Chương Một (1)
Tác giả: Du Trí Tiên – Chu Diệu Đình
Thời gian đi thật nhanh, không mấy chốc mười lăm năm đã trôi qua, cũng là một mùa thu vàng - mùa cưới hỏi của người ở vùng thảo nguyên.
Mười hai người kỵ mã thuộc bộ tộc Miệt Nhi Khất đang cùng đưa một cỗ xe có mui mới toanh do lạc đà kéo, vượt qua ngầm của con sông Onon. Người hiểu biết phong tục của vùng thảo nguyên, vừa nhìn qua đã biết ngay đoàn người ít ỏi này là một đám rước dâu. Họ đến từ bờ hồ Bujr là nơi cư trú của bộ lạc Hoằng Cát Thích giàu có. Tại bộ lạc này có rất nhiều gái đẹp. Người thảo nguyên ai nấy đều cảm thấy rất danh dự khi cưới được một cô gái đẹp của bộ lạc Hoằng Cát Thích. Năm nay, người tộc đệ tên gọi Xích Liệt Đô của thủ lĩnh bộ lạc Miệt Nhi Khất là Thoát Hắc Thoát A đã nhận được sự may mắn này. Anh ta cưới được một cô gái đẹp tên gọi Kha Ngạch Luân của bộ lạc Hoằng Cát Thích. Theo tập quán của người Thảo Nguyên, sau khi hoàn thành hôn lễ tại nhà cha mẹ ruột của Kha Ngạch Luân, thì họ dùng xe lạc đà để đưa người vợ mới cưới đáng hãnh điện và tràn ngập hạnh phúc của chú rể trở về bộ lạc của mình. Nhưng, có điều làm cho họ lo lắng, ấy là đoàn rước dâu của họ phải đi ngang qua nơi cư trú của người Mông Cổ ở vùng bờ sông Onon. Người Mông Cổ ai ai cũng biết người Miệt Nhi Khất và người Tháp Tháp Nhi đều là những bộ lạc tuân theo mạng lệnh của triều đình nhà Kim. Vậy, họ phải chăng có thể để cho đoàn người rước dâu bé nhỏ này được đi ngang qua vùng đất của họ?
Ở phía trước mặt bỗng thấy một người bịt kín cả mặt đang đứng một cách ngạo nghễ. Toán người của Xích Liệt Đô giật mình đứng lại cùng nhìn đối phương với đôi mắt dò dẫm và chờ đợi. Tiếp theo đó, từ phía sau của đồi cát lại xuất hiện thêm bốn tay kỵ mã khác. Cả năm người cùng đứng thành một hàng ngang trên đỉnh đồi cát. Đôi bên cùng chong mặt nhau trong một bầu không khí căng thẳng. Một chốc sau, có một tay kỵ mã từ trên đỉnh đồi cát đi xuống. Người này vừa thúc ngựa chạy quanh toán rước dâu vừa nói:
- Tôi là Thoát Đóa, "Na Khả Nhi" của Dã Tốc Cai, thủ lãnh bộ lạc Khất Nhan Mông Cổ. Chủ nhân tôi bảo nói lại với các người, chúng tôi chỉ muốn cướp cô dâu theo tập quán nhiều đời của chúng tôi tại vùng thảo nguyên này, chứ không muốn giết người. Nếu các anh để cô dâu lại, thì các anh sẽ đi về êm xuôi như dòng nước chảy trên sông Onon vậy!
Ba tiếng "Na Khả Nhi" trong tiếng Mông Cổ có nghĩa tương đương với các chức vụ như hộ vệ, thân binh, hoặc người hầu thân tín của các quan nhà Hán. Người xuất hiện tự bảo anh ta là "Na Khả Nhi” của Dã Tốc Cai, vậy thì một trong bốn người đang đứng trên đỉnh đồi cát kia chắc chắn có Dã Tốc Cai trong đó.
Kha Ngạch Luân đang ngồi trong mui xe lạc đà nghe không sót một tiếng nào của gã Na Khả Nhi vừa nói. Nàng vén màn cửa sổ xe lên, đưa mắt nhìn về hướng đỉnh đồi cát, thấy người kia đang thúc ngựa chạy xuống và cùng đứng chung với bốn người bịt mặt.
Trên nét mặt đẹp trai của chàng rể Xích Liệt Đô đang lộ sắc hốt hoảng, tay giữ cương ngựa không còn đủ sức kềm con ngựa đang lồng lên đứng im trở lại. Đứa em trai tên gọi Xích Lặc Cách Nhi cũng có gương mặt xinh đẹp đứng bên cạnh chàng rể, vừa siết chặt cán dao vừa hỏi:
- Anh ơi, làm sao bây giờ?
