watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Đảo Kinh Hoàng-NGÀY THỨ HAI (6) - tác giả Dennis Lehane Dennis Lehane

Dennis Lehane

NGÀY THỨ HAI (6)

Tác giả: Dennis Lehane

“CÁC ANH ĐIÊN mẹ nó hết rồi à?”
McPherson hét lên trong gió khi chiếc xe jeep lọc cọc xuống con đường mòn dọc theo rìa Tây khu nghĩa địa.
Ông ta ngồi ở chiếc ghế cạnh lái xe nhìn xuống phía họ với đôi mắt đỏ ngầu, mọi dấu vết quyến rũ của một chàng cao bồi Texas đã bị cơn bão gột sạch. Ông ta cũng chẳng buồn giới thiệu người lái xe với họ. Một gương mặt trẻ trung, rắn rỏi với cái cằm nhọn là tất cả những gì Teddy có thể thấy dưới chiếc mũ áo mưa. Thế nhưng anh ta lái chiếc xe jeep một cách rất chuyên nghiệp, băng qua những bụi cây và chướng ngại vật mà cơn bão bày ra trên đường cứ như chúng chẳng hề tồn tại.
“Cơn bão đã tăng cường, mạnh trên cấp tám. Gió quật, di chuyển với vận tốc một trăm sáu mười kilomet giờ. Họ dự báo sẽ tăng lên hai trăm bốn mươi kilomet giờ vào đêm nay. Và các anh thì lại ra ngoài đi dạo?”
“Sao mà các anh biết được cơn bão đã tăng cường?”
“Radio dự phòng, đặc vụ. Chúng tôi e là nó cũng sẽ mất tín hiệu nốt trong vài giờ nữa.”
“Tất nhiên rồi,” Teddy nói.
“Đáng lẽ lúc này chúng tôi phải có mặt để giúp đỡ bệnh viện, thay vào đó chúng tôi lại đi tìm các anh.” Ông ta đập tay vào phía sau ghế mình rồi quay về trước, ra hiệu chẳng còn gì để nói với họ.
Chiếc jeep nảy bật khi trèo lên một cơn dốc và trong giây lát Teddy chỉ nhìn thấy mỗi bầu trời, dường như chẳng còn gì dưới bánh xe. Lốp xe chạm phải một mô đất khiến chiếc xe cua gấp, rẽ sang một đoạn đường cheo leo trơn nhẫy và Teddy có thể nhìn thấy đại dương bên trái họ, sùng sục những con sóng khổng lồ vỡ ra như những đám mây trắng hình nấm.
Chiếc xe jeep bắt đầu lao xuống con dốc nằm giữa những ngọn đồi nhỏ rồi đi xuyên qua một rặng cây, Teddy và Chuck bám chặt lấy chỗ ngồi khi chiếc xe nảy lên vì xóc khiến hai người va vào nhau. Rồi rặng cây lùi lại phía sau họ và trước mắt họ hiện ra mảnh đất phía sau khu dinh thự của Cawley. Họ băng qua một khoảnh đất đầy củi và gổ thông trước khi leo lên con đường chính dẫn vào nhà. Người lái xe bắt đầu giảm tốc độ và tiến về phía cổng.
“Chúng ta sẽ tới gặp bác sĩ Cawley,” McPherson lên tiếng và quay lại nhìn họ. “Ông ấy đang nóng lòng nói chuyện với các anh.”
“Chuyện này khiến tôi nghĩ tới cảnh mẹ tôi trở về nhà ở Seattle,” Chuck nói.
Họ được dẫn vào tầng hầm khu tập thể của nhân viên và đưa cho hai bộ đồng phục sạch của hộ lý. Quần áo của họ được đưa tới phòng giặt là của bệnh viện. Chuck vừa chải đầu trong buồng tắm vừa nhìn xuống bộ đồ áo sơ mi và quần trắng đang mặc và nói, “Ông có muốn xem một danh sách các loại rượu không? Thực đợn đặc biệt tối nay của chúng tôi là món bò Wellington. Ngon tuyệt!”
Trey Washington thò đầu vào buồng tắm. Anh ta có vẻ như đang cắn môi để khỏi bật cười khi trông thấy họ trong bộ quần áo mới. Anh ta nói, “Tôi tới đưa các anh đi gặp bác sĩ Cawley.”
