những con mòng biển bắt đầu kêu keng kéc.
Teddy nhìn đồng hồ đeo tay. Đã tám giờ sáng.
“Các anh không được mạo hiểm,” viên giám đốc nói. “Gã đàn ông này được đào tạo, thử thách và tôi luyện trong chiến trận. Hắn đã được tặng thưởng huân chương Purple Heart và một loạt huy chương Oak Leaf. Hắn đã giết hai người đàn ông ở Sicily bằng tay không.”
Những thông tin này nằm trong hồ sơ cá nhân của anh, Teddy biết. Nhưng làm thế quái nào mà họ lại có được chúng?
“Hắn dùng dao phay đánh nhau tay đôi đều rất thiện nghệ. Chớ có lại gần hắn quá. Có cơ hội thì phải hạ hắn ngay như một con chó-hai-chân.”


Teddy thấy mình mỉm cười bất chấp tình thế của anh lúc này. Không hiểu những người dưới quyền giám đốc trại giam đã phải nghe cái kiểu so sánh chó-hai-chân này biết bao nhiêu lần?


Ba lính gác dùng dây thừng tụt xuống từ đỉnh vách đá nhỏ nhất, Teddy lánh khỏi miệng hang, quan sát họ leo xuống tới dải bờ biển hẹp dưới chân vực. Vài phút sau họ leo trở lên và Teddy nghe thấy một trong số họ nói, “Anh ta không có ở dưới này thưa sếp.”


Anh nghe thấy họ lùng sục thêm một lúc ở phía trên, gần mũi đất và con đường mòn dẫn về bệnh viện, rồi họ bò đi khi không tìm thấy gì. Teddy đợi thêm một tiếng đồng hồ nữa rồi mới rời khỏi hang sau khi đã chắc chắn không còn nghe thấy xe ô tô chạy và đã cho nhóm tìm kiếm đủ thời gian lục soát chán chê để khỏi chạm trán ai trong số họ.
Khi anh ra tới được con đường mòn thì đã chín giờ hai mười. Anh đi theo con đường về phía Tây, cố đi thật nhanh nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng đề phòng có ai đó đang di chuyển ở phía trước hay đằng sau lưng mình.


Trey đã dự báo thời tiết chính xác. Trời nóng như điên, Teddy cởi áo vest vắt lên tay. Anh cũng nới lỏng nút cà vạt rồi lôi nó qua đầu và cất vào trong túi. Miệng anh khô như ngói còn mắt anh thì ngứa ngáy vì mồ hôi túa ra.


Anh vừa thấy Chuck trong giấc mơ của mình, đang mặc áo khoác và hình ảnh đó còn khiến anh cảm thấy nhức nhối hơn cả cái cảnh Laeddis nô giỡn với Dolores. Trước khi Rachel và Laeddis xuất hiện thì tất cả ngh người trong giấc mơ đó đều là người chết. Trừ Chuck. Nhưng cậu ta đã lấy áo khoác từ cùng một cái móc áo và đi theo họ ra cửa. Teddy ghét cái tính biểu tượng của hình ảnh đó. Nếu họ túm được Chuck ở trên mỏm đất, họ hẳn phải lôi anh ta đi chỗ khác trong khi Teddy đang băng qua đồng cỏ đẻ trở về. Và cho dù cái kẻ rình rập Chuck là ai đi nữa thì hẳn hắn phải là một tay xuất sắc vì Chuck đã không kịp kêu lên lấy một tiếng.


Phải quyền lực tới đâu để có thể làm biến mất không chỉ một mà những hai đặc vụ Mỹ?
Quyền lực tối cao.


Và nếu như kế hoạch của bọn họ là biến Teddy thành kẻ điên thì kế hoạch dành cho Chuck hẳn phải khác đi. Vì sẽ không ai tin việc hai đặc vụ cùng bị mất trí một lúc trong vòng bốn ngày. Nên kế hoạch dành cho Chuck hẳn sẽ gắn liền với một tai nạn. Trong cơn bão dữ chẳng hạn. Trên thực tế, nếu như họ thật sự thông minh – và có vẻ như thế thật – thì có lẽ cái chết của Chuck sẽ được sử dụng như một cái cớ để lý giải việc Teddy bị đẩy quá giới hạn của mình đến phát điên.


