- 77 -
Tác giả: Friedrich Nietzsche
1
“Đừng bỏ đi!” Lúc bấy giờ, kẻ lữ hành lang thang phiêu bạt nói thế, kẻ lữ hành tên gọi là Chiếc bóng của Zarathustra. - “Đừng bỏ đi, hãy ở lại bên chúng tôi, nếu ngài bỏ đi thì nỗi khổ não nặng nề xưa cũ ắt sẽ trở lại xâm chiếm tâm hồn chúng tôi.
Lão Pháp sư nọ đã vung vãi cho chúng tôi cái phần tệ hại nhất của lão, và coi kìa vị cựu Giáo hoàng vô ngần tín mộ, đã để lệ trào lên mắt và đã lại đáp thuyền lang thang trở lại trên mặt biển U sầu.
Tuy nhiên, những ông Vua kia lại có mòi tươi tỉnh; bởi vì hôm nay, giữa chúng ta, chính họ là những người đã học tươi tỉnh tài khéo nhất. Nếu bọn họ không có chứng nhân thì ta dám đánh cuộc rằng cái trò lơ láo kia sẽ khởi đầu trở lại, nơi bọn họ nữa -
- cái trò lơ láo của những đám mây, của những ngọn gió Thu gào thét;
- cái trò lơ láo của những hồi than van gào thét và những tiếng kêu thống khổ của chúng ta: hỡi Zarathustra! Hãy ở lại bên chúng ta. Nơi đây có vô lượng những khốn cùng ẩn kín muốn thốt ra lời, vô lượng buổi chiều tà, vô lượng mây giăng, vô lượng không khí nặng!
Ngài đã nuôi dưỡng chúng tôi bằng những dưỡng chất nhân gian và những châm ngôn trầm mạnh hào hùng: vậy xin ngài đừng để những tinh thần ẻo lả yếu mềm lại vồ xông tới chúng tôi vào giờ tráng miệng!
Riêng ngài, phải, chỉ riêng ngài mới biết cách phôi dựng quanh mình bầu không khí cương mãnh và thuần khiết! Ta có bao giờ gặp thấy trên trần gian này một bầu không khí thuần khiết như bầu không khí trong thạch động của ngài chăng?
Thế mà chính ta đã từng du hành nhiều xứ sở, lỗ mũi ta đã học biết hít thở và lượng giá nhiều làn không khí: nhưng chỉ riêng bên ngài, khứu giác ta mới cảm nhận được niềm vui chan chứa nhất!
Nếu chẳng là, - nếu chẳng là, - ồ, xin tha thứ cho ta một kỷ niệm cũ càng! Xin tha thứ cho ta một khúc ca cũ kỹ sau buổi ăn mà xưa kia ta đã sáng tác ra giữa những nàng gái thơ sa mạc.
Bởi vì, bên cạnh những nàng gái thơ sa mạc ấy, cũng phất phơ một bầu không khí thuần khiết tươi mát của phương Đông; chính tại chốn xa xôi vời vợi đó ta mới sống cách xa biền biệt cái cõi châu Âu già cỗi, âm u, ẩm ướt và u sầu!
Lúc bấy giờ, ta đã yêu những nàng gái phương Đông ấy, cùng với những vương quốc khác của những vòm trời biêng biếc không hề có mây mù hay tư tưởng lượn bay.
Các ngươi không thể nào ngờ tới biết bao là kiều diễm khả ái khi các nàng ngừng nhảy múa, ngồi đó im lìm thăm thẳm mà chẳng hề nghĩ tưởng suy tư, giống như những bí ẩn nhỏ nhoi, những ẩn ngữ bí mật được phong kín đợi chờ, những hạt hồ đào sau bữa tiệc,
- diễm ảo dị thường, thật như thế đó! Nhưng chẳng có mây che: giống như những ẩn ngữ đang mời người giải đoán: chính để tôn vinh những nàng kiều nữ xinh xinh đó, mà ta đã đặt ra khúc tụng ca hát cuối bữa ăn này”.