“Chúng tôi có gặp phiền phức không?”
“Ồ, một chút, tôi nghĩ thế.”
“CÁC QUÝ ÔNG,” CAWLEY NÓI khi họ bước vào phòng. “Rất vui được gặp lại.”
Ông ta tỏ ra đang trong tâm trạng vui vè, ánh mắt sáng ngời. Teddy và Chuck để Trey ở ngoài cửa rồi bước vào căn phòng họp trê tầng thượng của bệnh viện.
Trong phòng đầy các bác sĩ, người mặc áo blu của phòng thí nghiệm, người mặc vest, tất cả ngồi quanh một cái bàn dài bằng gỗ tếch với những chiếc đèn văn phòng màu xanh phía trước ghế ngồi và những chiếc gạt tàn màu đen đã đầy ứ tàn thuốc, chiếc tẩu duy nhất thuộc về Naehring, đang ngồi ở đầu bàn.
“Các bác sĩ, đây là các đặc vụ liên bang chúng ta vừa nhắc tới. Đặc vụ Daniels và đặc vụ Aule.”
“Quần áo của các vị đâu rồi?” một người hỏi.
“Câu hỏi hay,” Cawley nói; trông có vẻ rất khoái trá, Teddy cho là vậy.
“Chúng tôi ở ngoài trời bão,” Teddy nói.
“Ở ngoài đó hả?” Viên bác sĩ vừa nói vừa chỉ về phía những chiếc cửa sổ dài. Chúng được dán băng dính chằng chịt và dường như đang thở khẽ, nhả không khí vào trong phòng. Mưa gõ rầm rập như trống đánh lên những ô cửa và cả tòa nhà kêu cót két dưới sức mạnh của gió.
“E là thế,” Chuck nói.
“Các anh có thể ngồi xuống,” Naehring lên tiếng. “Chúng tôi cũng sắp xong rồi.”
“John,” Naehring nói với Cawley. “Chúng ta cần nhất trí về vấn đề đó.”
“Anh đã rõ quan điểm của tôi rồi đấy.”
“Và tôi cũng biết rằng tất cả chúng tôi ở đây đều tôn trọng ý kiến đó của anh, nhưng nếu thuốc an thần có khả năng làm giảm tới mức cần thiết hội chứng mất cân bằng serotonin 5-HT thì tôi nghĩ rằng chúng ta không có nhiều sự lựa chọn. Chúng ta phai tiếp tục công trình nghiên cứu. Bệnh nhân thí nghiệm đầu tiên, ừm, Doris Walsh, có đầy đủ tiêu chí phù hợp. Tôi không thấy có vấn đề gì ở đây cả.”
“Tôi chỉ băn khoăn về cái giá của nó.”
“Rẻ hơn nhiều so với phẫu thuật và anh biết rõ điều đó.”
“Tôi đang nói đến các tác động nguy hiểm có thể gây nên đối với hạch trung ương và vỏ não. Tôi đang nói đến chuyện các nghiên cứu trước đây ở châu Âu đã cho thấy sự nguy hiểm của việc ngừng điều trị bằng thuốc an thần giữa chừng cũng nghiêm trọng như sự nguy hiểm của bệnh viêm não và chứng đột quỵ.”
Naehring bác bỏ sự phản đối của Cawley bằng một cái giơ tay và nói: “Những ai ủng hộ đề nghị của bác sĩ Brotigan làm ơn giơ tay lên.”
Teddy nhin2thay61 tất cả các cánh tay xung quanh bàn đều giơ lên trừ Cawley và một người nữa.
“Tôi thấy rằng chúng ta đã nhất trí,” Naehring nói. “Sau đây, chúng tôi sẽ đề nghị ban giám đốc tài trợ cho nghiên cứu của bác sĩ Brotigan.”
Một anh chàng trẻ tuổi, hẳn là bác sĩ Brotigan gật đầu cảm ơn mọi người ở hai phía bàn. Cằm bạnh, má nhẵn, vẻ mặt rất Mỹ. Anh ta gây cho Teddy cảm giác về loại người luôn thích gây chú ý, quá tự mãn vì đã biến những giấc mơ xa với nhất của bố mẹ anh ta thành hiện thực.
“Được rồi, giờ thì,” Naehring nói và đóng tập hồ sơ trước mặt lại rồi nhìn về phía cuối bàn nơi Teddy và Chuck đang ngồi, “tình hình thế nào, các đặc vụ?”