Người trả lời thay cho Xích Liệt Đô là một người đàn ông khỏe mạnh trong nhóm đi rước dâu:
- Sợ cái gì chứ? Chúng ta có tất cả 12 thanh đao, còn chúng chỉ có năm tên thôi!
Qua ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, Xích Liệt Đô lắc đầu nói tiếp - Nơi đây là nơi cư trú của người ta, vậy họ không thể tăng viện thêm 50 hoặc 500 người nữa hay sao? Chúng ta kể như phủi tay rồi! - Ông ta vừa trào hai dòng lệ vừa nhảy xuống khỏi lưng ngựa bước tới cạnh cỗ xe, nắm lấy tay bà vợ nói tiếp - Này Kha Ngạch Luân, thật không ngờ chúng ta chỉ có thể hưởng được sự ân ái của tình chồng vợ có 10 hôm..., bây giờ thì em bị lũ sói này tha đi mất rồi!
Đối với thái độ của người chồng mới cưới, Kha Ngạch Luân tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Nàng rút cánh tay trở lại, nói:
- Xích Liệt Đô, chả lẽ thanh đao mang bên cạnh sườn anh không phải là thanh đao thép, mà là thanh đao bằng cỏ hay sao? Dòng máu chảy trong huyết quản của anh, chả lẽ không phải máu đỏ, mà là nước lạnh của dòng sông hay sao?
- Anh ơi! - Xích Lặc Cách Nhi nghe qua, đôi má đỏ bừng lên như gấc.
Người đàn ông có thái độ chủ chiến vừa rồi liền tuốt thanh đao ra, nói:
- Ngài tân lang ơi, hãy mau lên ngựa! Hãy dùng lưỡi đao thép để chứng minh ngài là một người dũng cảm của bộ tộc Miệt Nhi Khất!
- Không, tôi không muốn các anh vì tôi mà phải hy sinh tánh mệnh! - Xích Liệt Đô đưa hai bàn tay ôm lấy đầu nói tiếp qua giọng nghẹn ngào - Tại sao ông trời lại bắt tôi phải chịu cảnh hoạn nạn như thế này? Kha Ngạch Luân ơi, duyên phận của nàng và ta tại sao lại ngắn ngủi như thế này? - hai dòng lệ lại lăn dài trên đôi má xinh đẹp của anh.
Kha Ngạch Luân đưa mắt nhìn chồng một lượt, rồi buông tấm màn cửa xe xuống. Một chốc sau, nàng lại vén tấm màn lên và đưa ra một chiếc áo lót, đôi mắt ngấn lệ, tràn đầy nét bi phẫn, nói:
- Xích Liệt Đô ơi, em biết chàng là một người chồng tốt. Trong vòng 10 ngày qua, chàng đã mang đến cho em bao nhiêu tình thương êm ấm, chỉ đáng tiếc là chàng không phải một người anh hùng của vùng thảo nguyên. Vậy chiếc áo lót này chàng hãy cầm lấy rồi mau bỏ trốn đi?
Xích Liệt Đô nấc nở nói:
- Nhưng anh làm thế nào rời xa em được chứ?
- Xích Liệt Đô ơi, chỉ cần chàng giữ được mạng sống, thì trên mỗi càng xe nào cũng có những cô gái chưa chồng, trong mỗi mui xe nào cũng có phu nhân?
- Kha Ngạch Luân thân yêu của anh!...
- Nếu anh còn lưu luyến cô gái Kha Ngạch Luân từng đắp chung một chiếc mền với anh, sau này anh lấy một cô vợ khác, hãy đổi tên cô ta là Kha Ngạch Luân được rồi!
Cánh tay cầm lấy chiếc áo lót của Xích Liệt Đô run lẩy bẩy, nói:
- Kha Ngạch Luân ơi! Tội nghiệp cho em quá! ...
- Chàng hãy mau bỏ chạy đi! Hãy mang theo hơi ấm và hương thơm của em bỏ chạy mau đi! - Nói đoạn, Kha Ngạch Luân nghiêm nghị bước xuống xe. Nàng quay sang Xích Lặc Cách Nhi nói tiếp - Hãy trao cho tôi một con ngựa phòng hờ mang theo và một thanh đao nữa!
