QUYỂN MỘT - Chương 1 & 2
Tác giả: Harolds Robbins
Tôi đang chơi dưới ánh mặt trời nóng bỏng ở sân trước thì nghe thấy tiếng kêu ré xa xăm từ mãi dưới đường ra thị trấn. Con chó của tôi cũng nghe thấy, vì nó bỗng thôi không ngoe nguẩy đuôi quanh tôi và túp lều nhỏ bằng đất mà tôi đang cố xây trong đám bụi bị nung nóng nữa. Nó ngước nhìn tôi, mắt nó trắng bệch, sợ hãi, cái đuôi vàng của nó quặp lấy hai hòn dái. Nó đứng im phắc và bắt đầu run.
"Ai đấy?" Tôi đưa bàn tay vuốt ve nó. Tôi biết nó sợ, nhưng tôi không hiểu vì sao. Tiếng kêu thực ma quái và gây bối rối một cách lạ lùng, nhưng tôi không sợ. Sợ hãi là điều phải học mới biết được. Tôi lên sáu. Còn quá bé để học điều đó.
Có tiếng súng đùng đoàng ở xa. Tiếng súng ắng nhanh và lại có tiếng thét nữa, lần này to hơn và hãi hùng hơn lần trước. Con chó vùng bỏ chạy ra ruộng mía, hai tai dán chặt vào đầu. Tôi chạy theo nó, kêu lên "Cún! Cún! Về ngay!"
Khi tôi đến bờ ruộng thì nó đã biến mất. Tôi đứng im phắc, cố nghe xem nó đâu, giữa những thân cây nặng nề.
"Cún!" tôi quát lên.
Nó không trở lại. Những cây mía xào xạc nhẹ trong thoảng gió ấm. Tôi ngửi thấy vị ngọt hăng của mía. Đêm qua mưa nên thân mía ướt và nặng nề. Tôi chợt nhận thấy mình chơ vơ.
Những người làm công mấy phút trước vừa rửa ráy ở đây cũng biến cả, biến y hệt như con chó vậy. Hẳn bố tôi sẽ rất cáu. Với mười xu một giờ, ông chờ đợi họ trả lại ông hết công suất.
"Dax!" tiếng thét từ ngôi nhà. Tôi quay lại. Chị tôi và một trong các cô làm bếp đang đứng trên hành lang trước nhà. "Dax! Dax!" chị tôi vừa thét vừa vẫy tay.
"Con chó chạy vào ruộng mía rồi!" tôi la lên và lại quay vào ruộng tìm.
Một thoáng sau, tôi nghe thấy tiếng chân chị phía sau và trước khi tôi kịp rẽ, chị đã ẵm bổng tôi trong hai cánh tay và chạy trở lại hướng nhà. Tôi nghe chị thở hổn hển sát tai tôi và giọng chị thì thào khản đặc đầy nước mắt "Ôi trời ơi! Trời ơi!"
Mẹ tôi đã ở cửa, thậm chí trước khi chúng tôi vào đến hành lang. "Nhanh lên! Hầm rượu!" Bà rít lên "Hầm rượu vang!".
La Perla, bà bếp béo người Anh-điêng đang đứng sau mẹ tôi, đỡ tôi từ tay chị tôi rồi hối hả xuyên qua nhà đến phòng chứa thức ăn bên ngoài bếp. Tôi nghe thấy ở phía sau tiếng sập của cái chốt nặng trên cửa trước.
"Chuyện gì thế, bà La Perla?" Tôi hỏi "Bố tôi đâu?"
Bà ghì chặt tôi vào bộ ngực nặng nề của bà. "Im,cậu nhỏ".
Chúng tôi lóc cóc xuống thang tầng hầm. Những người làm công khác đã ở đấy, sợ hãi trogn bóng đổ của cây nến nhỏ đang cháy trên nắp một thùng rượu.
La Perla đặt tôi xuống chiếc ghế dài nhỏ. "Nào, ngồi đấy và yên lặng!" Tôi ngước nhìn bà. Vui thật, tôi nghĩ thế, vui hơn cả chơi ở ngoài sân. Đây là một trò chơi mới.
La Perla lại vội vã lên thang. Tôi nghe giọng khản đặc của bà hô hoán ở trên đầu. Một lúc sau chị tôi xuống, nước mắt ròng ròng trên má. Chị chạy đến với tôi, quàng hai cánh tay quanh cổ tôi và kéo đầu tôi vào ngực chị.
