Chương 3 & 4
Tác giả: Harolds Robbins
Trong văn phòng được lát gỗ với những đồ đạc bọc da nặng chịch, Nam tước ngồi sau chiếc bàn chạm trổ khổng lồ, chăm chú lắng nghe. Thật khó mà có thể tin được toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong một tuần lễ kể từ khi Marcel trở lại làm việc. Nhưng giọng Nam tước đã kéo anh lại từ khoảnh khắc không tưởng. "Tổng số nợ mà Ramirez để lại là bao nhiêu?"
"Gần mười triệu franc. Tám mươi triệu peso của họ".
Như thói quen, Nam tước chuyển đổi một cách tự động khoản tiền sang đô la và bảng. Một trăm sáu mươi ngàn đôla. Bốn mươi ngàn bảng. Ông lắc đầu. "Và ông lãnh sự tự trả hết bằng tiền riêng?"
Marcel gật đầu. "Ông ấy thấy đấy là trách nhiệm của mình. Ramirez là do chính ông tiến cử và ông cho là chính phủ thì quá nghèo để có thể gánh thêm một khoản nữa".
"Ông ta kiếm tiền ở đâu?"
"Cánh đổi tiền. Ông trả phí đổi tiền hai mươi phần trăm".
"Chính vì sau chuyện này mà ông lãnh sự quyết định đến Ventimiglia để xem thử Ramirez có làm một điều gì đó để hoàn trả không chứ gì?"
Marcel gật đầu. "Nhưng cũng đã quá muộn. Năm ngày làm việc trong cái nhà ẩm thấp và không đốt sưởi ấy, mà lại còn nằm trên sàn lạnh giá với một chiếc chăn đơn, đã quật ngã ông. Sáng hôm đó ông Xenos tỉnh dậy cùng cơn sốt cao. Buổi chiều, tôi cho gọi bác sĩ và chỉ thoáng nhìn, bác sĩ đã buộc ông lãnh sự phải nhập viện ngay. Ông Xenos phản đối, nhưng rồi bị ngất xỉu. Chúng tôi khiêng ông ra xe của bác sĩ rồi đi thẳng đến bệnh viện".
Nam tước lắc đầu. "Danh dự của một người đồng thời là tài sản quý nhất và cũng là sự xa xỉ đắt giá nhất của người ấy".
"Tôi có thể hiểu được ông lãnh sự", Marcel nói. "Ông ta là một trong những người đáng trọng nhất, lý tưởng nhất mà tôi từng thấy. Nhưng con trai ông ấy luôn làm tôi bối rối. Nó không giống cha chút nào. Ở đâu cha nó suy tư thì nó lại phản ứng nhanh, ở đâu cha nó tràn đầy xúc cảm thì nó lại đầy kiềm chế. Nó như một con thú trong rừng sâu, ngay cả trong cách di chuyển, suy nghĩ và hành động. Nó chỉ có một điều trung thành. Đối với cha nó".
"Và họ đi Ventimiglia – thằng bé cùng với viên cận vệ?"
Marcel gật đầu. Anh còn nhớ khi họ từ bệnh viện trở về toà lãnh sự quán băng giá ấy. Anh đã nhìn thằng bé khi canh cửa khép sau lưng họ. Đó là một mặt nạ không thể đọc được.
"Có lẽ tôi nên đi lấy lại tiền vé đi Ventimiglia của cha anh và của tôi", Marcel nói.
"Không", giọng Dax đanh lại. Nó liếc Mèo Bự. Marcel nghĩ là đã có một thông tin vô hình chuyển giao giữa hai người, bởi vì Mèo Bự hầu như đã gật đầu trước khi Dax nói tiếp "Lấy thêm một vé. Tôi cho là ba chúng ta nên đến thăm ông bạn Ramirez một chút, cũng đã lâu quá rồi".
Sau đó, họ ngồi bên sườn đồi trong ánh nắng chiều phai bạc của Riviera, nhìn xuống toà biệt thự. Nơi đó, quanh chiếc bàn kê giữa sân, có ba gã vây lấy chai vang. Miền quê tĩnh lặng, âm thanh rì rào của giọng nói họ vọng tới triền đồi.
"Đứa nào là Ramirez?"
"Cái gã mảnh dẻ nhưng rắn chắc ngồi ở giữa ấy" Marcel trả lời.
"Hai đứa kia là ai?"
"Bọn bảo vệ. Hắn không bao giờ thiếu chúng cả".