Xích Lặc Cách Nhi lúng túng không biết phải làm thế nào, liền quay sang Xích Liệt Đô nói:
- Anh ơi? !
Những người Miệt Nhi Khất trong đoàn rước dâu đều tỏ ra hết sức căm phẫn. Xích Liệt Đô kêu lên một tiếng lớn:
- Ôi! Nàng làm như thế tức là làm nhục tôi! ...
Nói dứt lời, Xích Liệt Đô tuốt thanh đao ra, chạy bay về phía con ngựa của mình như một người điên. Cùng một lúc đó, người đàn ông khỏe mạnh chủ chiến vừa rồi đã thúc ngựa phóng lên đồi cát nhanh như một mũi tên, quát lớn:
- Hãy lấy máu Dã Tốc Cai đi nào!...
Các tay kỵ mã khác cũng nối tiếp phóng ngựa chạy theo. Đôi mắt người nào người nấy đều nổi gân máu đỏ. Họ múa con dao thép trong tay xông về phía trước, sẵn sàng chiến đấu. Xích Liệt Đô cũng vội vàng nhảy lên lưng ngựa đuổi theo mọi người. Cô dâu Kha Ngạch Luân dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn lên đồi cát sắp xảy ra một cuộc chém giết.
Năm người trên đồi cát cũng thúc ngựa chạy xuống. Phía sau lưng họ lại xuất hiện hơn 10 người tiếp viện. Chỉ trong chốc lát, họ đã chém té xuống ngựa từng người Miệt Nhi Khất xông lên tấn công. Con ngựa của Xích Liệt Đô chùn chân đứng lại. Anh ta nhìn vào những xác chết của từng bạn bè đang nằm la liệt trên mặt đất, ấp úng nói to:
- Hỏng hết rồi! Hỏng hết rồi! - Bỗng anh ta to tiếng gọi - Ta đã nói đây là một sự hy sinh vô ý nghĩa! ... Bớ Xích Lặc Cách Nhi, hãy bỏ chạy mau!
Dứt lời, anh ta quay đầu ngựa bỏ chạy như bay. Xích Lặc Cách Nhi cũng thúc ngựa chạy theo người anh. Những người bịt mặt liền truy đuổi theo, Xích Lặc Đô và họ đã múa dao chém chết anh ta trên lưng ngựa. Kha Ngạch Luân đang ngồi trên cỗ xe vội vàng đưa tay bụm mặt.
Số người bịt mặt còn định đuổi theo Xích Lặc Cách Nhi, nhưng người cầm đầu quát:
- Đừng đuổi theo nữa, hãy để cho nó sống sót trở về đốt cháy ngọn lửa căm thù trong lòng của từng người Miệt Nhi Khất!
- Xem kìa!
Bỗng có người kinh hoàng kêu to. Những người bịt mặt quay đầu nhìn lại, trông thấy Kha Ngạch Luân đang tung roi đánh con lạc đà kéo chiếc xe chạy như bay trở về đường cũ.
- Hãy bắt cô ta lại!
Những người bịt mặt đuổi theo cỗ xe của Kha Ngạch Luân. Những con ngựa của họ đã dần dần rút ngắn khoảng cách với cỗ xe. Họ dùng những con chiến mã của mình ép con lạc đà phải quay đầu xe lại. Kha Ngạch Luân cố tung ngọn roi đánh vào con lạc đà để nó chạy nhanh hơn. Nhưng những người bịt mặt vẫn đuổi theo sát. Vì cỗ xe chạy quá nhanh nên bị lật. Kha Ngạch Luân bị hất ra khỏi xe và lồm cồm ngồi dậy để tiếp tục bỏ chạy. Số người bịt mặt cùng cười to và tiếp tục đuổi theo.
Kha Ngạch Luân cắm đầu cố chạy thoát thân, bỗng thấy mấy con chiến mã xuất hiện trước mặt. Người cầm đầu liền tuốt dao và dùng sóng đao bổ thẳng vào người bịt mặt chạy đến đầu tiên, khiến tên này té lăn xuống ngựa. Tên thứ hai vừa xông tới lại bị bồi cho một đao té lăn quay. Riêng những người tùy tùng khác cũng bắt đầu đánh nhau với số người bịt mặt tràn lên. Vì thấy số người bịt mặt quá dũng cảm nên người cầm đầu huých lên một tiếng sáo rồi quay ngựa bỏ chạy trước tiên. Tên bịt mặt bị té ngựa đầu tiên vội vàng bò dậy. Đồng bọn của chúng đỡ những người bị té ngựa lên lưng ngựa của mình rồi hối hả đuổi theo đối phương. Qua sự kiện vừa xảy ra, đã làm cho tình thế hoàn toàn đảo ngược. Kha Ngạch Luân đứng ngoài nhìn xem nãy giờ không khỏi ngẩn ngơ.