Tôi cáu kỉnh tụt ra. Ngực chị làm đau mặt tôi. Nó toàn xương, chẳng mềm mại và ấm áp như của La Perla.
"Để mặc em", tôi nói.
Mẹ tôi bước xuống cầu thang, mặt co rúm và quắt lại. Tôi nghe tiếng cánh cửa hầm nặng nề đóng sập và cài then, rồi La Perla cũng xuống, mặt đỏ dừ vì rán sức. Tay bà cầm con dao pha to tướng, thứ bà vẫn dùng để chặt cổ gà.
Mẹ cúi nhìn tôi. "Con không việc gì chứ?"
"Vâng", tôi nói. "Nhưng con cún đã lạc vào ruộng mía..."
Bà như chẳng hề nghe, như đang cố lo lắng xem có tiếng động nào ở bên ngoài không. Rõ phí thời giờ. Chẳng âm thanh nào có thể xuyên thấu qua chừng này lòng đất.
Một trong các cô người làm bỗng bật khóc vì quá kích động.
"Câm đi!" La Perla rít lên với cử chỉ hăm doạ bằng con dao pha. "Mày muốn chúng nó nghe thấy à? Mày muốn tất cả chúng ta bị giết à?"
Cô gái câm bặt. Tôi mừng vì La Perla đã làm cô ta im, và chị tôi cũng thôi khóc luôn. Tôi không thích chị khóc. Mặt chị trở nên đỏ dừ, xấu xí.
Tôi nín thở và cố lắng nghe. Tôi chẳng nghe thấy gì sất. "Mẹ ơi..."
"Lặng yên, Dax" bà thì thầm một cách nghiêm nghị.
Tôi có chuyện để hỏi. "Bố đâu?"
Nghe thế, chị tôi lại bắt đầu khóc.
"Ngậm mồm!" mẹ tôi rít lên rồi quay sang tôi. "Bố sẽ đây ngay thôi. Nhưng chúng ta phải rất yên lặng cho đến khi bố về. Nghe chưa?"
Tôi gật đầu. Rồi quay sang nhìn chị tôi đang nức nở thầm. Tôi thấy chị sợ, nhưng chẳng có lý do nào để chị phải khóc. Tôi đưa tay ra nắm tay chị. "Đừng sợ", tôi thì thầm. "Em ở đây mà".
Chị gắng gượng nở một nụ cười trong nước mắt, kéo sát tôi vào lòng. "Người anh hùng tí hon của chị", chị thì thầm. "Người bảo vệ của chị".
Tiếng lộp cộp của những chiếc ủng nặng dội từ trên trần xuống. Bỗng chúng như trải đều khắp nhà.
"Bọn cướp!" một trong các cô hầu ré lên. "Chúng sẽ giết chúng ta mất!"
"Câm đi!" Lần này La Perla không chỉ nói suông. Tay bà vung lên trong ánh sáng mờ tỏ. Cô hầu đổ xuống sàn, nằm thút thít. Tiếng chân như tiến về phía bếp.
"Cây nến!" mẹ tôi khàn đặc thì thầm. Ánh lửa nhỏ phụt tắt. Chúng tôi ngồi trong tối mò.
"Mẹ ơi, con chẳng nhìn thấy gì cả" tôi nói.
Một bàn tay đè ngang miệng tôi. Tiếng chân giờ đã ngay trên đầu. Bọn chúng như đã ở trong bếp.
Tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng của một chiếc bàn bị hất đổ, lờ mờ giọng đàn ông và tiếng cười của họ. Có tiếng cót két của một cánh cửa và thế là chúng đã ở trong phòng chứa thức ăn. Cánh cửa hầm kêu lạch xạch. Tôi nghe giọng chúng rõ hơn.
"Bọn mái chắc trốn dưới này", một đứa nói và có tiếng cười.
"Cúc cù cúc cù", đứa khác gáy lên. "Trống đầu đàn của các em đây".
Có tiếng đạp cửa. "Mở cửa ra!"
Tôi cảm thấy các cô gái dúm sát vào chân tường, cảm thấy chị tôi run bắn lên. "Chúng nó chỉ tìm gà thôi", tôi thì thầm. "Bảo chúng là chuồng gà ở sau nhà ấy".