Mèo Bự nguyền rủa. "Tôi biết thằng to con. Sánchez. Nó từng là bảo vệ của tổng thống". Hắn nhổ toẹt xuống đất. "Tôi vẫn bảo nó là thằng phản bội mà!"
Mấy người đàn bà bưng đồ ăn ra sân. Ramirez cả cười, vỗ mông một cô nàng đi ngang qua. "Họ là ai vậy?" Dax hỏi.
Marcel nhún vai. "Tôi không biết. Ramirez bao giờ chả có một đám thị tì".
Dax mỉm cười. Marcel cảm nhận chẳng có gì ấm áp trong cái cười ấy. "Ít nhất thì chúng ta cũng biết được là hắn không ngủ với bọn bảo vệ". Nó đứng lên. "Chúng ta phải phát hiện phòng ngủ của hắn trước khi hắn vào ngủ".
"Nhưng làm thế nào mà vào được?" Marcel hỏi. "Cổng đương nhiên sẽ khoá".
Mèo Bự khúc khích cười. "Không hề gì, chúng ta vượt tường".
"Thế thì hoá ra trộm cắp à? Chúng ta có thể bị tù!"
"Còn Ramirez thì ăn cắp tiền một cách hợp pháp à?" giọng Dax đầy miệt thị. Marcel không trả lời.
Mèo Bự ngả lưng vào một gốc cây, khúc khích cười đắc ý. Hắn đưa một tayra sục vào mớ tóc Dax. "Hệt như ngày xưa ở nhà, phải không sếp?"
"Rất có thể là phòng đầu, phòng có ban công ấy" thằng bé nói.
Nó chưa dứt lời thì cánh cửa kiểu Pháp trên ban công mở, Ramirez bước ra. Hắn đứng tựa hàng lan can, điếu thuốc lá ửng đỏ. Hắn như đang nhìn ra biển. Chẳng mấy chốc, một ả đi ra cùng hắn. Hắn ném điếu thuốc hút dở qua ban công và họ nghe phảng phất tiếng cười của người đàn bà. Rồi Ramirez cùng ả vào trong nhà. Cánh cửa ban công để mở.
"Thằng phản bội này hiếu khách thật", Mèo Bự nói. "Giờ thì chúng mình khỏi phải tìm khắp nhà".
Ngay lúc đó, đèn tắt, căn nhà tối om. Mèo Bự toan đi nhưng tay Dax giữ hắn lại. "Để cho hắn mươi phút. Lúc đó thì cả ngàn con ngựa phi hắn cũng chẳng nghe thấy vì quá bận bịu".
Dax leo lên đỉnh bức tường đá trước, Mèo Bự bám sau. Họ giúp Marcel lên, rồi nhẩy xuống như những con mèo. Marcel hít một hơi dài rồi rơi xuống bên họ. Đầu gối anh chạm đất, bò lồm cồm rồi đứng ngay dậy. Dax và Mèo Bự đang chạy tới toà nhà trên những đôi chân êm như nhung. Anh vội vã theo sau.
Họ đến phía đầu nhà và trước khi Marcel đuổi kịp, họ đã ở trên mái ban công. Trước hết là leo lên hàng lan can đá, rồi làm như một con thạch sùng. Marcel cũng leo lên được mái. Dax đã rời mái để xuống ban công.
Mèo Bự leo bên cạnh Dax, không một tiếng động, quay xuống giúp Marcel lên. Hắn thở như sấm trong tai anh. Thật là kỳ lạ là chẳng thể nghe thấy hắn ở trong nhà.
Dax ghé mồm vào tai Marcel. "Chờ ở đây cho đến khi chúng tôi ra hiệu. Nếu thấy ai thì báo cho chúng tôi".
Marcel gật đầu. Cảm giác ớn lạnh của hãi hùng lan trong bao tử. Anh vội nuốt nước bọt. Dax đã quay ra cùng Mèo Bự. Hai người dán mình vào hai cánh cửa ban công, mắt họ nhắm nghiền, và trong một thoáng, Marcel cho là họ đang cầu nguyện. Rồi anh nhận ra là họ đang làm quen với đêm tối. Gần như đồng thời, tay họ cử động và Marcel thấy ánh thép lạnh tanh của những con dao. Anh nhắm mắt lại. Anh đến bệnh mất! Dù sao cũng phải dằn cơn buồn nôn xuống.
