Chương Chín (2)
Tác giả: Du Trí Tiên – Chu Diệu Đình
Cũng giống như trước kia, những trận đánh lớn giữa bộ lạc với bộ lạc thông thường chẳng những huy động tất cả những người đàn ông phải xuất chinh, mà còn huy động toàn thể mọi người trong bộ lạc. Hợp Đáp An cũng đi theo với chồng đến Khoát Diệc Điền, cô ta đang quì dưới bóng trăng ở bên trong "Cổ Liệt Diên” của người Thái Xích Ô nhắm hai mắt khấn vái:
- Hỡi Thiết Mộc Chân, anh còn nhớ Hợp Đáp An, người con gái đã giúp anh trốn vào đống lông cừu hay không? Cô ta đang van vái cho anh sẽ được trời cao có mặt ở khắp nơi và có mọi thứ tài năng, đem lòng nhân từ và sức mạnh để phù hộ cho anh đây!
Đôi mắt đang nhắm của cô ta tuôn trào hai dòng lệ. Bỗng nhiên, có một tiếng động làm cho cô ta giật mình, mở mắt:
- Ai! Ai ở đó vậy? - Đức Tiết Thiền từ trong bóng tối bước ra. Hợp Đáp An hỏi - ông là ai vậy?
- Tôi là Đức Tiết Thiền ở bộ lạc Hoằng Cát Thích.
- Đức Tiết Thiền ư? Có phải là phụ thân của Bột Nhi Thiếp, vợ Thiết Mộc Chân hay không?
- Đúng vậy!
- Ông muốn gì?
- Tôi muốn đi tìm một cô gái tên gọi Hợp Đáp An, trước kia được Thiết Mộc Chân hứa sẽ cưới làm vợ.
- Tìm cô ta có chuyện gì? Cô ta đã lấy chồng rồi!
- Nhưng lương tâm của cô ta không hẳn đã đem ra làm của hồi môn chứ?
- Có những người dám bán đứng cả con gái, con rể, vậy lương tâm của họ đổi được mấy tấm da cừu?
Đức Tiết Thiền chụp lấy cổ tay của Hợp Đáp An nói:
- Tôi không hề nhận lầm cô. Mau, hãy dẫn tôi đi gặp cha và anh cô!
Hợp Đáp An dẫn Đức Tiết Thiền vào gian lều Mông Cổ của gia đình và nói rõ ý định của Đức Tiết Thiền tìm tới đây cho cha nghe. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích nhìn Đức Tiết Thiền với anh mắt hoài nghi. Đức Tiết Thiền liền trải một tấm bản đồ vẽ trên vải xuống mặt đất nói:
- Tôi là Đức Tiết Thiền, tôi không có cách nào để ngăn chặn những thủ lĩnh của bộ lạc Hoằng Cát Thích tham gia vào cuộc liên minh này, nhưng tôi biết bất cứ người nào trong số họ cũng đều không có điều kiện giành được ngôi vị cao, cho dù có dựa vào những tên gian tế miệng nói khác mà lòng dạ nghĩ khác, hoặc dựa vào cái dũng của kẻ thất phu, bọn họ cũng không thể chiến thắng nổi con rể của tôi là Thiết Mộc Chân.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích nói với Hợp Đáp An:
- Con đi ra ngoài canh chừng một tí - Hợp Đáp An liền bước ra ngoài. Trong gian lều chỉ còn lại Tỏa Nhi Hãn Thất Thích và Đức Tiết Thiền. Tỏa Nhi Hãn Thất Thích làm ra vẻ lạnh nhạt, nói tiếp - Thưa Đức Tiết Thiền đại nhân, ngài nói với tôi vấn đề này thử hỏi có ích lợi gì?
- Để cho binh sĩ của con rể của tôi bớt đổ máu. Ở đây tôi có một tấm bản đồ, bên trên ghi chú bằng chữ Khiết Đan, vẽ rõ tình hình bố trí lực lượng của 12 bộ lạc do Trát Mộc Hợp cầm đầu. Tôi không có cách nào để thoát thân, nên đành phải tới đây nhờ sự giúp đỡ của các vị.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích xem qua tấm bản đồ nói:
- Này, Đức Tiết Thiền, với cái tên của ngài đã chứng tỏ ngài là một người trí tuệ siêu quần, cho nên mới nghĩ ra diệu kế này để hãm hại chúng tôi. Chúng tôi là những người nô lệ, nên có bổn phận phải phục tùng chủ nhân của chúng tôi.
- Ông nói như vậy tức là chưa tín nhiệm tôi chứ gì?
- Ngài biết rõ Thiết Mộc Chân là người không biết chữ Khiết Đan, nên ngài mới sử dụng cái chiêu này để thử lòng dạ cha con chúng tôi xem phải chăng chúng tôi có ý định phản bội lại người trong tộc của chúng tôi! Vậy, xin ngài hãy rời đi!
Đức Tiết Thiền tươi cười nói:
- Không, Bột Nhi Thiếp có học chữ Khiết Đan với tôi, còn Thiết Mộc Chân cũng có học chữ Khiết Đan với Bột Nhi Thiếp. Tôi biết rõ các vị từng cứu Thiết Mộc Chân thoát khỏi lưỡi dao sát nhân của Tháp Lý Hốt Đài, cho nên tôi mới đến đây để nhờ cậy các vị. Nếu tôi muốn hại các vị, chỉ cần nói ra chuyện các vị cứu thoát Thiết Mộc Chân trước kia thì cũng đủ rồi!
Hợp Đáp An đứng ngoài lều thấy Tỏa Nhi Hãn Thất Thích vẫn chưa chịu tin Đức Tiết Thiền là người có thành tâm, lại thấy cha mình cứ liên tục thối thoát, bèn bước vào chụp lấy tấm bản đồ, nói:
- Để con đi!
Bây giờ thì Tỏa Nhi Hãn Thất Thích đã hoàn toàn tin tưởng lòng thành thật ở Đức Tiết Thiền, bèn lấy tấm bản đồ lại, nói:
- Ngựa già quen đường cũ, vậy hãy để tôi đi! - Đến chừng đó Đức Tiết Thiền mới thở phào một hơi dài.
- Tỏa Nhi Hãn Thất Thích bước ra khỏi lều, Đức Tiết Thiền và Hợp Đáp An cũng bước ra theo. Hợp Đáp An nhìn theo bóng của người cha và của Đức tiết Thiền mỗi người đi một con đường khác, lại quì xuống thành tâm khấn vái: "Xin trời cao hãy phù hộ cho cha tôi đưa bức thư này tới nơi. Hãy phù hộ cho Thiết Mộc Chân qua khỏi tai nạn, phù hộ cho anh ấy được bình an vô sự?"