Không ai trả lời. Tôi có nói thì họ cũng chẳng quan tâm nữa. La Perla xô ngang tôi trogn tối rồi đứng chờ ở chân cầu thang. Một tiếng đập nặng lên cánh cửa dội khắp căn hầm.
Một trong các cô hầu quỳ xuống và cầu nguyện một cách cuồng loạn. Có tiếng đổ sầm nữa ở bên trên. Ván cửa vỡ toang và cửa bật mở khi một luồng ánh sáng đổ xuống cầu thang, để lộ La Perla đứng đấy, kiên định như một tảng đá, con dao pha phản chiếu ánh sáng như chiếc gương tráng bạc.
Mấy đứa bước xuống thang. Tôi thấy ba. Những đứa khác ở phía sau nên tôi chỉ thấy được chân chúng.
Đứa đầu tiên dừng lại khi trông thấy La Perla. "Một mái già bự. Chẳng bõ". Hắn hơi cúi người và săm soi dưới các giàn giá. "Nhưng còn lũ khác đây. Lũ tơ, mỡ màng đây. Con mái già đứng gác bầy con của mụ".
"Bọn chó đẻ!" La Perla nói qua kẽ răng.
Gã đàn ông đứng thẳng lên gần như lơ đễnh và khẩu súng trường ngắn nòng trong tay hắn nổ với một ánh chớp chói loà.
Mùi thuốc súng cay xè trong mũi tôi khi mắt đã quang, tôi thấy La Perla chuệnh choạng lùi tựa vào tường. Trong một thoáng, bà như treo lơ lửng ở đấy rồi từ từ tụt xuống chân tường. Một bên mặt và cổ bà hoàn toàn biến mất. Chỉ còn một đám đỏ tươi những thịt cùng xương.
"La Perla!" Mẹ tôi rú lên, chạy đến bên bà. Chẳng hề cố gắng, gã đàn ông như đổi chiều khẩu súng trong tay và phang vào đầu mẹ tôi khi bà chạy ngang hắn. Mẹ tôi ngã dập xuống, vắt ngang thi thể La Perla, mặt bà dúm dó kỳ lạ.
"Mẹ ơi!" Tôi bật chạy về phía bà, nhưng những ngón tay của chị tôi như thể chiếc ê-tô và tôi không thể ngọ nguậy được. "Mẹ ơi!" Tôi lại thét lên.
Cô hầu từng cầu nguyện ngất xỉu, nằm vật ra. Gã đầu tiên bước khỏi bậc thang cuối cùng, bước qua La Perla và mẹ tôi, cúi nhìn hờ hững giơ ủng lật cô ta lại. Những tên khác đổ xô xuống cầu thang sau hắn. Mười một đứa cả thảy.
"Nến!", một tên nào đó kêu lên. Một tên khác đánh diêm. Ánh sáng vàng vọt nhảy múa một cách ma quái trong gian hầm. Thằng chỉ huy nhìn quanh. "A, bốn mái tơ và một trống hoa".
Giọng chị tôi bỗng già dặn, mạnh mẽ hơn là tôi từng nghe. "Các người muốn gì?" Chị hỏi. "Lấy gì thì lấy rồi đi đi".
Gã đàn ông nhìn chị chòng chọc. Cặp mắt hắn đen và ánh lên như than. "Con này của tao", hắn thản nhiên nói. "Những thằng khác cũng sẽ hoan nghênh mày đấy".
Cô hẫu ngất lịm đã tỉnh lại đúng lúc để nghe lời ấy. Cô rú lên và lồm cồm đứng dậy, cố lách qua mọi người để đến cầu thang, nhưng một tên đã tóm lấy mớ tóc đen buông xoã, rồi thình lình giật mạnh lại, và cô bật ngửa ra.
Hắn xoay cô lại, tay kia xé ngực áo cô, nhưng thứ vải bông thô quá bền. Nó không rách. Với một câu chửi cáu bẳn, hắn buông cô ra, rồi tay hắn vung lên cùng con dao rạch xoạc ngực áo cô. Chiếc áo bung ra như thể bẹ ngô vậy. Một đường mảnh như kẻ chỉ, bỗng ửng đỏ, bắt đầu từ cổ cô, chạy xuống giữa hai vú và xẻ dọc nếp bụng nâu Anh-điêng, cho đến tận thảm lông dày vùng phồn thực. Cô rú lên, bò đi bằng đầu gối và hai tay, nhưng hắn cười phá và tóm tóc cô lôi lại.