Khi Marcel mở mắt ra thì cả hai đã biến mất, chẳng gây ra tiếng động nhỏ. Anh cố lắng nghe, tim đập thật nặng nề. Có tiếng ú ớ trong phòng, một tiếng ré ở trên giường và tiếng rơi của một vật nặng trên sàn. Sau đó là ắng lặng.
Marcel muốn ù té chạy nhưng nỗi hãi hùng về những gì họ có thể làm với anh nếu anh bỏ chạy còn khủng khiếp hơn nỗi sợ hãi về những điều có thể xảy ra, nếu ở lại.
Giọng thì thầm cộc lốc của Dax từ trong phòng. "Marcel?"
Anh hoảng sợ dừng lại ở cửa. Ramirez và người đàn bà, cả hai đều trần truồng, nằm sóng soài trên sàn. "Họ chết rồi?" anh thì thầm hỏi trong cơn sốc.
"Không" giọng Dax đầy khinh thị. "Thằng phản bội ngất xỉu. Con đàn bà cũng vậy. Kiếm cái gì để trói chúng lại".
"Gì cơ?"
"Đến tủ quần áo!" Mèo Bự rít lên. "Con đàn bà này phải có bít tất lụa chứ?"
Marcel mở các ngăn kéo một cách điên dại. Ở ngăn thứ hai, anh thấy cái cần tìm. Mèo Bự đang nhét chiếc bít tất của Ramirez vào mồm kẻ phản bội. "Cho nó nếm mùi thối của chính nó", hắn nói một cách thoả mãn.
Marcel đưa nắm bít tất ra, lặng thinh. Một cách nhanh nhẹn và thành thạo, Mèo Bự trói gô bọn chúng lại. Xong, hắn đứng lên. "Cũng giữ chúng im lặng được một chút", hắn quay sang Dax.
"Sao nữa?"
"Chúng ta chờ thằng phản bội tỉnh dậy". Dax lặng lẽ nói. "Rồi chúng ta sẽ tìm ra chỗ giấu tiền. Không xa đâu".
Dax nhìn Marcel. "Cha tôi bảo hắn ăn cắp bao nhiêu?"
"Sáu triệu franc trong vòng hai năm qua".
Dax lại nhìn xuống Ramirez. "Phần lớn vẫn còn ở đây. Hắn chưa đủ thời gian để tiêu nhiều đâu".
Ramirez mở mắt trước, nhìn thấy Dax đang cúi xuống, con dao kề cổ hắn. Mắt hắn thao láo trong hãi hùng. Thoạt tiên, tưởng như hắn ngất xỉu lại, nhưng rồi hắn trừng trừng nhìn Dax.
"Thằn phản bội, mày nghe tao chứ?" Ramirez gật đầu.
Một âm thanh ú ớ phát ra từ đám bít tất trong miệng hắn. "Thế thì nghe kỹ đây" Dax tiếp tục. "Chúng tao đến để đòi tiền. Lấy được tiền, mày và con đàn bà sẽ vô sự. Bằng không, mày sẽ có một cái chết dài dài".
Một âm thanh tắc nghẹn nữa phát ra từ đám bít tất.
Dax giơ con dao lên để hắn thấy. "Tao sẽ bỏ đám giẻ trong miệng mày ra. Chỉ một hành động thôi là mày sẽ chết sặc vì dòng máu phun lên từ háng mày, chỗ hai hòn dái ấy".
Marcel nín thở khi Dax lôi nắm bít tất ra. May là Ramirez chẳng phải là người hùng.
"Nào", Dax thì thầm. "Tiền?"
"Hết rồi!" giọng Ramirez khản đặc. "Chiếu bạc đã ngốn hết rồi!"
Dax cười thầm. Con dao chỉ lướt nhẹ và vệt máu chạy dọc bụng Ramirez. Mặt hắn đầy hãi hùng trước dòng máu của chính hắn đang chảy. Mắt hắn trợn ngược rồi té xỉu.
"Thằng hèn lại ngất xỉu", Mèo Bự nhìn Dax. "Cứ thế này cả đêm mất".
Dax dốc sạch một bình nước. Ramirez tỉnh dậy, thổi phì phì.
Cũng là lúc mụ đàn bà tỉnh dậy, lăn lộn, giãy đành đạch trên sàn. "Giữ nó lại!" Dax ra lệnh. "Nó sẽ làm cả nhà nhẩy xổ vào chúng ta đấy!"