***
Kha Ngạch Luân ngồi nhìn Tỏa Nhi Hãn Thất Thích ăn ngấu nghiến như cọp đói, trong khi đó Thiết Mộc Chân và hai vị chỉ huy của ông ta là Dã Lặc Miệt, Bác Nhi Truật đang xem tấm bản đồ của Đức Tiết Thiền. Bột Nhi Thiếp chỉ vào tấm bản đồ nói với mọi người:
- Nơi đây là chỗ hợp lưu giữa ba con sông Onon, Căn Hà và Đắc Nhĩ Mộc Nhĩ. Liên quân của 12 bộ lạc sẽ xuất phát tại địa điểm này. Tháp Lý Hốt Đài của bộ lạc Thái Xích ô, Thoát Hắc Thoát A và Hốt Đô của bộ lạc Miệt Nhi Khất, bộ lạc Nải Man, bộ lạc Oát Diệc Thích Thích cùng làm tiên phong. Họ sẽ từ nơi này... là núi Cổ Liên Lặc Cổ tiến quân đánh chúng ta. Liên quân của họ cần phải đi qua Ngột Thích Khất Nha, A Lan Tái, Khoát Diệc Điền...
Bỗng ở ngoài lều có tiếng ồn ào như đang xảy ra chuyện rắc rối gì. Đúng như sự tiên liệu của Thiết Mộc Chân, Hốt Sát Nhi và A Lặc Đàn đã sách động người Chủ Nhi Khất, bảo là bộ lạc Hoằng Cát Thích đã tham gia vào liên quân của 12 bộ lạc. Ngạch Lý Chân Phi nhớ lại việc đứa con trai của mình bị giết, nên muốn đem tất cả sự oán hận đó trút lên đầu Bột Nhi Thiếp. Bà ta cùng người cháu là Bất Lý Bột Khoát dẫn theo mấy trăm người Chủ Nhi Khất, trên tay cầm đuốc cháy sáng, ồ ạt kéo tới đại trướng của Thiết Mộc Chân. Tốc Bất Đài đang đứng gác liền chận họ lại nói:
- Các người định làm gì vậy?
Bất Lý Bột Khoát giận dữ quát to:
- Chúng tôi yêu cầu Thiết Mộc Chân phải giết chết tên phản nghịch Bột Nhi Thiếp cũng như đã giết chết tên phản nghịch Tát Sát Biệt Khất trước kia!
- Phải giết chết Bột Nhi Thiếp! Phải giết chết Bột Nhi Thiếp!
Hơn 100 người hò hét và đang đổ dồn về phía đại trướng của Thiết Mộc Chân.
Tốc Bất Đài muốn ngăn chặn họ, nhưng bị Bất Lý Bột Khoát là một dũng sĩ số một của người Chủ Nhi Khất, có sức mạnh phi thường, chỉ xô tay xô một cái thì Tốc Bất Đài đã bị đẩy lui về phía sau hai ba bước, rồi té ngồi xuống đất. Hốt Tất Lai bước tới ngăn chặn cũng bị Bất Lý Bột Khoát ném ra xa. Ngạch Lý Chân Phi chẳng khác gì một người điên đang gào thét, đốc thúc mọi người tràn vào đại trướng của Thiết Mộc Chân. Các binh sĩ cảnh vệ đều bị họ đẩy sang một bên. Mộc Hoa Lê đang có trách nhiệm gác trước cửa trướng liền cùng các binh sĩ khác bước ra. Tiếng nói của ông ta không to nhưng có một sức mạnh khuất phục được đối phương:
- Hãy đứng lại!
Bất Lý Bột Khoát không khỏi giật mình, vì anh ta biết người này không dễ đối phó. Ngạch Lý Chân Phi đưa tay chỉ thẳng vào mũi của Mộc Hoa Lê, to tiếng quở trách:
- Nhà ngươi ư? Nhà ngươi chẳng qua là một tên nô lệ của người Chủ Nhi Khất, tại sao lại dám chận đường ta? Hãy cút đi cho ta! Mộc Hoa Lê vẫn đứng yên tại chỗ, không tự cao mà cũng không tự ti, lên tiếng đáp:
- Thưa Ngạch Lý Chân Phi, tôi hiện giờ là Na Khả Nhi của Khả Hãn, vậy nếu không có lịnh cho phép của Khả Hãn, thì bất cứ ai cũng không được bước tới một bước.
Ngạch Lý Chân Phi cả giận, nói:
- Này Bất Lý Bột Khoát, hãy tống cổ gã tiểu tử này cho ta!
Bất Lý Bột Khoát vừa muốn động thủ, thì Mộc Hoa Lê đã nhanh như chớp tuốt đao ra và mũi đao đã kề sát cổ Bất Lý Bột Khoát. Anh ta đứng yên như trời trồng, trong khi đám đông cũng không ai dám tràn tới nữa. Tốc Bất Đài và Hốt Tất Lai cũng vội vàng đến tương trợ. Mũi đao của Mộc Hoa Lê vẫn kề sát cổ Bất Lý Bột Khoát, nói:
- Hãy lui ra? Tất cả hãy lùi về phía sau cho ta!
Bất Lý Bột Khoát và số người của bộ lạc Chủ Nhi Khất đều đua nhau bước lui. Thiết Mộc Chân, Bột Nhi Thiếp, Bác Nhi Truật, Dã Lặc Miệt cùng bước ra trước đại trướng. Thiết Mộc Chân nói:
- Có phải thím Ngạch Lý Chân Phi đó không? Có việc gì vậy?
Mộc Hoa Lê thu lưỡi đao trở về, đám đông người Chủ Nhi Khất lại tràn lên. Ngạch Lý Chân Phi ra hiệu cho đám đông im lặng, rồi lên tiếng hỏi Thiết Mộc Chân:
- Này Thiết Mộc Chân, ngươi giết con trai ta là Tát Sát Biệt Khất vì nó phản bội lại ngươi, vì ngươi là Khả Hãn của bộ lạc Khất Nhan, phải không? - Thiết Mộc Chân đáp:
- Anh ta chẳng những phản bội lại tôi, mà còn phản bội lại tổ tiên của người Mông Cổ!
Ngạch Lý Chân Phi hỏi:
- Nếu vậy, có người tiếp tục phản bội thì nhà ngươi có xử tử hay không?
Thiết Mộc Chân trả lời một cách quả quyết:
- Có!
Ngạch Lý Chân Phi nói:
- Tốt, vậy ta hỏi nhà ngươi, có phải bộ lạc Hoằng Cát Thích đã tham gia vào liên minh của Trát Một Hợp không? Có chuyện đó không?
- Có!
- Nhạc phụ của nhà ngươi là Đức Tiết Thiền cũng tham gia vào liên minh đó phải không?
- Phải!
- Phải là tốt rồi! Bây đâu, hãy mang tấm da bò đã chuẩn bị sẵn tới
đây!
Có người mang một tấm da bò mới vừa lột đến trải ra mặt đất.
Ngạch Lý Chân Phi hung hăng nói:
- Bớ Thiết Mộc Chân, ta yêu cầu nhà ngươi hãy giết chết Bột Nhi Thiếp, con gái của Đức Tiết Thiền cũng như từng giết chết con trai của ta - Bà ta chòm tới chụp lấy Bột Nhi Thiếp. Đám đông người Chủ Nhi Khất cùng reo vang:
- Giết chết Bột Nhi Thiếp!
