NGÀY THỨ HAI
Tác giả: Dennis Lehane
CAWLEY GẶP HỌ trong hành lang Khu B. Mặt mũi và quần áo ông ta ướt sũng, trông như một người ngồi cả đêm trên chiếc ghế băng ở trạm chờ xe buýt.
“Bí quyết là đặt lưng xuống giường là phải ngủ, bác sĩ,” Chuck nói.
Cawley lau mặt bằng một chiếc khăn mùi soa. “Ồ, cái đó là bí quyết hả đặc vụ? Tôi biết là tôi có quên cái gì đó. Quên ngủ, ý anh là vậy? Đúng là thế thật.”
Ba người họ bắt đầu leo lên các bậc thang màu vàng, gật đầu chào những hộ lý đứng ở tầng một.
“Bác sĩ Naehring sáng nay thế nào?” Teddy hỏi.
Cawley nhướng mày nhìn anh vẻ mệt mỏi. “Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua. Jeremiah là một thiên tài nhưng anh ấy cũng nên sử dụng vài phép lịch sự trong giao tiếp xã hội. Anh ấy có ý tưởng viết một cuốn sách về văn hóa của các nam chiến binh trong lịch sử. Anh ấy thường xuyên đưa những điều ám ảnh anh ấy vào các cuộc đối thoại, cố xếp người khác vào những hình mẫu tưởng tượng của mình. Một lần nữa, tôi xin lỗi.”
“Các ông thường xuyên làm thế à?”
“Cái gì cơ, đặc vụ?”
“Ngồi quanh uống rượu và, hừm, thăm dò mọi người.”
“Rủi ro nghề nghiệp, tôi đoán thế. Đố anh cần phải có bao nhiêu bác sĩ tâm lý để vặn một cái bóng đèn?”
“Tôi không biết. Bao nhiêu?”
“Tám.”
“Tại sao?”
“Ôi thôi, đừng hỏi vặn vẹo nữa.”
Teddy bắt gặp ánh mắt của Chuck rồi cả hai phá ra cười.
“Kiểu đùa của bác sĩ tâm lý,” Chuck nói. “Ai mà đoán nổi?”
“Các vị, các vị có biết thực trạng của ngành sức khỏe tâm thần hiện nay ra sao không?”
“Không hề.”
“Chiến tranh,” Cawley nói và lấy chiếc khăn mùi soa ướt che miệng ngáp. “Chiến tranh tư tưởng, triết học và thậm chí cả tâm thần học.”
“Các ông là bác sĩ,” Chuck nói. “Các ông nên chơi đẹp, chia sẻ đồ chơi cho nhau.”
Cawley mỉm cười và họ tiếp tục đi qua những người hộ lý đang làm việc trên tầng hai. Từ đâu đó ở phía dưới một bệnh nhân đang la hét, tiếng kêu âm vang lên tận chỗ cầu thang họ đang đứng. Đó là một tiếng kêu ai oán và Teddy có thể nghe thấy sự tuyệt vọng bên trong, tuyệt vọng bì biết chắc rằng cho dù mong muốn điều gì thì nó cũng sẽ không được đáp ứng.
“Trường phái cũ,” Cawley nói, “tin vào các liệu pháp gây sốc, phẫu thuật thùy não, trị liệu spa cho những bệnh nhân dễ bảo. Chúng tôi gọi chúng là phẫu thuật thần kinh. Trường phái mới thì theo đuổi chủ trương được trị tâm thần. Họ nói đó là cách điều trị của tương lai. Cũng có thể. Tôi cũng không biết nữa.”
Nói tới đây ông ta dừng lại, một tay đặt lên thành cầu thang giữa tầng hai với tầng ba, và Teddy có thể cảm thấy sự mệt mỏi của ông ta thật rõ ràng, như một vật thể sống đang suy sụp, một cơ thể thứ tư hiện diện trên cầu thang cùng với bọn họ.
“Dược trị tâm thần được ứng dụng như thế nào?” Chuck hỏi.