Mèo Bự vừa tát vừa đè mụ đàn bà xuống. Mặc dù bị trói, mụ cố đá hắn. Mèo Bự cười gằn. "Ít nhất thì mụ còn can đảm hơn thằng phản bội". Hắn nặng nề ngồi xuống cặp mông của mụ, tay tóm gáy, ấn mụ xuống sàn một cách hữu hiệu.
"Tiền đâu?" Dax lại hỏi.
Ramirez trân trân nhìn Mèo Bự và mụ đàn bà. "Hết rồi, tôi đã bảo là hết rồi mà!"
Mèo Bự nhìn kẻ phản bội. "Con bé được đấy chứ, mặc dù vú không bự lắm".
Ramirez lặng thinh.
Mèo Bự nhìn Dax. "Cũng đã khá lâu rồi đấy. Tớ đã ba ngày trinh bạch".
Dax không rời cặp mắt của Ramirez. "Cứ làm đi", nó lặng lẽ nói. "Chơi mụ đi. Xong thì để cho Marcel chơi mụ luôn".
Sự phản kháng của Marcel chỉ lên đến cuống họng mà không bao giờ phát ra cả. Anh thấy ánh hung hung hoang dã trong cặp mắt của Dax. Mụ đàn bà chống cự khi Mèo Bự dúi đầu gối xuống để xoạc hai đùi mụ ra. Hắn mở khuy quần. "Vui đi, chú nhỏ", hắn lẩm bẩm. "Giờ thì em sẽ biết thế nào là một người đàn ông đích thực. Của anh đâu phải như con giun khốn khổ của thằng kia".
Câu nói nổ ra từ cổ họng Ramirez. "Kia! két sắt trong tường sau chiếc giường ấy!"
"Thế có phải tốt hơn không", Dax cười. "Nào, mở thế nào đây?"
"Chìa khoá trong túi quần tôi".
Dax lấy chiếc quần vắt trên lưng ghế, giơ chiếc chìa khoá lên. "Cái này phải không?"
Ramirez gật đầu. "Sau bức tranh trên tường".
Dax nhanh nhẹn gỡ bức tranh xuống, đưa chìa khoá vào chiếc két sắt đen. "Không được!" nó cáu bẳn nói, rồi trở lại chỗ Ramirez.
Ramirez rời mắt khỏi Mèo Bự. "Đấy là chìa khoá xe. Cái khác".
Marcel không thể không nhìn trân trân. Cho đến giờ, hiếp dâm chỉ là một từ anh đọc thấy trên báo mà thôi. Anh cảm thấy choáng váng vì một nỗi phấn khích kỳ lạ. Nó không giống như sự thông dâm mà anh đã nghiệm trải. Nó lạnh lùng, man rợ và tàn bạo. Mèo Bự đã vào mụ đàn bà. Marcel thấy toàn thân mụ run lên dưới tác động này.
"Marcel!"
Anh buộc phải rời mắt khỏi cặp này, đi đến chỗ Dax. Trong két chất đầy những bó giấy bạc được buộc cẩn thận. "lạy Chúa tôi!" anh thì thầm.
"Đừng có đứng đấy trố mắt ra một cách ngớ ngẩn nữa đi! đi lấy chiếc áo gối rồi giúp tog đóng gói tiền".
Marcel không thể không ngoái lại phía sau khi anh đưa áo gối cho Dax. Anh nhìn Ramirez. Gã phản bội nhìn chằm chằm Mèo Bự và mụ đàn bà. Mãi cho đến khi Ramirez liếm môi, Mèo Bự mới nhận ra là hắn đang nghĩ gì. Tiền đã bị quên khuấy.
Cả thế giới điên mất rồi. Chẳng còn có gì là có ý nghĩa nữa. Dax, sau cái liếc chiếu lệ vào cái cặp đang quằn quại kia, hầu như không còn để ý đến họ nữa. Cứ như thể những gì đang xảy ra là một chuyện thường ngày. Marcel cũng đang phải vật lộn với cơn phấn khích nhục dục của chính mình, hai chân anh run rẩy, mà lần đầu tiên anh quan hệ với một người đàn bà thì có thế đâu.
"Tốt!" giọng Dax đầy thoả mãn. Chiếc áo gối gần căng cứng. Nó nhanh nhẹn lấy chiếc bít tất lụa thắt đầu hở lại, rồi ngồi bên mép giường, nhìn xuống Mèo Bự. "Đừng làm suốt đêm đấy". Nó hờ hững nói. "Chúng ta còn phải ra khỏi đây".