Bột Nhi Thiếp muốn xô Ngạch Lý Chân Phi ra, nhưng do bị đám đông dồn ép nên không làm gì được. Bốn anh em của Thiết Mộc Chân, bốn người con nuôi của Kha Ngạch Luân, bốn đứa con trai của Thiết Mộc Chân ghét người Chủ Nhi Khất đang gây rối, nên đã thúc đội kỵ mã của họ chia thành hai cánh đến bao vây đám đông. Người Chủ Nhi Khất sợ hãi im tiếng ngay, không dám la ó nữa. Ngạch Lý Chân Phi giận dữ nói:
- Các người định làm gì? Bộ muốn ỷ thế hiếp đáp người ta hả? Hôm nay ta phải lấy lại sự công bằng cho toàn thể bộ lạc Khất Nhan?
- Bà ta đưa tay chỉ về hướng có ánh lửa bừng sáng. A Lặc Đàn, Đáp Lý Đài, Hốt Sát Nhi đang dẫn hàng nghìn hàng vạn binh mã đã xuất hiện trước mắt.
Kha Ngạch Luân cũng bước ra cửa, nói:
- Ngạch Lý Chân Phi, tôi sẽ giúp bà lấy lại sự công bằng.
Bà bèn cho gọi tỏa Nhi Hãn Thất Thích bước tới, nói:
- Mời ông ra đây - Có người đưa cao ngọn đuốc để chiếu sáng. Kha Ngạch Luân nói tiếp - Ngạch Lý Chân Phi, bà có nhận ra người này không?
Ngạch Lý Chân Phi không khỏi hoang mang, trong khi đó thì Bất Lý Bột Khoát đã nhận ra Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, bèn nói:
- Ông ta dường như là nô lệ chuyên vắt sữa ngựa cho Đáp Lý Hốt Đài ở bộ lạc Thái Xích ô.
Tỏa Nhi Hãn Thất Thích nói lớn:
- Phải! Tên tôi gọi là Tỏa Nhi Hãn Thất Thích, tôi đến đây để báo tin với Thiết Mộc Chân Khả Hãn giúp cho Đức Tiết Thiền.
- Hả hả hả! Ngạch Lý Chân Phi bắt đầu nói ngang không cần biết
lẻ phải! Ai tin được lời nói của một tên nô lệ!
Kha Ngạch Luân lại đưa cao tấm bản đồ lên, nói:
- Đây là tấm bản đồ của sui gia tôi đưa tới, bên trên có những dòng chữ Khiết Đan giống như những dòng chữ Khiết Đan viết trên tấm bia của Yểm Ba Hài, vậy xin các tướng lãnh của các bộ lạc hãy xem qua!
Các tướng đều bước tới xem tấm bản đồ và đều gật đầu.
Thiết Mộc Chân nhân cơ hội đó bèn quay sang Biệt Lặc Cổ Đài, nói:
- Này Biệt Lặc Cổ Đài, không khuất phục được Bất Lý Bột Khoát thì cũng sẽ không khuất phục được người Chủ Nhi Khất.
- Vậy theo ý đại ca phải làm sao?
- Cùng quyết đấu với hắn, nhà ngươi dám không?
- Tiểu đệ dù phải chết vạn lần cũng không từ chối!
Hốt Sát Nhi thấy chuyện lớn đã hỏng và muốn tránh khỏi phải bị nghi ngờ bèn to tiếng nói với đám đông:
- Ồ! Té ra chỉ là một sự hiểu lầm, vậy hãy giải tán đi, giải tán đi!
- Đám đông nghe thế đều bỏ đi tứ tán. Số người Chủ Nhi Khất cũng muốn rời đi.
Biệt Lặc Cổ Đài cũng nói lớn:
- Bớ Bất Lý Bột Khoát, bộ nhà ngươi tính bỏ đi êm như thế sao?
- Bất Lý Bột Khoát đang tiu nghỉu, muốn rời đi cho nhanh, nhưng nghe Biệt Lặc Cổ Đài nói thế không khỏi giật mình. Anh ta quay đầu lại nhìn Biệt Lặc Cổ Đài với đôi mắt cảnh giác. Biệt Lặc Cổ Đài nói tiếp:
- Nhà ngươi vừa rồi đã bôi nhọ Đại phi của Khả Hãn, tức bôi nhọ chị dâu cả của ta là Bột Nhi Thiếp. Khả Hãn có thể không trách chi ngươi, nhưng ta sẽ thay mặt cho chị dâu cả của ta đòi công bằng với ngươi!
- Hốt Sát Nhi sợ trở về tay không mà không lập được chiến công gì, nên khi thấy Biệt Lặc Cổ Đài nhảy ra thì đôi mắt của anh ta sáng lên nói:
- Bộ anh muốn quyết đấu hả?
Bất Lý Bột Khoát trong lòng đang mất bình tĩnh, nên vội vàng khoát tay lia lịa nói:
- Không! Không! Bây giờ tôi trân trọng xin lỗi Đại phi Bột Nhi Thiếp!
Bột Nhi Thiếp hiểu rõ ý định của Thiết Mộc Chân nên đáp lại một cách cứng rắn:
- Sự tôn nghiêm của người Hoằng Cát Thích chúng tôi không cho phép ai xúc phạm!
Dã Lạc Miệt là một con người thông minh, nên cũng hiểu được ý đồ của Thiết Mộc Chân, bèn cố tình khiêu khích Bất Lý Bột Khoát:
- Này Bất Lý Bột Khoát, nghe nói nhà người có sức mạnh vô địch, thì ra anh chỉ là một gã nhát gan!
