watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Đảo Kinh Hoàng-NGÀY THỨ HAI (2) - tác giả Dennis Lehane Dennis Lehane

Dennis Lehane

NGÀY THỨ HAI (2)

Tác giả: Dennis Lehane

HỌ ĐỨNG DƯỚI MÁI CHE bên ngoài bệnh viện, mưa quất ngang tằm nhìn của họ thành những tấm màn dày đặc, rộng như những toa tàu.
“Anh nghĩ là ông ta biết ý nghĩa của con số sáu mươi bảy?” Chuck hỏi.
“Ừ.”
“Anh nghĩ là ông ta đã giải được mật mã đó trước cả anh?”
“Tôi nghĩ ông ta từng là nhân viên OSS. Ông ta hẳn phải có biệt tài nào đó để làm việc cho cái Cục ấy.”
Chuck lấy tay lau nước mưa trên mặt rồi khẽ vẩy tay cho nước rơi xuống đất. “Họ có bao nhiêu bệnh nhân ở đây nhỉ?”
“Ở đây cũng nhỏ,” Teddy nói.
“Phải.”
“Bao nhiêu, có lẽ khoảng hai mươi nữ, ba mươi nam thôi nhỉ?”
“Cũng không nhiều lắm.”
“Không nhiều.”
“Dù sao cũng không tới sáu mươi bảy.”
Teddy quay lại nhìn anh ta. “Nhưng mà…” anh nói.
“Đúng thế,” Chuck nói. “Nhưng.”
Rồi hai người họ nhìn về hướng rặng cây và phía sau nó, ngọn pháo đài đang chống chọi với cơn bão, mờ mờ ảo ảo như một bức vẽ bằng chỉ thân trong căn phòng đầy khói.
Teddy nhớ lại những gì Dolores đã nói trong giấc mơ về việc đếm số giường bệnh.
“Không hiểu có bao nhiêu bệnh nhân bị đưa lên đó, cậu nghĩ sao?”
“Tôi không biết,” Chuck nói. “Phải đi hỏi vị bác sĩ hữu ích của chúng ta.”
“Ừ, phải, ông ta vừa mới rú lên cái từ ‘hữu ích’ đúng không nhỉ?”
“Này, sếp.”
“Gì?”
“Từ trước tới nay, đã bao giờ sếp tới cơ sở liên bang nào phí phạm tới mức này chưa?”
“Là thế nào?”
“Năm mươi bệnh nhân ở hai khu? Trong khi sếp nghĩ thử xem những tòa nhà này có thể chứa bao nhiêu người? Hơn vài trăm ấy chứ?”
“Ít nhất.”
“Rồi tỉ lệ nhân viên và bệnh nhân. Cứ mỗi bệnh nhân có từ một tới hai nhân viên chăm sóc. Sếp đã thấy thế bao giờ chưa?”
“Cái này thì phải nói là chưa.”
Cả hai cùng nhìn xuống nền đất đang xì xèo dưới mưa.
“Cái chỗ này là chỗ quái quỷ gì thế không biết?” Chuck nói.
CUỘC PHỎNG VẤN ĐƯỢC TIẾN HÀNH ở khu nhà ăn, Chuck và Teddy ngồi ở một chiếc bàn phía cuối phòng. Hai hộ lý ngồi gần đó để theo dõi các bệnh nhân còn Trey Washing ton thì chịu trách nhiệm dẫn từng người vào gặp họ rồi lại đưa đi khi đã hỏi xong.
Người đầu tiên là một kẻ thân tàn ma dại, râu ria lởm chởm, mắt liên tục chớp và máy. Anh ta ngồi thu người lại như một con sam biển, gãi tay sồn sột và tránh nhìn vào mắt họ.
Teddy nhìn vào trang giấy trên cùng đống tài liệu mà Cawley đưa cho anh, chỉ là những phác thảo từ trí nhớ của Cawley chứ không phải hồ sơ bệnh nhân chính thức. Anh chàng này được đưa lên đầu danh sách, tên anh ta là Ken Gage, bị gửi tới đây do tấn công một người lạ tại lối đi của một cửa hàng tạp phẩm nằm ở góc phố, dùng một hộp đậu đánh vào đầu nạn nhân và trong lúc hành hung thì luôn miệng nói khẽ “Đừng đọc thư của tôi nữa.”