Nó nhìn chiếc chìa khoá kia trong chùm chìa khoá. "Anh lái xe chứ?" nó chợt hỏi Marcel. Anh lặng lẽ gật đầu.
"Tốt. Chẳng gì bằng cuốc xe êm ả trong một đêm thanh bình".
Nam tước vươn qua mặt bàn. "Họ lấy lại được bao nhiêu?"
"Gần bốn triệu rưỡi franc". Marcel đáp, trở về với thực tại.
"Tôi rất mừng" Nam tước nhìn xuống bàn, đầy suy tư. "Thằng bé thật cừ khôi. Đã bàn bạc về việc nó sẽ học ở trường nào chưa?"
"Tôi nghe ông lãnh sự đề cập đến các trường công. Nhưng đấy là trước khi lấy lại được tiền".
"Rất tiếc là điều đó cũng chẳng giúp gì được mấy" Nam tước nói. "Khoản ấy chưa đủ để trả các món nợ cá nhân của ông lãnh sự trong vụ ông trang trải nợ cũ". Ông gõ chiếc bút chì trên bàn. "Tôi muốn anh đề nghị thằng bé được theo học trường De Roqueville".
"Nhưng đấy là trường cao giá nhất Paris".
"Và là trường tốt nhất. Con trai tôi cũng học ở đấy. Tôi sẽ trả học phí. Thu xếp đi. Thằng bé sẽ được học bổng".
Cảm nhận về tờ mười ngàn franc trong túi làm cho Marcel tự tin hẳn, khi anh rời văn phòng của Nam tước. Tình hình tài chánh của anh sáng sủa lên rất nhiều. Ông bán tạp hoá không còn là người duy nhất cần thoả thuận để thu hồi nợ nữa.
Nhưng vẫn còn một câu hỏi chưa được trả lời làm anh đau đầu. Anh vẫn không hiểu vì sao nam tước De Coyne lại quan tâm tới ông lãnh sự và con trai ông ta đến thế.
Chương 4
Chiếc intercom trên bàn của cha Dax kêu lên rè rè. Dax quay từ cửa sổ vào, cầm lên. "Vâng, Marcel?"
"Bạn cậu, Robert đã đến".
"Cảm ơn. Bảo cậu ấy vào đi".
Robert bước vào, đưa tay. "Mình đến ngay sau khi nghe tin".
Họ bắt tay kiểu Âu châu, như họ vẫn làm khi gặp nhau hoặc tạm biệt, dù sớm hôm đó họ đã cùng nhau ở sân tập polo.
"Cảm ơn. Sao cậu biết?" Dax hỏi.
"Tay hầu bàn ở câu lạc bộ. Hắn nói với mình về cú điện thoại" Dax cười gượng. Paris cũng chẳng không gì một tỉnh lẻ ở quê nhà. Giờ thì tin tức chắc đã tung toé khắp nơi và chẳng mấy chốc, cánh nhà báo xuất hiện ở cửa. "Mình có thể làm được gì không?"
Dax lắc đầu. "Chẳng ai làm được gì nữa. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi".
"Sáng nay khi cậu rời nhà, ông cụ nặng lắm hả?"
"Không. Nếu thế thì mình đã chẳng đến sân tập".
"Tất nhiên".
"Cậu biết đấy, cha mình không khoẻ. Từ khi đến châu Âu, ông hay bị cảm lạnh, rất nặng, chưa hết trận này đã tiếp trận kia. Hoá ra ông không còn sức đề kháng. Marcel thấy ông gục trên bàn. Anh ấy và Mèo Bự khiêng ông lên gác rồi gọi bác sĩ. Bác sĩ bảo đấy là vấn đề tim của ông, và họ gọi mình".
Robert lắc đầu. "Thời tiết này không hợp với cha cậu. Ông phải sống ở Riviera mới đúng".
"Lẽ ra cha mình chẳng bao giờ phải đến đây. Không khí căng thẳng quá sức ông. Ông hay đau ốm, kể từ khi mất cánh tay".
"Thế tại sao ông không về?"
"Vì ý thức với công việc. Ông làm việc với ngân hàng của cha cậu về đợt tín dụng đầu tiên đã cứu đất nước mình khỏi phá sản".
"Thế thì sau đó ông có thể về nhà chứ".