Nhóm người của Tốc Bất Đài cùng phá lên cười to. Biệt Lặc Cổ Đài không chờ đối phương tỏ thái độ, bèn nhanh nhẹn nhảy bổ tới. Bất Lý Bột Khoát cũng nhanh nhẹn tránh sang một bên. Biệt Lặc Cổ Đài lại nhảy tới một lần nữa. Bất Lý Bột Khoát muốn sớm thoát khỏi chuyện rắc rối, nên hoàn toàn đối phó một cách bị động và mong sẽ có người đứng ra giải vây giúp cho anh ta. Trong khi mất cảnh giác, anh ta bị Biệt Lặc Cổ Đài tóm lấy một cánh tay. Thế là hai người bắt đầu ôm cứng lấy nhau. Biệt Lặc Cổ Đài liên tục tấn công, nhưng Bất Lý Bột Khoát chỉ lo phòng thủ, nên anh ta không thể chiến thắng. Người Chủ Nhi Khất thấy thủ lĩnh của mình hoàn toàn bị động đều to tiếng la hét. Bất Lý Bột Khoát thoát được ra ngoài và bắt đầu chuyển thế thủ thành thế công. Nói về việc đấu vật cũng như sức khỏe, thì Biệt Lặc Cổ đài đều không thể sánh được với Bất Lý Bột Khoát. Do vậy, Biệt Lặc Cổ Đài đã bắt đầu bị núng thế. Ngạch Lý Chân Phi và người Chủ Nhi Khất đều thở phào. Dã Lặc Miệt thấy tình thế bất lợi, bèn chỉ huy người Bột Nhi Chỉ Cân cùng trợ uy cho Biệt Lặc Cổ Đài một cách có trật tự. Những tiếng la rập ràng đó đã làm Bất Lý Bột Khoát mất bình tĩnh. Sự mất bình tĩnh đó đã giúp cho Biệt Lặc Cổ Đài thoát ra khỏi cánh tay của Bất Lý Bột Khoát. Hai người bắt đầu đi vòng tròn để tìm thế tấn công. Bất Lý Bột Khoát đưa mắt nhìn về phía Thiết Mộc Chân, Thiết Mộc Chân trừng mắt lại khiến anh ta không khỏi giật mình. Anh ta lại nhìn về phía Mộc Hoa Lê, Bác Nhi Truật, Hợp Xích ôn, Cáp Tát 'Nhi đang đứng sau lưng Thiết Mộc Chân, đưa bàn tay lên đè cán đao và nhìn chòng chọc vào anh ta, làm cho anh ta thêm hốt hoảng. Anh ta biết trận quyết đấu này mình không thể giành được thắng lợi, nên chấm dứt tấn công. Không ngờ sự sơ hở đó đã bị Biệt Lặc Cổ Đài chụp lấy. Cho dù Biệt Lặc Cổ Đài kém sút hơn Bất Lý Bột Khoát một bậc, nhưng vẫn là người có sức khỏe nhất trong năm anh em khỏe như cọp của Thiết Mộc Chân. Anh ta đã chụp lấy cơ hội tốt quật ngã Bất Lý Bột Khoát, rồi ngồi lên người của đối phương, đè đối phương xuống đất. Cùng một lúc đó, Biệt Lặc Cổ Đài đưa mắt về người anh cả một lượt thấy Thiết Mộc Chân nhìn về mình với đôi mắt trợn to và hai hàm răng cắn chặt, thì hiểu ngay ý định của người anh. Biệt Lặc Cổ Đài liền buông lỏng Bất Lý Bột Khoát ra cho anh ta đứng dậy, có vẻ như chấm dứt cuộc quyết đấu. Bất Lý Bột Khoát cũng tưởng đâu thắng bại đã phân minh, cuộc quyết đấu đã kết thúc, nên chổi tay đình đứng lên. Bất ngờ trong cái tít tắt đó, Biệt Lặc Cổ Đài đã dùng đầu gối thúc mạnh vào bẹ sườn của anh, ta tức thì xương sườn của Bất Lý Bột Khoát bị gãy đi mấy cọng và liền ói ra một đống máu trên mặt đất. Anh ta cố ngồi dậy, đưa tay chỉ vào mặt Biệt Lặc Cổ Đài nói:
- Ngươi! Vì ta sợ Thiết Mộc Chân nên mới nhường ngươi, nhưng ngươi lại hạ độc thủ như thế này đối với ta! - Vừa nói dứt lời thì Bất Lý Bột Khoát lại ói ra một đấng máu và ngã lăn ra đất tắt thở.
Người của Bột Nhi Chỉ Cân đều to tiếng hoan hô và nhắc bổng Biệt Lặc Cổ Đài lên cao. Trong khi đó, người Chủ Nhi Khất hết sức bất bình, nhưng họ không dám nói gì. Riêng Ngạch Lý Chân Phi thì trợn đôi mắt và ngã quị xuống đất. Thiết Mộc Chân nhìn Bột Nhi Thiếp nháy mắt ra hiệu. Bột Nhi Thiếp hiểu được ý muốn của chồng, bèn vạch đám đông bước tới đỡ đầu Ngạch Lý Chân Phi lên nói:
- Thưa thím, cho dù đã nhiều lần thím xem chúng tôi như là kẻ thù, nhưng chúng tôi vẫn xem thím là người trưởng bối đáng kính trọng nhất trong bộ lạc Khất Nhan. Bây đâu, hãy đỡ Ngạch Lý Chân Phi vào trong lều của ta để hầu hạ cho tốt.
Mấy nữ nô tỳ vội vàng vội vàng bước ra muốn đỡ Ngạch Lý Chân Phi, nhưng bà ta khoát tay rồi tự ý mình đứng lên, bước những bước lảo đảo bỏ đi khỏi nơi đó. Người Chủ Nhi Khất cũng lẳng lặng bước theo sau bà ta.
Thiết Mộc Chân đưa mắt nhìn Hốt Sát Nhi, A Lặc Đàn và Đáp Lý Đài Trên sắc mặt của ba người này đều hiện rõ sự thất vọng.
Thiết Mộc Chân đã hiểu được ý đồ tát chiến của Trát Mộc Hợp, nhưng ông ta cần phải có thời gian để điều chỉnh sự bố trí quân đội của mình, bèn phái Khoát Nhi Xích dẫn hai tên lính làm sứ giả đi đón đường liên quân đang tiến quân để giữ chân Trát Mộc Hợp lại. Khoát Nhi Xích đã gặp toán quân tiền tiêu của liên quân trên đường Ngột Thích Khất Nha.
- Khoát Nhi Xích đến hả? - Trát Mộc Hợp nghe báo tin, cất giọng hung dữ nói tiếp - Xuống lệnh cho toàn quân hạ trại tại chỗ. Ngày hôm nay ta phải mở tiệc chiêu đãi thật tốt người sứ giả của Thiết Mộc Chân này.
Khoát Nhi Xích nguyên là một thủ lĩnh của bộ lạc Trát Đáp Lan, còn nói về mặt thân tộc thì Khoát Nhi Xích lại là tộc đệ của Trát Mộc Hợp. Thế nhưng Khoát Nhi Xích đã chạy sang nương tựa với Thiết Mộc Chân làm cho Trát Mộc Hợp hết sức căm hận, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Khoát Nhi Xích được Thoát Đóa dẫn đi luồn qua một đám đông quân đội của Trát Mộc Hợp đang đào đất xây lò nấu cơm, đang cho ngựa uống nước ăn cỏ, hoặc đang dựng lều để tạm nghỉ. Đi không mấy chốc đã đến cỗ xe có đại trướng của Trát Mộc Hợp. Trát Mộc Hợp đang nằm nghiêng trên một tấm thảm, còn Thoát Hắc Thoát A, Trát Lân Bất Hợp, Tháp Lý Hốt Đài và Hốt Đô thì ngồi hai bên. Riêng những người như Đức Tiết Thiền, Xích Thích ôn, Nạp Nha A, Chỉ Nhi Khoát A Đãi v. v... thì tay đè trên cán đao, sắc mặt hầm hầm đứng ở hai bên.
Khoát Nhi Xích tự trấn tĩnh, bước đến trước mặt Trát Mộc Hợp thi lễ, nói:
- Tôi là sứ giả bộ lạc Khất Nhan, xin bái kiến Trát Mộc Hợp Cổ Nhi Hãn.
Trát Mộc Hợp dùng giọng trêu cợt, nói:
- Đấy có phải là người anh em Khoát Nhi Xích hay không vậy?
Khoát Nhi Xích cười hô hố, đáp:
- Cảm tạ Cổ Nhi Hãn vẫn còn nhớ đến tôi.
- Nhà ngươi bỏ ta chạy sang Thiết Mộc Chân cũng lâu rồi chứ hả?
- Vâng, đã vừa đúng 18 mùa dê cái đẻ con rồi.
- Ta nghe nói do ngươi xúi bẩy người an đáp của ta cử binh đánh ta có công, nên hứa hẹn sau khi giành được thiên hạ sẽ thưởng cho ngươi 30 bà vợ phải không?
Mọi người chung quanh đều cười rộ. Khoát Nhi Xích vẫn bình tĩnh đáp:
- Chuyện hứa thưởng cho tôi 30 bà vợ là chuyện có thật, còn việc tôi xúi bẩy ông ta đánh ngài là chuyện không có. Vì cho đến bây giờ an đáp của ngài vẫn còn nhớ tới ngài kia mà!