Cawley đứng dậy đi pha cho mình một tách cà phê tại chiếc tủ ly. “Nghe nói các anh được tìm thấy trong nhà mồ.”
Một vài tiếng khúc khích khẽ vang lên trong phòng, các bác sĩ lấy tay bưng miệng cười.
“Ông có biết chỗ nào tốt hơn để tránh bão không?” Chuck nói.
“Ở đây. Mà nhất là trong tầng hầm,” Cawley nói.
“Chúng tôi nghe nói nó có thể sẽ tấn công đất liền với vận tốc hai trăm bốn mươi cây số giờ.”
Cawley gật đầu, lưng vẫn quay lại với mọi người ở trong phòng. “Sáng nay, ba mươi phần trăm nhà cửa ở Newport, Rhode Island bị thổi bay.”
“Cầu là không phải ở khu đại học y Vanderbilts,” Chuck nói.
Cawley quay trở lại chỗ ngồi. “Provincetown và Truro bị tấn công chiều nay. Không ai biết thiệt hại lên tới mức nào vì đường sá bị cắt và thông tin liên lạc cũng vậy. Nhưng có vẻ như cơn bão đang tiến thẳng tới chúng ta.”
“Cơn bão tồi tệ nhất trong vòng ba mươi năm trở lại đây ở vùng bờ biển phía Đông,” một bác sĩ nói.
“Ngay cả không khí cũng hoàn toàn tĩnh điện,” Cawley nói. “Đó là lý do tại sao tổng đài không thể hoạt động được đêm qua. Đó là lý do tại sao radio lại là phương tiện tạm thời hữu hiệu nhất. Nếu cơn bão tấn công chúng ta trực diện, tôi cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.”
“Đó cũng là lý do tại sao,” Naehring nói, “tôi muốn nhắc lại lập trường không thay đổi của mình về việc khóa tất cả bệnh nhân ở Vùng Xanh vào giường họ.”
“Vùng Xanh?” Teddy nói.
“Khu C,” Cawley trả lời. “Những bệnh nhân có khả năng gây nguy hiểm cho chính bản thân họ, cho bệnh viện, và cho cộng đồng nói chung.” Ông ta quay sang Naehring. “Chúng ta không thể làm vậy. Nếu khu đó bị ngập nước, họ sẽ chết đuối. Anh biết rõ điều đó mà.”
“Lũ rất mạnh mới có thể ngập được.”
“Chúng ta đang ở giữa biển. Sắp bị một cơn bão mạnh trên cấp tám với vận tóc gió hai trăm bốn mươi kilomet giờ tấn công. ‘Lũ rất mạnh’ chắc chắn có thể xảy ra. Chúng ta tăng gấp đôi lính gác. Chúng ta hủy hoại các bệnh nhân ở Vùng Xanh trong mọi lúc. Không loại trừ ai. Nhưng chúng ta không thể nào khóa họ vào giường. Họ đã bị nhốt trong phòng giam rồi, lạy Chúa tôi. Như thế còn tệ hơn là giết họ.”
“Đây là một canh bạc, John.” Đó là giọng nói khẽ khàng của một người đàn ông tóc nâu ngồi giữa bàn. Ngoài Cawley ra, ông ta là người duy nhất bỏ phiếu chống lại những gì mà họ đang thảo luận khi Teddy và Chuck bước vào. Ông ta bật liên hồi chiếc bút bi bấm và nhìn hướng lên phía đầu bàn, nhưng qua giọng nói của ông ta Teddy có thể thấy ông ta là bạn của Cawley. “Đây là một canh bạc thực sự. Thử nghĩ tới trường hợp bị cắt điện xem?”
“Còn có máy phát điện dự phòng.”
“Và nếu nó không chạy? Các phòng giam sẽ tự động mở ra.”
“Đây là một hòn đảo,” Cawley nói. “Ai có thể đi đâu được? Không phải là họ có thể đón một chuyến phà, rồi đi tới Boston và gây hại ở đó chứ. Nếu họ bị trói chặt vào giường và khu nhà lao ngập nước thì thưa các vị, tất cả bọn họ sẽ chết. Hai mươi tư con người. Xin Chúa tha tội, nếu có gì xảy ra với khu điều trị chính thì sao? Với bốn mươi hai người còn lại? Ý tôi là, có Chúa chứng giám. Các vị có thể đối mặt với chuyện đó không? Tôi thì không thể.”