Cô vẫn cố thoát. Nhanh như chớp, hắn quay ngược dao trong tay rồi thọc cán dao ngược lên giữa hai đùi cô, và cô rú lên đổ sụp bên chân hắn, quằn quại trong đau đớn. Lưỡi con dao phản chiếu ánh sáng vàng ệch của cây nến khi nó cắm chổng ngược giữa háng cô. Hắn đặt một chân mang ủng nặng chịch lên bụng cô để giữ cô nằm yên và bắt đầu mở giải rút quần.
Những tên khác cũng đang xông vào các cô hầu còn lại. Niella, cô hầu riêng của mẹ tôi, bị lột trần truồng và vật ngửa trên một thùng rượu, hai tên cướp giữ hai bên trong khi tên thứ ba nhảy lên cô. Sarah, cô gái Anh-điêng mà La Perla đã đưa từ trên núi xuống để phụ bếp, nằm vật trên sàn ở phía bên kia hầm, sau dãy thùng gỗ.
Tên chỉ huy quay lại. Thân hình hộ pháp của hắn che khuất cả phần còn lại của căn hầm. "Tống khứ thằng nhỏ đi". Hắn lặng lẽ nói. "Nếu không tao sẽ giết nó".
Chị tôi đẩy tôi đi. Tôi quay lại nhìn mặt chị. Nó u sầu, đờ đẫn. Cặp mắt chị như không hồn. "Không! Không!" tôi kêu lên.
"Ra đằng sau đống hộp và đừng có nhìn", chị nói. Đấy không phải giọng của chị. Đấy là giọng của một người lạ, lạnh lẽo và xa xăm. Cái giọng tôi chưa bao giờ từng nghe.
"Không!"
Cái tát đau điếng của chị chạy ran trên má tôi. "Đi đi! Bảo thì phải nghe!".
Không phải vì đau. Mà là âm sắc quyền uy trong giọng nói của chị tôi. Tôi bật khóc. "Đi!" Chị tôi quát lớn.
Dụi mắt, tôi quay đi và rúc xuống sau đống hộp. Tôi vẫn khóc. Bỗng tôi đái ra quần. Chúng tôi học được ý nghĩa của sợ hãi mới nhanh làm sao.
Chương 2
Tiếng rú xuyên thấu của chị tôi đã chặn đứng dòng nước mắt tôi. Nó như khô đi khi con sóng căm thù nóng rãy phủ tràn khắp trong tôi. Tôi nuốt hơi, nhị thở khi hé nhìn qua đống hộp.
Lưng chị quay về phía tôi và hai mông trần của chị vặn vẹo dữ dội khi tên cướp cưỡng chị lùi đến một chiếc hòm. Móng tay chị cào trên mặt hắn, để lại một đám xước đỏ, nhưng hắn tát chị thật hung bạo, rồi chị ngã ngửa ra trên chiếc hòm. Mồm chị há hốc và chị rú lên, nhưng chẳng âm thanh nào bật khỏi cặp môi chị. Cặp mắt chị điên dại chằm chằm nhìn tôi mà chẳng thấy gì. Cặp vú bé tẹo của chị bẹt dí trên bộ xương ngực, bụng chị thì hầu như là một lòng chảo.
Tôi chợt hiểu hắn sắp làm gì. Tôi đã thấy những con bò đực khi người ta thả bò cái vào với chúng. Tôi nhìn tên cướp khi quần hắn tụt xuống ống chân. Bụng hắn là một thảm lông dày, từ đó, sinh thực khí trương cứng của hắn dựng lên như chiếc cán chổi trắng vẫn dùng để quét hành lang. Hắn tì một cùi chỏ vào giữa bụng chị, tay kia tóm cổ chị, dán lưng chị xuống chiếc hòm, làm chị gần như nghẹt thở. Chị rú lên, chồm dậy, cố tuồn khỏi hắn, nhưng hắn vừa chửi vừa gia tăng áp lực trên cổ chị. Chị vẫy vùng, quằn quại và hắn giận dữ tát ngang mặt chị. Đầu chị đập mạnh vào cạnh hòm.