"Cậu không hiểu cha mình" Dax nhăn mặt. "Đấy mới chỉ là bắt đầu. Ông gõ từng cửa ở Âu châu để giúp đất nước. Tất cả những sự ghẻ lạnh, khinh thị và khước từ đã biến ông thành một ông già. Nhưng ông cứ gắng gỏi".
Dax lấy điếu thuốc nhỏ màu nâu, châm hút. "Cậu biết đấy", Dax nói nhẹ nhàng. "Những năm trước ở đây cũng chẳng hơn gì. Tay lãnh sự cũ đã để lại một bãi rác và cha mình đã dọn sạch. Ông đã trả hết nợ cũ từ tiền túi của ông, mặc dù vì thế mà ông phá sản. Cho đến hôm nay, ông vẫn không biết là mình đã biết rằng tất cả đã dốc vào những tờ hoá đơn tồn đọng ấy – nhà ở Curatu, tiết kiệm của ông… tất cả những gì ông có. Chỉ có một thứ ông không đụng đến, là trang trại ở Bandaya, và cũng chỉ vì ông muốn một ngày nào đó là của mình". Dax rít hơi thuốc dài rồi để khói chầm chậm phả ra từ hai lỗ mũi.
"Mình không biết chuyện đó" Robert nói.
Dax cười gằn. "Nếu học bổng ở De Roque không xuất hiện như một phép màu thì mình đã phải học trường công rồi. Vậy mà cha mình phải từ bỏ tất cả những thứ ông cần để mình được ăn mặc tử tế và có đủ xăng cho xe để Mèo Bự có thể đón mình vào cuối tuần".
Robert De Coyne nhìn Dax. Lạ một cái là không ai ở trường có thể đoán được. Thì cũng phong phanh về những đặc quyền đặc lợi của hoàng phái xa xưa mà nay thì đã phá sản, nhưng mọi người đều biết hai học sinh này là ai. Họ ở đây vì họ đã mang lại địa vị xã hội cho nhà trường. Dax là dân Nam Mỹ và mọi người đều cho là cánh Nam Mỹ giàu có lắm. Họ có mỏ thiếc, giếng dầu và những đàn gia súc khổng lồ. Họ không bao giờ nghèo.
Bỗng, biết bao điều đã xảy ra trong những năm đầu ở trường trở nên rõ ràng hơn đối với Robert. Ví dụ như sự kiện vào cuối tuần đầu tiên ở trường chẳng hạn. Chiều thứ năm, sau giờ học cuối cùng là giờ tự do. Ở hậu trường phòng thể thao, mọi người đứng quanh một trong những học trò mới.
Cặp mắt sẫm mầu của nó hờ hững nhìn họ. "Tại sao tôi lại phải đánh nhau với một trong các bạn?"
Sergei Nikovitch với cái nhìn đầy khinh miệt, giải thích. "Bởi vì tuần sau chúng ta phải rút thăm để xem mày sẽ chung phòng với ai cho đến hết năm học. Nếu mày không đấu thì làm sao chúng tao biết là nên nhận hay nên từ chối mày?"
"Tôi cũng có quyền tương tự chứ?"
"Chỉ khi nào mày thắng. Và mày có quyền chọn bạn ở chung".
Cậu học trò mới nghĩ một lát rồi gật đầu. "Tôi cho là ngu xuẩn, nhưng tôi sẽ đấu".
"Tốt" Sergei nói. "Chúng ta sẽ chơi đẹp. Mày có thể chọn một trong chúng tao để đấu, như thế mày sẽ không phải đấu với một người to con hơn. Nhưng mày không được phép chọn ai bé hơn".
"Tôi chọn anh".
Mặt Sergei bỗng sửng sốt. "Nhưng tao cao hơn mày cả một cái đầu. Như vậy không đẹp".
"Chính vì thế mà tôi chọn anh".
Sergei nhún vai. Nó cởi áo khoác và nhìn mọi người khi Robert De Coyne tiến đến cậu học trò mới.
"Thay đổi ý định đi", nó thành thực nói. "Đấu với tớ đi. Tớ cùng cỡ với cậu. Sergei bự con nhất và là thằng đánh nhau cừ nhất lớp đấy".
Cậu học trò mới mỉm cười. "Cảm ơn. Nhưng tôi đã chọn rồi. Chuyện này thật ngu xuẩn. Vậy còn làm nó tệ hơn làm gì?"
