Chương 5 & 6
Tác giả: Harolds Robbins
Chiếc Citroen đen dừng lại bên sân polo và Jaime Xenos bước ra. Ông nhìn đám người ngựa rối mù, nheo mắt. "Dax đâu?"
"Cậu ấy ở bên đội mũ xanh trắng", Mèo Bự nói. "Kia kìa".
Một con ngựa tách ra khỏi đám rối mù, lao xuống cuối sân. Một cậu bé mảnh khảnh đang lách gậy, lừa quả cầu dọc sân bằng những cú đánh chắc nịch đầy cẩn trọng, không để cho cầu thoát khỏi vòng kiểm soát của mình.
Một đối phương lao chéo sân tới. Dax liệng mình trên yên, đánh quả cầu suốt sân đến một đồng đội. Người này đánh trái cầu xuống cuối sân, ở đó, Dax thảnh thơi lẩy nó vào giữa hai cột gôn mà không một đối thủ quanh mình.
"Ông Xenos?"
Ông lãnh sự quay lại. Giọng nói của người đàn ông gầy như cái lạt, đầy mùi mồ hôi ngựa. "Vâng?"
"Tôi là huấn luyện viên polo, Fernande Arnouil. Tôi rất hân hạnh được gặp ngài".
Jaime Xenos gất đầu. "Rất sung sướng được gặp ông".
"Thưa ngài, tôi rất sung sướng vì ngài đã đến. Ngài có xem con trai ngài chơi không đấy?"
"Chỉ mới một chút thôi. Thú thật là tôi không biết môn này".
"Cũng hiểu được ạ", người huấn luyện viên trả lời như chữa lỗi. "Rất tiếc là chỉ trong vài năm gần đây, môn này đã không còn phổ biến nữa". Ông ta ra hiệu về phía chiếc xe. "Và tôi tin là sự chiến thắng của chiếc xe bé nhỏ kia là một đóng góp lớn cho sự suy thoái của môn thể thao này".
Xenos nhã nhặn gật đầu.
"Các trang thanh niên ngày nay không học cưỡi ngựa nữa. Họ thú học lái xe hơn. Cho nên khi một trang thanh niên lịch lãm như con trai ngài đến đây thì điều quan trọng là tài năng của anh ấy phải được phát triển".
"Thế nó chơi cũng được à?"
Arnouil gật đầu. "Cậu ấy như một người hồi tổ về lại ngày xưa ấy. Con trai ngài sinh ra để chơi môn này. Cứ như thể cậu ấy ra đời với đôi chân đặt sẵn trong bàn đạp ngựa rồi".
"Tôi rất hãnh diện" cha Dax nhìn dọc sân. Một hiệp đấu khác đang sôi sục. Dax đang điều khiển con ngựa bằng hai đầu gối, cố giữ cầu, rồi ngả người như rời hẳn khỏi yên, đánh ngược trái cầu trở lại qua chân ngựa. Một đồng đội chặn trái cầu rồi như lao ra khỏi sân trong khi Dax lừa một phần của đội bạn theo mình.
"Đẹp quá!" người huấn luyện viên quay lại cha Dax. "Ngài đã thấy vì sao tôi mời ngài đến chứ ạ?" Ông lãnh sự gật đầu. "Sang năm, con trai ngài sẽ mười sáu tuổi. Cậu ấy sẽ được phép chơi trong các cuộc thi đấu liên trường".
"Tốt".
"Nhưng để được phép, cậu ấy phải có ngựa riêng. Đó là luật".
Ông lãnh sự gật đầu. "Thế nếu nó không có?"
Arnouil nhún vai kiểu Gaulois điển hình. "Cậu ấy không thể chơi, cho dù có cừ đến mức nào đi nữa".
Jaime Xenos nhìn ra sân. "Nó cần mấy con?"
"Ít nhất là hai. Tốt hơn là ba hoặc bốn. Mỗi hiệp nên có một con ngựa mới".
Ông lãnh sự không nhìn người huấn luyện viên. "Một con ngựa như vậy bao nhiêu tiền?"
"Ba đến bốn mươi ngàn franc".
"Vậy à?" Xenos trả lời, đầy suy tư.
