watch sexy videos at nza-vids!
Truyện Nửa đời nhìn lại-Đoạn mở đầu - tác giả Tiêu Dao Bảo Cự Tiêu Dao Bảo Cự

Tiêu Dao Bảo Cự

Đoạn mở đầu

Tác giả: Tiêu Dao Bảo Cự

Hoàng hôn xuống dần trên đỉnh núi. Dưới thung lũng, bóng tối chập choạng, cảnh vật nhá nhem. Ngôi nhà tranh trơ trọi giữa mấy đám ruộng tiêu điều trông buồn thảm lạ lùng trong cảnh hoàng hôn im vắng.
Trong nhà, cảnh lại càng thê thảm hơn. Một ngọn đèn dầu tù mù mới thắp lên vàng vọt không đủ sáng hết căn nhà xiêu vẹo bé nhỏ. Trên chiếc giường tre cũ kỹ, một lão già trùm chăn rên hừ hừ và ho không ngớt. Mỗi lần ho, lão ôm ngực quằn quại, khuôn mặt nhăn nheo méo xệch một cách thảm hại. Dứt cơn ho, lão quay mặt nhìn ra cửa, trông về ngọn núi đang chìm dần vào trời đêm. Hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy từ hai hốc mắt sâu mờ tối, không biết do cơn ho hay do nỗi đau ghê gớm trong lòng lão.
Một người đàn bà gầy đét, quần áo bẩn thỉu nhếch nhác ngồi cạnh giường thỉnh thoảng cúi xuống vuốt ngực lão, nhưng hầu như không có tác dụng gì đối với cơn đau.
Khi ánh sáng cuối ngày đã tắt hắn, khung cửa chỉ còn vùng đen sẫm, lão già quay lại nhìn người đàn bà, cố nén cơn đau, chống tay ngồi dậy, cầm lấy tay bà, giọng thều thào, cầu khẩn:
- Tôi sợ tôi không qua khỏi... Có chuyện này lâu nay tôi giấu bà nhưng giờ tôi không giấu được nữa... Tôi sợ chết nơi núi rừng âm u xa lạ này... Tôi muốn nhìn thấy quê hương trước khi chết...
Một cơn ho nổi lên chặn lời lão. Người đàn bà hốt hoảng quàng lay sau lưng lão, định đỡ lão nằm xuống.
- Ông nằm nghỉ đi. Ngày mai tôi sẽ đi mua thuốc cho ông. Có chuyện gì để đó sau hãy nói.
Lão gạt tay vợ ra:.
- Không? Chuyện càn thiết lắm. Ngay bây giờ bà đi ngay tới trụ sở công an xã báo cho họ biết. Tôi trước là Tư Trung, ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh K., đã chiêu hồi địch năm 1973. Sau giải phóng tôi trốn tránh ở đây. Hiện nay tôi đau nặng, đề nghị chính quyền cách mạng giúp đưa ra bệnh viện cứu chữa, rồi tôi sẽ khai báo nhiều chuyện quan trọng. Bà đi mau đi. Tôi sẽ giải thích thêm cho bà sau.
Cố gắng nói một hơi, lão kiệt sức ngã vật ra giường thở khò khè. Người đàn bà trố mắt nhìn lão, ngạc nhiên, do dự một lúc, rồi đứng lên đi ra cửa băng mình vào đêm tối.