Robert nhìn nó mà kinh ngạc. Đấy là cách mà sau này nó luôn luôn cảm nhận, nhưng nó chưa bao giờ thấy ai dám nói thẳng ra như thế. Dù sao thì đấy cũng là một "lệ làng". Một cách bản năng, nó thấy thích cậu học trò mới. "Dù cậu thắng hay thua thì tớ cũng tự cho là mình may mắn nếu như rút thăm trúng cậu là bạn cùng phòng của tớ".
Cậu học trò mới nhìn nó, bỗng ngượng nghịu. "Cám ơn".
"Sẵn sàng chưa?" Sergei gọi.
Cậu bé bỏ áo khoác rồi gật đầu.
"Mày lại được phép chọn đấy" Sergei nói. "Điểm hay đo ván?"
"Đo ván" nó nói chỉ vì từ kia không rõ nghĩa lắm đối với nó.
"Tốt. Trận đấu kết thúc khi một bên đo ván".
Thực ra thì trận đấu đã kết thúc trước đó rồi. Và cũng kết thúc luôn cái "lệ làng" này ở De Roqueville, nhanh đến mức cả bọn vẫn còn đang chờ một cái gì đó sẽ xảy ra.
Sergei đưa hai tay ra ở tư thế vật truyền thống và bắt đầu vận động quanh cậu bé. Cậu bé xoay người theo, hai tay buông thõng. Rồi Sergei tóm cậu bé, còn những động tác của cậu bé chỉ là những loáng mờ của tốc độ. Lòng bàn tay cậu ta gạt cánh tay Sergei đưa ra, cánh tay này thõng xuống như liệt vị. Cậu ta xoay người để tăng thêm chưởng lực coh bàn tay kia chém ngang sườn đối thủ. Chỉ đủ thời gian để thấy biểu hiện kinh ngạc trên mặt Sergei khi nó cúi gập người vì đau, rồi cậu bé thoắt đã ở phía sau, thoi vào gáy hắn bằng những chồi xương của nắm đấm. Sergei gục xuống sàn.
Cậu học trò mới nhìn hắn rồi nhìn mọi người. Mọi người nhìn cậu bé mà chưa tin vào mắt mình. Nó vẫn thở đều, bình thản đến lấy chiếc áo khoác được gấp cẩn thận đặt trên sàn, rồi bước đi, rồi ngoái lại nói với Robert "Tớ chọn cậu làm bạn cùng phòng". Rồi liếc Sergei vẫn nằm trên sàn. "Cậu nên giúp nó. Tay gẫy rồi, cả hai xương sườn nữa. Nhưng sẽ ổn thôi. Tớ không giết nó".
Người gác cửa ở khách sạn Royale Palace trông thật đường bệ. Cao lớn, tới hai mét, và đôi ủng cùng chiếc mũ Cossack càng làm cho ông ta cao hơn. Còn bộ đồng phục xanh và hồng cùng với hai cầu vai và cặp dây nạm vàng đeo chéo ngực làm ông có diện mạo của một ông tướng ở nhà hát Franz Lehár.
Ông làm nhiệm vụ của mình tại cửa khách sạn như một vị tướng. Các xe đẩy hành lý được xếp gọn gàng trong góc kín và sẽ lôi thôi cho cậu gác dan nào không để lại các xe này theo đúng cách ấy. Giọng oang oang với ngữ điệu nặng nề của ông được đồn là có thể kêu taxi ở cách ba dẫy nhà. Người ta còn đồn rằng đã có thời ông thực sự là một đại tá trong quân Cossack, nhưng chẳng ai xác minh cả. Song người ta biết chắc ông từng là Bá tước, một người họ hàng xa của nhà Romanov. Một đêm đông năm 1920, ông xuất hiện, hoàn toàn suy sụp, trước cửa khách sạn, và ở lại đấy luôn. Bá tước Ivan Nikovitch không phải là người thờ chữ tín, càng không phải là nó như có thể bàn thảo chuyện riêng tư. Một vết sẹo do kiếm kéo dài trên má và được giấu đi phân nửa dưới bộ râu đen tỉa tót cẩn thận đã đủ để làm nản lòng những ai định tìm những phẩm chất ấy ở ông.