Cawley nói rồi nhìn quanh bàn, Teddy chợt thấy lòng trắc ẩn dâng lên, một thứ cảm giác mà anh rất hiếm khi trải qua. Anh không biết tại sao Cawley cho phép hai người họ tham dự cuộc họp, nhưng anh bắt đầu nghĩ rằng ông ta không có nhiều bè bạn trong căn phòng nay.
“Bác sĩ,” Teddy nói. “Tôi không có ý chen ngang.”
“Không sao, đặc vụ. Là chúng tôi mời các anh tới đây mà.”
Teddy suýt buột miệng: không đùa đấy chứ? Anh nói, “Sáng nay, khi chúng ta nói chuyện về những mật mã của Rachel Solando…”
“Mọi người đều biết đặc vụ đang nói về cái gì chứ?” Cawley ngắt lời anh.
“Luật của bốn,” Brotigan nói với một nụ cười khiến Teddy chỉ muốn lấy kim vặn răng anh ta ra. “Chỉ là tôi thấy rất thú vị.”
“Sáng nay khi nói chuyện ông bảo ông không có giả thuyết nào cho con số cuối cùng?” Teddy nói.
“Ai là sáu mươi bảy hả?” Naehring nói. “Tại sao?”
Teddy gật đầu rồi ngồi dựa lưng vào ghế và chờ đợi.
Anh thấy tất cả mọi người trong phòng đều nhìn anh vẻ bối rối.
“Các ông thật sự không thấy sao?” Teddy nói.
“Thấy gì cơ, đặc vụ?” Câu hỏi đó là từ người bạn của Cawley, Teddy nhìn vào chiếc áo blu của ông ta và thấy tên ông ta là Miller.
“Các ông có sáu mươi sáu bệnh nhân ở đây.”
Họ nhìn anh chằm chằm như những đứa trẻ dự tiệc sinh nhật đang chờ trò ảo thuật tiếp theo của chú hề.
“Bốn mươi hai bệnh nhân ở Khu A và Khu B. Cộng với hai mươi tư bệnh nhân ở Khu C. Tổng cộng là sáu mươi sáu bệnh nhân.”
Teddy có thể nhìn thấy vài khuôn mặt đã bắt đầu hiểu ra nhưng đa số trông còn ngơ ngác.
“Sáu mươi sáu bệnh nhân,” Teddy nói. “Dẫn tới gợi ý trả lời cho câu hỏi ‘ai là sáu mươi bảy?’ là phải chăng thực ra ở đây có sáu mươi bảy bệnh nhân?”
Im lặng. Một vài bác sĩ nhìn nhau.
“Tôi vẫn chưa hiểu,” cuối cùng Naehring lên tiếng.
“Ông chưa hiểu gì? Rachel Solando cho rằng ở đây có sáu mươi bảy bệnh nhân.”
“Nhưng không phải thế,” Cawley nói, hai tay giơ ra trước mặt. “Đó là một ý hay, đặc vụ à, và hẳn là sẽ giúp giải được mật mã nếu nó chính xác. Nhưng dù anh có muốn thế nào đi nữa thì hai cộng hai cũng chẳng bao giờ có thể bằng năm. Nếu chỉ có sáu mươi sáu bệnh nhân trên đảo thì cái vấn đề liên quan tới bệnh nhân thứ sáu mươi bảy chỉ để tranh luận mà thôi. Anh hiểu ý tôi chứ?”
“Không,” Teddy nói, cố giữ cho giọng bình tĩnh. “Tôi không hoàn toàn đồng ý với ông về vấn đề này.”
Cawley dường như lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận trước khi lên tiếng, như thể cố nhặt ra những từ đơn giản nhất, “Giả sử cơn bão không mạnh lên, chúng tôi sẽ nhận thêm hai bệnh nhân mới vào sáng nay. Như vậy chúng ta sẽ có tổng cộng sáu mươi tám bệnh nhân. Nếu một bệnh nhân, xin Chúa tha tội, qua đời trong giấc ngủ đêm qua thì chúng tôi chỉ còn có sáu mươi lăm bệnh nhân. Con số đó có thể thay đổi mỗi ngày, mỗi tuần, nó là một biến số.”