Sau đó, những người dũng sĩ kia thúc ngựa bước đến gần nàng và người cầm đầu hỏi:
- Cô giống như một con tiên hạc vừa trải qua một phen kinh hoàng, nhưng con tiên hạc này từ đâu bay đến đây vậy? Số người kia tại sao lại đuổi theo cô?
Kha Ngạch Luân tức giận đáp:
- Tôi xin đa tạ ơn cứu mạng của các vị! Tôi là vợ mới cưới của Xích Liệt Đô thuộc bộ tộc Miệt Nhi Khất. Tôi tên là Kha Ngạch Luân, người của bộ tộc Hoằng Cách Thích. Những người vừa rồi thuộc bộ tộc Khất Nhan của Mông Cổ. Tên đáng chết Dã Tốc Cai muốn cướp cô dâu nên đã giết chồng tôi!
Mọi người nghe qua không khỏi giật mình, nhưng sau đó họ cùng phá lên cười to. Kha Ngạch Luân hoang mang không hiểu thế nào, hỏi:
-Tại sao các vị lại cười?
Một tay kỵ mã đứng bên cạnh người cầm đầu đáp:
- Chúng tôi đây mới là người trong bộ lạc Khất Nhan của Mông Cổ còn vị này đây mới là thủ lĩnh Dã Tốc Cai. Còn tôi là Thoát Đóa, Na Khả Nhi của ông ấy.
- Ngài cũng là Dã Tốc Cai sao?
Dã Tốc Cai khẽ gật đầu. Ánh mắt tha thiết của ông ta nhìn thẳng vào Kha Ngạch Luân, khiến nàng thẹn thùng quay mặt đi nơi khác. Người bạn thân của Dã Tốc Cai là Mông Lực Khắc lấy khuỷu tay thúc vào Dã Tốc Cai, rồi hạ giọng nói nhỏ cốt để cho Kha Ngạch Luân nghe được:
- Này Dã Tốc Cai, cô ta xinh đẹp quá. Không phải anh từng thề, nhất định phải cưới cho được một cô gái đẹp của bộ lạc Hoằng Cát Thích cao quí đó sao? Có lẽ trời cao nghe được, nên ngày nay mới đưa nàng tới đây tặng cho anh!
Kha Ngạch Luân nghe thế, vừa bước lùi ra sau vừa lắc đầu nói:
- Không! Tôi đã là vợ của người Miệt Nhi Khất rồi!
Mông Lực Khắc cười to, nói:
- Ông ta đã trở thành quỉ không đầu rồi kia mà!
Kha Ngạch Luân vội vàng cúi mặt để tránh ánh mắt của Dã Tốc Cai đang nhìn chăm chú vào mình.
Đám đông cùng nhảy lên lưng ngựa để đưa Kha Ngạch Luân trở về bộ lạc. Thoát Đóa đánh cỗ xe lạc đà đi sau cùng, trong mui xe là "chiến lợi phẩm" mà họ vừa nhặt được. Mông Lực Khắc vẫn cảm thấy băn khoăn trong lòng, liền lên tiếng hỏi Dã Tốc Cai:
- Này Dã Tốc Cai, bọn họ là ai, tại sao lại mạo nhận tên tuổi của anh để đánh cướp cô dâu vậy?
Người em thứ tư của Dã Tốc Cai là Đáp Lý Đài, nói:
- Tam Ca à, số người đó chắc chắn là kẻ thù của chúng ta. Chúng có ý muốn gây hấn giữa chúng ta với người của bộ lạc Miệt Nhi Khất đó.
Dã Tốc Cai nghiến răng nói:
- Nếu vừa rồi ta biết dụng tâm xấu xa của chúng, thì ta không chém chúng bằng sống dao đâu?
Nhị Ca của Dã Tốc Cai là Niết Côn Thế Thái Thạch đề nghị:
- Vậy chi bằng ngay bây giờ chúng ta đuổi theo họ để giết quách chúng đi!
Thoát Đóa Na Khả Nhi của Dã Tốc Cai với vóc đáng gầy gầy, khỏe mạnh, liền nheo mắt một cách nghịch ngợm, nói:
- Bọn chúng hả? Bây giờ chúng đã bỏ chạy mất như một lũ thỏ rừng rồi !