Giờ đây, ông đang ngồi một cách khó chịu trong chiếc ghế bị coi là quá nhỏ với ông, nhìn xuống thằng con trai đang nằm trên giường. Ông không cáu, cũng không thương thằng con, chỉ phiền lòng mà thôi. "Mày là thằng ngu", ông nói. "Không ai đấu với một đối thủ không biết luật. Có thể bị giết như chơi. Luật lệ được làm là để bảo vệ chính mày, và cả kẻ thù của mày nữa. Chúng ta đã thua bọn Bolshevich là vì thế đấy. Chúng nó không hề biết luật".
Điều đó làm Sergei đau hơn cả vết thương. Nó đã bị đánh gục với sự dễ dãi và tốc độ của một thằng bé chỉ bằng nửa nó. "Con không biết là nó không biết luật".
"Lẽ ra mày phải giải thích cho nó, nói nhiều vào. Nội thế đã đủ để làm cho nó bối rối, và như vậy thì dễ dàng cho mày hơn".
Sergei nghĩ một lát rồi lắc đầu . "Con không nghĩ thế. Con nghĩ là nó phớt tất".
Có tiếng ồn ào dưới cửa sổ. Đám sinh viên tan lớp. Bá tước Nikovitch đứng lên, ra cửa sổ nhìn xuống.
"Bố muốn thấy thằng bé. Nó có ở trong bọn này không?"
Sergei nghển đầu nhin qua cửa sổ. "Kia, thằng da ngăm ngăm đi một mình ấy".
Bá tước nhìn Dax đi ngang sân sang toà nhà bên kia mà không hề liếc nhìn những đứa trẻ khác. Ông quay lại bên con trai "Có lẽ con đúng. Thằng nhỏ này sẽ luôn luôn làm luật riêng cho nó. Nó không sợ đi một mình".
Năm sau Dax và Robert chuyển đến khu cư xá chính của trường, và chỉ chuyển dần xuống tầng sau từng năm học, cho đến khi tới tầng trệt là chấm dứt những năm tháng ở De Roqueville. Bây giờ thì chúng đã thành 'ma cũ'. Và đấy cũng là lý do để Sergei nhập bọn cùng. Học sinh lớn thì ba đứa chung một phòng.
Đấy là chủ trương của nhà trường dựa trên niềm tin rằng ba là con số sáng tạo hơn so với hai hoặc bốn. Bốn trong một phòng thì thường là kết thúc với hai chống lại hai. Hai trong một phòng thì không kinh tế. Dax và Robert chỉ mới bắt đầu mở đồ đạc thì có tiếng gõ cửa. Robert ra mở. Sergei đứng đấy, vali trong tay.
Không thể nói được ai trong họ ngạc nhiên hơn. Sergei kiểm tra lại thẻ phòng mà nó vẫn đang cầm ở tay, rồi số phòng gắn trên cửa. "Chính là phòng này, được thôi".
Nó đặt vali xuống. Dax và Robert cứ lặng nhìn. "Tớ không đề nghị, các cậu biết đấy", nó nói. "Thằng chung phòng với tớ thôi học và lớp trưởng chỉ định tớ đến đây".
Hai đứa vẫn lặng thinh. Từ sau cuộc đấu, Sergei và Dax vẫn cố tránh mặt nhau. Bỗng Sergei cười. Có một sinh lực ấm áp trong cái cười ấy. "Tớ rất mừng vì chúng ta không phải đấu nữa, bởi chắc là xương sườn của tớ sẽ không kham nổi".
Robert và Dax liếc nhau, nụ cười trả lời hé trên môi hai đứa.
"Môn văn của cậu thế nào?" Robert hỏi.
Sergei lắc đầu. "Chẳng ra gì".
"Toán, lý, hoá?" một biểu hiên thểu não thoáng qua khi Sergei cứ lắc đầu quầy quậy. "Thế thì cậu khá môn gì?" Robert hỏi. "Đấy là những môn cần nhất đấy".
"Tớ không biết" Sergei khai. "Đấy cũng là những môn yếu của tớ".
"Sử, địa thể chế?" Dax hỏi.
"Những môn này tớ cũng chẳng khá".
Dax liếc Robert. "Chúng tớ cần một bạn chung phòng có thể dạy chúng tớ một cái gì đó. Có lẽ cậu cũng không khả dĩ lắm".
"Không", Sergei buồn rầu trả lời.
"Có cái gì cậu có thể dạy chúng tớ không?"
Sergei nghĩ một lát rồi mặt nó sáng lên. "Tớ biết mười bảy cách thủ dâm".
Hai đứa đồng thời đưa tay lên đầu chào. "Chúc mừng gia nhập câu lạc bộ!"