Chương 74
Tác giả: Lý Chí Thỏa
Tháng 8 năm 1971 sự không tin tưởng của Chủ tịch đối với Lâm Bưu đạt tới cao điểm.
Tạ Thanh Nhị phó giám đốc ủy ban cách mạng trong ban giám hiệu đại học tổng hợp Thanh Hoa, thông báo cho Mao về sự tồn tại của một mạng lưới gián điệp bí mật, mà con trai của nguyên soái Lâm Bưu phát triển trong lực lượng không quân. Nhóm này gồm một vài đơn vị độc lập, mang tên mật hạm đội liên hợp, nhóm nhỏ Thượng Hải và đội thi hành chỉ thị nhằm mục đích chiếm quyền lực và phế truất Mao.
Thao Xương, chồng của Tạ Thanh Nhị, sĩ quan đại bản doanh không quân, đề nghị Mao cẩn thận và tăng cường công việc giáo dục quân đội lòng trung thành với Chủ tịch.
Phần lớn những người ủng hộ Lâm Bưu nằm ở Bắc Kinh. Mao tính toán rằng những người cầm đầu quân đội ở cấp quân khu và tỉnh vẫn tin Mao như trước đây.
- Tôi không nghĩ là các tư lệnh quân khu lại đứng về phía Lâm Bưu - Mao tâm sự với tôi - quân đội nhân dân không đứng đậy khởi nghĩa chống lại tôi, đúng thế không? nhưng nếu họ không muốn tôi lãnh đạo họ, thì tôi quay về tỉnh Tân Giang và lại bắt đầu chiến tranh du kích.
Ngày 14 tháng 8 Mao quyết định lấy lòng tin sự ủng hộ của các tư lệnh tại các quân khu trong tỉnh.
Đoàn tầu đặc biệt cùng ngày hôm ấy đưa chúng tôi đến miền nam, dừng ở Vũ Hán, Trường Sa, Nam Xương, Hàng Châu và Thượng Hải. Kín tiếng với lãnh đạo đảng, chính phủ và thành phần chỉ huy cao cấp. Sự lôi kéo của Mao vang lên ở mọi nơi đều như nhau: tại hội nghị Lư Sơn một ai đó rất muốn chiếm chỗ chủ tịch nước. Bộ mặt này mưu mô chia rẽ đảng, rồi sau đó chiếm chính quyền.
Mao, khi tấn công Lâm Bưu, không bao giờ gọi đích danh ông ta, nhưng người ta biết đối tượng bị buộc tội một cách chính xác. Người ta biết rõ rằng Mao căm ghét mưu đồ của Lâm Bưu chiếm quyền lực. Mao trở nên cực kỳ đa nghi với sự sùng bái cá nhân mà Lâm Bưu đã siêng năng dựng lên. Ai đó nói rằng thiên tài xuất hiện trong thế giới chúng ta chỉ một lần trong một vài trăm năm, nhưng ở Trung quốc chẳng có thiên tài nào ít nhất đã một vài nghìn năm - Mao cằn nhằn - Điều này không tương xứng với thực tế. Nếu người ta bằng lời nói sẵn sàng ủng hộ tôi, thì hãy tăng cường quyền lực của tôi, nhưng chính trong việc này họ chỉ nghĩ rằng ủng hộ bản thân mình và củng cố địa vị riêng. Những từ người ta và ai đó chỉ là một người - Lâm Bưu.
Mao phẫn nộ liên hệ đến quyền lực Diệp Quần đối với người chồng. Tôi chưa bao giờ tán thành thói hành xử, khi vợ của ai đó có thể được phép làm việc dưới sự lãnh đạo của chồng - Mao nổi khùng - nhưng Diệp Quần ngồi ở chỗ tiếp khách Lâm Bưu. Để được gặp Lâm Bưu, mọi người không loại trừ ai phải qua tay bà ta. Quả là mọi viên chức có trách nhiệm, khi thực hiện nhiệm vụ được trao cho mình, chỉ phải phụ thuộc vào bản thân. Không thể phụ thuộc vào thư ký. Không được cho thư ký nhiều quyền hành nhiều đến thế.
Trong lời Mao người ta đã nghe thấy lời quở trách. Trong hoạt động của Lâm Bưu, Mao nhìn thấy một cuộc đấu tranh không đơn giản giành quyền lực, ở đây rõ ràng nhìn thấy âm mưu loại bỏ ông khỏi chức cụ lãnh đạo và phá tan đảng thành từng mảnh.