Đám đông cùng phá lên cười to một cách hả hê, trong khi đó, số người bịt mặt kia không phải đã bỏ trốn mất như ông ta nói, trái lại, sau khi chạy được một quãng xa, họ đã gò cương cho ngựa đứng lại, rồi tất cả cởi bỏ tấm vải đen bịt mặt. Người cầm đầu chính là thủ lĩnh Thiết Mộc Chân Ngột Cách của bộ lạc Tháp Tháp Nhi, trước đây 15 năm chính ông ta đã bán đứng Yểm Ba Hài Hãn tại thủ đô của nước Kim.
Người anh em của ông ta là Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ ngỏ ý hối tiếc, nói:
- Nếu chúng ta dẫn thêm một số người nữa, thì Kha Ngạch Luân sẽ không bị Dã Tốc Cai cướp đi.
Thiết Mộc Chân Ngột Cách cười đáp:
- Như thế không phải rất hay đó sao? - Nhìn thấy Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ có vẻ chưa hiểu, Thiết Mộc Chân Ngột Cách giải thích tiếp - Việc cướp cô dâu của chúng ta là có ý giá họa cho Dã Tốc Cai giờ đây chính ông ta tự mình dùng lửa đốt mình, cướp đi cô dâu mới của Xích Liệt Đô, vậy hãy để cho nhân dân của bộ lạc Miệt Nhi Khất cùng kéo tới thanh toán Dã Tốc Cai thay cho ta.
Nói dứt lời, ông ta thúc ngựa bỏ đi. Số người của Miệt Ngột Chân Tiếu Lý Đồ cũng vội vàng thúc ngựa chạy theo.
- Mau đến xem, Dã Tốc Cai mới cướp được một cô dâu thực xinh đẹp!
- Ôi chao, đẹp như tiên nữ !
- Đẹp như đóa hoa cốt đóa nhi?
- Nghe đâu cô ta đã làm vợ người Miệt Nhi Khất mười mấy hôm rồi đó, phải không? Đó là một đóa hoa đã nở!
Đám đông đang vây quanh xem cô dâu mới liền cười rộ lên.
Cha của Mông Lực Khắc, cụ Sát Thích Hợp là người già nhất trong bộ lạc, ông đưa tay vuốt hàm râu đã bạc trắng rồi nói từ sau lưng mọi người:
- Này, đừng có ồn ào như một bầy gà nữa! Ai chọc cho cô dâu mới buồn thì ta sẽ dùng roi ngựa đét vào đít đó! - Ông đưa cao ngọn roi lên, đám đông đang vây quanh cùng lùi về phía sau và một trận nói vui vẻ lại rộ lên.
Từ phía xa đi tới là một chàng thanh niên có thân thể sớm béo phì - người cháu của Yểm Ba Hài Hãn là Tháp Lý Hốt Đài. Anh ta không phải là người có lòng dạ trong sáng, dũng cảm, hào phóng như ông nội của mình, mà trong thân hình to béo của anh ta lại có một quả tim quá bé nhỏ. Thời bấy giờ tại vùng thảo nguyên vẫn chưa hình thành chế độ cha truyền con nối, những chuyện lớn trong bộ lạc đều do "Đại Hội Khố Lý Đài" quyết định. "Đại Hội Khố Lý Đài" cũng giống như quốc hội ngày nay, đấy là một hội nghị do các quí tộc có uy tín trong bộ lạc tham gia. Dã Tốc Cai là thủ lĩnh do “Đại Hội Khố Lý Đài”, của bộ lạc Khất Nhan Mông Cổ đề cử, trong khi người cháu của Yểm Ba Hài Hãn là Tháp Lý Hốt Đài thì không giành được địa vị lãnh đạo của bộ lạc. Qua đó cũng đủ thấy anh ta không phải là “Ba đặc nhi" - người anh hùng vùng thảo nguyên được số đông tôn trọng.
Anh ta bước đến gần một người thanh niên đang đứng nhìn với đôi mắt bàng quan, hỏi:
- Này, Tát Sát Biệt Khất, xảy ra chuyện gì vậy ?
Người thanh niên trả lời qua thái độ không tốt:
- Thủ lĩnh Dã Tốc Cai vừa cướp được một cô vợ của người Miệt Nhi Khất. Này, chú Tháp Lý Hốt Đài ơi, tại sao chưa mau trở về nhà để chuẩn bị?