Đôi mắt hơi khép của Trát Mộc Hợp liền mở to:
- Nhà ngươi nói bá láp!
Khoát Nhi Xích dang rộng hai tay ra, nói:
- Đó là sự thật kia mà. Tôi hiện đang phụng mệnh của Thiết Mộc Chân mang lễ vật tới chúc mừng. Xin mời xem!
Khoát Nhi Xích đứng tránh sang một bên. Hai tên tùy tùng liền mở gói ra, bên trong là lụa, là gấm vóc và châu báu. Trát Mộc Hợp đứng lên, đi quanh gói lễ vật và Khoát Nhi Xích một vòng, bỗng lên tiếng hỏi:
- Thiết Mộc Chân đang làm gì?
Khoát Nhi Xích đáp:
- Đang chăn thả gia súc ở dưới núi Cổ Liên Lặc Cổ.
Số người của Tháp Lý Hốt Đài nghe qua đều cười to. Trát Mộc Hợp lại hỏi:
- Ông ta có bảo nhà ngươi nói lại với ta điều gì không?
- Có! ông ấy xin xóa bỏ mọi sự hiểu lầm để xây dựng lại tình bạn tốt đẹp!
- Thế hả? Theo ý kiến của nhà ngươi thì sao?
- Tôi cho là...
- Khoan đã! - Trát Mộc Hợp nói tiếp - Này Thoát Đóa, thịt dê trong chảo đã chín chưa?
Thoát Đóa đáp:
- Thưa Cổ Nhi Hãn, chưa chín.
Trát Mộc Hợp nhìn thẳng vào Khoát Nhi Xích với anh mắt cười cợt:
- Hãy chờ một chốc. Này Khoát Nhi Xích, đừng có nôn nóng. Chờ thịt dê chín ta mời ngươi uống một chén súp nóng rồi sẽ tiếp tục nói cũng chưa muộn - Trát Mộc Hợp đi trở lại tấm thảm, nằm xuống, dùng tia mắt không có thiện ý nhìn thẳng vào Khoát Nhi Xích.
Ngoài mặt Khoát Nhi Xích vẫn giữ một nụ cười tự nhiên, nhưng trong lòng anh ta đang cảm thấy rùng mình: "Gã Trát Mộc Hợp này là một tên có tâm địa độc ác, chắc là hắn chờ nước sôi bỏ ta vào chảo nấu chín chứ gì?" . Nghĩ tới đây anh ta bèn đưa mắt lén nhìn về cái chảo to đang nấu thịt. Nước trong chảo bắt đầu bốc khói một tên binh sĩ vẫn ngồi tại chỗ cho củi thêm vào lò.
Tháp Lý Hốt Đài, Thoát Hắc Thoát A, Trát Lân Bất Hợp, Hốt Đô đều cất tiếng cười nhạt và đưa mắt nhìn Khoát Nhi Xích giống như đang nhìn một con cừu chờ giết thịt. Trước mắt Thoát Nhi Xích đang lờ mờ hiện lên cảnh tượng 70 chiếc chảo to nấu chín 70 tù binh trước kia, cho nên thịt dê đang nấu trong chảo cũng hóa thành thịt người. Hai tên tùy tùng đi theo Thoát Nhi Xích bỗng la lên một tiếng to, rồi cấm đầu bỏ chạy. Chúng bị những tên liên quân chận lại và đè xuống đất. Khoát Nhi Xích nhanh nhẹn phán đoán tình hình, rồi cố tình trấn tĩnh tinh thần cười lên hô hố, nhìn những tên lính đang đè hai tùy tùng của mình nói:
- Ồ! Chủ nhân tỏ ra có nhiệt tình quá đấy!
Những tên lính của liên quân liền buông tay ra. Khoát Nhi Xích nói với hai tên tùy tùng của mình:
- Sao vậy? Bộ hai người chờ lâu quá nên sốt ruột hay sao? Dù sao cũng phải chờ thịt dê trong chảo chín chớ!
Hai tên tùy tùng nói qua giọng kinh hoàng:
- Họ... Họ sẽ nấu chúng mình đấy!
Khoát Nhi Xích phá lên cười to, nói:
- Chúng bây chỉ nói bậy! Một khi hai nước giao tranh thì có ai giết sứ giả bao giờ? Phương chi, Trát Mộc Hợp Cổ Nhi Hãn lại là an đáp tốt của Thiết Mộc Chân còn ba người chúng ta đây lại là những người mang lễ vật tới biếu. Vậy chúng bây hãy an tâm. Một người thông minh như Trát Mộc Hợp Cổ Nhi Hãn, không bao giờ lại sát hại ba tên tiểu nhân như chúng ta để làm mất thanh danh anh hùng một thuở của ông ấy đâu?
Trát Mộc Hợp đứng phắt dậy:
- Khá khen cho tài lẻo mép của Khoát Nhi Xích! Bây đâu, hãy múc một vá súp nóng lại đây!
Thoát Đóa dùng một chiếc môi bằng sắt, múc đầy nước súp dê đang sôi đưa tới. Trát Mộc Hợp nói:
- Này Khoát Nhi Xích, nhà ngươi hãy uống một ngụm nước súp dê này đi, rồi ta sẽ tiếp tục nghe ngươi nói.
Khoát Nhi Xích giật mình. Đám đông la hét lên:
- Uống đi! Uống đi! Uống cho súp nóng này luộc chín tim gan phổi của nhà ngươi đi!
Khoát Nhi Xích cười hô hố, nói:
- Đa tạ Trát Mộc Hợp Cổ Nhi Hãn! - Anh ta thò tay nhận lấy chiếc môi bằng sắt.
Đám đông lại la hét lên:
- Uống? Uống mau lên!
Khoát Nhi Xích cầm chiếc môi nóng vừa đi vừa nói:
- Thế nào, ông cũng uống thử chứ? Còn ngài nữa? Ngài cũng uống một ngụm xem sao? Hương vị chắc không tệ, nếu không phải vậy thì làm sao chứng tỏ tấm lòng đại lượng của Trát Mộc Hộp Cổ Nhi Hãn? Tôi đi mấy ngày, người mệt ngựa cũng đuối, nay mấy khi được uống súp dê nóng như thế này. Trong khi chủ nhân còn chưa thưởng thức, lại mời khách thưởng thức trước. Ồ! Này Tháp Lý Hốt Đài thúc thúc! đã lâu không gặp nhau, xem ra ngài càng ngày càng béo, vậy ngài uống thử một ngụm chứ? Còn các vị đây đều lạ, nhưng chắc là khách quí cả vậy các vị có nếm thử hay không?
Thoát Đóa quay sang Chỉ Nhi Khoát A Đãi nói:
- Gã tiểu tử này muốn kéo dài thời gian để cho súp nguội bớt đó mà!