Nhưng Mao muốn tìm thấy một sự thỏa hiệp, tin là bằng giáo dục hơn là bằng sức mạnh. Trị bệnh, cứu người - Mao gọi điều này như vậy. Chúng ta cần cố gắng giữ Lâm Bưu. Không quan trọng ai mắc sai lầm. Chúng ta không thể từ chối sự cần thiết giữ gìn sự thống nhất. Cái, được làm bây giờ, sẽ không mang lại điều gì tốt hơn. Sau khi tôi quay về Bắc Kinh, tôi sẽ tìm gặp Lâm Bưu và những người theo ông ta và đề nghị họ cuộc nói chuyện. Nếu họ không tìm tôi, thì tôi sẽ tìm họ. Chúng ta vẫn có thể giữ một số người trong số họ, nhưng không phải tất cả...
Chúng tôi về đến nhà ga đặc biệt ở quận Phượng Đài, Bắc Kinh ngày 12 tháng 9 năm 1971, tính ra chúng tôi vắng mặt ở thủ đô gần một tháng.
Trước khi quay về Trung Nam Hải Mao gặp các nhà lãnh đạo chính quyền Bắc Kinh và quân khu Bắc Kinh, một lần nữa nhắc lại chương trình của mình trong mối quan hệ với Lâm Bưu.
Chúng tôi về tới Trung Nam Hải khoảng 8 giờ tối.
Không có sự cần thiết nào cả trong cuộc thương lượng vộ vàng của Mao ở Bắc Kinh, Cũng chẳng tồn tại trở ngại nào cả đối với sự quay về của ông.
Tôi nằn lại trong tư dinh Mao, giúp phân loại các thứ sau chuyến đi. Lúc gần 10 giờ đêm Uông Đông Hưng nhận được điện thoại từ Bắc Đới Hà. Người gọi là Trương Hồng, phó chỉ huy đội cận vệ trung ương. Ông ta vừa mới biết tin từ Lâm Linh Hoa, con gái Lâm Bưu - rằng Diệp Quần và Lâm Lập Quả bắt cóc nguyên soái và buộc ông bỏ trốn.
Tháng 8 năm 1971 sự không tin tưởng của Chủ tịch đối với Lâm Bưu đạt tới cao điểm.
Tạ Thanh Nhị phó giám đốc ủy ban cách mạng trong ban giám hiệu đại học tổng hợp Thanh Hoa, thông báo cho Mao về sự tồn tại của một mạng lưới gián điệp bí mật, mà con trai của nguyên soái Lâm Bưu phát triển trong lực lượng không quân. Nhóm này gồm một vài đơn vị độc lập, mang tên mật hạm đội liên hợp, nhóm nhỏ Thượng Hải và đội thi hành chỉ thị nhằm mục đích chiếm quyền lực và phế truất Mao.
Thao Xương, chồng của Tạ Thanh Nhị, sĩ quan đại bản doanh không quân, đề nghị Mao cẩn thận và tăng cường công việc giáo dục quân đội lòng trung thành với Chủ tịch.
Phần lớn những người ủng hộ Lâm Bưu nằm ở Bắc Kinh. Mao tính toán rằng những người cầm đầu quân đội ở cấp quân khu và tỉnh vẫn tin Mao như trước đây.
- Tôi không nghĩ là các tư lệnh quân khu lại đứng về phía Lâm Bưu - Mao tâm sự với tôi - quân đội nhân dân không đứng đậy khởi nghĩa chống lại tôi, đúng thế không? nhưng nếu họ không muốn tôi lãnh đạo họ, thì tôi quay về tỉnh Tân Giang và lại bắt đầu chiến tranh du kích.
Ngày 14 tháng 8 Mao quyết định lấy lòng tin sự ủng hộ của các tư lệnh tại các quân khu trong tỉnh.
Đoàn tầu đặc biệt cùng ngày hôm ấy đưa chúng tôi đến miền nam, dừng ở Vũ Hán, Trường Sa, Nam Xương, Hàng Châu và Thượng Hải. Kín tiếng với lãnh đạo đảng, chính phủ và thành phần chỉ huy cao cấp. Sự lôi kéo của Mao vang lên ở mọi nơi đều như nhau: tại hội nghị Lư Sơn một ai đó rất muốn chiếm chỗ chủ tịch nước. Bộ mặt này mưu mô chia rẽ đảng, rồi sau đó chiếm chính quyền.