- Ta phải chuẩn bị cái gì?
- Đánh giặc đó! Dã Tốc Cai cướp vợ của em trai thủ lĩnh Miệt Nhi Khất, vậy người Miệt Nhi Khất không trả thù sao?
Bộ lạc Khất Nhan của Mông Cổ có nhiều gia tộc, nhưng thuộc về cái gọi là gia tộc "hoàng kim" thì chỉ có ba họ, đó là gia tộc Chủ Nhi Khất, gia tộc Thái Xích Ô và gia tộc Bột Nhi Chỉ Cân. Dã Tốc Cai thuộc về gia tộc Bột Nhi Chỉ Cân, Tháp Lý Hốt Đài thuộc về gia tộc Thái Xích ô, còn người thanh niên sách động tâm trạng bất mãn đối với Tháp Lý Hốt Đài có tên là Tát Sát Biệt Khất, là người thuộc gia tộc Chủ Nhi Khất. Ba cánh họ thuộc người Mông Cổ này do muốn đề phòng sự tấn công khuấy rối của các bộ tộc chung quanh, nên họ mới cùng đến sống chung với nhau để lo việc chăn nuôi và họ đã đề cử Dã Tốc Cai làm thủ lĩnh quân sự của họ, nhưng không phải là Khả Hãn. Trong khi đó, ngôi vị Khả Hãn đang bỏ trống kia, thì cả hai gia tộc Chủ Nhi Khất và Thái Xích Ô đều đang thèm muốn. Do vậy, trong khi Dã Tốc Cai đưa Kha Ngạch Luân về bộ lạc, thì số người của hai gia tộc này tất nhiên là không vui mừng như gia tộc Bột Nhi Chỉ Cân.
Tháp Lý Hốt Đài tức giận chen vào đám đông đang vây quanh để xem. Anh ta đưa cao ngọn roi da, quất vào những người đứng xem nói:
- Dang ra! Dang ra! Cô gái mang tai họa đến cho người Mông Cổ ở đâu?
Nhóm người của Mông Lực Khắc có nhiệm vụ hộ tống Kha Ngạch Luân giật mình. Riêng Kha Ngạch Luân đang đi giữa đám người trên cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn về phía Tháp Lý Hốt Đài và gặp phải hai tia mắt thù địch cũng như những lời nói đầy ác ý:
- Ồ! thảo nào hồn phách của Dã Tốc Cai đã bị hốt đi tất cả. Đúng là một con yêu nghiệt! - Nói dứt lời thì Tháp Lý Hốt Đài đi vòng để tránh đám đông, rồi tiếp tục đi về phía Dã Tốc Cai.
Mông Lực Khắc lên tiếng an ủi Kha Ngạch Luân là người tâm trạng đang bấn loạn.
- Cô đừng để ý làm gì. Đó là người cháu của cố Khả Hãn Yểm Ba Hài, tên gọi Tháp Lý Hốt Đài. Lòng dạ của anh ta hẹp hòi như ruột của con dê vậy, còn tính tình thì xấu hơn cả những ngày trời đổ tuyết?
Tháp Lý Hốt Đài bước về phía Dã Tốc Cai đang cỡi ngựa đi tới, chặn ngang đầu ngựa của Dã Tốc Cai lại nói:
- Này Dã Tốc Cai, anh vì cô gái này mà gây thêm thù oán với người Miệt Nhi Khất. Chả lẽ anh muốn kéo bộ lạc Mông Cổ vào cuộc chém giết hận thù nữa hay sao?
Dã Tốc Cai đưa mắt nhìn người tộc đệ, nói:
- Ngươi làm sao rồi? Bộ ngươi đã sợ vỡ mật trước lưỡi dao thép của người Miệt Nhi Khất rồi hay sao? - Những người anh em của Dã Tốc Cai cũng như đám đông có mặt chung quanh đều phá lên cười to.
- Đừng cười nữa! - Tháp Lý Hốt Đài đưa cánh tay lên khoát qua, nói tiếp - người Miệt Nhi Khất biết anh cướp nàng dâu của họ thì tai họa binh đao sẽ đổ ập xuống đầu bộ lạc Mông Cổ?
Dã Tốc Cai hoàn toàn không để ý gì đến Tháp Lý Hốt Đài, bình tĩnh đáp:
- Trong khi chúng ta không trêu chọc gì họ, thì tai họa binh đao mà người Mông Cổ phải gánh chịu có ít đi không nào?