Câu nói vừa dứt thì Trát Mộc Hợp bỗng phi một chân lên đá bay chiếc môi đựng súp. Khoát Nhi Xích kêu rú lên một tiếng rồi ôm ngực té xuống đất. Trát Mộc Hợp thực lòng muốn giết chết anh ta đi, nhưng do những câu nói vừa rồi của Khoát Nhi Xích đã làm cho hắn phải thay đổi ý định. Hắn không thể vì việc giết sứ giả mà làm mất thanh danh của mình. Do vậy, hắn liền quát ra lệnh:
- Hãy tống cổ ba con chồn này đi! - Binh sĩ bước vào lôi tất cả ba người đi ra ngoài.
Xích Lặc Cách Nhi phi ngựa từ xa chạy bay tới. Binh sĩ đang hạ trại nhìn thấy đều hoảng sợ, tránh đi. Khi hắn còn cách Trát Mộc Hợp không xa, liền nhảy xuống ngựa nói to:
- Thưa Trát Mộc Hợp Cổ Nhi Hãn, binh mã của Thiết Mộc Chân và Thoát Oát Lân đã tập kích toán quân tiền tiêu của chúng ta rồi!
Trát Mộc Hợp và số người của Trát Lân Bất Hợp đều cả kinh, nói:
- Hiện giờ chúng nó đang ở đâu?
Xích Lặc Cách Nhi nói:
- Họ đang chiếm A Lan Tái gần Khoát Diệc Điền rồi!
Đến chừng đó Trát Mộc Hợp mới hiểu ra, nhóm ba người của Khoát Nhi Xích đến đây vừa rồi chính là để làm mất thời gian của mình, thế mà mình đã bị mắc mưu chúng. Ông ta liền xuống lệnh - Mau đuổi theo bắt Khoát Nhi Xích lại, ta phải lột da nó ra! - Nạp Nha A, Chỉ Nhi Khoát A Đãi lên tiếng tuân lệnh rồi nhảy phốc lên lưng ngựa đuổi theo.
Trát Lân Bất Hợp cũng đã hiểu ra:
- Đúng rồi Thiết Mộc Chân phái người đến đây đàm phán để làm mất thời gian của chúng ta!
Thoát Hắc Thoát A lộ sắc kinh hoàng, quay sang Trát Mộc Hợp nói:
- Thiết Mộc Chân đã chiếm A Lan Tái rồi ư? Nơi đó lưng tựa vào núi lại có vị trí ở trên cao nhìn xuống, đối với chúng ta hết sức bất lợi đấy!
- Thiết Mộc Chân làm thế nào đến nhanh như vậy? Hơn nữa, tại sao hắn hiểu rõ nội tình của chúng ta đến thế - ánh mắt hung tợn của Trát Mộc Hợp lần lượt nhìn từng người chung quanh, rồi cất tiếng cười nhạt dùng một ngón tay chỉ ra nói tiếp - Đức Tiết Thiền!
Đức Tiết Thiền vuốt râu tươi cười đáp:
- Này Trát Mộc Hợp, nhà ngươi biết được thì đã quá muộn rồi?
Tháp Lý Hốt Đài vỗ mạnh lên trán nói:
- À tại sao ta lại không phòng bị thằng cha già này chứ!
- Hãy giết hắn! Hãy nấu hắn - Đám đông cùng nhau la hét - Trát Mộc Hợp vẫy tay ra lệnh:
- Chém!
Xích Lặc Cách Nhi mạnh dạng bước ra nói:
- Để tôi - Anh ta dùng tay xô mạnh Đức Tiết Thiền, rồi giãi đi lên một quả đồi.
Xích Lặc Cách Nhi áp giải Đức Tiết Thiền đi qua khỏi đỉnh đồi, liền quát:
- Hãy đứng lại!
Đức Tiết Thiền nhìn chung quanh một lượt, tươi cười nói:
- Ở đây đứng về mặt phong thủy tốt lắm, vậy tiểu tử ngươi hãy khai đao đi.
Xích Lặc Cách Nhi không động thủ, nhưng lên tiếng hỏi:
- Này Đức Tiết Thiền, tôi có một việc muốn hỏi ông.
- Ngươi hỏi việc gì?
- Truật Xích có phải là con của tôi không?
Đức Tiết Thiền kinh ngạc nhìn Xích Lặc Cách Nhi, đáp:
- Ồ! Nhà ngươi chính là cái tên đáng chết Xích Lặc Cách Nhi người Miệt Nhi Khất đó hả? Nhà ngươi hãy xuống đao đi, còn chờ gì nữa? - Đức Tiết Thiền quay mặt nhìn về phía khác!
- Có phải ông không muốn nói cho tôi biết ư? Thế thì tốt, để tôi hỏi thẳng Bột Nhi Thiếp vậy! - Xích Lặc Cách Nhi tra đao vào vỏ, rồi xoay lưng bỏ đi.
Đức Tiết Thiền suy nghĩ rồi kêu hắn lại:
- Bớ Xích Lặc Cách Nhi!
Xích Lặc Cách Nhi quay mặt nhìn. Đức Tiết Thiền bèn nói:
- Mầy đừng làm cái chuyện ngu ngốc. Truật Xích là con trai của Thiết Mộc Chân.
Xích Lặc Cách Nhi không tin. Hắn lắc đầu rồi lại bỏ đi. Đức Tiết Thiền gọi giật hắn lại, nói:
- Này Xích Lặc Cách Nhi, với bộ râu bạc của ta cũng như với cái ân tha chết của ngươi đối với ta, ta xin thề nói sự thật: Truật Xích đúng là con trai của Thiết Mộc Chân. Bà vợ của ta có nói cho ta biết chuyện đó. Bột Nhi Thiếp trước khi bị ngươi cướp đi là đã có thai rồi!
Xích Lặc Cách Nhi nhìn Đức Tiết Thiền một lúc, nói:
- Không! Ông gạt tôi, trời xanh không khi nào lại quá tàn nhẫn với tôi như thế. Đối với một con người bị nước mất nhà tan thì trời xanh đâu nở cướp đi một tia hy vọng, để cho tôi trở thành một con người cô độc đau khổ! - Dứt lời, Xích Lặc Cách Nhi bỏ đi tuốt.
- Đức Tiết Thiền chỉ biết lắc đầu chứ không thể làm gì hơn.
Khoát Nhi Xích sau khi chạy được trở về đại trướng tại trung quân của Thiết Mộc Chân đang đóng tại A Lan Tái, thì vết bỏng làm cho anh ta cảm thấy hết sức đau đớn. Thông thiên vu, Khoát Khoát Xuất đắp thuốc lên ngực và lên bàn tay cho anh ta. Cứ mỗi lần đụng đến chỗ phỏng thì anh ta la to:
- Ôi chao! Đau chết tôi mất!
Dã Lặc Miệt lên tiếng trêu chọc:
- Cũng may là chỉ phỏng ngực và tay thôi, nếu chân tướng bị chúng biết được, thì 30 bà vợ mà Khả Hãn sắp thưởng cho anh, chắc là bi thảm lắm! - Mọi người đều phá lên cười.
Khoát Nhi Xích nói to:
- Tôi đang đau muốn chết, thế mà các anh còn chọc tôi! - Đám đông vẫn tiếp tục cười.
Thiết Mộc Chân cũng cười, nói:
- Này Khoát Nhi Xích, anh bị thương như thế cũng rất xứng đáng, vì anh đã lập được đầu công!