Không thể chối cãi được rằng đây là một giả thuyết vô cùng hợp lý.
Nhưng nếu Teddy không ra khỏi đây được thì văn phòng liên bang cũng sẽ không bao giờ chấp nhận câu chuyện đó cho dù nó có hợp lý thế nào đi chăng nữa mà không gửi các đặc vụ khác tới để điều tra.
Và họ sẽ tìm thấy cái gì?


Teddy nhìn xuống cổ tay và ngón tay của anh đang run lên. Ngày càng trầm trọng. Đầu óc anh không hề nhẹ đi chút nào sau một giấc ngủ đêm. Một cảm giác u mê, lưỡi như tắc lại trong cổ họng. Tới lúc văn phòng liên bang gửi nhân viên tới đây thì hẳn thuốc đã phát huy tác dụng, họ sẽ thấy Teddy đang mặc áo ngủ, mũi dài lòng thòng, ị đái bừa bãi ngay chỗ đang ngồi. Và thế là phiên bản sự thật của bệnh viện Ashceliffe sẽ được hợp thức hóa.


Anh nghe thấy tiếng còi ủ từ bến phà và trèo lên một con dốc đúng lúc con phà quay đầu xong, đang tiến giật lùi về phía cầu cảng. Anh rảo bước và chỉ mười phút sau anh đã có thể nhìn thấy nó xuyên qua rừng cây phía sau ngôi nhà kiến trúc kiểu Tudor của Cawley.


Anh bỏ đường chính rẽ vào rừng và nghe tiếng mọi người lục đục dỡ hàng, tiếng những chiếc thùng các tông bị ném phịch lên cầu cảng, tiếng xe kéo hai bánh bằng sắt kêu leng keng, tiếng chân người bước rầm rập trên những ván cầu bằng gỗ. Anh bước tới gấn rặng cây cuối cùng và nhìn thấy mấy người hộ lý trên cầu thang, hai người lái phà đang ngồi dựa lưng vào đuôi phà, và rất nhiều lính gác, súng đeo bên hông, người quay về phía khu rừng, mắt sục sao trên đám cây cối và những khoảnh đất phía trước bệnh viện Ashecliffe.


Khi những người hộ lý đã dỡ hàng xong và kéo xe đi thì đám lính gác vẫn đứng tại chỗ. Teddy hiểu rằng công việc duy nhất của họ trong buổi sáng hôm nay là ngăn cản anh lên chuyến phà đó bằng mọi cách.
Anh rón rén quay trở lại, đi xuyên qua khu rừng về phía nhà Cawley. Anh nghe thấy tiếng người ở trên lầu và nhìn thấy một hộ lý ở trên mái nhà chỗ bị thủng, lưng xoay về phía Teddy.


Anh tìm thấy chiếc xe ô tô trong chỗ đỗ xe ở phía Tây ngôi nhà. Một chiếc Buick Roadmaster 47. Màu nâu sẫm, nội thất da màu trắng. Vừa được lau chùi và đánh bóng sau cơn bão. Một chiếc xe mà chủ nhân nó rất yêu quý.


Anh mở cửa xe chỗ tài xế ngồi và ngửi thấy mùi da còn gây gây, như thể mới được đưa vào sử dụng ngày hôm qua. Anh mở hộp để găng và tìm thấy mấy bao diêm, anh bèn lấy hết đi.


Anh lôi chiếc cà vạt ra khỏi túi, tìm thấy một hòn đá nhỏ trên mặt đất và buộc nó lại bằng cái đuôi cà vạt. Anh nhấc biển số xe ra, mở nắp xăng, ròng chiếc cà vạt và viên đá vào trong cho tới khi chỉ còn một mẩu cà vạt hoa lủng lẳng phía bên ngoài.


Teddy nhớ Dolores đã tặng anh chiếc cà vạt này, cô vắt nó ngang qua mắt anh khi đang ngồi trong lòng anh.
“Anh xin lỗi, em yêu,” anh thì thầm. “Anh yêu chiếc cà cạt này vì em đã tặng cho anh. Nhưng nói thật, nó là một chiếc cà vạt xấu khủng khiếp.”