“Người ta vừa mới phê chuẩn việc sử dụng một loại thuốc mới có tên là lithium, có tác dụng làm thư giãn bệnh nhân tâm thần và thuần hóa họ theo quan điểm của một số người. Gông cùm sẽ đi vào dĩ vãng. Cả xiềng xích, còng tay. Theo những người của trường phái lạc quan thì thậm chí cả chấn song nữa. Trường phái cũ, dĩ nhiên, phản bác lại rằng chẳng gì có thể thay đổi phẫu thuật thần kinh, nhưng trường phái mới có vẻ mạnh hơn, tôi nghĩ thế và họ cũng sẽ có nhiều tiền hơn.”
“Tiền ở đâu ra?”
“Tất nhiên là từ các công ty dược phẩm rồi. Bây giờ mà đi mua thuốc về tích trữ thì sau này các vị có thể nghỉ hưu trên hòn đảo của riêng mình. Trường phái mới, trường phái cũ. Chúa ơi, đôi khi tôi cũng cứ huyên thuyên thế đấy.”
“Thế ông thuộc trường phái nào?” Teddy nhẹ nhàng hỏi.
“Tin hay không tùy anh, đặc vụ, tôi thì tin vào liệu pháp nói chuyện, vào những kỹ năng giao tiếp cơ bản. Tôi có một ý tưởng cấp tiến rằng nếu anh chữa trị bệnh nhân với sự tôn trọng và chịu khó lắng nghe những gì họ muốn bày tỏ thì có thể anh sẽ giúp được họ.”
Lại một tiếng rú nữa. Vẫn là nữ bệnh nhân lúc nãy, Teddy dám chắc thế. Tiếng rú chen vào giữa họ và có vẻ làm sao nhãng sự tập trung của Cawley.
“Nhưng những bệnh nhân như thế này?” Teddy nói.
Cawley mỉm cười. “Ừ, đúng là nhiều người trong số những bệnh nhân này cần phải điều trị, một vài người cần phải xích lại. Không có gì để tranh cãi. Nhưng đó là một con dốc trơn. Một khi đã đổ thuốc độc xuống giếng, làm sao có thể tách nó ra khỏi nước được nữa?”
“Không thể,” Teddy nói.
Ông ta gật đầu. “Đúng thế. Cái nên coi là biện pháp cuối cùng lại dần dần trở thành phương pháp chữa bệnh tiêu chuẩn. Và, tôi biết là tôi đang bắt đầu nói năng lẫn lộn rồi đấy. Thiếu ngủ mà.” Ông ta quay sang nhìn Chuck rồi nói tiếp, “Đúng thế. Lần tới, tôi sẽ thử cái bí quyết của anh xem sao.”
“Tôi nghe nói là nó có hiêu quả đáng kinh ngạc đấy.” Chuck nói và họ lại tiếp tục leo lên tầng cuối cùng.
Trong phòng của Rachel, Cawley ngồi phịch xuống mép giường còn Chuck đứng dựa lưng vào cửa. Chuck nói, “Này, cần phải có bao nhiêu nhà siêu thực để vặn một cái bóng đèn nhỉ?”
Cawley nhìn anh ta và nói: “Tôi chịu. Bao nhiêu?”
“Một con cá,” Chuck nói rồi bật ra một tràng cười sảng khoái.
“Một ngày nào đó anh sẽ phải trưởng thành thôi, đặc vụ,” Cawley nói. “Đúng không?”
“Tôi vẫn có chút nghi ngờ về điều đó,” Chuck nói.
Teddy giơ tờ giấy ra trước ngực và vỗ vỗ vào đấy để thu hút sự chú ý của mọi người. “Hãy thử nhìn xem.”
LUẬT CỦA 4
TÔI LÀ 47
HỌ LÀ 80
+BẠN LÀ 3
CHÚNG TA LÀ 4
NHƯNG
AI LÀ 67?