“Ken này,” Chuck nói. “Anh thấy trong người thế nào?”
“Tôi bị cảm lạnh. Tôi bị cảm lạnh ở chân.”
“Tôi rất tiếc.”
“Vâng, khi đi thì rất đau.” Ken gãi gãi xung quanh một mẹn ghẻ trên tay, ban đầu có vẻ nhẹ nhàng như thăm dò để xác định kích thước của nó.
“Anh có mặt trong nhóm điều trị tối hôm kia không?”
“Tôi bị cảm ở chân và khi đi thì rất đâu.”
“Thế anh có cần tất chân không?” Teddy cố hỏi. Anh để ý thấy hai hộ lý nhìn về phía họ cười khúc khích.
“Có, tôi muốn có mấy đôi tất, tôi muốn có mấy đôi tất, tôi muốn có mấy đôit ất.” Anh ta thì thầm, đầu vẫn cúi gằm, hơi lắc lư.
“Được thôi, chúng tôi sẽ kiếm cho anh. Chúng tôi chỉ muốn biết nếu anh đã…”
“Chỉ là nó quá lạnh. Trong chân tôi á? Nó lạnh và khi đi thì rất đau.”
Teddy nhìn sang Chuck. Chuck mỉm cười với hai người hộ lý khi tiếng khúc khích của họ bắt đầu vang tới tận bên bàn anh ngồi.
“Ken,” Chuck nói. “Ken này, anh có thể nhìn tôi được không?”
Ken vẫn cúi gằm, đầu lắc lư mạnh hơn. Móng tay của anh ta đã cạy toạc cái mụn ghẻ và một vệt máu rỉ ra giữa đám lông tay.
“Ken?”
“Tôi không đi được. Không phải như thế này. Không phải như thế này. Nó quá lạnh, lạnh, lạnh.”
“Ken, nghe này, nhìn tôi đi.”
Ken giảng một cú đấm xuống bàn.
Hai hộ lý đứng dậy trong lúc Ken nói, “Đáng lẽ nó không đau. Đáng lã là không. Nhưng họ muốn thế. Họ lấp đầy không khí bằng giá lạnh. Họ bơm nó vào đầu gối tôi.”
Hai hộ lý tiến tới bên bàn nhìn Chuck qua vai Ken. Người hộ lý da trắng nói, “Các anh xong rồi chứ, hay muốn nghe thêm về chân cẳng anh ta?”
“Chân tôi bị lạnh.”
Người hộ lý da đen khẽ nhướng một bên mày. “Thôi được rồi Kenny. Chúng tôi sẽ dẫn anh tới phòng Thủy lực và làm anh ấm lên tức thì.”
“Tôi đã ở đây năm năm. Chủ đề vẫn không thây đổi,” người hộ lý da trắng nói.
“Không hề?” Teddy hỏi.
“Khi đi thì rất đâu.”
“Không hề,” người hộ lý nói.
“Đi thì đau vì họ để cái lạnh vào chân tôi…”
BỆNH NHÂN TIẾP THEO là Peter Breene, hai mươi sáu tuổi, tóc vàng, mập lùn. Một người thích cắn móng tay và bẻ các đốt tay kêu răng rắc.
“Anh làm gì ở đây hả Peter?”
Peter nhìn qua bàn về phía Chuck và Teddy với đôi mắt có vẻ như luôn ướt át. “Lúc nào tôi cũng sợ.”
“Sợ gì cơ?”
“Mọi thứ.”
“Thế à!”
Peter gác chân trái lên đầu gối bên phải, tay giữ lấy cổ chân rồi cúi người ra phía trước. “Nghe thì có vẻ ngu ngốc nhưng mà tôi rất sợ đồng hồ. Chúng kêu tích tắc. Chúng chui vào trong đầu anh. Bọn chuột cống làm tôi sợ.”
“Tôi cũng thế,” Chuck nói.
“Vậy sao?” Peter nói, giọng tươi tỉnh hẳn ra.