Và anh ngầng mặt lên trời mỉm cười xin lỗi cô rồi dùng một que diêm châm vào bao diêm và dùng cả bao diêm để đốt chiếc cà vạt. Rồi anh vắt chân lên cổ chạy.


Anh chạy được tới giữa khu rừng thì chiếc xe nổ tung. Anh nghe có tiếng người la hét liền quay lại nhìn thì thấy khói bốc lên từng cuộn, rồi tiếp theo là một loạt vụ nổ nhỏ, giống như pháo hoa, kính từ các cửa sổ vỡ tung tóe. Khi tới bìa rừng, anh cuộn chiếc áo vest lại và giấu nó dưới mấy viên đá. Anh nhìn thấy những người lính gác và hai người lái phà chạy về phía nhà của Cawley, anh biết nếu anh muốn lên được chuyến phà đó thì phải hành động tức thì, không nghĩ ngợi gì cả, và như thế cũng tốt vì nếu cứ suy tính quá nhiều thì thường cuối cùng anh sẽ chẳng làm gì cả.


Anh ra khỏi khu rừng, chạy dọc theo bờ biển, ngay trước khi tới được cầu cảng và có nguy cơ lộ diện nếu ai đó xuất hiện, anh bèn ngoặt sang trái và lao xuống nước.


Chúa ơi, nước biển lạnh như đá. Teddy cứ hy vọng nhiệt độ ban ngày sẽ làm nó ấm lên một chút thế mà cái lạnh xuyên khắp người anh như điện giật và đẩy bật không khí ra khỏi ngực anh. Nhưng Teddy tiếp tục lao người về phía trước, cố không nghĩ tới những thứ đang ở trong nước cùng anh – lươn, sứa, cua và có thể là cả cá mập nữa. Nghe có vẻ nực cười nhưng Teddy biết cá mập thường tấn công con người ở độ sau chứng một mét như độ sâu của anh lúc này đây. Nước mấp mé bên sườn anh rồi dâng cao dần và anh nghe thấy những tiếng la hét từ phía ngôi nhà của Cawley, bất chấp trái tim đang phản đối dữ dội trong lồng ngực, anh chìm đầu xuống nước.


Anh nhìn thấy đứa bé gái trong giấc mơ của anh, trôi nổi ngay phía dưới, mắt con bé mở to vô vọng.


Anh lắc đầu và con bé biến mất. Rồi anh nhìn thấy thân phà ở phía trước mặt, một thanh kim loại dày màu đen dập dờn trong sóng nước màu xanh lục, anh bơi lại gần, bám vào đó. Anh di chuyển về phía mũi phà để vòng sang mạn phà phía bên kia, nơi anh từ từ nhô đầu khỏi mặt nước. Anh cảm thấy ánh mặt trời mơn man trên mặt khi anh thở ra rồi hít lấy hít để oxy vào trong phổi, cố không nghĩ đến hình ảnh hai chân của anh vẫn lơ lửng dưới nước, những sinh vật biển bơi ngang qua, dừng lại quan sát, không hiểu là vật gì bèn tiến lại gần để đánh hơi…


Chiếc thang vẫn ở đúng chỗ cũ, ngay trước mặt anh và anh bám một tay lên nấc thang thứ ba. Anh có thể nghe thấy tiếng chân người quay trở lại phía cầu cảng, chạy rầm rập trên những mảnh ván gỗ. Và rồi anh nghe tiếng của giám đốc trại giam:
“Lục soát con phà đó.”
“Sếp, chúng tôi mới chỉ vừa đi khỏi có…”
“Các anh tự động rời bỏ vị trí của mình, giờ các anh lại còn muốn tranh cãi nữa sao?”
“Không thưa ngài. Xin lỗi ngài.”
Chiếc cầu thang dập dềnh khi đám lính gác tràn lên phà và Teddy có thể nghe thấy tiếng họ đi lại trên đó, mở tung các cánh cửa và di chuyển đồ đạc.