Sau một phút, Cawley bỏ cuộc, “Tôi quá mệt, đặc vụ. Lúc này với tôi mọi thứ đều loằng ngoằng khó hiểu. Xin lỗi.”
Teddy nhìn sang Chuck. Chuck cũng lắc đầu.
“Chính là dái dấu cộng khiến tôi nghĩ đi nghĩ lại mãi. Hãy nhìn cái dòng ở dưới. ‘Họ là 80’. Nếu cộng hai dòng đó lại thì chúng ta sẽ được gì?” Teddy nói.
“Một trăn hai mươi bảy.”
“Một, hai, và bảy,” Teddy nói. “Đúng thế. Giờ thì cộng với dòng thứ ba. Nhưng nó lại được đặt riêng rẽ. Cô ta muốn chúng ta giữ nguyên các phần riêng rẽ. Chúng ta sẽ có một cộng hai cộng bảy cộng ba. Các anh đã nghĩ ta chưa?”
“Mười ba.” Cawley ngồi thẳng lên một chút.
Teddy gật đầu. “Con số mười ba có liên quan đặc biệt gì tới Rachel Solando? Có phải sinh nhật của cô ta vào ngày mười ba? Ngày cưới? Hay ngày cô ta giết bọn trẻ con?”
“Tôi sẽ phải kiểm tra lại,” Cawley nói. “Nhưng mười ba thường là một con số rất có ý nghĩa đối với những người mắc bệnh tâm thần phân liệt.”
“Tại sao?”
Ông ta nhún vai. “Nhiều người cũng nghĩ thế. Đó là biểu tượng của sự rủi ra. Phần lớn các bệnh nhân tâm thần phân liệt sống trong tình trạng sợ hãi. Đó là một nhân tố đặc trưng thường thấy ở bệnh này. Vì thế đa số họ cực kỳ mê tín. Vậy nên con số mười ba có vai trò quan trọng với họ.”
“Nghe cũng có lý,” Teddy nói. “Hãy nhìn con số tiếp theo. Bốn. Cộng một với ba thì thanh bốn. Nhưng để nguyên thì sao?”
“Mười ba.” Chuck rời khỏi bức tường và thò đầu vào nhìn tờ giấy.
“Và con số cuối cùng,’ Cawley nói. “Sáu mươi bảy. Sáu và bảy cũng thành mười ba.”
Teddy gật đầu. “Đó không phải ‘Luật của bốn’ mà là ‘Luật của mười ba’. Có mười ba chữ cái trong tên của Rachel Solando.”
Teddy nhìn Cawley và Chuck đang đếm nhẩm trong đầu họ. “Tiếp đi,” Cawley nói.
“Hiểu được quy luật này thì ta có thể dễ dàng lần theo dấu vết của vô số mẩu vụn bánh mì mà Rachel để lại. Những mật mã tiếp theo tuân theo những nguyên tắc cơ bản nhất của việc phiên âm từ chữ ra số. Một tương đường với chữ A. Hai với chữ B. Hai người hiểu chứ?”
Cawley gật đầu, Chuck cũng gật theo sau giây lát.
“Chữ cái đầu tiên trong tên của cô ấy là R. Mã của nó là số 18. A là một. C là ba. H là ám. E là năm. L là mười hai. Mười tám, một, ba, tám, năm và mười hai. Cộng tất cả vào thì hai người có gì nào?”
“Chúa ơi,” Cawley nói khẽ.
“Bốn mười bảy,” Chuck mắt trợn lên, nhìn chòng chọc vào tờ giấy trên ngực Teddy.
“Đó là ‘Tôi’,” Cawley nói. “Là tên riêng của cô ta. Giờ thì tôi hiểu rồi. Nhưng còn ‘họ’ là ai?”
“Là tên họ của cô ta,” Teddy nói. “Là tên họ của họ.”
“Của ai cơ?”