Rồi bỗng chị rú lên, rùng mình. Từ từ, hắn lút vào trong chị, giữa tiếng rú nhoà dần thành tiếng rênrỉ của hấp hối.
Hắn nhấp nhô trên chị. Và rồi, có cái gì như một sự hấp hối kỳ lạ của chính hắn, khi hắn rùng mình một cách bí ẩn giữa tiếng kêu như con thú bật khỏi cổ hắn.
Đúng khoảnh khắc đó hắn nhìn lên, và tôi nhìn thẳng vào mặt hắn. Cặp mắt hắn đờ đẫn và biến dạng, mồm hắn há hốc mà thở. Rồi chị tôi lại kêu rú lên, và tôi thấy máu từ trong chị phùi ra. Tôi run bắn lên. Tôi muốn giết hắn.
Tôi nghe thấy có tiếng lách cách trên sàn gỗ và tôi nhìn xuống. Con dao đã rơi khỏi thắt lưng của hắn. Chẳng suy nghĩ, tôi nhoài qua chiếc hòm, lấy dao. Chậm chạp, như thể cng lắm, hắn quay về phía tôi.
"Tên cướp!" tôi thét lên, phóng dao thẳng vào cổ hắn bằng cả hai tay.
Hắn vung một tay lên và con dao bật khỏi hai tay tôi, rơi xuống giữa tôi và hắn. Tôi lao cả người vào hắn, cố đánh hắn bằng hai nắm đấm, và hắn hầu như trễ nải vung một bàn tay khiến tôi bị văng tít vào đống hòm. Tôi không thấy đau đớn gì. Chỉ còn lòng căm thù và mong muốn được giết chưa từng bao giờ có trong tôi. Tôi chỉ còn hiểu rằng phải tiêu diệt hắn.
Chị tôi chằm chằm nhìn tôi. Bỗng cặp mắt chị ánh lên. "Dax!" chị thét lớn, tóm lấy bàn tay đang cầm con dao của hắn.
Giận dữ, hắn cố rút tay về mà gần như lôi chị tôi từ bên dưới hắn lên. "Dax! Chạy đi! Lạy Chúa!" chị lại hét. "Chạy đi!".
Tôi như đóng băng. Hắn lao vào tôi.
"Chạy đi, Dax!". Hắn lại chực lao vào tôi thì chợt chị như bắt chéo hai chân rồi thu đầu gối lại. Hắn ré lên vì đau đớn. "Dax! Chạy đến chỗ bố đi!" mắt chị sáng lên khi nói câu đó.
Điều này thì tôi hiểu. Điều này đã thấm vào trong tôi. Tôi quay người và chạy lên thang tầng hầm. Tôi nghe thấy tiếng thét nữa ở phía sau. Tôi dừng lại gần như giữa tiếng thét và nghe hắn quát giọng khàn đặc. "Thằng nhãi ranh!".
Tôi lên hết cầu thang và băng qua nhà. Tôi lao ra ánh nắng chói chang. Trong một thoáng, tôi như mù. Tôi có thể thể nhìn thấy gì cả. Rồi tôi bắt đầu chạy về phía ruộng mía, nơi con cún đã biến mất. "Bố ơi! Bố ơi!".
Trên đường, có mấy người đàn ông đi tới. Tôi không biết họ là ai nhưng tôi chạy về phía họ. Tôi đã ra ngoài hàng rào trước khi tên cướp đầu tiên ra khỏi nhà. Tôi chạy xuống đường, kêu lên thất thanh, rồi tôi nghe giọng bố tôi. "Dax! Đội ơn Chúa!".
"Bố!" tôi kêu lên.
Tôi lao vào vòng tay ông. "Bố! Bố! Sợ quá! Đừng để chúng làm con đau!".
Bộ mặt sẫm màu của ông ánh lên trong nắng trưa. Ông ôm chặt tôi." Đừng sợ", ông thì thào. "Sẽ không có ai làm con đau cả".
"Chúng nó làm đau mẹ", tôi khóc nấc lên. "Cả chị nữa. La Perla thì chết rồi còn chị thì đang chảy máu".
Tôi thấy mặt bố tôi sạm đi dưới làn da nâu của ông. "Đây là quân đội của ông đấy à, tướng quân?" giọng ông mỉa mai thật hung tợn. "Họ gây chiến với đàn bà và trẻ con à?".