Người huấn luyện viên nheo mắt liếc ông ranh mãnh. "Nếu ngài có khó khăn trong việc kiếm những con ngựa này", ông ta nói một cách ngoại giao, "có lẽ tôi có thể tìm một người tài trợ".
Xenos hiểu ông ta nói gì, gặng cười. "Nếu ông cho là đáng", ông nói. "thì con trai tôi sẽ co ngựa của nó".
"Thưa ngài, tôi rất sung sướng vì ngài đã nghĩ như thế. Ngài không cần phải tiếc. Co ntrai ngài sẽ trở thành một trong những cầu thủ lớn nhất trong thời đại của chúng ta".
Họ bắt tay, ông lãnh sự nhìn người đàn ông nhỏ bé có cặp giò như hai cánh cung đi về cuối sân, và hiểu Mèo Bự đang nghĩ gì. Ông mệt mỏi bước vào xe. "Cậu thấy thế nào?"
Mèo Bự nhún vai. "Cũng chỉ là một trò chơi thôi ạ".
Cha Dax lắc đầu. "Hơn thế nữa. Là trò chơi của những người có khả năng".
"Thế thì bỏ thôi ạ".
"Chúng ta không thể bỏ được".
"Chúng ta không thể chơi được", Mèo Bự đốp chát. ""Còn bao nhiêu là nhu cầu thúc bách khác".
"Cũng là một cách để Dax có thể trở thành một biểu trưng của đất nước chúng ta. Người Pháp có thể giúp chúng ta".
"Thế thì nói Tổng thống gửi một trăm sáu mươi ngàn franc sang để mua ngựa".
Ông lãnh sự mỉm cười. "Mèo Bự, cậu quả là kỳ tài".
Mèo Bự nhìn ông qua gương hậu không hiểu ông nói gì.
"không phải tiền, mà là ngựa. Những con ngựa đốm mình dây với những cặp chân như dê núi phải là hoàn hảo đối với trò chơi này. Tôi chắc Tổng thống sẽ vui vẻ gửi mấy con ngựa sang đây".
Người huấn luyện viên gặp Dax khi cậu vừa ra khỏi phòng thay quần áo. "Tôi vừa nói chuyện với cha cậu", ông nói "Ông đảm bảo với tôi là sang năm cậu sẽ có ngựa".
"Thật à?" Người huấn luyện viên gật đầu. Cặp mắt Dax quét một lượt sân. "Ông ấy còn ở đây không?"
"Ở cuối sân, gần cổng ấy".
Nhưng Dax đã nhìn thấy chiếc xe và chạy về cuối sân. Cha cậu ra khỏi xe, ôm lấy cậu. "Sao bố không bảo con là bố đến?"
Cha cậu mỉm cười. Dax lớn phổng hẳn lên, đã đứng đến vai cha. "Bố không chắc là có thể đến được".
"Con mừng là bố đã đến". Đây là lần đầu tiên ông đến trường.
"Có chỗ nào ta có thể uống trà được không?"
"Có một quán ở trong làng".
Họ lên xe. "Huấn luyện viên bảo con là bố nói với ông ấy sang năm con sẽ có ngựa riêng".
"Đúng".
"Làm gì có tiền ạ?" Dax hỏi. "Chúng ta chịu thôi".
Ông lãnh sự mỉm cười. "Tổng thống sẽ gửi cho chúng ta bốn con ngựa núi".
Dax lặng lẽ nhìn ông.
"Có sao không ạ?"
Một thoáng âu lo trên mặt cha làm Dax không nỡ lòng nào mà nói với ông rằng những con ngựa chơi polo tốt đòi hỏi phải qua nhiều năm tập luyện. "Thế thì tuyệt thật". Cậu siết chặt tay cha.
"Thôi đừng có ngu", Sergei nói. "Nghỉ hè với bọn tớ ở Cannes đi. Cha Robert có một vila ở đấy, cả một chiếc tàu nữa".
"Không. Tớ phải làm việc với bọn ngựa xem thử vào mùa thu tới chúng có khá hơn không".
"Chỉ phí thời gian thôi", Sergei nói chắc. "Cậu sẽ không bao giờ biến được những con ngựa núi ấy thành ngựa polo đâu".