Có cái gì đó trườn qua háng anh giống như một bàn tay, anh nghiến chặt răng, tay bám chắc vào nấc thang và cố giữ cho đầu óc trống rỗng vì không muốn tưởng tượng ra đó là vật gì. Nhưng may mắn là nó tiếp tục chuyển động ra khỏi chân anh và Teddy khẽ thở phào.
“Xe ô tô của tôi. Anh ta cho cả cái xe nổ tung,” Cawley nói giọng rời rạc như sắp hụt hơi.
“Chuyện này đã đi đủ xa rồi đấy bác sĩ,” viên giám đốc trại giam nói.
“Chúng ta nhất trí rằng tôi là người đưa ra quyết định.”
“Nếu gã đó trốn khỏi hòn đảo…”
“Anh ta sẽ không rời khỏi cái hòn đảo này.”
“Tôi chắc là ông cũng không nghĩ anh ta sẽ biến cục cưng của ông thành một đám cháy đúng không? Chúng ta phải chấm dứt vụ này ngay thôi để cắt giảm thiệt hại.”
“Tôi đã mất quá nhiều công sức để có thể bỏ ngang như thế!”
Viên giám đốc trại giam lên giọng, “Nếu gã đó trốn khỏi hòn đảo thì chúng ta đi đời.”
Cawley đáp cũng gay gắt không kém, “Anh ta sẽ không rời khỏi cái hòn đảo chết tiệt này!”
Thề rồi không ai nói gì trong một lát. Teddy có thể nghe thấy tiếng chân họ di chuyển trên cầu cảng.
“Thôi được, bác sĩ. Nhưng con phà này sẽ ở lại đây. Nó sẽ không đi đâu cả cho đến khi gã đó được tìm thấy.”
Teddy vẫn cố bám trụ, cái lạnh bắt đầu liếm vào chân anh khiến chúng tê buốt và nhức nhối.
“Ở Boston người ta sẽ thắc mắc về chuyện này,” Cawley nói.
“Rồi sẽ có câu trả lời cho họ. Nhưng con phà sẽ ở lại đây.”
Có cái gì đó thúc vào bắp chân trái của Teddy.
“Thôi được, giám đốc.”
Vật gì đó lại thúc vào chân anh lần nữa, Teddy đạp mạnh chân ra đằng sau khiến nước kêu ùng ục nghe như tiếng súng.
Tiếng bước chân dồn về phía đuôi phà.
“Anh ta không có ở đây, sếp. Chúng tôi đã kiểm tra khắp nơi.”
“Thế hắn đi đâu mới được?” Viên giám đốc trại giam nói. “Có ai có ý kiến gì không?”
“Tệ thật!”
“Gì vậy, bác sĩ?”
“Chắc anh ta đi về phía ngọn hải đăng.”
“Tôi cũng có nghĩ tới khả năng đó.”
“Tôi sẽ lo liệu chuyện này.”
“Hãy mang theo một số người.”
“Tôi đã nói là tôi sẽ lo liệu. Chúng tôi có người ở đó.”
“Không đủ.”
“Tôi sẽ lo liệu được, tôi đã bảo thế mà.”
Teddy nghe thấy tiếng giày của Cawley đi về phía cầu phà rồi nhỏ dần khi tiếng ông ta giẫm lên cát.
“Hải đăng hay không hải đăng,” viên giám đốc trại giam nói với người của ông ta, “thì con phà này cũng sẽ không đi đâu cả. Hãy bảo lái phà đưa chìa khóa động cơ và mang lại đây cho tôi.
Đảo Kinh Hoàng
Tác Giả - Lời Nói Đầu
NGÀY THỨ NHẤT
NGÀY THỨ NHẤT (II)
NGÀY THỨ NHẤT (III)
NGÀY THỨ NHẤT (IV)
NGÀY THỨ NHẤT (V)
NGÀY THỨ HAI
NGÀY THỨ HAI (2)
NGÀY THỨ HAI (3)
NGÀY THỨ HAI (4)
NGÀY THỨ HAI (5)
NGÀY THỨ HAI (6)
NGÀY THỨ HAI (7)
NGÀY THỨ HAI (8)
NGÀY THỨ HAI (9)
NGÀY THỨ BA
NGÀY THỨ BA (II)
NGÀY THỨ BA (III)
NGÀY THỨ BA (IV)
NGÀY THỨ BA (V)
NGÀY THỨ BA (VI)
NGÀY THỨ TƯ
NGÀY THỨ TƯ (2)
NGÀY THỨ TƯ (3)
NGÀY THỨ TƯ (4)
NGÀY THỨ TƯ (5)
NGÀY THỨ TƯ (6)