Người đàn ông mảnh khảnh đứng cạnh bố tôi nhìn ông chằm chằm, rồi cặp mắt xám lạnh ấy quay sang nhìn tôi. Cặp môi mím thành một đường mảnh. "Nếu như người của tôi phạm bất cứ sai trái gì thì họ sẽ chết vì những sai trái ấy, thưa ông".
Ông đi tới căn nhà và bọn cướp đang đuổi theo tôi sững lại khi thấy ông. "Chủ tướng!".
Chúng rụt lại giáp tường khi chúng tôi đi qua. Ông tướng dừng lại bên cửa, quay nhìn lại tôi. "Chúng nó đâu?"
"Trong hầm rượu", tôi nói.
Bỗng bố tôi vụt chạy. Vẫn bế tôi trong tay, ông xô qua ông tướng, vào nhà, qua bếp, xuống thang hầm rượu.
Dừng lại một thoáng, ông nhìn cảnh hoang tàn. Rồi ông từ từ đặt tôi xuống. "Lạy Chúa tôi!" Ông quỳ xuống nâng đầu mẹ tôi lên đùi. "Lạy Chúa tôi!"
Mặt mẹ tôi trắng bệch, im phắc. Đầu bà như ngoẹo đi đã một góc kỳ lạ. Tôi nhìn qua phòng tìm chị tôi. Chị vẫn nằm vắt ngang chiếc hòm, đầu chị vật ngửa, lủng lẳng. Tôi chạy đến chị. "Ổn thoả rồi", tôi kêu lên "Bố đây rồi".
Nhưng chị chẳng nghe thấy tôi nói. Chị chẳng bao giờ nghe tôi nói nữa. Con dao vẫn nẳm ở cổ họng chị, nơi tên cướp đã phóng vào. Tôi chằm chằm nhìn chị, không thể tin được. Rồi tôi gào lên.
Lần đầu tiên tôi nhận thấy điều gì đã xảy ra. Họ đã chết. Tất cả đều đã chết. Mẹ. Chị. La Perla. Tất cả đều đã chết. Tôi thét lên, thét lên, thét lên.
Sau đó – sau khi bố tôi đã bế tôi lên và đưa tôi ra khỏi cái nơi đẫm máu ra ngoài ánh nắng, chúng tôi đứng trong sân. Lúc đó chiều đã muộn và đông người hơn trước. Phải đến hơn một trăm người. Họ đứng quanh, ngó nhìn một cách lặng lẽ.
Mười một tên cướp bị trói xóc xâu vào nhau bằng một giây thừng. Chúng đứng giáp tường, lặng lẽ trong ánh nắng chói chang, chằm chằm nhìn lại những đồng bào của chúng.
Ông tướng ngồi trên chiếc ghế bên bàn trong hành lang. Ông nhìn chúng, rồi nhìn rộng ra đám đông. Ông nói lặng lẽ, và cái giọng lạnh lùng nhỏ nhẹ của ông xuyên thấu đến những ai đứng xa nhất. "Nghe đây. Và nhớ lấy. Bởi vì những trừng phạt đối với họ sẽ là trừng phạt đối với các anh, nếu các anh cũng quên rằng các anh là những người giải phóng chứ không phải bọn cướp. Các anh chiến đấu vì tự do, vì đồng bào của các anh, chứ không phải vì lợi lộc cho riêng mình. Các anh phụng sự tổ quốc, chứ không phải là bọn đi cướp bóc và hãm hiếp".
Ông đứng lên, quay sang người phụ tá, anh ta đặt khẩu tiểu liên vào tay ông. Chậm rãi, ông quay sang bố tôi, chìa khẩu súng ra. "Mời ông?".
Bố tôi chằm chằm nhìn khẩu súng, rồi nhìn ông tướng, rồi hít một hơi thật sâu, rồi quay ra nhìn những người đang đứng giáp tường. "Không, tướng quân ạ", ông nói nhỏ nhẹ. "Tôi là một người của luật pháp chứ không phải của chiến tranh. Chuyện đau lòng thuộc về tôi, nhưng không phải là chuyện trả thù".
Ông tướng gật đầu rồi bước xuống bậc thềm hành lang, ra ngoài sân đất cháy nắng. Cầm khẩu súng máy lỏng lẻo trong tay, ông bước tới chỗ mười một tên, dừng lại trước người đầu tiên trong hàng, kẻ đã hãm hiếp và giết chị tôi.