“Nhưng,” Teddy nói, “vào cái đêm mà cô Solando viết mật mã đó…”
“Thì có sáu mươi sáu bệnh nhân, kể cả cô ấy. Tôi đồng ý với anh điểm này, đặc vụ. Nhưng vẫn thiếu bệnh nhân thứ sáu mươi bảy, đúng không nào? Anh đang cố nồi tròn úp vung méo rồi?”
“Nhưng đó là ý của cô ta chứ đâu phải ý tôi.”
“Tôi cũng biết thế. Nhưng đó là một suy nghĩ ảo tưởng. Không hề có bệnh nhân thứ sáu mươi bảy ở đây.”
“Thế các ông có thể cho phép tôi và đồng sự của mình tra cứu hồ sơ bệnh nhân không?”
Đề nghị đó khiến nhiều người trong phòng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
“Không thể được,” Naehring nói. “Chúng tôi không thể làm vậy, đặc vụ. Tôi rất lấy làm tiếc.”
Teddy cúi đầu xuống trong giây lát nhìn chiếc áo sơ mi trắng ngớ ngẩn và chiếc quần đồng bộ. Trông anh giống như một gã dở hơi bán soda. Mà có thể lại trông hơi hách dịch. Có lẽ nên phục vụ kem cho mọi người trong phòng xem ra còn tiếp cận họ dễ hơn.
“Chúng tôi không thể truy cập hồ sợ nhân vien. Chúng tôi cũng không thể truy cập hồ sơ bệnh nhân. Chúng tôi phải tìm kiếm bệnh nhân mất tích của các ông như thế nào đây, thưa quý ngài?”
Naehring ngồi sâu trong ghế, đầu nghếch lên. Cánh tay của Cawley dường như hóa đá, điếu thuốc đang đưa lên miệng bỗng dừng lại giữa chừng.
Vài bác sĩ quay sang thì thầm với nhau.
Teddy nhìn sang Chuck.
Chuck thì thào, ‘Đừng nhìn tôi. Tôi cũng đang ớ ra đây.”
“Thế giám đốc trại giam không nói gì với các vị à?” Cawley nói.
“Chúng tôi chưa bao giờ có dịp nói chuyện với giám đốc trại giam. Tới đón chúng tôi là ông McPherson.”
“Ôi,” Cawley nói. “Ối giời ơi.”
“Gì vậy?”
Cawley nhìn sang các bác sĩ khác, mắt trợn lên.
“Gì vậy?” Teddy nhắc lại.
Cawley thở phù ra một cái rồi nhìn về phía họ ở cuối bàn.
“Chúng tôi đã tìm thấy cô ấy.”
“Các ông nói gì cơ?”
Cawley gật đầu và rít một hơi từ điếu thuốc. “Rachel Solando. Chúng tôi tìm thấy cô ấy chiều nay. Cô ấy đang ở đây, quý vị. ngay bên ngoài cánh cửa này, dưới sảnh chính.”
Teddy và Chuck cùng ngoái đầu lại nhìn ra phía cửa.
“Các anh có thể nghỉ ngơi được rồi, đặc vụ. Cuộc điều tra của các anh đã kết thúc.”
Đảo Kinh Hoàng
Tác Giả - Lời Nói Đầu
NGÀY THỨ NHẤT
NGÀY THỨ NHẤT (II)
NGÀY THỨ NHẤT (III)
NGÀY THỨ NHẤT (IV)
NGÀY THỨ NHẤT (V)
NGÀY THỨ HAI
NGÀY THỨ HAI (2)
NGÀY THỨ HAI (3)
NGÀY THỨ HAI (4)
NGÀY THỨ HAI (5)
NGÀY THỨ HAI (6)
NGÀY THỨ HAI (7)
NGÀY THỨ HAI (8)
NGÀY THỨ HAI (9)
NGÀY THỨ BA
NGÀY THỨ BA (II)
NGÀY THỨ BA (III)
NGÀY THỨ BA (IV)
NGÀY THỨ BA (V)
NGÀY THỨ BA (VI)
NGÀY THỨ TƯ
NGÀY THỨ TƯ (2)
NGÀY THỨ TƯ (3)
NGÀY THỨ TƯ (4)
NGÀY THỨ TƯ (5)
NGÀY THỨ TƯ (6)