Lý Hốt Đài bị câu hỏi đó làm cho cứng họng. Ông ta đổi giọng, nói to:
- Dù vậy, anh cũng không thể chiếm lấy quyền lợi cho một mình, lại kéo chúng tôi cùng chịu tai họa chung với anh. Nghe đây, hãy chia những con ngựa và cỗ xe cướp được cho tôi và trả cô gái kia trở về xứ sở của cô ta!
- Tại sao ngươi lại giống một gã "Thất Lân Thốc Hắc" vậy? - Dã Tốc Cai hỏi.
- Cái gì?
- Một con người tham lam và bủn xỉn?
Những người anh em của Dã Tốc Cai cười rộ lên, rồi bỏ đi nơi Khác. Tháp Lý Hốt Đài tức giận đến đổi đứng ra tại chỗ. Một số trẻ con đồng thanh kêu to lên:
- Khất Lân Thốc Hắc! Khất Lân Thốc Hắc!
Tháp Lý Hốt Đài liền trút sự tức giận lên đầu đám trẻ con. Hắn tung ngọn roi da đánh chúng. Bọn trẻ con thấy thế đều bỏ chạy, nhưng những tiếng kêu "Khất Lân Thốc Hắc" thì vẫn tiếp tục vang lên khắp bốn phía.
Dã Tốc Cai nói với phụ thân của Mông Lực Hắc:
- Này cụ Sát Thích Hợp, hãy tạm để cho Kha Ngạch Luân đến ở tạm nhà cụ, chờ hai hôm sau tôi sẽ đón nàng về.
Sát Thích Hợp tươi cười nói:
- Hãy yên tâm đi Dã Tốc Cai. Cha con tôi sẽ bảo vệ vị hôn thê của anh như bảo vệ một con cừu non mới vừa sinh ra vậy! - Nói dứt lời, ông quay mặt vào trong lều gọi to - Vợ của thằng Mông Lực Khắc đâu, hãy mau ra nghênh đón người mới đây! - Người phụ nữ có nhan sắc bình thường, vợ của Mông Lực Khắc, từ trong lều vội vàng bước ra.
Một nữ bộc tên gọi Khoát A Hắc Thần có thân hình cao to, bưng một chậu nước bước ra, quì xuống trước mặt Kha Ngạch Luân, rồi đỡ chân nàng gác lên lưng mình, nói:
- Tân chủ nhân cao quí của tôi, tôi tên gọi Khoát A Hắc Thần. Kể từ ngày hôm nay tôi sẽ là nữ bộc luôn ở bên cạnh bà. Bà là vị chúa tể của tôi. Xin hãy để cho tôi chải lại kiểu tóc của một cô gái sắp lấy chồng cho bà!
Vợ Mông Lực Khắc đứng bên cạnh an ủi:
- Hãy thay đổi kiểu tóc đi! Gia đình chúng tôi hiện nay tạm là gia đình đàng gái đó mà?
Kha Ngạch Luân bước tới trước tấm gương đồng ngồi xuống. Khoát A Hắc Thần mở búi tóc trên đầu nàng, làm cho những sợi tóc xinh đẹp xõa xuống. Vợ Mông Lực Khắc chép miệng khen:
- Ôi chao! Tóc vừa dài vừa đẹp quá! Thực chẳng khác nào một tấm gấm vóc trải ra; chẳng khác nào dòng nước của con sông Onon đang chảy cuồn cuộn!
Khoát A Hắc Thần vừa vuốt nước để đánh bím cho Kha Ngạch Luân, vừa nói:
- Tổ mẫu của Dã Tốc Cai cũng là một cô gái đẹp của bộ lạc Hoằng Cát Thích. Tôi đã từng hầu hạ bà cụ một thời gian. Nay tôi cầu nguyện cho linh hồn của bà cụ được thảnh thơi ở trên trời. Người Mông Cổ của chúng tôi qua nhiều đời đều có mối quan hệ hôn nhân với người Hoằng Cát Thích. Chủ nhân Dã Tốc Cai từ lâu có thề nguyền, nếu không phải cô gái của bộ lạc Hoằng Cát Thích thì không bao giờ cưới về làm vợ - Bà ta thở dài nói tiếp - Suốt mấy năm qua do chúng ta cùng liên tục đánh nhau với người Tháp Tháp Nhi, nên con đường đi về phía đông đã bị gián đoạn.