Vương Hãn đến liên hợp với Thiết Mộc Chân cũng lên tiếng nói đùa:
- Tuy nhiên, từ nay về sau thì anh không bao giờ gặp trở lại Trát Mộc Hợp nữa, bằng không, thì hắn không bỏ anh vào chảo nấu chín mới là chuyện lạ!
Thiết Mộc Chân sau khi chiếm được A Lan Tái, trong lòng cảm thấy yên tâm rất nhiều. Ông ra lệnh cho Bác Nhi Truật lo việc canh tuần, thám thính, để cho tướng sĩ của toàn quân được ngủ một giấc cho khỏe, chờ đợi liên quân của 12 bộ lạc tới.
Nạp Nha A và Chỉ Nhi Khoát A Đãi đuổi theo Khoát Nhi Xích không thu được kết quả gì, liền quay ngựa trở về báo cáo với Trát Mộc Hợp là Khoát Nhi Xích đã chạy được vào "Cổ Liệt Diên” đầu tiên của Thiết Mộc Chân rồi. Trát Mộc Hợp giận dữ đá bay chiếc chảo đang nấu thịt dê. Mọi người đều cảm thấy tình hình rất nghiêm trọng. Những nhóm tử thù với Thiết Mộc Chân như Tháp Lý Hốt Đài cùng tụ tập đến đại trướng của Trát Mộc Hợp để thương lượng kế hoạch đối phó.
- Thưa, Cổ Nhi Hãn! - Tháp Lý Hốt Đài nói trước tiên - Thiết Mộc Chân chiếm cứ địa thế có lợi như vậy, theo tôi thì các bộ lạc như Hoằng Cát Thích, Oát Diệc Thích Thích đều chao đảo, vậy nếu ngày mai bùng nổ trận đánh thì có thể lành ít dữ nhiều đấy!
Thoát Hắc Thoát A kiến nghị:
- Tôi có chủ trương là nên để cho hai bộ lạc Hoằng Cát Thích và Oát Diệc Thích Thích cùng đi đầu, còn bốn bộ lạc của chúng ta đi ở phía sau. Như vậy, không sợ gì họ bỏ chạy, mà chắc chắn họ phải xông lên phía trước để chém giết!
- Không ổn đâu! - Trát Lân Bất Hợp phản đối, nói tiếp - Nếu họ không có tinh thần chiến đấu thì đối với Thiết Mộc Chân mà nói, họ chẳng qua là một bầy cừu đang chờ làm thịt mà thôi!
Tháp Lý Hốt Đài vỗ mạnh bàn tay vào đùi, nói:
- Đã có cách rồi! Nghe đâu Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn ở bộ lạc Nải Man là người biết thuật "trát đáp", có thể hô phong hoán vũ. Ngày mai trước khi mở cuộc tấn công, nếu ông ta cầu được một trận mưa to, thì chắc chắn sĩ khí của chúng ta sẽ phấn chấn lên ngay!
Trát Mộc Hợp cũng từng nghe qua chuyện đó. Nay về mặt địa lợi họ đã mất đi, vậy về mặt nhân hòa rõ ràng là rất cần thiết. Nếu sĩ khí của liên quân được phát đông cao độ, thì việc dựa vào quân số nhiều hơn gấp ba lần, chắc chắn họ sẽ giành được chiến thắng dễ dàng thôi. Ông ta đồng ý làm theo kiến nghị của Tháp Lý Hốt Đài, cho người mời Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn ngày mai đứng ra làm phép cầu mưa.
Tại thung lũng Ngột Thích Khất Nha, tướng sĩ của liên quân 13 bộ lạc đều đứng nghiêm chỉnh, với một tinh thần sùng bái rất cao, họ im lặng theo dõi Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn tiến hành làm phép cầu mưa. Mọi người thấy Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn để một chậu nước trước mặt, rồi bỏ những viên đá đang cầm trong tay vào chậu nước sạch đó, miệng lâm râm đọc thần chú:
Trời xanh vĩnh hằng ở trên cao,
Ngọc chó ngưu hoàn đã bỏ vào thau nước sạch,
Lập tức ban cho chúng tôi điện chớp và sấm sét,
Hô giáng! Mưa sa bão táp mau đến ngay.
Làm cho bọn Thiết Mộc Chân phải sợ vỡ mật!
Giúp cho sĩ khí của 12 bộ lạc được phấn chấn lên!
Không bao lâu sau, chẳng rõ là do ngẫu nhiên hay do pháp thuật của Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn cao cường, một vừng mây đen đã xuất hiện tại một góc trời và từ xa kéo tới thật nhanh. Trát Mộc Hợp vui mừng đưa tay chỉ:
- Mây đen kia rồi!
Các tướng sĩ đều vui mừng nhảy nhót, người nào người nấy đều hò reo. Tháp Lý Hốt Đài đưa cao thanh đại đao to tiếng gào thét:
- Giết chết Thiết Mộc Chân! ...
Mấy vạn người cũng to tiếng hô theo:
- Giết chết Thiết Mộc Chân!
Theo sau tiếng sấm nổ là một trận cuồng phong kéo theo một trận mưa lớn ào ạt đỗ xuống. Các tướng sĩ của liên quân hò reo nhảy nhót giữa gió mưa. Bỗng nhiên, Trát Mộc Hợp là người đầu tiên không hò reo nữa, mà ông ta đưa một cánh tay lên để tìm hiểu hướng gió, sau đó lại xoay người tiếp tục phán đoán và sắc mặt bỗng trở thành tái xanh. ông ta bước tới chụp lấy ngực Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn, lên tiếng chất vấn :
- Ông làm pháp thuật gì vậy?
Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn không hiểu Trát Mộc Hợp muốn nói gì, chỉ đáp:
- Cái đó… Cái đó… làm sao rồi?
- Ông hãy thử xem! - Trát Mộc Hợp đẩy Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn đến trước mặt mình, nơi có gió trực tiếp thổi tới, nói tiếp - Ông xem, ông cầu mưa gió gì lạ vậy? Nó thổi tạt vào mặt chúng ta đến nổi không mở mắt ra được thì làm sao đánh giặc?!
Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn sửng sờ, đáp:
- Tôi... tôi cũng không biết nữa. Đây... có lẽ là ý trời!
Trát Mộc Hợp xô Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn ra, to tiếng gào thét:
- Không! Đây không phải là ý trời! Trời cao sẽ phù hộ cho chúng ta chặt được đầu Thiết Mộc Chân! - Ông ta tuốt gươm ra khỏi vỏ, nói tiếp - Tất cả hãy nghe tôi đây, ai xông lên thì sống, ai thối lui thì chết, tất cả cùng tấn công lên A Lan Tái!
Liên quân bắt đầu mở cuộc tấn công. Quân đội của bộ lạc Nải Man trong liên quân được sự chỉ huy của Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn, đã dầm mưa cùng bò lên núi. Phía sau lưng của họ là đội ngũ của người Thái Xích Ô. Tuy nói người Thái Xích Ô là đội quân trợ chiến cho họ, nhưng kỳ thực đó là một đội quân đốc chiến, nếu họ thối lui thì những thanh đao, những mũi tên của người Thái Xích Ô sẽ tiêu diệt họ. Nhưng, họ muốn xông lên núi cũng không phải dễ, vì quân đội của Thiết Mộc Chân đứng thành ba hàng tiếp tục bắn tên ra như mưa, khiến bao nhiêu người bị trúng tên ngã lăn ra chết.