Người lữ khách tên gọi là Chiếc bóng của Zarathustra đã nói như thế; và trong khi mọi người trong hang đá chưa có ai kịp trả lời thì gã đã vớ lấy cây thất cầm của viên Pháp sư già, và đưa mắt nhìn quanh, vẻ mặt bình an thông tuệ, hai chân khoanh lại. Nhưng hai lỗ mũi của gã phập phồng hít thở không khí, vừa chậm rãi thong dong vừa có vẻ như tra vấn hỏi han, như một kẻ vừa lạc chân đến những xứ miền mới lạ, đang nếm hưởng làn không khí mới tinh. Rồi gã khởi sự la rống lên khúc hát.
2
Sa mạc lớn dần: khốn thay cho kẻ nào ôm giữ sa mạc!
A!
Trọng thể! Huy hoàng!
Một cuộc khởi đầu đích đáng!
Với sự trọng thể của bờ cõi Phi châu!
Xứng hợp cho một con mãnh sư,
Hoặc với một kẻ rống vang đạo lý…
- Nhưng có nghĩa gì sự đó
Hỡi các bạn gái diễm kiều,
Ở dưới chân các nàng, lần đầu tiên,
Một gã Âu châu được phép ngồi an nghỉ
Dưới bóng kè xanh. Selah.
Dị thường thay, ồ thật vậy!
Ta cũng ngồi đây,
Cận kề với sa mạc nhưng mà
Đã xa cách ngàn trùng với sa mạc,
Và chẳng hề bị tàn phá:
Ngất ngây bởi
Khu ốc đảo tươi mát tí hon
- Bởi vì nó vừa mở rộng hai khóe môi và ngáp
Cái miệng diễm kiều khả ái,
Cái miệng thơm tho nồng nã nhất trong những cái
miệng tí hon kiều diễm:
Và ta rớt vào trong đó,
Rớt vào tận đáy, xuyên qua - xuyên qua
Giữa các bạn đây,
Hỡi các bạn gái diễm kiều! Selah.
Vinh hiển, vinh hiển thay, con kình ngư nọ
Nếu nó chăm sóc hạnh phúc
Của người khách trọ! - Ồ, các em hiểu chứ
Lời bóng bẩy đó của ta?
Vinh hiển thay chiếc bụng bao la nọ
Nếu chiếc bụng ấy quả là
Một chiếc bụng khả ái của vùng ốc đảo xanh tươi,
Như nơi ốc đảo này: - Nhưng ta nghi hoặc
Bởi vì ta đến từ cõi Âu châu
Cõi miền đa nghi hơn tất cả những mụ vợ tầm phào
luống tuổi.
Cúi xin Thượng đế cải thiện chốn này!
Amen!
Vậy đó, ta đã ngồi đây,
Trên vùng ốc đảo tí hon kiều diễm này,
Giống như một hạt chà là,
Nâu nâu, dịu mật, óng lừng,
Thèm mong một làn môi cong tròn thiếu nữ,
Hơn cả thèm muốn hàm răng nanh,
Những hàm răng thiếu nữ,
Lạnh buốt, trắng tinh như băng tuyết và bén nhọn vô cùng
Bởi lẽ bên cạnh các nàng
Là chốn mà quả tim các hạt chà là nồng nàn khao
khát. Selah.
Giống như những hoa trái kia của giờ ngọ,
Quá đỗi giống nhau,
Ta đã nằm đó,
Vi vút chung quanh là những côn trùng có cánh
Đùa giỡn chung quanh ta,
Và giữa những ý tưởng cùng nhiệt hứng khát khao
Càng tí hon hơn nữa,
Cuồng dại hung tàn hơn nữa,
Ta được vây bọc bởi các em,
Hỡi những con mèo cái tí hon, những nàng gái thơ
diễm lệ,
Im lìm e ấp và đầy rẫy hoảng sợ không đâu,
Doudou và Souleika
- bị thôi miên hấp dẫn, nếu ta phong kín trong một tiếng
tân kỳ
Vô ngần là tình cảm
(cúi xin Thượng đế thứ tha tội lỗi
chống lại ngôn ngữ này)
- Ta ngồi hít thở không khí tuyệt vời,
Không khí của thiên đường diễm ảo, thật vậy,
không khí trong sáng, nhẹ nhàng, óng ả,
tuyệt hảo như chưa từng bao giờ
rớt xuống từ mặt trăng kia.