"Huấn luyện viên bảo cứ thử xem".
"Tớ không hiểu tại sao bố cậu không mua những con ngựa polo bình thường. Mọi người đều biết cánh Nam Mỹ các cậu tiêu tiền như rác mà".
Dax cười thầm. Sergei có biết sự thật đâu. "Nếu được thì sẽ là một điều tốt cho đất nước tớ. Bố tớ vẫn bảo điều đó sẽ thuyết phục được dân Âu châu là bọn mình có thể làm được những việc khác ngoài việc trồng chuối và cà phê".
Sergei đứng lên. "Tớ vào làng đây. Có một em hầu bàn mới toanh trong quán đấy. Đi không?"
Dax lắc đầu. Nó còn nhiều việc phải làm với năm franc. "Không. Tớ phải chuẩn bị cho kỳ thi".
Sau khi Sergei đi, Dax ngồi lặng thinh. Thế là đã ba năm nó ở Pháp. Cảm thấy bồn chồn, nó đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn xuống những thảm cỏ và vườn cây được chăm sóc cẩn thận.
Bỗng nó nhớ những dãy núi hoang sơ. Ở đây cái gì cũng quá sạch sẽ và quá ngăn nắp. Chẳng có cái hưng phấn trong việc tìm ra một con đường mới, một con đường mới từ trên núi xuống. Ở đây chỉ toàn là đường sẵn có để theo.
Hầu như tất cả các nền văn minh đều như thế. Thậm chí bố nó, người đã được chuẩn bị để tôn trọng và tuân thủ luật lệ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả chỉ để dẫn đến sự tù hãm này. Với mỗi thất bại mới, thất vọng mới, ông như co lại và lún sâu vào nội tâm. Việc phản phúc của Ramirez mới chỉ là bắt đầu.
Còn bao sự cố khác mà sự tinh vi và tính huỷ hoại của nó còn khủng khiếp hơn nhiều. Những hứa hẹn ủng hộ nền độc lập của Corteguay của giới chính trị và tài phiệt Anh, Mỹ. Có những nếp nhăn mà Dax chưa từng thấy trên mặt cha. Sự rụt rè, sự bất trắc trong phong cách ông đã đánh dấu sự bắt đầu tuổi già của ông. Tiếng chuông của ba năm trời đầy thất bại đã thỉnh.
Dax cảm nhận được tất cả, và có lúc nó muốn kêu lên với cha rằng cuộc sống này không phải của họ, rằng họ phải về nhà, về với những cánh đồng, những dãy núi, với thế giới mà họ hiểu biết. Nhưng nó biết cha sẽ không nghe, không thể nghe. Quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ, hy vọng thành công vẫn âm ỉ trong ông.
Có tiếng gõ cửa nhẹ phía sau. Nó quay lại "Vào đi".
Cậu mở ra và Nam tước De Coyne bước vào. Hai người chưa từng gặp nhau. "Tôi là cha của Robert. Cháu là Dax phải không?"
"Thưa ông vâng ạ".
"Thế Robert đâu?"
"Thưa ông, cậu ấy về ngay đấy ạ".
"Tôi ngồi được chứ?". Không đợi trả lời, Nam tước ngồi xuống chiếc ghế bành. Ông liếc quanh phòng. "Không thay đổi mấy kể từ lần trước tôi đến đây".
"Có lẽ không ạ".
Bỗng Nam tước nhìn nó. "Có lẽ dù cho ta có rất muốn thay đổi đi chăng nữa, thì sự vật vẫn chẳng thay đổi là bao".
"Thưa ông, cháu không biết ạ". Dax không hiểu lắm sự ẩn dụ của Nam tước. "Cháu cho là còn tuỳ thuộc vào thứ mà ta muốn thay đổi ạ".
Nam tước gật đầu. "Robert có nói là cháu có thể sẽ cùng nghỉ hè với chúng tôi."
"Thưa ông, có lẽ là không. Cháu rất biết ơn ạ".
"Vì sao cháu không đến?"
Dax cảm thấy khập khiễng trong câu trả lời. "Cháu dạy mấy con ngựa Corteguay chơi polo ạ".