Vợ Mông Lực Khắc nói chen vào:
- Con trai ở vùng thảo nguyên cứ đến 12 tuổi là có thể lấy vợ. Thế nhưng Dã Tốc Cai năm nay đã 28 tuổi rồi mà vẫn còn là một con nhạn cô đơn!
- Đúng thế, ngay như tôi là một người tớ già, từng chứng kiến ông ấy ngày một trưởng thành, mà trong lòng cũng cảm thấy rất ái ngại!
- Bây giờ thì tốt rồi, trời xanh đã đưa nàng tới đây!
- Phong tục ở vùng thảo nguyên này cho rằng, cô dâu cướp được còn quí hơn cả cô dâu đi cưới. Trong khi đó, bà lại đẹp như thế này, quả chủ nhân Dã Tốc Cai thật là người có phước!
- À lời nói của Khoát A Hắc Thần rất chí lý. Dã Tốc Cai là thủ lãnh của bộ lạc Khất Nhan thuộc người Mông Cổ, là cháu đích tôn của gia tộc hoàng kim, là một người anh hùng chân chính. Từ nghìn xưa người anh hùng bao giờ cũng sánh đôi với người đẹp kia mà!
- Chủ nhân mới của tôi ơi? Bà chớ thấy Dã Tốc Cai là một người đàn ông sắt, trên chiến trường nhìn thấy máu không bao giờ chau mày. Thế nhưng, ông ấy lại là người biết thương yêu nhất. Bà làm vợ ông ấy, chắc chắn ông ấy không bao giờ có sự đối xử xấu với bà đâu!
Kha Ngạch Luân nghe hai người đàn bà ngồi bên cạnh nói đủ điều, liền đưa mắt nhìn hình ảnh của mình vừa đánh bím xong và đã thắt vải đỏ thẹn thùng cúi gầm mặt.
Lúc bấy giờ Tháp Lý Hốt Đài đang tập hợp rất nhiều người đàn ông Thái Xích Ô trong căn lều lợp bằng thảm len của mình. Tháp Lý Hốt Đài mặt đầy sát khí, đưa cao lưỡi dao lên khỏi đầu để động viên mọi người:
- Hỡi các dũng sĩ là cháu đích tôn của Yểm Ba Hài Hãn! Hỡi các dũng sĩ của gia tộc Thái Xích ô, hãy đi theo ta đi giết chết Dã Tốc Cai là một kẻ thuộc loại con cháu hư hỏng của người Mông Cổ!
Mười mấy gã đàn ông cùng cất tiếng hú một lượt, rồi cầm dao đứng lên kéo nhau đi ra khỏi chiếc lều Mông Cổ. Nhưng, họ vừa mới bước tới cửa lều thì tất cả đều dừng chân đứng lại - quả phụ Yểm Ba Hài là Oát Nhi Bá đứng lạnh lùng trước mặt họ, hỏi :
- Các ngươi định làm gì?
Tháp Lý Hốt Đài vạch đám đông bước tới trước mặt Oát Nhi Bá giải thích:
- Bẩm bà nội, tên Dã Tốc Cai đáng ghét kia đã đi ngược lại nguyện vọng của bà...
- Ta đã biết tất cả rồi - Oát Nhi Bá ngắt lời Tháp Lý Hốt Đài. Mặc dù bà ta cũng từng tham gia "Đại Hội Khố Lý Đài" để đề cử Dã Tốc Cai lên làm thủ lĩnh, nhưng trong lòng bà ta không bao giờ muốn đứa cháu ruột Tháp Lý Hốt Đài của mình là người thuộc gia tộc hoàng kim bị thất thế. Do vậy, trong lòng bà ta cũng luôn thù hận Dã Tốc Cai. Nhưng, mọi sự suy nghĩ của bà ta bao giờ cũng thận trọng chu đáo hơn bọn con cháu của mình. Đôi mắt của Oát Nhi Bá long lên làm cho ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ. Bà ta nói tiếp - đưa người ta vào cõi chết không phải chỉ có lưỡi dao thép, mà còn phải có thời gian và lòng nhẫn nại. Việc này tạm thời ta không cho phép ai nói tới. Hãy lui đi, để chuẩn bị tham gia hôn lễ giữa Dã Tốc Cai và cô gái vừa được hắn ta cướp về .
Đối với cụ bà Oát Nhi Bá, mọi người đều râm rấp nghe theo lệnh. Do vậy, họ đành phải ngoan ngoãn lùi ra sau một bước, rồi cúi người đưa bàn tay phải lên ngực phía trái cung kính đáp:
- Phải, thưa bà!