“Của nhà chồng cô ta và tổ tiên họ. Tên họ mà cô ta lấy theo nhà chồng, không phải là tên họ khai sinh. Hoặc chính là chỉ các con cô ta, chúng mang họ bố. Nhưng bất cứ trường hợp nào cũng không quan trọng. Dù sao đó cũng là tên họ của cô ta. Solando. Lấy từng chữ cái trong từ này ra chuyển thành số đếm thì tin tôi đi, các anh sẽ có được con số tám mươi.”
Cawley tụt khỏi giường, cả ông ta và Chuck đứng đối diện Teddy để nhìn vào đám mật mã trước ngực anh.
Chuck ngước lên nhìn vào mắt Teddy một lát. “Sếp là cái quái gì vậy, Einstein à?”
“Trước đây anh đã từng làm công việc giải mã hả, đặc vụ?” Cawley hỏi, mắt vẫn không rời khỏi tờ giấy. “Trong thời kỳ chiến tranh ấy?”
“Không.”
“Thế làm thế nào mà anh lại…?” Chuck nói.
Tay Teddy mỏi nhừ vì giữ tờ giấy quá lâu trước ngực nên anh đặt nó xuống giường.
“Tôi không biết. Tôi giải rất nhiều ô chữ. Tôi thích giải câu đố.” Anh nhún vai nói.
“Nhưng anh là Tình báo Quân đội ở châu Âu, đúng không?” Cawley nói.
Teddy lắc đầu. “Quân nhân thường. Chính ông, bác sĩ, ông mới là người của OSS.”
“Không, tôi chỉ làm vài việc tư vấn thôi,” Cawley nói.
“Tư vấn kiểu gì?”
Cawley lại cười với anh nụ cười trơn tuột của mình, một nụ cười biến mất ngay khi vừa xuất hiện. “Kiểu-không-bao-giờ-kể-lại-được.”
“Nhưng cái mã này,” Teddy nói, “nó đơn giản thôi.”
“Đơn giản?” Chuck nói. “Anh đã giải thích rồi mà đầu tôi vẫn ong ong.”
“Còn với ông thì sao bác sĩ?”
“Tôi biết nói với anh thế nào, đặc vụ? Tôi không phải là người giải mã,” Cawley nhún vai nói.
Cawley cúi đầu và đưa tay vuốt cằm khi quay lại nhìn vào đám mật mã. Bắt gặp mắt của Teddy, ánh mắt Chuck ngổng ngang những phân vân.
Cawley nói, “Như vậy là chúng ta đã đoán ra được, à đúng hơn là anh, đặc vụ, ý nghĩa của hai con số bốn bảy và tám mươi. Chúng ta cũng chắc rằng tất cả những dấu vết khác đều là sự hoán vị của con số mười ba. Nhưng còn ‘ba’ thì sao?”
“Lại nữa,” Teddy nói, “hoặc là con số này ám chỉ chúng ta, trong trường hợp cô ta có khả năng đoán trước tương lai…”
“Không chắc vậy.”
“Hoặc là chỉ ba đứa con của cô ta.”
“Tôi thấy cái này có lý.”
“Cộng Rachel với số ba đó…”
“Thì ra dòng tiếp theo,” Cawley nói. “Chúng ta là bốn.”
“Thế ai là sáu mươi bảy?”
Cawley nhìn sang phía anh. “Anh không nói quá đấy chứ?”
Teddy lắc đầu.
Cawley lấy ngón tay vuốt dọc theo mép phải tờ giấy. “Không có con số nào cộng vào thành sáu mươi bảy à?”
“Không.”
Cawley xoa đầu, đứng thẳng người lên rồi hỏi. “Anh cũng không có giả thiết nào sao?”
“Đây là cái mã duy nhất tôi không thể nào giải được. Cho dù nó ám chỉ cái gì đi nữa cũng không thuộc phạm vi hiểu biết của tôi, điều đó khiến tôi nghĩ nó hẳn liên quan tới hòn đảo này. Bác sĩ, ông thì sao?”
“Tôi, gì cơ?”
“Ông có giả thiết nào không?”