"Mày, García" ông lặng lẽ nói. "Mày là đứa tao đã phong chức tiểu đội trưởng. Mày phải khá hơn chứ".
Gã đàn ông chẳng nói chẳng rằng, nhìn thẳng vào cặp mắt ông tướng mà chẳng hề có chút sợ hãi. Hắn biết là không có sự khoan dung nào nữa, và hắn cũng chẳng chờ đợi gì.
Một lưỡi dao ánh lên trong tay khi ông tướng đi dọc hàng người. Khi ông bước ra, chúng tôi thấy được ông đã làm gì. Giải rút quần của từng đứa đã bị cắt, quần tụt xuống đất, để lộ ra chân cẳng và thân dưới trắng ởn của chúng. Chậm rãi, ông tướng đi trở lại khoảng mươi bước. Ông giơ súng lên.
Tôi chằm chằm nhìn García. Cảnh hắn nhấp nhô trên chị tôi bật lại trong đầu. Tôi thét lên và chạy từ hành lang xuống. "Để cháu. Tướng quân! Để cháu giết hắn!".
Ông tướng kinh ngạc quay lại.
"Dax! Dax! Không!" Bố tôi gọi phía sau.
Nhưng tôi không nghe thấy, vẫn chạy tiếp. "Để cháu!".
"Dax!" bố tôi quát lên.
Ông tướng nhìn lại hành lang. "Đấy là công lý", ông nói.
"Nhưng nó là con nít!" Bố tôi đáp. "Nó biết gì về công lý?"
"Hôm nay nó đã học đến cái chết", ông tướng nói. "Nó đã học căm thù, nó đã học sợ hãi. Hãy để cho nó học giết, nếu không, điều đó sẽ vĩnh viễn nung mủ như ung thư trong tâm hồn nó".
Bố tôi lặng thinh. Bộ mặt sẫm màu có dịu bớt khi ông chậm rãi quay đi. "Trong máu nó rồi", ông nói một cách buồn thảm. "Tính tàn bạo của những kẻ chinh phục".
Tôi hiểu câu ông nói. Ngay ở thời đó tôi đã hiểu. Đó là dòng máu của mẹ tôi, người mà gia đình bắt nguồn từ đám dân Tây Ban Nha từng du nhập cùng với nghị viện của họ.
Ông tướng quỳ xuống "Lại đây cháu".
Tôi bước tới. Ông đặt khẩu súng trên cánh tay, cặp nòng súng trong khuỷu tay, rồi để ngón tay tôi vào cò súng. "Nào", ông nói "Nhìn xuống đầu nòng. Khi cháu thấy nó nhằm vào dái chúng thì bóp cò. Còn để mặc bác".
Tôi nheo mắt dọc theo nòng thép xanh. Tôi hướng súng vào García. Tôi thấy cặp giò trắng hếu và cái bụng lông lá của hắn ngay dưới đầu nòng thép ngắn. Tôi bóp cò.
Tiếng nổ vang trong tai tôi và cái cơ thể trắng ởn tan thành nghìn mảnh đỏ tí tẹo. Tôi cảm thấy ông tướng lia súng suốt hàng người. Lia đến đâu là ở đấy thịt trắng thành thịt đỏ tan tành. Tôi cảm thấy cò súng nóng lên dưới ngón tay, nhưng một niềm hoan lạc và kích động trong tôi đã khiến tôi không buông nó ra, dù cho nó có làm hỏng những ngón tay tôi.
Chợt băng hết đạn và khẩu súng câm lặng. Tôi ngỡ ngàng ngước nhìn ông tướng. "Xong rồi cháu".
Tôi nhìn chằm chằm vào mười một đứa. Chúng co quắp, mặt mũi méo xệch trong cơn hấp hối, mắt trợn trừng vô tri vô giác nhìn lên mặt trời trắng xoá. "Chúng chết rồi à?" Tôi hỏi.
Ông tướng gật đầu "Chúng chết rồi".
Giờ tôi run cầm cập như thể hôm đó đã biến thành băng giá. Rồi tôi bắt đầu khóc. Tôi quay lại, chạy về phía bố tôi. "Bố! Bố ơi!" tôi kêu lên. "Chúng chết rồi. Vậy thì mẹ và chị có sống lại không?"