Chương 70
Tác giả: Lý Chí Thỏa
Trong thời gian toàn Trung quốc được động viên cho chiến tranh, còn Mao tiến hành cuộc nói chuyện với Hoa Kỳ, thì sự thù địch của Mao với con người chỉ vừa mới đây được tuyên bố là người kế vị của ông và là người bạn chiến đầu gần gũi của ông, lại tăng lên. Tôi lần đầu tiên phát hiện sự thù địch của Chủ tịch với Lâm Bưu trong chuyến đi về phương nam tháng 5-1969, ngay sau khi đại hội đảng IX.
ở Trung Nam Hải việc số lượng lính bảo vệ Mao đã không lọt qua mắt. Những bộ phận của Uông Đông Hưng luôn luôn đứng ở đây. Gây ấn tượng cho tôi là cái khác - số lượng những cô gái trẻ quanh Mao không giảm đi. Họ đi cùng với Mao trong các chuyến đi. Nơi mà Mao đến, khắp chốn quanh ông xuất hiện những cô gái đẹp hoàn toàn mới. Trong thời gian chuyến đi của chúng tôi tháng 5-1969, tất cả nhân viên phục vụ ở biệt thự Mao gồm những cô gái trẻ. Để đảm bảo nghỉ ngơi cho ông, người ta cử các cô ca sĩ và diễn viên múa của đoàn văn công tỉnh. Ông tỏ ra đặc biệt chú ý hai cô ca sĩ được đưa đến phòng của Chủ tịch, và họ mang theo cả hai cô em gái trẻ của mình.
Khẩu lệnh công khai của Cách mạng văn hoá là chủ nghĩa khổ hạnh. Nhưng đảng càng thuyết giáo chủ nghĩa khổ hạnh và bình đẳng càng nhiều, thì Chủ tịch được hưởng khoái cảm tình dục lại càng nhiều. Chính trong thời gian, khi Cách mạng văn hoá đạt được chiến thắng của mình, Mao đùa gĩơn trên giường với ba, bốn, và thậm chí năm cô gái cùng một lúc. Bên cạnh phòng Mao, lính vẫn đứng canh bảo vệ an ninh của ông.
Chỉ trong thời gian chuyến đi này tôi hiểu, sự bảo vệ Chủ tịch được tăng cường nghiêm túc như thế nào sau khi Mao ra lệnh quân đội ủng hộ Cách mạng văn hoá.
Mao không thích những người bảo vệ ông mặc quân phục. Tại sao có nhiều lính xung quanh chúng ta thế? - Mao thường xuyên phàn nàn. Những người lính bóp nghẹt tự do của ông. Những người trong quân phục, ông biết điều này, đã thông báo tất cả những gì thấy được cho thủ trưởng của mình. Ông không thích bên cạnh ông có người để mắt đến. Mao yêu cầu bỏ lính gác đi.
Tôi cho rằng sự thù địch của Mao với lính tráng phản ánh cuộc đấu tranh đang tăng lên với Lâm Bưu.
Sự cố nhỏ tháng 11 năm 1969 làm tôi tin rằng nhận xét của tôi là hoàn toàn có cơ sở. Cuối tháng 10 ở Vũ Hán gió lạnh đã tràn tới, nhiệt độ giảm đột ngột. Theo kinh nghiệm trước đây tôi biết rằng Mao sẽ bị cảm lạnh, nếu chúng tôi quay về vùng ấm. Như thường lệ, Mao từ chối rời đi. ông cần rèn luyện.
Trương Diêu Tự, đảm bảo an ninh cho Chủ tịch cũng đâm lo lắng. Nếu Mao ốm, người ta có thể quy tội anh ta là sơ xuất. Trương yêu cầu Diệp Quần nói chuyện với Lâm Bưu để ông ta khuyên Mao quay về vùng ấm hơn.
Tôi đang ngồi với Mao, Trương Diêu Tự thông báo rằng Lâm Bưu sẽ tới. Mao lặng đi một lúc, biểu thị sự lãnh đạm. Mao không có ý định theo dõi nhà độc tài Lâm Bưu.
Thời tiết nóng không trở lại Vũ Hán. Cuối tháng 11 Mao dù sao chăng nữa cũng không tránh khỏi cảm lạnh, và biến chứng thành viêm cuống phổi nặng. Chỉ khi ấy ông đồng ý cho điều trị.
Trong mọi trường hợp, Mao một lần nữa bảo vệ tôi. ông yêu cầu viết bản kết luận về cơn cảm lạnh và sưng cuống phổi của ông.
- Tôi muốn anh không bị dây dưa trách nhiệm do tôi bị ốm - ông nói - Chính tôi có lỗi trong việc chúng ta đã không đi về phương nam.
Mối quan hệ Mao với Lâm Bưu trở nên căng thẳng hơn. Sự tin của tôi về liên minh Uông Đông Hưng với nguyên soái trở nên nguy hiểm, tăng lên. Tôi lại cố gắng cảnh cáo Uông về điều này, nhưng ông ta lại phẩy tay.