Nam tước gật đầu một cách trịnh trọng. "Rất nên. Tôi sẽ rất quan tâm đến kết quả này. Nếu cháu thành công thì rất có giá trị cho đất nước cháu. Nó sẽ chỉ cho nước Pháp thấy rằng Corteguay có thể làm những thứ khác ngoài trồng chuối và cà phê".
Dax nhìn ông chằm chằm. Đấy chính là lời cha Dax đã nói. Nó thấy phấn chấn hẳn lên. Nếu một người như cha của Robert cũng cảm thấy thế thì có lẽ sự thể không đến nỗi tồi lắm. Có lẽ vẫn còn hy vọng cho nhiệm vụ của cha nó.
Chương 6
Sylvie bắt đầu dọn bát đĩa và Dax rời khỏi bàn. Một lát sau, nó ra ngoài. Arnouil và Mèo Bự ngồi ngả người trên ghế. Mèo Bự cuốn một điếu thuốc.
Arnouil đưa mẩu xì gà nhỏ lên miệng, im lặng cho đến khi Mèo Bự châm điếu thuốc của hắn. "Thằng bé sống một mình nhiều quá. Nó không bao giờ cười cả".
Khói thuốc lan trên mặt Mèo Bự. Hắn không trả lời.
"Lẽ ra nó không nên ở đây và làm việc cả một vụ hè", huấn luyện viên tiếp tục. "Lẽ ra nó phải đi cùng bạn bè".
Mèo Bự nhún vai. "Bọn ngựa có khá không?"
"Hơn thế nhiều. Cứ như lũ ngựa này sinh ra để chơi polo ấy. Chúng sẽ làm cuộc cách mạng trong polo. Nhưng chắc chắn ông lãnh sự phải để cho thằng bé vui chơi nữa chứ".
"Dax không giống những đứa trẻ khác", Mèo Bự nói một cách thận trọng. "Đến một lúc nào đó, cậu ấy sẽ là một người lãnh đạo ở đất nước chúng tôi. Thậm chí cậu ấy có thể trở thành tổng thống".
"Kể cả Napoleon cũng đã từng là một đứa trẻ" huấn luyện viên trả lời. "Tôi chắc nó không để cho vận mệnh cướp mất tuổi trẻ đâu".
"Napoleon đã trở thành người lính do lựa chọn. Ông ấy không phải là một chiến binh từ năm lên sáu".
"Thế Dax đã từng à?"
Mèo Bự nhìn huấn luyện viên, lặng lẽ gật đầu. "Khi Dax chưa đầy bảy tuổi, chính tổng thống đã cầm súng cho Dax bóp cò để trừng phạt bọn đã giết mẹ và chị cậu ấy".
Huấn luyện viên lặng thinh một lúc. "Thế thì thằng bé chẳng cười bao giờ cũng không lạ".
Đêm tĩnh lặng và những cơn gió tây mát lạnh đầu tiên đã thổi về khi Dax đi đến chuồng ngựa. Đám ngựa hí lên khi nghe tiếng chân Dax, nó cho mỗi con một viên đường, vốn luôn để trong túi. Nó vỗ về và lũ ngựa lại hí lên những âm thanh nhỏ nhẹ, đơn côi.
"Bọn mình đều nhớ nhà cả" nó thầm thì. Chúng nó không thích sự bức bối của chuồng ngựa. Chúng nó nhớ bãi quây ngoài trời.
"Dax?" giọng Sylvie từ cửa chuồng.
"Tôi ở đây với bọn ngựa".
"Anh làm gì thế?" cô vừa đi vào vừa tò mò hỏi.
"Tôi thăm chúng một chút. Chúng cũng cô đơn và nhớ nhà".
Cô dịu dàng. "Anh cũng cô đơn, phải không Dax?"
Nó nhìn chằm chằm. Cô là người đầu tiên hỏi câu ấy. Nó ngập ngừng. "Thỉnh thoảng".
"Anh có cô nào ở nhà không?"
Nó thoáng nghĩ về Amparo, đã ba năm xa cách. Không biết giờ con bé như thế nào. Rồi nó lắc đầu. "Không. Không thực là như vậy. Có lần, khi tôi lên chín, một cô bé lên bảy đã quyết định lấy tôi. Nhưng nó đã lớn và bỏ qua chuyện ấy rồi".