Mao, khi tấn công Lâm Bưu, không bao giờ gọi đích danh ông ta, nhưng người ta biết đối tượng bị buộc tội một cách chính xác. Người ta biết rõ rằng Mao căm ghét mưu đồ của Lâm Bưu chiếm quyền lực. Mao trở nên cực kỳ đa nghi với sự sùng bái cá nhân mà Lâm Bưu đã siêng năng dựng lên. Ai đó nói rằng thiên tài xuất hiện trong thế giới chúng ta chỉ một lần trong một vài trăm năm, nhưng ở Trung quốc chẳng có thiên tài nào ít nhất đã một vài nghìn năm - Mao cằn nhằn - Điều này không tương xứng với thực tế. Nếu người ta bằng lời nói sẵn sàng ủng hộ tôi, thì hãy tăng cường quyền lực của tôi, nhưng chính trong việc này họ chỉ nghĩ rằng ủng hộ bản thân mình và củng cố địa vị riêng. Những từ người ta và ai đó chỉ là một người - Lâm Bưu.
Mao phẫn nộ liên hệ đến quyền lực Diệp Quần đối với người chồng. Tôi chưa bao giờ tán thành thói hành xử, khi vợ của ai đó có thể được phép làm việc dưới sự lãnh đạo của chồng - Mao nổi khùng - nhưng Diệp Quần ngồi ở chỗ tiếp khách Lâm Bưu. Để được gặp Lâm Bưu, mọi người không loại trừ ai phải qua tay bà ta. Quả là mọi viên chức có trách nhiệm, khi thực hiện nhiệm vụ được trao cho mình, chỉ phải phụ thuộc vào bản thân. Không thể phụ thuộc vào thư ký. Không được cho thư ký nhiều quyền hành nhiều đến thế.
Trong lời Mao người ta đã nghe thấy lời quở trách. Trong hoạt động của Lâm Bưu, Mao nhìn thấy một cuộc đấu tranh không đơn giản giành quyền lực, ở đây rõ ràng nhìn thấy âm mưu loại bỏ ông khỏi chức cụ lãnh đạo và phá tan đảng thành từng mảnh.
Nhưng Mao muốn tìm thấy một sự thỏa hiệp, tin là bằng giáo dục hơn là bằng sức mạnh. Trị bệnh, cứu người - Mao gọi điều này như vậy. Chúng ta cần cố gắng giữ Lâm Bưu. Không quan trọng ai mắc sai lầm. Chúng ta không thể từ chối sự cần thiết giữ gìn sự thống nhất. Cái, được làm bây giờ, sẽ không mang lại điều gì tốt hơn. Sau khi tôi quay về Bắc Kinh, tôi sẽ tìm gặp Lâm Bưu và những người theo ông ta và đề nghị họ cuộc nói chuyện. Nếu họ không tìm tôi, thì tôi sẽ tìm họ. Chúng ta vẫn có thể giữ một số người trong số họ, nhưng không phải tất cả...
Chúng tôi về đến nhà ga đặc biệt ở quận Phượng Đài, Bắc Kinh ngày 12 tháng 9 năm 1971, tính ra chúng tôi vắng mặt ở thủ đô gần một tháng.
Trước khi quay về Trung Nam Hải Mao gặp các nhà lãnh đạo chính quyền Bắc Kinh và quân khu Bắc Kinh, một lần nữa nhắc lại chương trình của mình trong mối quan hệ với Lâm Bưu.
Chúng tôi về tới Trung Nam Hải khoảng 8 giờ tối.
Không có sự cần thiết nào cả trong cuộc thương lượng vộ vàng của Mao ở Bắc Kinh, Cũng chẳng tồn tại trở ngại nào cả đối với sự quay về của ông.
Tôi nằn lại trong tư dinh Mao, giúp phân loại các thứ sau chuyến đi. Lúc gần 10 giờ đêm Uông Đông Hưng nhận được điện thoại từ Bắc Đới Hà. Người gọi là Trương Hồng, phó chỉ huy đội cận vệ trung ương. Ông ta vừa mới biết tin từ Lâm Linh Hoa, con gái Lâm Bưu - rằng Diệp Quần và Lâm Lập Quả bắt cóc nguyên soái và buộc ông bỏ trốn.