Uông trung thành với Mao, nhưng ông vẫn còn có ít quyền lực trong tay. Ông không hiểu rằng mối liên hệ với Lâm Bưu có ý nghĩa chỉ khi Cách mạng văn hoá đang tiến hành. Không ai khi ấy được Mao tin hơn Lâm Bưu, con người bắt đầu chiến dịch nghiên cứu tư tưởng Mao và kể rằng một lời của Mao đáng giá hàng vạn lời của người khác. Khi ấy làm việc với Lâm Bưu nghĩa là làm việc với Mao. Nhưng tình hình đã thay đổi
Trong thời gian toàn Trung quốc được động viên cho chiến tranh, còn Mao tiến hành cuộc nói chuyện với Hoa Kỳ, thì sự thù địch của Mao với con người chỉ vừa mới đây được tuyên bố là người kế vị của ông và là người bạn chiến đầu gần gũi của ông, lại tăng lên. Tôi lần đầu tiên phát hiện sự thù địch của Chủ tịch với Lâm Bưu trong chuyến đi về phương nam tháng 5-1969, ngay sau khi đại hội đảng IX.
ở Trung Nam Hải việc số lượng lính bảo vệ Mao đã không lọt qua mắt. Những bộ phận của Uông Đông Hưng luôn luôn đứng ở đây. Gây ấn tượng cho tôi là cái khác - số lượng những cô gái trẻ quanh Mao không giảm đi. Họ đi cùng với Mao trong các chuyến đi. Nơi mà Mao đến, khắp chốn quanh ông xuất hiện những cô gái đẹp hoàn toàn mới. Trong thời gian chuyến đi của chúng tôi tháng 5-1969, tất cả nhân viên phục vụ ở biệt thự Mao gồm những cô gái trẻ. Để đảm bảo nghỉ ngơi cho ông, người ta cử các cô ca sĩ và diễn viên múa của đoàn văn công tỉnh. Ông tỏ ra đặc biệt chú ý hai cô ca sĩ được đưa đến phòng của Chủ tịch, và họ mang theo cả hai cô em gái trẻ của mình.
Khẩu lệnh công khai của Cách mạng văn hoá là chủ nghĩa khổ hạnh. Nhưng đảng càng thuyết giáo chủ nghĩa khổ hạnh và bình đẳng càng nhiều, thì Chủ tịch được hưởng khoái cảm tình dục lại càng nhiều. Chính trong thời gian, khi Cách mạng văn hoá đạt được chiến thắng của mình, Mao đùa gĩơn trên giường với ba, bốn, và thậm chí năm cô gái cùng một lúc. Bên cạnh phòng Mao, lính vẫn đứng canh bảo vệ an ninh của ông.
Chỉ trong thời gian chuyến đi này tôi hiểu, sự bảo vệ Chủ tịch được tăng cường nghiêm túc như thế nào sau khi Mao ra lệnh quân đội ủng hộ Cách mạng văn hoá.
Mao không thích những người bảo vệ ông mặc quân phục. Tại sao có nhiều lính xung quanh chúng ta thế? - Mao thường xuyên phàn nàn. Những người lính bóp nghẹt tự do của ông. Những người trong quân phục, ông biết điều này, đã thông báo tất cả những gì thấy được cho thủ trưởng của mình. Ông không thích bên cạnh ông có người để mắt đến. Mao yêu cầu bỏ lính gác đi.
Tôi cho rằng sự thù địch của Mao với lính tráng phản ánh cuộc đấu tranh đang tăng lên với Lâm Bưu.
Sự cố nhỏ tháng 11 năm 1969 làm tôi tin rằng nhận xét của tôi là hoàn toàn có cơ sở. Cuối tháng 10 ở Vũ Hán gió lạnh đã tràn tới, nhiệt độ giảm đột ngột. Theo kinh nghiệm trước đây tôi biết rằng Mao sẽ bị cảm lạnh, nếu chúng tôi quay về vùng ấm. Như thường lệ, Mao từ chối rời đi. ông cần rèn luyện.
Trương Diêu Tự, đảm bảo an ninh cho Chủ tịch cũng đâm lo lắng. Nếu Mao ốm, người ta có thể quy tội anh ta là sơ xuất. Trương yêu cầu Diệp Quần nói chuyện với Lâm Bưu để ông ta khuyên Mao quay về vùng ấm hơn.
Tôi đang ngồi với Mao, Trương Diêu Tự thông báo rằng Lâm Bưu sẽ tới. Mao lặng đi một lúc, biểu thị sự lãnh đạm. Mao không có ý định theo dõi nhà độc tài Lâm Bưu.
Thời tiết nóng không trở lại Vũ Hán. Cuối tháng 11 Mao dù sao chăng nữa cũng không tránh khỏi cảm lạnh, và biến chứng thành viêm cuống phổi nặng. Chỉ khi ấy ông đồng ý cho điều trị.
Trong mọi trường hợp, Mao một lần nữa bảo vệ tôi. ông yêu cầu viết bản kết luận về cơn cảm lạnh và sưng cuống phổi của ông.
- Tôi muốn anh không bị dây dưa trách nhiệm do tôi bị ốm - ông nói - Chính tôi có lỗi trong việc chúng ta đã không đi về phương nam.
Mối quan hệ Mao với Lâm Bưu trở nên căng thẳng hơn. Sự tin của tôi về liên minh Uông Đông Hưng với nguyên soái trở nên nguy hiểm, tăng lên. Tôi lại cố gắng cảnh cáo Uông về điều này, nhưng ông ta lại phẩy tay.
Uông trung thành với Mao, nhưng ông vẫn còn có ít quyền lực trong tay. Ông không hiểu rằng mối liên hệ với Lâm Bưu có ý nghĩa chỉ khi Cách mạng văn hoá đang tiến hành. Không ai khi ấy được Mao tin hơn Lâm Bưu, con người bắt đầu chiến dịch nghiên cứu tư tưởng Mao và kể rằng một lời của Mao đáng giá hàng vạn lời của người khác. Khi ấy làm việc với Lâm Bưu nghĩa là làm việc với Mao. Nhưng tình hình đã thay đổi