Hoàng hôn xuống dần trên đỉnh núi. Dưới thung lũng, bóng tối chập choạng, cảnh vật nhá nhem. Ngôi nhà tranh trơ trọi giữa mấy đám ruộng tiêu điều trông buồn thảm lạ lùng trong cảnh hoàng hôn im vắng.
Trong nhà, cảnh lại càng thê thảm hơn. Một ngọn đèn dầu tù mù mới thắp lên vàng vọt không đủ sáng hết căn nhà xiêu vẹo bé nhỏ. Trên chiếc giường tre cũ kỹ, một lão già trùm chăn rên hừ hừ và ho không ngớt. Mỗi lần ho, lão ôm ngực quằn quại, khuôn mặt nhăn nheo méo xệch một cách thảm hại. Dứt cơn ho, lão quay mặt nhìn ra cửa, trông về ngọn núi đang chìm dần vào trời đêm. Hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy từ hai hốc mắt sâu mờ tối, không biết do cơn ho hay do nỗi đau ghê gớm trong lòng lão.
Một người đàn bà gầy đét, quần áo bẩn thỉu nhếch nhác ngồi cạnh giường thỉnh thoảng cúi xuống vuốt ngực lão, nhưng hầu như không có tác dụng gì đối với cơn đau.
Khi ánh sáng cuối ngày đã tắt hắn, khung cửa chỉ còn vùng đen sẫm, lão già quay lại nhìn người đàn bà, cố nén cơn đau, chống tay ngồi dậy, cầm lấy tay bà, giọng thều thào, cầu khẩn:
- Tôi sợ tôi không qua khỏi... Có chuyện này lâu nay tôi giấu bà nhưng giờ tôi không giấu được nữa... Tôi sợ chết nơi núi rừng âm u xa lạ này... Tôi muốn nhìn thấy quê hương trước khi chết...
Một cơn ho nổi lên chặn lời lão. Người đàn bà hốt hoảng quàng lay sau lưng lão, định đỡ lão nằm xuống.
- Ông nằm nghỉ đi. Ngày mai tôi sẽ đi mua thuốc cho ông. Có chuyện gì để đó sau hãy nói.
Lão gạt tay vợ ra:.
- Không? Chuyện càn thiết lắm. Ngay bây giờ bà đi ngay tới trụ sở công an xã báo cho họ biết. Tôi trước là Tư Trung, ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh K., đã chiêu hồi địch năm 1973. Sau giải phóng tôi trốn tránh ở đây. Hiện nay tôi đau nặng, đề nghị chính quyền cách mạng giúp đưa ra bệnh viện cứu chữa, rồi tôi sẽ khai báo nhiều chuyện quan trọng. Bà đi mau đi. Tôi sẽ giải thích thêm cho bà sau.
Cố gắng nói một hơi, lão kiệt sức ngã vật ra giường thở khò khè. Người đàn bà trố mắt nhìn lão, ngạc nhiên, do dự một lúc, rồi đứng lên đi ra cửa băng mình vào đêm tối.
Nửa đời nhìn lại
Tựa của Đặng Tiến
Đoạn mở đầu
1. Dấu hỏi đầu tiên
2. Một nét ưu tư
3. Nguồn gốc bi kịch
4. Chính trị và tình cảm
5. Xung đột
6. Chính trị và tình cảm
7. Chủ nghĩa xã hội
8. Tôn giáo
9. ích kỷ
10. ý đồ
11. Mây Đầu Non
12. Nỗi đau
13. Thực chất một chi bộ
14. Bài giảng trong nhà thờ
15. Giữa hai sức ép
16. Linh mục và tôn giáo
17. Thương cảm
18. Kiểm điểm
19. Né tránh trách nhiệm
20. Vĩnh biệt
21. Giọt nước làm tràn ly
22. Mây Đầu Non
23. Nhức nhối
24. Căm giận
25. Bất lực
26. Giã biệt. Những dấu hỏi
Phần II : Trong vòng kiềm tỏa
2. Lại về với nhau
3. Đối thoại với tỉnh ủy
4. Tạp chí La Ban
5. Bên bờ vực hư vô
6. Cú đấm trong bóng tối
7. Sơ Huyền ngày gặp lại
8. Âm mưu và đố kỵ
9. Ngựa hoang bị xiềng
10. Thủ đoạn
11. Bi kịch
12. Mây Đầu Non 3
13. Điều kiện
14. Đuổi bắt đến hư vô
15. Nhà văn và quyền lực chính trị
16. Tự do và ràng buộc
17. Sự thật ơi
18. Xót xa êm dịu
19. Câu chuyện một học giả
20. Đổi mới? Mây Đầu Non
21. Thêm một lần giã biệt
Đoạn trung chuyển
Phần III Cuộc đấu không cân sức
2. Đảng
3. Dưới mưa đêm
4. Tranh thủ hay đấu tranh
5. Bước đầu sôi động
6. Cơn lốc xoáy vào trong
7. Sức mạnh từ chân lý
8. Trước khi quá muộn
9. Chuyên chính vô sản
10 Phản trắc
11 Bút ký của người bị khai trừ đảng
12. Thung lũng mai anh đào
13. Ai đáng bị cách chức
14. Nguồn gốc của tai họa
15. Gốc thông trăm năm
16. Dân chủ và quyền lực
17. Con đường của quyền lực
18. Ân tình và khổ lụy
19. Sương mù
20. Mê đồ trận cuối cùng
21. Tiếng ngân dài trong hư không
Đoạn kết
Bạt ( của Hà Sĩ Phu)
Phụ Lục 1
Phụ Lục 2