“Không. Tôi còn chẳng giải được cái dòng đầu tiên nữa là.”
“Đúng là ông có nói thế thật. Mệt mỏi và gì gì đó.”
“Cực kỳ mệt mỏi, đặc vụ.” Ông ta nói với cái nhìn xoáy vào mặt Teddy, rồi đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài trời mưa xối xả như những tấm màn dày đặc ngăn cách hòn đảo với thế giới bên ngoài. “Đêm qua anh nói là anh sẽ đi.”
“Ngay chuyến phà đầu tiên,” Teddy nói dối.
“Nhưng sẽ không có chuyến phà nào ngày hôm nay. Tôi dám chắc về điều đó.”
“Thế thì ngày mai vậy. Hoặc là ngày kia.” Teddy nói. “Ông vẫn nghĩ rằng cô ta ở đâu đó ngoài kia chứ? Trong cái cảnh mưa gió này?”
“Không,” Cawley nói. “Tôi không nghĩ thế.”
“Không thì cô ta ở đâu?”
Ông ta thở dài. “Tôi không biết, đặc vụ ạ. Đó không phải là chuyên môn của tôi.”
Teddy cầm tờ giấy lên. “Đây là chìa khóa. Một sự hướng dẫn cho việc giải các mật mã tiếp theo. Tôi cược là thế, bằng cả tháng lương của mình.”
“Và nếu đúng là như thế thì sao?”
“Thì không phải là cô ta tìm cách chạy trốn, bác sĩ. Cô ta chỉ muốn mang chúng tôi tới đây. Tôi nghĩ là còn có thêm các mật mã khác nữa.”
“Nhưng không phải ở trong cái phòng này. Hay ở trên hòn đảo này.”
Cawley hít một hơi rất sau như thể hút cạn không khí ở trong căn phòng, rồi đứng tì một tay vào bậu cửa sổ, trông giống như cái xác chẳng còn chút sinh khí nào, khiến Teddy băn khoăn không hiểu chuyện gì đã khiến ông ta mất ngủ đêm qua.
“Cô ta mang các anh tới đây?” Cawley nói. “Để làm gì?”
“Ông nói xem.”
Cawley nhắm mắt lại và đứng yên một lúc lâu khiến Teddy bắt đầu nghĩ không hiểu có phải ông ta đã ngủ quên mất hay không.
Rồi ông ta mở mắt ra, nhìn hai người bọn họ và nói. “Tôi có một ngày làm việc bận rộn. Các cuộc họp nhân viên, họp ngân quỹ với ban quản giáo, họp về việc duy trì tình trạng khẩn cấp trong trường hợp cơn bão này tấn công chúng ta. Các anh hẳn sẽ hài lòng khi biết tôi đã cố thu xếp cho cả hai nói chuyện với tất cả bệnh nhân cùng nhóm điều trị với cô Solando trong cái đêm cô ấy mất tích. Những cuộc phỏng vấn có thể bắt đầu trong mười lăm phút tới. Các vị, tôi đánh giá cao sự có mặt của các vị ở đây. Tôi rất thật lòng. Tôi đã cố gắng hết sức mình cho dù điều đó có được người khác nhìn nhận hay không.”
“Vậy thì hãy đưa cho tôi hồ sơ cá nhân của bác sĩ Sheehan.”
“Tôi không thể làm được. Dứt khoát là không.” Ông dựa đầu vào tường rồi nói tiếp, “Đặc vụ, tôi đã yêu cầu người trực tổng đài cố liên lạc với anh ấy. Nhưng hiện giờ chúng tôi không thể nối liên lạc với bất kỳ ai. Theo chúng tôi được biết thì cả bờ biển phía Đông đang chìm dưới nước. Kiên nhẫn, các vị. Đó là tất cả những gì tôi sẽ tìm ra chuyện gì đã xảy đến với cô ấy.” Ông ta nhìn đồng hồ đeo tay. “Tôi muộn mất rồi. Có chuyện gì nữa không, hay chúng ta có thể nói sau?”