"Em có một bạn trai", cô nói, "nhưng anh ấy đã vào hải quân sáu tháng nay, và sáu tháng nữa anh ấy mới về".
Nó nhìn cô gái. Đấy là lần đầu tiên nó nghĩ về cô như một phụ nữ. Từ trước tới nay, cô vẫn chỉ như ai đó lăng xăng quanh bàn, quanh chuồng ngựa…Trừ mớ tóc dài, cô chẳng có gì là phụ nữ, không có cái gì căng tròn có thể thấy dưới áo sơmi vải trúc bâu luôn xắn tay. Bỗng Dax thấy sự mềm mại đầy nữ tính trong cô.
"Xin lỗi", nó nói mà không hiểu vì sao, ngoại trừ vào thời điểm ấy, hình như cô cũng cô đơn như chính nó và bầy ngựa vậy.
Lũ ngựa lại hí lên. Nó đưa mấy cục đường cho cô. "Chúng muốn cô cho ăn".
Cô cầm những viên đường rồi chui quá các cây chắn song ngang. Bầy ngựa rúc mõm vào cô, đòi phần mình. Cô bật cười khi một con húc mũi lm` cô ngã ngửa vào lòng Dax đang đứng sau. Bất đắc dĩ, hai cánh tay Dax ôm choàng lấy cô.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt Dax, bốn mắt nhìn nhau, rồi Dax buông cô ra. Có một nút căng thẳng đến quặn đau trong bụng nó. Giọng nó cộc cằn ngay cả với chính mình. "Có lẽ chúng nó đã ăn đủ rồi đấy".
"Vâng", cô như chờ đợi.
Nó cảm thấy sự căng thẳng nơi háng và thái dương thì giật đùng đùng. Nó chui qua các cây song ngang. Giọng cô gái kéo nó lại "Dax!"
Nó nhìn cô, một chân đã bước qua cây chắn.
"Em cũng cô đơn".
Nó vẫn không cử động. Cô đi đến bên nó, đặt nhẹ một tay lên chỗ cứng ngắc nơi háng nó. Với một tiếng rên cuồng dại của đau đớn, nó kéo cô gái vào lòng và toàn bộ mối căng thẳng của tuổi trẻ cùng nỗi cô đơn của nó đã nổ tung thành một ngọn lửa cao trào.
Sau đó nó nằm lặng thinh trong phòng, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Mèo Bự ở giường bên. Cơn đau trong nó đã biến mất. Bỗng Mèo Bự hỏi "Cậu có chơi con bé không?"
Nó quá ngạc nhiên đến mức không cố lẩn tránh câu hỏi ấy nữa. "Làm sao cậu biết?"
"Bọn tớ biết mà".
"Bố cô ấy…"
Mèo Bự cười. "Thế cậu nghĩ là ông ấy mù à?"
Dax nghĩ một lát. "Ông ấy có cáu không?"
Mèo Bự khúc khích. "Tại sao phải cáu chứ? Người tình của con bé đã đi cả năm mnay và ông ấy hiểu rằng một con ngựa cái non cần có dịch vụ vào đúng mùa chứ. Vả lại, cô ta cũng đã đủ tuổi".
"Đủ tuổi? cô ấy khoảng tuổi tôi".
"Hăm hai rồi. Chính bố cô ấy bảo mình".
Hai mươi hai, Dax nghĩ, hơn nó gần bảy tuổi. Hèn nào, cô ta tấn công trước. Chắc cô ta phải nghĩ nó là thằng nhóc xuẩn nên mới phải đợi lâu như thế. Nó lại cảm nhận sự trương cứng nơi háng khi nhớ lại cảnh hai đứa thít chặt nhau thế nào. Thình lình, nó bật dậy khỏi giường.
"Cậu đi đâu đấy?"
Chợt nó cười. Đây là một cuộc chạy trốn mới, một thứ tự do mới. Lẽ ra nó phải phát hiện ra điều này lâu rồi mới đúng. "Thế chẳng phải anh đã bảo tôi là một lần thì không bao giờ đủ cả sao?"