Có phải do ngẫu nhiên,
Hoặc vì tự phụ,
Mà sự việc ấy xảy ra?
Như những thi sĩ xa xưa từng kể lại!
Nhưng ta, kẻ hoài nghi, ta nghi ngại,
Chính bởi vì ta đến
Từ cõi Âu châu
Vốn đa nghi hơn mọi mụ vợ đà luống tuổi.
Cầu xin Thượng đế cải thiện chốn này!
Amen!
Uống trọn bầu không khí diễm tuyệt,
Lỗ mũi căng phồng như những chén rượu không chân,
Không tương lai, không hoài niệm,
Ta ngồi như thế đó tại chốn kia,
Hỡi những cô bạn gái diễm kiều,
Và ta đưa mắt nhìn chiếc lá kè,
Như một nàng vũ nữ,
Đang uốn cong lưng, tròn nhịp đong đưa thân thể,
- thiên hạ sẽ bắt chước múa may khi nhìn nàng lâu quá!
Như một nàng vũ nữ,
Đang đứng quá lâu, thật là lâu quá,
Đứng hoài hoài mãi mãi trên một ống chân.
- Và ta tưởng từ đây nàng quên mất
Chiếc ống chân thứ hai!
Bởi vì ta hoài công tìm kiếm
Cái kho tàng song sinh
- Cái ống chân thứ hai ấy, -
Trong cõi miền gần gũi thiêng liêng
Của những mảnh quần gấp nếp, những mảnh quần bời bời
bay loạn
Khả ái diễm kiều.
Vâng, nếu các nàng chịu tin cả vào ta,
Hỡi những cô bạn diễm kiều;
Thì ta sẽ xin được nói rằng nàng đã đánh mất nó rồi!…
Hu! Hu! Hu!
Chiếc ống chân thứ hai kia
Nó đã bỏ đi rồi!
Đi mãi mãi!
Hỡi ơi! Tai hại ngần nào cho ống chân duyên dáng kia!
Nó sẽ dừng lại nơi đâu? Khi bị bỏ rơi buồn rũ
Cái ống chân cô độc ấy mà?
Có lẽ rằng nó đang hãi sợ
Một con quái vật hung tàn, một con mãnh sư vàng rực
ó ng ánh dát vàng? Hoặc giả nó đã bị
Gặm nhấm mất rồi? - Hỡi ơi! Hỡi ơi!
Ồ, đừng khóc chứ!
Hỡi những quả tim mềm mại dịu dàng,
Đừng khóc chứ,
Hỡi những trái tim của hạt chà là, của nhũ hoa căng sữa,
trái tim của những nàng mọi đen.
Đừng khóc nữa,
Hỡi nàng Doudou xanh xao!
Hãy hùng mạnh lên, hỡi Souleika! Can đảm! Can đảm lên!
- Hoặc là phải cần đến
Có lẽ là ở nơi đây
Một cái gì kích lực, một liều thuốc bổ?
Một châm ngôn thơm ngát?
Một lời khuyến dụ trang trọng?
A! Hãy lên cao, hỡi phẩm cách!
Hỡi phẩm cách đức hạnh, phẩm cách Âu châu!
Hãy thổi ào, thổi ào qua lần nữa!
Hỡi kẻ thét gầm đức lý!
A!
Hãy tru rống thêm lần nữa,
Tru rống la gào đức hạnh!
Như con mãnh sư đức hạnh, trước những nàng gái thơ sa
mạc!
- Bởi vì những tiếng thét gào của đức hạnh,
Hỡi những nàng thiếu nữ mỵ kiều,
Chính là khát vọng nấu nung của con người Âu châu,
những cơn đói cào ruột của con người Âu châu!
Bây giờ ta đã ở tại đây rồi,
Ta, kẻ Âu châu,
Ta chẳng thể làm gì khác hơn, cúi xin Thượng đế trợ giúp![1]
Amen!
Sa mạc lớn dần, khốn thay cho kẻ nào mang giữ sa mạc!
[1] “Ta chẳng thể làm gì khác hơn, cúi xin Thượng đế trợ giúp!”: Ich kan nicht anders, Gott helfe mir , câu nói thời danh của Luther trước Quốc hội Worms.