“Mẹ kiếp, đúng thế. Cái lũ chít chít khốn kiếp ấy. Chỉ cần nhìn thấy một con đã muốn vãi đái ra quần.”
“Thế thì đừng đi ra ngoài bức tường lúc buổi đêm, nhé,” Peter nói. “Chúng có mặt ở khắp mọi nơi.”
“Biết thế. Cảm ơn anh nhé.”
“Bút chì,” Peter nói. “Cái đầu bút chì ấy, anh biết không? Kêu xoèn xoẹt trên giấy. Tôi sợ anh.”
“Tôi á?”
“Không,” Peter nói và hất cằm về phía Teddy. “Anh ta.”
“Tại sao?” Teddy hỏi.
Peter nhún vai. “Anh cao lớn. Tóc húy cua trông hắc ám. Anh có thể tự lo liệu cho bản thân mình. Các khớp xương của anh thật đáng sợ. Bố tôi cũng giống như thế. Ông ấy không có một vết sẹo nào. Tay của ông ấy trơn nhẵn. Nhưng mà trông ông ấy rất hắc ám. Các anh em trai của tôi cũng vậy. Họ thường đánh tôi.”
“Tôi sẽ không đánh anh đâu,” Teddy nói.
“Nhưng mà anh có thể. Anh không thấy thế sao? Anh có cái quyền lực đó. Còn tôi thì không. Điều đó khiến tôi yếu ớt. Yếu ớt khiến tôi sợ hãi.”
“Và khi anh sợ hãi?”
Peter vẫn tóm lấy mắt cá chân, cả người đung đưa từ trước ra sau, một mớ tóc xòa xuống trán. “Cô ta tử tế thôi. Tôi cũng không có ý gì cả. Nhưng cô ta làm tôi sợ với bộ ngực đồ sộ của cô ta, cái cách cô ta có thể di chuyển trong chiếc váy màu trắng đó, tới nhà chúng tôi mỗi ngày. Cô ta nhìn tôi như thể… Anh có biết cái nụ cười người ta thường dành cho trẻ con không? Cô ta cười với tôi như thế. Mà cô ta chỉ bằng tuổi tôi. À, phải, hình như có hơn vài tuổi, nhưng mà vẫn ở độ tuổi hai mươi. Và cô ta có quá nhiều kinh nghiệm tình dục. Mắt cô ta nói lên điều đó một cách rõ rệt. Cô ta thích được trần truồng. Và rồi cô ta hỏi tôi xem cô ta có thể dùng một ly nước không. Cô ta ở một mình trong bếp với tôi mà cứ như là không có chuyện gì lớn?”
Teddy khẽ gạt tập hồ sơ để Chuck có thể nhìn thấy ghi chép của Cawley:
Bệnh nhân hành hung y tá của bố mình bằng một chiếc ly vỡ. Nạn nhân bị trọng thương, ám ảnh kinh niên. Bệnh nhân không thừa nhận trách nhiệm đối vơi hành động của mình.
“Chỉ vì cô ta làm tôi sợ,” Peter nói. “Cô ta muốn tôi lôi cái đó của mình ra để cô ta có thể cười nhạo. Nói với tôi rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có một người đàn bà nào, chẳng bao giờ có con cái, chẳng bao giờ là một người đàn ông thực thụ? Là thế đấy, nếu không thì tôi nghĩ các anh biết mà, các anh có thể đọc được điều đó trên mặt tôi – rằng tôi sẽ không làm đau dù chỉ một con muỗi. Đó không phải là tôi. Nhưng khi tôi trở nên sợ hãi? Ôi, trí óc tôi.”
“Nó làm sao?” Chuck hỏi giọng vỗ về.
“Anh chưa từng nghĩ tới nó à?”
“Trí óc của anh hả?”
“Trí óc,” anh ta nói. “Của tôi, của anh, của bất kỳ ai. Về cơ bản, nó là một động cơ. Chính thế. Một cái mô tơ cực kỳ phức tạp và tinh xảo. Với tất cả những bộ phận khác nhau, số, bu lông và khớp nối. Chúng ta thậm chí không biết tới một nửa số chúng là cái gì. Nhưng chỉ cần trượt một số, chỉ một thôi… Các anh có bao giờ nghĩ tới điều đó không?”