Lúc bấy giờ Đức Tiết Thiền đang đứng trong hàng ngũ của quân đội Mông Cổ, to tiếng nói với quân tấn công ở phía dưới:
- Bớ Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn, tôi là Đức Tiết Thiền của bộ lạc Hoằng Cát Thích đây! Mưa to gió lớn làm cho các người không thể mở mắt ra được, đó là ý trời muốn giúp cho Thiết Mộc Chân, vậy ông chớ nên bán mạng cho Trát Mộc Hợp nữa! ... Hãy mau rút lui đi nào!
Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn nghe lời kêu gọi của Đức Tiết Thiền, liền tỏ ra do dự. Tốc độ tấn công của binh sĩ dưới tay ông ta bắt đầu chậm lại.
Xích Thích Ôn trong hàng ngũ của người Thái Xích Ô, có nhiệm vụ đốc chiến bổng kéo lấy Xõa Lạc Đà la to:
- Mau chạy đi!... Thiết Mộc Chân tràn xuống rồi!... Mau chạy đi! - Họ là những người bỏ chạy đầu tiên, không cần biết hậu quả sẽ ra sao. Cũng giống như một bầy cừu khi di chuyển, luôn luôn bám theo con cừu đi đầu. Binh sĩ của liên quân trong khi tấn công lên núi, dù có người bị bắn ngã, nhưng họ vẫn tiếp tục tràn lên; trái lại, giờ đây nghe có người bỏ chạy, thì một số đông binh sĩ khác cũng bỏ chạy theo, khiến tinh thần binh sĩ của người Thái Xích Ô bị dao động và tất cả đều quay về phía chân núi bỏ chạy không ai ngăn cản nổi.
Quân đội của Bất Diệc Lỗ Hắc Hãn thấy ở phía sau lưng mình không còn ai đốc chiến, nên chúng cũng đua nhau thối lui. Binh sĩ của hai bộ lạc tranh nhau chạy trở xuống chân núi như chạy đua. Phía sau lưng của người Thái Xích Ô chính là đội ngũ của người Tháp Tháp Nhi, do Trát Lân Bất Hợp chỉ huy. Đội ngũ này vẫn giữ vững trận địa nên đã thẳng tay tàn sát số binh sĩ người Thái Xích Ô và người Nải Man đang bỏ chạy. Do vậy, số binh sĩ bỏ chạy bắt buộc phải quay trở lên núi để tiếp tục chiến đấu. Nghe nói Đức Tiết Thiền đang có mặt trong hàng ngũ của Thiết Mộc Chân, lại đứng lên kêu gọi người Nải Man hãy tháo chạy để bảo tồn tính mạng, thì Thoát Hắc Thoát A giận dữ, chất vấn Xích Lặc Cách Nhi:
- Có phải nhà ngươi đã tha chết cho lão già Đức Tiết Thiền không?
Xích Lặc Cách Nhi không che giấu việc làm của mình. Anh ta thành thật thừa nhận:
- Tôi không muốn giết chết phụ thân của Bột Nhi Thiếp! Nhưng tôi không bao giờ buông tha cho Thiết Mộc Chân! - Nói dứt lời, anh ta tuốt thanh đao ra la lớn - Hỡi anh em người Miệt Nhi Khất, hãy theo tôi xông lên bắt sống Thiết Mộc Chân! - Anh ta dẫn đội ngũ của mình tiếp tục xông lên núi.
Trát Mộc Hợp và Tháp Lý Hốt Đài lo việc chỉ huy chung tại trung quân. Trát Mộc Hợp hỏi:
- Trận đánh đã diễn tiến được hai giờ đồng hồ rồi chăng?
- Được, hiện nay đã gần ba giờ rồi - Tháp Lý Hốt Đài trả lời.
- Ôi chao! Máu! - Thoát Đóa đưa tay chỉ dòng nước mưa đang từ trên núi chảy xuống. Mọi người cùng nhìn theo, thấy nước mưa mang màu đỏ và cứ mỗi lúc màu đỏ càng đậm thêm. Sau đó, có một bầy chiến mã không người cưỡi từ trên núi cao chạy bay trở xuống chân núi. Tất cả mọi người hối hả tránh ra xa và bầy chiến mã đã chạy vút đi. Đứng trước tình hình đó, ai ai cũng biết được trận đánh sắp sửa thất bại. Tháp Lý Hốt Đài quay sang nói với Trát Mộc Hợp:
- Xem ra chức "Cổ Nhi Hãn" của ngài không làm được nữa rồi. Trận đánh ngày hôm nay là thua chắc, vậy ngài và tôi mỗi người một đường mau chạy thoát thân! - Trát Mộc Hợp đưa tay gạt nước mưa trên mắt nói:
- Không thể chịu thua như vầy được!
Tháp Lý Hốt Đài lộ sắc ngạc nhiên, hỏi:
- Bộ ngài còn muốn tiếp tục đánh nữa hay sao?
- Không, số xe chở lương thực và tài sản, kể cả người già, đàn bà và trẻ con của bộ lạc Hoằng Cát Thích đang ở trên cao, vậy tôi và ông hãy cùng chia nhé!
Trát Mộc Hợp nói dứt lời, bèn cùng số người của Tháp Lý Hốt Đài nhảy phóc lên lưng ngựa, cùng dẫn quân đội của họ tháo lui.
Thoát Đóa hỏi Tháp Lý Hốt Đài:
- Thưa thủ lĩnh, chúng ta cũng mau chạy đi cướp giật chăng?
Chỉ Nhi Khoát A Đãi giận dữ nói:
- Thưa thủ lĩnh, làm như thế thì đâu còn danh dự chi nữa!
Nạp Nha A cũng nói:
- Trát Mộc hợp đâu xứng đáng là Hãn của các Hãn nữa! Ông ta đúng là một bọn trộm cướp mà thôi!
Tháp Lý Hốt Đài suy nghĩ một chút nói:
- Chi bằng bây giờ chúng ta hãy mau trở về doanh trại để cứu thê nhi, người già và trẻ con. Nếu chậm sẽ không còn kịp nữa! - Bốn người bèn dẫn binh sĩ của mình đi về "Cổ Liệt Diên” của họ.
Trận đánh tại Khoát Diệc Điền là một trận quyết chiến để tranh quyền bá chủ tại vùng đồng cỏ. Quí tộc của các bộ lạc sợ Thiết Mộc Chân quật khởi, nên cùng đề cử Trát Mộc Hợp làm "Cổ Nhi Hãn", tức Hãn của các Hãn, thề thốt cùng nhau liên kết đối địch với Thiết Mộc Chân. Nhưng mỗi bộ lạc đều có sự tính toán riêng, nên họ chỉ là một liên quân ô hợp, không đủ sức đánh nhau với liên quân của Thiết Mộc Chân và Vương Hãn dù chỉ một trận. Cuộc chiến diễn ra không đầy một ngày là họ đã tan rã hoàn toàn. Tình hình đó chẳng những mang cơ hội trả thù rửa nhục cho Thiết Mộc Chân, mà còn tạo điều kiện cho Thiết Mộc Chân tiến lên một bước thống nhất toàn bộ Mông Cổ.