“Gần đây thì không.”
“Anh nên. Nó giống như một chiếc xe ô tô. Không khác gì. Sai một số, lỏng một bu lông là cả hệ thống trở nên rối rắm. Các anh có biết rằng…” Anh ta dừng lại gõ tay vào thái dương trước khi nói tiếp, “rằng tất cả đều mắc ở trong này và anh không cách nào có thể đụng tới hay điều khiển nó. Mà nó điều khiển anh, đúng chứ? Và nếu một ngày nào đó nó quyết định rằng nó không thích hoạt động nữa?” Anh ta vươn người về phía trước và họ có thể nhìn thấy những đường gân nổi lên trên cổ anh ta. “Thì anh sẽ khốn khổ khốn nạn đấy,c ó đúng không?”
“Một cách nhìn thú vị,” Chuck nói.
Peter dựa lại lưng vào ghế, có vẻ bình tĩnh một cách bất ngờ. “Đó là điều tôi sợ nhất.”
Teddy với những cơn đau nửa đầu khiến anh phần nào hiểu được sự thiếu tự chủ của một người đối với trí óc mình nên trên lý thuyết anh có thể nhượng bộ quan điểm của Peter, nhưng trên thực tế thì anh chỉ muốn siết lấy cổ họng tên nhãi ranh đó, nhấc hắn lên rồi ném vào một trong những chiếc lò nướng ở cuối nhà ăn và hỏi hắn về cô y tá tội nghiệp mà hắn đã cắt xẻo nhiều nhát.
Mày thậm chí có nhớ tên cô ấy không, Peter? Theo mày thì cô ấy sợ gì? Hả? Mày. Thế đấy! Cố gắng hoàn thành một ngày làm việc trung thực để kiếm sống. Có thể cô ấy có con cái, có một người chồng. Có lẽ họ đang cố gắng dành dụm đủ tiền cho một trong mấy đứa con vào đại học, để nó có cuộc sống tốt đẹp hơn. Một giấc mơ nhỏ bé.
Nhưng, không, một thằng quý tử khốn kiếp con nhà giàu nào đó quyết định giấc mơ của cô ấy không thể thành hiện thực. Rất tiếc, nhưng không được. Không có cuộc sống bình thường nào cho cô, thưa cô. Không bao giờ nữa.
Teddy nhìn qua bàn về phía Peter Breene và chỉ muốn thụi cho hắn một quả ngay giữa mặt, mạnh tới mức các bác sĩ sẽ không tìm được mẫu xương nào trong mũi hắn nữa. Táng hắn thật mạnh khiến hắn không bao giờ quên được cái âm thanh của cú đấm đó.
Tuy nhiên, anh chỉ đóng hồ sơ lại và nói, “Anh đã tham dự nhóm điều trị đêm hôm kia với Rachel Solando. Đúng không?”
“Có, tôi có tham gia, thưa ngài.”
“Anh có nhìn thấy cô ta đi lên phòng của mình không?”
“Không. Nam giới đi trước. Cô ấy vẫn còn ngồi lại với Bridger Kearns và Leonora Grant và cái cô y tá đó.”
“Cô y tá đó?”
Peter gật đầu. “Cái cô tóc đỏ ấy. Đôi khi tôi cũng quý cô ta. Cô ta có vẻ chân thành. Nhưng những lúc khác thì, anh biết không?”
“Không, không biết,” Teddy nói, cố giữ giọng trơn tru như Chuck vẫn thường làm.
“Nhưng mà anh có nhìn thấy cô ta đúng không?”
“Có. Nói lại xem tên cô ta là gì nhỉ?”
“Cô ta không cần một cái tên. Loại phụ nữ đó ư? Không có tên nào dành cho cô ta cả. Con gái Nhơ nhuốc. Đó là tên của cô ta.”
“Nhưng mà Peter,” Chuck lên tiếng. “Tôi tưởng anh vừa nói là anh quý cô ấy.”
“Tôi nói thế lúc nào?”
“Một phút trước đây.”
“Úi, cô ta là đồ rác rưởi. Đồ đĩ rạc.”
“Để tôi hỏi anh một chuyện khác.”
“Dơ dáy, dơ dáy, dơ dáy.”
“Peter?”
Peter ngước nhìn Teddy.
“Tôi có thể hỏi anh cái này được không?”
“Ồ, tất nhiên.”
“Có gì bất thường xảy ra trong nhóm điều trị đêm hôm đó không? Rachel Solando có nói gì hay làm gì khác với ngày thường không?”
“Cô ta chẳng nói lấy một lời. Cô ta là một con chuột. Cô ta chỉ ngồi đó. Cô ta giết con của mình đấy, anh biết rồi. Ba đứa. Anh có tin nổi không? Loại người gì mà có thể làm được chuyện đó? Nếu anh không ngại, thưa ngài, thì tôi xin nhắc, đó là những kẻ bệnh hoạn trên thế giới này.”
“Ai cũng có vấn đề,” Chuck nói. “Một số nghiêm trọng hơn những người khác. Bị bệnh, giống như anh nói đấy. Họ cần được giúp đỡ.”
“Chúng cần hơi ngạt thì có,” Peter nói.
“Gì cơ?”
“Hơi ngạt,” Peter nói với Teddy. “Hơi ngạt cho bọn biến thái. Hơi ngạt cho bọn giết người. Giết con của chính mình ư? Hơi ngạt cho con chó cái ấy.”
Rồi cả ba ngồi im lặng. Mặt Peter rạng rỡ như thể anh ta vừa thắp sáng thế giới này cho họ. Một lúc sau anh ta vỗ bàn rồi đứng dậy.
“Hân hạnh được gặp các vị, quý ngài. Tôi phải đi thôi.”
Teddy vớ lấy một cái bút chì và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc trên tấm bìa hồ sơ khiến Peter dừng phắt lại và quay sang nhìn anh.
“Peter,” Teddy nói.
“Vâng?”
“Tôi…”
“Anh có thể dừng cái đó lại không?”
Teddy chậm rãi vạch những nét dài các chữ các tên anh ta lên tấm bìa cứng. “Tôi đang băn khoăn liệu…”
“Xin anh có thể, làm ơn…”
Teddy nhìn lên, tay vẫn đưa nét bút trượt dài trên giấy.
“Sao?”
“… dừng cái đó lại.”
“Cái gì cơ?” Teddy nhìn anh ta rồi lại nhìn xuống hồ sơ. Anh nhấc chiếc bút chì lên, nhíu một bên mày.
“Đúng thế. Làm ơn. Cái đó.”
Teddy đặt chiếc bút chì xuống. “Tốt hơn chứ?”
“Cảm ơn anh.”
“Peter, anh có biết một bệnh nhân tên là Andrew Laeddis?”
“Không.”
“Không ư? Ở đây không có ai tên như vậy à?”
Peter nhún vai. “Ở Khu A thì không. Anh ta có thể ở Khu C. Bọn tôi không ở lẫn với chúng. Chúng điên bỏ mẹ.”
“Thôi được rồi, cảm ơn anh Peter,” Teddy nói rồi cầm bút chì lên tiếp tục vẽ nguệch ngoạc.
Đảo Kinh Hoàng
Tác Giả - Lời Nói Đầu
NGÀY THỨ NHẤT
NGÀY THỨ NHẤT (II)
NGÀY THỨ NHẤT (III)
NGÀY THỨ NHẤT (IV)
NGÀY THỨ NHẤT (V)
NGÀY THỨ HAI
NGÀY THỨ HAI (2)
NGÀY THỨ HAI (3)
NGÀY THỨ HAI (4)
NGÀY THỨ HAI (5)
NGÀY THỨ HAI (6)
NGÀY THỨ HAI (7)
NGÀY THỨ HAI (8)
NGÀY THỨ HAI (9)
NGÀY THỨ BA
NGÀY THỨ BA (II)
NGÀY THỨ BA (III)
NGÀY THỨ BA (IV)
NGÀY THỨ BA (V)
NGÀY THỨ BA (VI)
NGÀY THỨ TƯ
NGÀY THỨ TƯ (2)
NGÀY THỨ TƯ (3)
NGÀY THỨ TƯ (4)
NGÀY THỨ TƯ (5)
NGÀY THỨ TƯ (6)